Trở Thành Nam Nhân Dã Man Nhất Trong Trò Chơi (Không Người Giám Thị)

Chương 13: Đồ tể trong sương mù phần 13



Hàng mi trên con mắt đào hoa mỹ lệ kia run run, bên trong có hơi nước mờ mịt lưu chuyển, đối lập với nửa bên còn lại đang chảy máu, tạo thành một loại yêu mị trí mạng.

Hắc bạch đan xen, Lê Tiệm Xuyên đối diện với con mắt kia, trong lòng không hiểu vì sao dâng lên một loại cảm giác kỳ lạ.

Da đầu của hắn tê dại khi nghe đến từ ‘Xuyên ca ca’, đem tầm mắt dời về phía Anna.

“Quy tắc của cô…”

Ánh mắt của Lê Tiệm Xuyên lúc lướt qua cây kéo trong tay cô ta thì dừng lại một chút, giọng nói lạnh như băng.

“Khoan đã! Đừng nói!”

Anna hốt hoảng ngăn cản, trong mắt cô ta lóe lên một tia sáng kỳ dị: “Tôi có thể giúp anh! Có phải anh cũng bị Ghost quản chế, cho nên mới đi theo hắn? Tôi có thể nói cho anh biết bí mật về trang viên, sau đó để cho trang viên giúp chúng ta, cùng nhau giết hắn! Chẳng lẽ anh cam tâm bị hắn lợi dụng mãi sao?”

“Hắn là loại người ác độc, căn bản không đáng tín nhiệm, đến cuối cùng hắn nhất định sẽ giết anh, dùng năng lượng đặc thù của mình…”

Miệng Anna nói nhanh, nhưng đáy mắt lại trầm xuống.

Cô không tin lắm Lê Tiệm Xuyên sẽ đoán ra được quy tắc của mình, bởi vì quy tắc của cô có chút phức tạp, còn có chút kỳ lạ.

Nhưng cô không dám đánh cuộc.

Một khi quy tắc bị vạch trần, người chơi sẽ trực tiếp bị trò chơi loại bỏ, mà trong hiện thực cũng sẽ lập tức tử vong. Cho nên cô kéo dài thời gian, để quan sát.

Cô muốn xác định Lê Tiệm Xuyên rốt cuộc có bao nhiêu phần nắm rõ về quy tắc của mình, nếu như Lê Tiệm Xuyên do dự, liền sẽ bại lộ miệng cọp gan thỏ, đợi sau khi kết thúc chân không thời gian, trước tiên cô sẽ cùng trang viên liên thủ, giết chết hai người này.

Đương nhiên, nếu như Lê Tiệm Xuyên đoán sai quy tắc, vậy thì sẽ trực tiếp bị loại bỏ, đỡ tốn công cô.

Anna vẻ mặt chân thành khuyên nhủ: “Chúng ta có thể hợp tác, năng lực đặc thù của tôi đã đến cực hạn, trong vòng chơi này không thể tái sử dụng, anh không cần phòng bị tôi, không có năng lực đặc thù, tôi chỉ là một cô gái bình thường tay trói gà không chặt mà thôi, hơn nữa, tôi có thể cung cấp cho anh một manh mối quan trọng…”

“Cái rắm ấy.”

Nghe những lời ly gián vụng về, Lê Tiệm Xuyên mày kiếm lạnh lùng giương lên, dứt khoát cắt ngang lời của Anna.

Mỗi vòng chơi, một người chơi chỉ có thể xin một lần ‘Chân không thời gian’, hiển nhiên rất quý giá. Cho nên hắn không thể lãng phí thời gian của Ninh Chuẩn, tuy rằng hắn không biết vì sao Ninh Chuẩn không tự mình nói ra.

Lê Tệm Xuyên có thể cảm giác được, lúc cảnh tượng xung quanh biến thành hai màu trắng đen, lực lượng quy tắc trói buộc người hắn dường như trong nháy mắt biến mất.

Vậy thì có nghĩa là, ở trong chân không thời gian, hắn không cần tuân thủ quy tắc ‘Chỉ có thể nói dối’ nữa.

Khó có được cơ hội nói thoải mái, mặc dù Lê Tiệm Xuyên không phải là người nói nhiều, nhưng cũng cảm thấy một trận vui sướng.

