Bầu trời đầy sao lặng lẽ lan ra khắp vũ trụ, bao trùm vạn vật, rộng lớn sâu thẳm.
Vô số ngôi sao giống như cát sỏi chảy qua kẽ tay của thần linh, lơ lửng trong thế giới bóng tối vô tận, lúc sáng lúc tối. Trong khung cảnh rộng lớn và vô tận này, có một cái bàn dài và ba chiếc ghế tựa đứng lặng ở trung tâm như thể đã bị cố định, tạo ra ảo giác dù cho vật đổi sao dời, vũ trụ sinh diệt cũng chẳng thể làm chúng dao động.
Trên ba chiếc ghế lơ lửng trên bầu trời đầy sao, có ba người mặc áo choàng đen nhánh đang ngồi.
Giọng nói băng giá trên trời cao vẫn đang tiếp tục: “Từ khi trò chơi hộp ma phủ xuống cho đến nay, đã có ba người chơi chính thức đạt được con số một trăm hộp ma. Điều kiện để mở trận chiến cuối cùng của Pandora đã đạt thành __ Vui lòng xác nhận có mở ra trận chiến cuối cùng hay không!”
Không gian hư vô rộng lớn bao la, giọng nói này như ánh sao rực rỡ dôi ra và rơi xuống.
“Trận chiến cuối cùng?”
Người chơi mặc áo choàng ngồi ở cuối bàn bật cười đầy thích thú và hơi bệnh hoạn: “Có vẻ rất thú vị đây. Đây là màn đối đầu cao nhất của trò chơi hộp ma __ Nghe đâu thành công qua màn là có thể hoàn toàn thoát khỏi sự mê hoặc và kiểm soát của trò chơi hộp ma, cứu vớt toàn bộ nhân loại khỏi trò chơi dầu sôi lửa bỏng này, đúng không?”
“Làm Chúa cứu thế, nghe cũng ổn phết nhỉ?”
Người chơi nọ như nghĩ về chuyện gì đó vui vẻ, nhún vai cười ha hả một lúc, rồi âm thanh chợt lạnh lẽo, đột nhiên nói: “Xác nhận mở.”
Một tiếng click nhỏ phát ra từ trên bầu trời.
Giọng nói này khiến Lê Tiệm Xuyên, người đang đặt mình trong cảnh tượng này nhưng chỉ có thể im lặng quan sát như người ngoài cuộc có một cảm giác quen thuộc không thể giải thích được __ Giống như hắn đã nghe qua âm thanh này rất nhiều lần, quen thuộc đến mức chỉ cần vừa nghe thấy, các dây thần kinh chôn giấu sâu trong máu thịt sẽ vô thức căng thẳng.
Chỉ là, Lê Tiệm Xuyên còn chưa kịp ngẫm nghĩ về sự quen thuộc này thì người chơi thứ hai ngồi cạnh bàn dài đã cất tiếng nói khàn khàn: “Tôi có nhìn thấy tên của các người trên bảng xếp hạng. Song dẫu cho các người hùng mạnh đến đâu, hộp ma cuối cùng… vẫn sẽ là của tôi.”
Người nọ ngẩng đầu lên, cả gương mặt bị cái bóng của mũ trùm đầu che chắn kín kẽ, chỉ có mùi máu tanh và lạnh lẽo vô hình tràn ra, mang theo sự độc đoán và ngang tàng không thể nghi ngờ.
“Chẳng khác gì trò khiêu khích vụng về của một đứa trẻ.” Số 1 vỗ vào tay vịn ghế, bật cười khanh khách, “Nếu vị đây đã có lòng tin như vậy, thì tôi sẽ mỏi mắt mong chờ.”
Số 2 lạnh lùng khịt mũi, nói bằng giọng khàn khàn: “Xác nhận mở”.
Lời xác nhận vừa ra khỏi miệng, lại chào đón một sự im lặng đè nén và nặng nề.
Người chơi thứ ba ngồi ở cuối bàn dài hơi cúi đầu xuống, như thể không có ý định lên tiếng.
“Tôi không tin sẽ có người thờ ơ với thứ nằm trong hộp ma cuối cùng.” Tầm mắt ám chỉ mập mờ của số 1 rơi vào người số 3.