Hắn không muốn nghe Anna nói nhảm nữa, nói thẳng: “Quy tắc của cô, chính là giết chết người chơi khác để đổi lấy thời gian tồn tại. Nói cách khác, từ lúc trò chơi bắt đầu, cô sắp hoặc là đã chết.”

Anna giật mình.

“Không…Không có khả năng! Quy tắc này căn bản sẽ không bại lộ… Sao anh lại biết!”

Cô quả thực khó có thể tin.

Ngay từ lúc cô nhìn thấy quy tắc của mình, liền đã biết người chơi bình thường sẽ không thể đoán ra được! Đặc biệt là trình độ che giấu của cô không thấp, quy tắc này rất hiếm khi lật được.

Quy tắc của những người chơi khác rất đơn giản, phần lớn đều ở mức ‘Có thể’ và ‘Không thể’, giới hạn nông cạn như vậy, căn bản sẽ không nghĩ đến cái khác.

Lê Tiệm Xuyên trông thấy ánh mắt của Anna không chút nào che dấu sự ngoan độc cùng tuyệt vọng, thì xác định suy đoán của mình là chính xác.

“Quy tắc của cô quả thực rất khó đoán.”

Lê Tiệm Xuyên nói, “Nhưng cô có khả năng quên rồi, liên tục ba ngày tôi đều gặp cô. Lớp trang điểm của cô càng ngày càng dày hơn, tóc màu xám dần đổi thành màu trắng. Trận mưa hôm nay, làm trôi đi một lớp trang điểm của cô, càng khẳng định suy đoán của tôi — cô đang dần già đi. Bởi vì ngoại trừ buổi tối đầu tiên, cô không thành công giết người chơi nào nữa.”

“Sau khi biết cô là thủ phạm giết người, tôi cũng rất nghi hoặc. Bởi vì lúc đó chưa xác định rõ ràng tình huống xung quanh, chỉ trong buổi tối đầu tiên, tại sao cô phải liều lĩnh vội vàng ra tay, giết người chơi thứ nhất.”

“Rõ ràng biết sẽ có rất nhiều người chơi để ý đến người chơi mới, vì không muốn bại lộ thân phận, nên đa phần người chơi có kinh nghiệm sẽ không lập tức tự mình động thủ. Nhưng cô lại động thủ. Vậy thì chứng minh cô có lý do khác bắt buộc phải động thủ. Hơn nữa lần đầu bước lên xe ngựa của cô, ngoại trừ tiếng chuông gió và tinh dầu thơm, còn có một mùi xác chết…”

Lê Tiệm Xuyên ánh mắt lạnh như băng nhìn cô: “Tinh dầu trong xe ngựa của cô càng ngày càng đậm, nhưng nó cũng không có cách nào che lấp được mùi xác chết trên người cô. Hơn nữa cô ngoại trừ trời âm u, lúc đi ra ngoài phần lớn đều ngồi ở trong xe ngựa, hoặc là đi trong bóng râm…”

Cơ thể Anna dần trở nên trong suốt, nhưng cô vẫn không cam lòng, đôi mắt điên cuồng nhìn chằm chằm vào Lê Tiệm Xuyên: “Không, không thể… Những manh mối này căn bản không đủ để cho anh đoán ra! Anh không biết sao? Quy tắc không thể đoán bừa, lỡ như anh đoán sai… Thì người chết chính là anh!”

Ninh Chuẩn vẫn luôn trầm mặc đột nhiên cười ra tiếng.

“Nói cô ngu ngốc, cô còn không tin.”

Hầu kết của y nhấp nhô, tiếng nói khàn khàn lạnh buốt, “Quyển sách bìa đen kia cô biết tìm người trộm về, lại không biết đọc kỹ một lần?”

“Trang 57 trong quyển sách, có viết một nghi thức rất thú vị. Một người gần chết, sẽ cùng Tử thần làm giao dịch, dùng điều kiện là một ngày giết một người, để đổi lấy thời gian sống sót. Nhưng một khi hắn ngừng giết chóc, sẽ trở nên già nua, trên người phát ra mùi thi thối, sợ ánh sáng, nửa chân bước vào minh giới…”

Lê Tiệm Xuyên nói tiếp: “Hơn nữa trùng hợp nhất chính là, người ghi chép nghi thức này, tên là Ronnie. Cùng là một người ký tên lên quyển sách, chữ viết cũng giống nhau như đúc. Tôi ở đồn cảnh sát hỏi thăm cái tên này, người tên Ronnie có liên quan đến tôn giáo ở Luân Đôn, ít nhất có sáu người.”