Vô tình, Lê Tiệm Xuyên cũng đi theo tầm mắt của số 1, nhìn về phía người chơi im lặng cuối cùng.
Chiếc áo choàng đen kịt và chiếc ghế tựa lưng cao màu đỏ sẫm bao bọc lấy người nọ. Bầu trời đầy sao phía sau lưng người nọ bao la và rực rỡ giống như bãi cát bạc tuyệt đẹp lơ lửng giữa sông Hằng, thế mà cả ánh sao này cũng không thể xuyên qua góc áo choàng đen nhánh của người nọ. Cái bóng trên người người nọ dày đặc như bầu trời trầm lắng nhất vào giữa đêm, cuốn theo làn thuốc súng và sự cay nghiệt từ chiến trường xa xôi.
“Fraudster.”
Lê Tiệm Xuyên nghe thấy một giọng nói khàn khàn, hoàn toàn xa lạ truyền ra từ trên người số 3.
Số 3 nói ra một cái tên, và theo giọng nói của hắn, động tác gõ vào tay vịn ghế của số 1 dừng lại, rõ ràng, Fraudster __ Kẻ lừa đảo, là biệt hiệu trong trò chơi hộp ma của số 1.
“Anh đã nhìn thấy gì trong hộp ma thứ 100?” Số 3 hỏi.
Câu hỏi của hắn có hơi đột ngột và cứng rắn.
Fraudster ngẩng đầu lên và nhún vai nói: “Anh cho là tôi sẽ cho anh biết đáp án ư, King?”
Có một chút xảo quyệt và ngả ngớn trong tiếng cười của số 1, không để số 3 mở miệng mà đã giành nói trước: “Ồ, anh đoán đúng rồi! Nếu người hỏi là cậu bạn nhỏ Fools thì tôi sẽ từ chối không thương tiếc, nhưng anh thì khác, King. Tôi đánh giá cao kẻ mạnh, thứ hạng của anh ở trên tôi, vì vậy tôi có thể cung cấp cho anh một ít thông tin __ hộp ma thứ 101, chỉ có một.”
Ngay sau đó, Fraudster lại giống như hăm dọa, hỏi liền ba câu hỏi có hơi kỳ lạ: “Anh có tin rằng con người có thể chết đi sống lại không? Anh có tin rằng tất cả những lời cầu nguyện cuối cùng chỉ còn dư lại sự phá hủy không? Anh có tin rằng… con người cuối cùng có thể trở thành thần linh và thay thế mặt trời, mặt trăng và các ngôi sao không?”
Số 1 kéo mũ, thở ra một hơi, nặng nề dựa vào lưng ghế rồi bật cười: “Tôi tin đấy, King.”
Tuy bị nói toạc ra thân phận nhưng King dường như không quan tâm, lãnh đạm nói: “Tôi không bao giờ tin những thứ này. Nhưng ngồi ở đây đều là những người có dã tâm __ Tôi cũng không ngoại lệ.”
Hắn ngẩng đầu lên, nói không do dự: “Trận chiến cuối cùng, xác nhận mở.”
Ba tiếng xác nhận.
Như thể từ trên bầu trời đầy sao vô biên bị giam cầm, ba cánh cửa khổng lồ vô hình được mở ra.
Một tiếng chuông xa xăm như xuyên thấu không gian và thời gian vô tận vang lên.
“Boong __!”
Tiếng vang chấn động ý thức.
Lê Tiệm Xuyên nhìn thấy khoảng không gian hư vô này rung chuyển dữ dội trong tiếng chuông, chùm sao vạn vật rơi xuống, những vệt sao nóng rực và lóa mắt xẹt qua trên bầu trời, khung cảnh hùng vĩ và tráng lệ.
Và trong bối cảnh tuyệt vời như đất sụt trời sập, giọng nói băng giá kia vẫn rõ ràng: “Trong sự mênh mông mờ mịt của khoa học, tại điểm hỗn loạn của số phận, con người chỉ có thể cầu xin thần linh ban cho mình nghị lực __ Xác nhận của người chơi đã hoàn thành, trận chiến cuối cùng của Pandora chính thức được mở ra!”
“Số phận luôn lừa gạt kẻ yếu.”
“Tại thời điểm cánh cửa của sự thật mở ra, thần linh sẽ cho bạn chỉ dẫn chính xác và ma quỷ sẽ bò ra khỏi địa ngục. Xin tuân thủ quy tắc và tìm chìa khóa để rời đi.”