“Tôi điều tra về sáu người này, trong đó có một người đã từng là giáo đầu ở trấn Derain mấy năm về trước. Trấn Derain đến nay chỉ có ba giáo đầu, người thứ nhất đã chết già, người thứ ba đang là giáo đầu hiện tại, như vậy Ronnie chính là người thứ hai. Mà cô đã từng nói, chồng của cô Locker, từng làm giáo đầu trong trấn Derain…”

“Nếu như Locker là người ghi chép nghi thức Ronnie, vậy rất có thể là ông ta đã từng nhìn thấy cái nghi thức này. Mà những chỗ còn chưa lý giải được từ trên người cô, còn có những hành động rất nhỏ nhặt kia, liền lập tức trở nên rõ ràng.”

“Cô phải giết người mới có thể sống, lại không thể giết các NPC khác, nếu như có thể, chỉ sợ là cô đã sớm giết họ, cũng sẽ không xuất hiện những nghi thức đặc thù sau đó. Cho nên giải thích duy nhất, chính là cô cần giết người chơi để đạt được thời gian sống sót. Vào bữa tối đầu tiên, trong lúc mọi người ngồi xuống cô liền lật lên lá bài của mình, nhìn quy tắc. Cô biết rõ mình phải giết người, cho nên không tiếc mạo hiểm bại lộ thân phận, ở trên bàn cơm tiến hành ám chỉ dẫn dắt người chơi mới, vào bẫy.”

“Cô quá nóng vội, Loại nóng vội này cũng không bình thường. Mà trong trò chơi điều duy nhất có thể ép buộc người chơi phải làm cái gì, lại không thể vi phạm, chỉ có quy tắc.”

Lê Tiệm Xuyên nói.

Anna ánh mắt dại ra.

Quá nóng vội.

Cô lại một lần nữa nghe được lời đánh giá này. Rốt cuộc cũng minh bạch, vì cái gì Ninh Chuẩn khi đó nói với cô ba chữ này. Sợ là lúc cô giết chết người chơi mới, bọn họ cũng đã hoài nghi cô.

Quyển sách kia… Không phải cô không muốn đọc kỹ lại một lần, mà là sau khi Locker cầm sách trở về, bên trên có bôi chất độc của Ninh Chuẩn. Cho dù Ninh Chuẩn nói không sao, nhưng ai dám tin tưởng? Cô căn bản là không dám đụng vào quyển sách kia.

Mà sau lần gặp Ninh Chuẩn, quyển sách bìa đen kia đương nhiên bị hai người họ thu hồi.

Ngoại trừ buổi tối đầu tiên vội vàng đọc lướt qua, cô không còn cơ hội đọc kỹ lại lần nữa.

Còn những hành động nhỏ nhặt kia, cô rõ ràng đã rất chú ý, nhưng vẫn là bị phát hiện rồi…

Có thể nói, nếu như không gặp phải Lê Tiệm Xuyên có giác quan khác người, cùng Ninh Chuẩn giống như quái vật, thì Anna thật sự có khả năng sẽ trở thành người thông qua trò chơi, thuận lợi giết cho đến khi chỉ còn có ba người.

Nhưng rất không may, cá chép như cô cuối cùng cũng không thể hóa rồng.

Cơ thể của Anna dần dần trong suốt, cho đến khi biến mất, Lê Tiệm Xuyên bỗng nhiên cảm giác được một cỗ lực lượng từ trong cơ thể Anna xuất ra, rơi xuống trên người mình.

‘L killed Cat.’

‘Follow the law!’

Lê Tiệm Xuyên cả người chấn động, khôi phục lại năng lực hành động.

Chân không thời gian còn chưa chấm dứt, Ninh Chuẩn cũng không lập tức giải trừ chân không thời gian.

Anna như bị một bàn tay vô hình lau đi, triệt để biến mất, cây kéo nhuốm máu đột ngột rơi xuống đất, Ninh Chuẩn bị giam cầm tại chỗ, hơi giương mắt, nhìn Lê Tiệm Xuyên đi tới.