Khi lời nói rơi xuống, ba cánh cửa gỗ cũ máu ào ào chảy xuôi xuất hiện đằng sau ba chiếc ghế.
Không ai trong số ba người chơi đứng dậy, cũng không ai đẩy cửa ngay lập tức mà chỉ quan sát cánh cửa một lúc, như đang suy nghĩ về ngụ ý đặc biệt ẩn chứa trong lời nói của giọng nói lạnh lùng kia. Thời gian như đã trôi qua rất lâu, số 2 Fools dẫn đầu nhấc áo choàng, đứng lên đẩy cánh cửa gỗ cũ ra.
Không lâu sau đó là Fraudster và King.
Chẳng qua, sau khi Fraudster đã bước vào cửa, bước chân của King lại hơi khựng lại.
Hắn quay đầu liếc nhìn cơn mưa sao băng khổng lồ này, mỉm cười về phía bóng tối hư vô: “Thế giới này quả thật rất đẹp.”
Sau đó, bóng dáng đen kịt cao to hoàn toàn biến mất trong cánh cửa màu đỏ sẫm.
Ý thức của Lê Tiệm Xuyên cũng bị hút theo, trong một cơn đảo ngược váng đầu, hắn đi theo bóng lưng của King, xuất hiện trong một hành lang đổ nát loang lổ vết máu.
Lúc này, chiếc áo choàng của King che đi tướng mạo cũng biến mất như hóa thành dòng nước.
Áo khoác camouflage khoác bên ngoài áo ba lỗ đen, ống quần được buộc trong giày quân đội. Đường nét cơ ngực, eo và bụng rắn chắn bật lên sức mạnh tiềm tàng khi di chuyển. Một vài sợi tóc rơi lòa xòa trước gương mặt kiệt ngạo tản mạn, khắc sâu bóng đen u tối.
Quả nhiên.
Lê Tiệm Xuyên nhìn vào khuôn mặt quen thuộc đến nỗi không thể quen thuộc hơn được nữa. Những biểu cảm tinh tế và những cử chỉ nhỏ nhặt mà hầu như không ai có thể sao chép hoàn hảo, hắn gần như có thể lập tức xác nhận đây là bản thân hắn.
Nhưng trong ký ức hoàn chỉnh do hắn tự nhận hoàn toàn không có sự tồn tại của màn chơi nào thế này.
Lê Tiệm Xuyên cũng chú ý đến bản thân trong màn chơi này, hình chìa khóa ở mặt trong cổ tay là một đầu lâu màu xám hoàn chỉnh. Hai ngọn lửa màu xanh âm u đang cháy trong hốc mắt tối om của đầu lâu, ngọn lửa đó yếu ớt chập chờn như thật.
Lê Tiệm Xuyên giống như một khán giả, theo ống kính di chuyển về trước, đi theo một bản thân khác đang bước đi trên hành lang.
Hắn không thể biết các quy tắc mà trò chơi hộp ma đã thông báo cho King và suy nghĩ của King. Trong màn chơi này, hắn chỉ là một khán giả, một u linh, thậm chí chẳng thể cảm nhận được cơ thể của mình.
Trong khi đang quan sát King và tìm kiếm những ký ức rõ ràng có vấn đề của mình, King đã đi được một nửa hành lang.
Hành lang này rất dột nát.
Hai bên tường sơn trắng bám đầy bụi, mép sàn nhà và trần nhà có vết ẩm thấp, bong tróc rất nhiều, lộ ra bức tường màu xám xấu xí. Bóng đèn trắng được lắp cách nhau vài mét trên trần nhà, có vài cái bóng thiêu thân vỗ cánh bay vờn quanh ngọn đèn.
Hai bên hành lang là tường rắn chắc, không có cửa, trống trơn.
Đầu cùng là một cầu thang bị bịt kín hoàn toàn bằng xi măng, mép xi măng bên trái bị bể một chút. Từ khe hở này có thể mơ hồ nhìn thấy cầu thang bên dưới là một vùng tối đen như mực, trong bóng tối láng máng có cái gì đó đang ngọa nguậy, phát ra âm thanh kỳ quái và đáng sợ.
Ở phía đối diện bức tường xi măng là một cánh cửa kim loại có một cửa sổ thanh sắt. Máu đỏ sẫm vương vãi trên cánh cửa kim loại, hình như đã khô cạn từ rất lâu, có thể cạo ra bột mịn.
Lê Tiệm Xuyên vừa nhìn liền nhận ra cánh cửa này __ Trong màn chơi ngày tuyết lở, trong dòng thời gian thứ hai của cái gọi là phản xạ nội tâm, căn phòng giam cầm đã nhốt hắn cũng có một cánh cửa kim loại giống hệt như vậy.
Lúc này, King sau khi đã kiểm tra toàn bộ hành lang và đầu cầu thang bịt kín bằng xi măng, đang đưa tay đẩy cánh cửa này ra.
Lê Tiệm Xuyên gần như nín thở, nhưng theo âm thanh ma sát kẽo kẹt của cánh cửa kim loại, cảnh tượng hiện ra bên trong có một cái gì đó khác với cảnh tượng của ngày tuyết lở trong ký ức của Lê Tiệm Xuyên.
Phòng giam này chỉ khoảng chừng hai mươi bình.
Không có cửa sổ hay bất kỳ thiết bị chiếu sáng nào, tất cả đều dựa vào ánh sáng mờ mịt từ hành lang để rọi sáng hoàn cảnh bên trong. Bốn bức tường của phòng giam bị loang lổ ở các mức độ khác nhau. Một chiếc giường đơn ngổn ngang được đóng vào góc trong cùng của bức tường, một mảng máu tươi in trên tấm ga trải giường màu trắng.
Vết máu lan xuống sàn và tường, như thể có ai đó vừa bị giết chết dã man ở đây.
Đối diện giường còn có một bộ bàn ghế và một chiếc đồng hồ treo tường nhỏ. So với chiếc giường cũ rỉ sét thì những món đồ nội thất này rõ ràng mới hơn nhiều và không có dấu vết hư hỏng.
King lần lượt mở từng ngăn kéo bàn nhưng bên trong rỗng tuếch, các ngăn kéo cũng không bị khóa. Kim đồng hồ treo tường dừng lại ở vị trí chín giờ, bức tường dán đầy những tấm hình đẫm máu trong ký ức sâu thẳm của Lê Tiệm Xuyên cũng chẳng thấy đâu.
Ở cùng vị trí đó, bây giờ lại xuất hiện một màn hình TV kiểu cũ treo trên đó.
King loay hoay với nó, bên ngoài không có bất kỳ nút bấm nào.
Lê Tiệm Xuyên theo King kiểm tra tất cả các đồ vật trong toàn bộ phòng giam một lượt.
So với sự cẩu thả và trực tiếp của Lê Tiệm Xuyên thì cách kiểm tra của King có kỹ năng hơn, nhanh hơn và toàn diện hơn, tỉ mỉ đến mức phải quan sát luôn hình dạng bong tróc của lớp sơn trên tường.
Phải mất một thời gian dài, King mới dừng lại, kéo chiếc ghế trước bàn rồi ngồi xuống, nhíu mày suy nghĩ.
Những ngón tay của King vô thức ngoáy ngoáy, lông mày nhíu lại chặt hơn, một tia sáng xanh xuất hiện trong đôi mắt trống rỗng, nhưng cả người King lại căng cứng, luôn ở trong trạng thái cảnh giác cao độ, bất kể có chuyện gì xảy ra đều có thể phản ứng ngay lập tức.
“Trốn khỏi mật thất ư?”
King đột nhiên cười: “Có đơn giản quá không, Pandora…”
Hắn tùy ý nhướng mày, tay sờ lên người, cắp ra một hộp thuốc lá và một cái bật lửa. Khói và bật lửa được phủ một lớp sương mù, giống hệt như lần Ninh Chuẩn lấy đồ vật ra từ hộp ma cũng có một lớp sương mù. Có thể thấy King quả thật không hề nghiêm túc, ấy mà dùng hộp ma để đựng thuốc lá.
Lê Tiệm Xuyên có hơi bắt bẻ đánh giá một bản thân khác.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Không gian ở đây như bị đóng băng, ngoại trừ từng điếu thuốc biến mất giữa môi của King thì không có thay đổi hay gợi ý nào khác xuất hiện.