Lê Tiệm Xuyên nửa quỳ trước mặt Ninh Chuẩn, giơ tay lên chạm vào con mắt đã bị đâm thủng của y.

“Tôi cũng biết quy tắc của cậu.”

Hắn chậm rãi cúi đầu, ngửi được mùi máu tươi nồng đậm, ánh mắt lạnh băng trầm tĩnh, “Không sợ tôi nói ra?”

Ninh Chuẩn có chút quyến luyến mà cọ cọ vào lòng bàn tay của hắn, con mắt đào hoa nhìn chăm chú vào hắn: “Vậy anh phải tranh thủ thời gian, quy tắc chỉ có thể vạch trần ở trong bữa tối Pandora hoặc tiến hành trong chân không thời gian, thời điểm khác, đều không được tính. Hơn nữa mỗi người mỗi ngày chỉ có cơ hội một lần.”

Đầu ngón tay của Lê Tiệm Xuyên chạm vào gương mặt dính máu của Ninh Chuẩn, cùng một chút da thịt mịn màng.

Hắn mặt không biểu tình mà nhìn Ninh Chuẩn.

Thế giới chậm rãi khôi phục lại sắc thái rực rỡ.

Ninh Chuẩn vươn tay ôm lấy cổ của Lê Tiệm Xuyên: “Đau mắt…”

Thật sự là làm nũng.

Lê Tiệm Xuyên ghét bỏ nhíu mày, bàn tay ôm cái eo nhỏ kia, cởi áo khoác, cuộn lấy y vững vàng ôm vào trong ngực.

Cũng không để ý đến vẻ mặt ngơ ngác của George và Feena, Lê Tiệm Xuyên một cước đá văng cửa sổ bị đóng đinh, từ trên lầu trực tiếp nhảy xuống.

“Ôi, Chúa ơi!”

George kinh hô.

Hắn chạy đến bên cửa sổ, lại nhìn đến độ cao khoảng bốn năm tầng lầu, Lê Tiệm Xuyên vậy mà rơi xuống tựa như có bậc thang, nhẹ nhàng chạm đất, sau đó trực tiếp túm lấy một con ngựa, cưỡi ra khỏi trang viên.

Bão tố chẳng biết tự lúc nào đã ngừng, phía chân trời nổi lên ráng chiều, trong không khí tràn ngập mùi cỏ xanh sau cơn mưa.

Trang viên Girth được phủ lên một vầng sáng màu cam ấm, không còn vẻ âm trầm quỷ dị nữa.

Bên trong phòng khám tư nhân trấn Derain.

Con mắt Ninh Chuẩn trải qua xử lý đơn giản, được băng bó một tầng băng dày.

Y nằm ở trên giường bệnh, mệt mỏi nhắm hai mắt lại, thấp giọng nói: “Không cần phải xử lý, chỉ cần không chết, đến hừng đông sẽ lành lại thôi. Tôi đã từng chịu những vết thương còn nặng hơn so với bây giờ, chỉ cần sống sót thì sẽ không sao.”

Lê Tiệm Xuyên ngồi ở trên ghế ngậm điếu xì gà xin được từ bác sĩ, nhìn y một cái.

Ninh Chuẩn: “Anh dùng ván cửa đặt tôi lên bơi qua sông, cả người ướt hết rồi, không đi thay đồ sao? Thời gian còn sớm, chỉ cần trở về trước bữa tối là được.”

Lê Tiệm Xuyên nhìn y không di chuyển.

Mắt đào hoa vô lực mà chớp chớp, Ninh Chuẩn trở mình, đối diện với Lê Tiệm Xuyên, khẽ nói: “Tôi biết anh muốn hỏi cái gì. Những gì người chơi biết về trò chơi Ma Hộp, vĩnh viễn cũng chỉ là một góc của tảng băng mà thôi. Lần này tôi để cho anh vạch trần quy tắc của Anna, có lẽ anh sẽ đạt được lực lượng của quy tắc này chăng?”

“Quy tắc, thứ này rất khó giải thích.”

Ninh Chuẩn chớp chớp con mắt lành lặn.

“Đơn giản mà nói, mỗi người chơi từ lúc mở màn đều sẽ có một quy tắc nhất định phải tuân thủ, nếu vi phạm hoặc bị vạch trần, cũng sẽ bị loại bỏ. Mà khi anh vạch trần quy tắc của người khác, sẽ đạt được lực lượng quy tắc của người đó. Nếu như cuối cùng anh thuận lợi thông qua trò chơi, quy tắc của anh liền sẽ biến thành một loại năng lực đặc thù, còn nếu anh ở trong trò chơi có được lực lượng quy tắc của những người khác, nó có thể làm tăng cường năng lực đặc thù của anh.”

“Những mỗi người chơi chỉ có một năng lực đặc thù.”

Ninh Chuẩn giải thích: “Ví dụ như kết thúc vòng đầu của trò chơi quy tắc của anh đã trở thành năng lực đặc thù, vật thì vòng thứ hai với tiền đề chỉ cần anh không vi phạm quy tắc vòng thứ hai, thì có thể sử dụng lực lượng này. Đợi đến khi anh qua ải vòng thứ hai, anh sẽ có hai lựa chọn. Một là tiếp tục giữ lại năng lực đặc thù mà ở vòng đầu anh đạt được, và sử dụng lực lượng quy tắc vòng thứ hai để tăng cường. Hai là, nếu anh thấy năng lực đặc thù ở vòng thứ hai xuất sắc hơn, thì có thể bỏ năng lực vòng đầu, lựa chọn giữ lại năng lực đặc thù vòng thứ hai.”

“Còn có người chơi không phán đoán được, mỗi vòng kết thúc đều lựa chọn năng lực mới. Như vậy cũng có chỗ tốt. Nhưng mà nếu một người cứ luôn giữ lại năng lực nào đó, chỉ lựa chọn tiến hóa, không chọn năng lực mới. Thì loại lựa chọn này cũng có chỗ tốt, chính là năng lực không ngừng mạnh lên.”

“Cho dù năng lực bình thường, sau nhiều lần tăng cường, cũng có thể sẽ trở thành năng lực khiến cho người ta đau đầu.”

Ninh Chuẩn nói xong, có chút miệng đắng lưỡi khô.

Y vươn lưỡi liếm liếm cánh môi, dùng chân đá đá Lê Tiệm Xuyên: “Nước.”

Giải thích của Ninh Chuẩn so với suy đoán của Lê Tiệm Xuyên cũng không khác nhau lắm.

Hắn đối với chuyện này không có câu hỏi nào khác, đứng dậy rót ly nước đút cho Ninh Chuẩn.

Ninh Chuẩn được Lê Tiệm Xuyên đút nước xong, đầu lưỡi không an phận mà lướt qua ngón tay đang cầm ly của Lê Tiệm Xuyên, lại khẽ cắn cắn một cái.

Tay của Lê Tiệm Xuyên run lên, thiếu chút nữa lật chăn.

“Ca ca, anh thật mẫn cảm.”

Ninh Chuẩn nâng mắt, làm càn mà liếm thêm mấy cái lên ngón tay kia, cánh môi ẩm ướt ngậm lấy đầu ngón tay, mút ra tiếng nước rất nhỏ..

Lê Tiệm Xuyên nghe được âm thanh này, trong đầu kìm không được mà nhớ tới mấy câu truyện người lớn Ninh Chuẩn đã từng kề sát vào lỗ tai của hắn kể qua.

Hắn không thể nhịn được nữa, trầm mặt dùng ngón tay kia hung hăng đè xuống cánh môi tái nhợt của Ninh Chuẩn.

Thẳng đến khi phiến môi nọ bị đè ép hiện lên màu sắc đỏ hồng, nước bọt ẩm ướt không khống chế nổi mà tràn ra ngoài, hắn mới rút ngón tay về, lãnh đạm nhướng mày, kéo lấy hai chân của Ninh Chuẩn, áp vào phần bụng ấm nóng của mình.

Áp xong, cả hắn và Ninh Chuẩn đều sững sờ.

Ninh Chuẩn mắt đào hoa cong cong cọ cọ chân lên bụng của hắn.

Lê Tiệm Xuyên lại hận không thể tát cho mình một cái — đây không phải là tiện sao!


Vâng! Anh sắp bước chân vào con đường thê nô không lối về rồi anh ạ 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.