Vì không có nhận thức cơ thể nên không thể sử dụng nhịp tim đập để tính thời gian, đồng hồ treo tường trên tường cũng đã đứng im, Lê Tiệm Xuyên không thể biết King đã bước vào màn chơi được bao lâu, nhưng theo ánh mắt tiết ra đôi chút nôn nóng và lượng thuốc lá tiêu thụ của King, Lê Tiệm Xuyên có thể đoán đại khái khoảng thời gian này phải vượt quá hai mươi bốn giờ.
King đã sử dụng khoảng thời gian này để lục soát hành lang và phòng giam một lần nữa, song vẫn không tìm thấy gì.
Điều này rất bất thường.
Mặc dù Lê Tiệm Xuyên chỉ mới trải qua bốn màn chơi nhưng cũng biết rõ mỗi màn chơi trong trò chơi hộp ma đều có cốt truyện và nhân vật riêng. Nhưng bây giờ King không nhìn thấy bất kỳ tiến triển trò chơi nào, giống hệt một con thú bị nhốt trong lồng sắt, cố gắng tìm cái gọi là chìa khóa để rời đi, nhưng đào đất ba thước đất cũng không thu hoạch được cái gì.
Ngoài ra, có một điều mà Lê Tiệm Xuyên quan tâm chính là King xuất hiện trong trò chơi này với tướng mạo thực sự của mình.
“Không thể nào không có cốt truyện và câu đố được…”
Góc nhìn của Lê Tiệm Xuyên chuyển động trong phòng giam cầm theo King.
Ngay khi Lê Tiệm Xuyên cũng sắp sửa cảm thấy sốt ruột, thì ánh đèn ở hành lang đột nhiên nhấp nháy rồi tắt ngúm.
Toàn bộ hành lang và phòng giam đều chìm trong bóng tối lặng như tờ.
Vẻ mặt của King trở nên cực kỳ bình tĩnh và lạnh lẽo khi ánh sáng vừa biến mất, như thể tất cả sự bồn chồn vừa nãy chỉ là ảo ảnh.
Hắn hơi ngửa đầu, đứng dựa vào góc tường có tầm nhìn cực tốt.
Thị lực của hắn không thể xuyên qua bóng tối thế này, chỉ có thể tập trung tất cả sự chú ý của mình vào thính giác.
Lòng bàn tay của hắn áp vào bức tường lạnh lẽo phía sau, bên tai đột nhiên nghe thấy một tiếng kẽo kẹt nặng nề và chối tai.
Giống như một cánh cửa lớn bị đẩy mở.
Ngay lập tức, có tiếng xiềng xích va chạm rầm rầm truyền tới từ phía hành lang.
Bàn tay của King lật nhẹ, một khẩu súng và một lưỡi dao mỏng dài xuất hiện ở cả hai tay.
Họng súng nâng lên, di động theo tiếng xiềng xích kia.
Lê Tiệm Xuyên cũng nín thở, chăm chú lắng nghe tiếng động càng lúc càng đến gần. Dưới vỏ bọc của âm thanh xiềng xích này là tiếng bước chân rất nhẹ của đôi chân trần bước lê trên mặt đất. Nghe cẩn thận thì hình như còn xen lẫn tiếng thở yếu ớt.
Sợi xích đập vào cánh cửa kim loại của phòng giam, ngay sau đó là tiếng lảo đảo ngả nghiêng, mặt đất hơi chấn động, như thể có gì đó rơi xuống đất.
Sau một loạt tiếng động này, trong và ngoài phòng giam liền lấy lại sự tĩnh lặng.
King cầm súng nghiêng đầu lắng nghe một lúc, sau đó cất bước đi về phía cửa.
Chỉ sau khoảng bốn, năm bước, hắn đá phải một cái gì đó ấm áp và mềm mại. King dừng bước, một bàn tay ẩm ướt bất chợt bắt lấy bắp chân hắn.
Không một chút do dự, khi bàn tay kia vừa chạm vào lớp vải đồ lao động, lưỡi kiếm trong tay King đã hoàn thành một vết cắt chính xác và tàn nhẫn.
Phập một tiếng, máu tươi phun ra.
King lách người tránh, họng súng hạ xuống, nghe thấy một tiếng thút thít yếu ớt giống như tiếng mèo con, nhưng tiếng thút thít vẫn chưa được hình thành đầy đủ thì bàn tay bị chém đứt bên cạnh đột nhiên vùng vẫy và búng đi, xẹt qua chân King rồi dính lại vào cơ thể chủ nhân của nó.
“Đoàng đoàng đoàng!”
Vài tiếng súng liên tiếp.
Lưỡi dao trong tay King bay ra, bàn tay đứt lìa bị đóng đinh xuống sàn. Đồng thời, hắn dứt khoát cúi xuống, bàn tay đeo găng tay nhựa của hắn men theo bàn tay đứt lìa lần về phía trước, sờ vào vết thương đang nhanh chóng khép miệng.
Máu thịt ngọa nguậy, dấu vết nhô lên biến mất sau khi hợp lại, xương gãy nối liền một cách kỳ lạ.
“… Quái vật có thể tự chữa lành à?”
King sờ tới bả vai của thứ gì đó ngã xuống đất, trên đó có ba lỗ máu nằm ngay ngắn, hoàn toàn làm vỡ xương bả vai. Nhưng khi hắn ấn lòng bàn tay lên trên, lại có thể cảm nhận rõ ràng sự tái tổ chức của xương và sự tái sinh của máu thịt.
“Ha…”
Lồng ngực yếu ớt bị đầu gối của hắn đè chặt phát ra một tiếng hít vào nhỏ yếu, nghe hơi thở và âm thanh thì hình như là hình dạng của một con người.
King dùng mu bàn tay vỗ nhẹ vào mặt con quái vật: “Tỉnh chưa? Có biết nói tiếng người không? Nói cho tôi biết đây là đâu…”
Hắn chưa nói hết câu, bàn tay vỗ vào mặt đột nhiên đau nhói, ấy mà bị cắn. King đánh trả trực tiếp bằng khuỷu tay, đầu gối hướng về phía đỉnh đầu, ghì mạnh vào vị trí dưới cằm và cổ họng của đối phương, tiếng xương vỡ vụn vang lên liên tiếp.
….
Hàm răng cắn tay King lại cắn chặt hơn.
Cơ thể bị King đè ép đang vật lộn dữ dội, dây xích vang leng keng không ngừng, mùi máu nồng nặc lan tỏa từ cơ thể bên dưới khiến sắc mặt của King trở nên lạnh lẽo. Dù cho trên chiến trường núi thây biển máu thì cũng không có mùi đẫm máu nồng đậm thế này.
“Nhả ra!”
Đầu gối của King ghì nghiến cổ họng của con quái vật.
Máu nóng chảy xuống giữa kẽ tay hắn, con quái vật gắng sức vặn vẹo cơ thể nhưng không thể thoát khỏi sự kìm kẹp của King. Một âm thanh nuốt chửng kỳ lạ phát ra từ trong miệng đối phương, tiếp đó, hàm răng ngậm chặt như cái kìm cuối cùng cũng buông lỏng từ từ.
“Mẹ kiếp.”
King cau mày và lắc lắc tay, rất muốn thoát khỏi cái miệng đầy răng nanh kia, nhưng do dự một chút, hắn vẫn di chuyển đầu gối áp vào cổ họng của người kia.
Trong khi áp chế con quái vật bên dưới người, King lục tìm một chiếc đèn pin nhỏ từ trong hộp ma được hắn mang theo bên người. Lúc định bật đèn, lại nghe thấy một âm thanh khàn khàn và run rẩy phát ra từ con quái vật vốn tưởng rằng không biết tiếng người.
“Anh là người giáo huấn mới tới ư?”
Giọng nói chứa đựng một tia âm điệu mỏng manh và sắc nét của tuổi trẻ.
King khẽ cau mày và đẩy công tắc.
Ánh sáng của đèn pin bỗng bắn ra, quét qua màu đỏ sẫm đầy mặt đất, quầng sáng trước mặt rọi sáng khuôn mặt tái nhợt và ướt đẫm máu của một thiếu niên.
Thiếu niên nhìn hắn và nở một nụ cười tươi đẹp, quỷ dị và bình tĩnh. Đôi mắt đào hoa đen nhánh, âm u khắc họa ánh máu: “Anh là nhân loại đầu tiên đến với tôi đó, tốt quá.”
Hết chương 103