Chương 49: Săn đêm ở trường học E8.
Đoạn chữ này lưu lại chừng mười giây.
Sau đó, tờ giấy trước mắt đột nhiên bừng lên một ngọn lửa màu đen rồi bốc cháy.
Ngọn lửa này như bốc lên từ trong sâu thẳm địa ngục, tối tăm quỷ dị, hoàn toàn không có độ ấm.
Sau khi cháy rụi, một con sâu nhỏ mềm màu xám tro rơi xuống giường, tỏa ra một mùi thơm không thể giải thích được, hương thơm khiến người khác thèm ăn lan rộng.
Con sâu vẫn không cử động, mùi cháy xộc vào mũi.
Hình như là để ăn.
Sau khi quan sát một lúc, Lê Tiệm Xuyên đưa ra kết luận.
Nhưng hắn không định ăn nó.
Tối hôm qua, những chuyển động im ắng, tốc độ quái gở, và trạng thái tấn công điên cuồng của những học sinh và giáo viên kia rất có thể liên quan đến con sâu này. Hắn không thể đoán được bản thân sẽ trở thành thế nào sau khi ăn cái thứ này vào.
Quơ lấy hai tờ giấy vệ sinh từ đầu giường, Lê Tiệm Xuyên bóp chết con sâu kia, lại cầm điện thoại lên xem thời gian.
Sắp đến một giờ sáng.
Hắn gửi tin nhắn cho Ninh Chuẩn, nói lại chuyện tờ giấy biến đổi.
Hai phút sau, Ninh Chuẩn trả lời: "Phòng hoạt động của sân bãi phía Đông nằm rất gần bàn bóng bàn, em sẽ đợi anh ở đó."
Lúc lấy được tờ giấy này vào ban ngày, Ninh Chuẩn và Lê Tiệm Xuyên đoán rằng đây có thể là lời mời tham gia hoạt động buổi tối, hai người bàn bạc rồi quyết định cùng nhau hành động.
Lê Tiệm Xuyên cất điện thoại, trên người vẫn mặc đồng phục học sinh, hắn cố ý không thay quần áo để bắt chước dáng vẻ của những học sinh mà hắn đã nhìn thấy tối hôm qua.
Sắp đến một giờ, hắn lắng tai nghe, Khương Nguyên ở xéo đối diện không có động tĩnh. Giữa giấc ngủ nông, hình như có một tiếng kẽo kẹt rất nhỏ phát ra từ hành lang bên ngoài.
Hắn xoay người trèo xuống giường, chân để trần, cố gắng di chuyển thật nhẹ và chậm.
Lúc mở cửa phòng, hắn rõ ràng nghe được trên chiếc giường phía sau, tiếng hít thở của Khương Nguyên có hơi chậm lại, nhưng nhanh chóng trở về bình thường, không có phản ứng nào khác.
Lê Tiệm Xuyên điều chỉnh nét mặt, mắt nhìn thẳng về trước, đóng cửa lại và đi ra ngoài.
Có thêm một cánh cửa phòng ngủ ở hành lang cũng được mở ra, hai thiếu niên nối đuôi đi ra, Lê Tiệm Xuyên không quay đầu nhìn, chỉ đi thẳng về hướng cầu thang, giẫm lên bậc thang lạnh ngắt rồi bước xuống.
Hắn có thể cảm nhận được hơi thở của hai người phía sau.
Bọn họ không phát hiện ra sự khác biệt ở Lê Tiệm Xuyên, lẳng lặng đi ở phía sau hắn, ánh mắt rợn người nhìn chòng chọc phía trước, không hề nhìn Lê Tiệm Xuyên dù chỉ một chút. Điều này làm cho Lê Tiệm Xuyên có thêm lòng tin vào sự ngụy trang của mình.
Ở cửa chính của ký túc xá đã có mười học sinh mặc đồng phục đứng đó.
Lê Tiệm Xuyên đi tới gần, bắt chước dáng vẻ của bọn họ, nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt âm u.
Không ai chào hỏi ai, mọi người đứng tập trung ở cửa, nếu như bỏ qua vẻ mặt kỳ dị cứng nhắc của tất cả thì có thể gọi là trật tự ngay ngắn.
Có một mùi hương xa lạ liên tục bay đến từ phía sau.
Phòng quản lý ký túc xá ở bên cạnh tối om, cửa sổ được che lại bằng rèm đen dày, im ắng không tiếng động.
Kim đồng hồ của đồng hồ treo trên cửa sổ di chuyển cạch cạch, chẳng mấy chốc sẽ đến một giờ sáng.
Ở khoảnh khắc kim giây lướt trên mặt đồng hồ, cửa chính trước mặt phát ra một tiếng vang nhỏ và ngắn, hai cánh cửa chấn động rồi chầm chậm mở vào trong.
Lê Tiệm Xuyên đang đối diện với tấm kính trên cổng.
Hắn nhìn thấy từ tấm kính phản chiếu có hai cái bóng hình trụ dựng thẳng ở hai bên cửa ký túc xá, trông như hai cột khói đen, không thể nhìn rõ, phía trước cột khói đen có vô số xúc tua nhỏ duỗi ra, bám lên chốt cửa rồi kéo mở cửa.
Con ngươi khẽ cử động, hắn nhìn ra phía sau cánh cửa.
Nhưng không có gì ở đó cả.
Lúc này, những người đang đứng trong ký túc xá nhẹ nhàng bước ra ngoài, Lê Tiệm Xuyên không nhìn vào tấm kính nữa, hắn chầm chậm bước đi, đợi lúc những người kia bước đi gần hết, hắn mới cẩn thận điều chỉnh vị trí của mình, để mình đi ở sau cùng.
Có khoảng hai mươi sinh viên đi ra khỏi ký túc xá nam số 2.
Lê Tiệm Xuyên đi theo bọn họ, chân trần giẫm trên nền xi măng của trường, giống như những linh hồn oán hận đang lang thang lúc nửa đêm, hướng về phía ký túc xá nam số 3.
Hai ký túc xá nằm rất gần nhau, chỉ mất hai, ba phút đã đến nơi.
Lê Tiệm Xuyên nhìn thấy rất nhiều cái bóng xuất hiện từ dưới ánh đèn đường ở trước mặt, những nam nữ trong những ký túc xá khác và khu nhà ở giáo viên đang đi về phía này.
Một chùm bóng dáng lắc lư tập trung ở trước ký túc xá nam số 3.
Mọi người cách nhau một khoảng cách nhất định.
Mặc dù vậy nhưng Lê Tiệm Xuyên vẫn ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào là lạ và ngấy mũi ở xung quanh, hình như tỏa ra từ trên cơ thể của những người này.
Hắn đứng ở rìa đám đông, giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình trong khi lặng lẽ quan sát các học sinh đang ở gần hắn.
Khi mọi người từ trên các con đường đã đến đông đủ, không còn thêm học sinh mới nào nữa, đám người kia mới bắt đầu đi vào ký túc xá nam số 3.
Lê Tiệm Xuyên đi theo bọn họ lên tầng sáu.
Cầu thang tối om và yên tĩnh, đám người đông đúc này không phát ra một chút âm thanh nào, ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy.
Bọn họ đi đến trước một phòng ngủ ở lầu sáu, từng gương mặt trắng bệch như xác chết áp lên cửa sổ nhỏ trên cửa phòng ngủ, nhìn vào bên trong.
Cửa phòng ngủ chầm chậm di chuyển vào trong.
Một tràng tiếng ngáy truyền đến.
Vài nam sinh dẫn đầu đi vào, leo lên từ bốn góc giường, khiêng một nam sinh mặc đồ ngủ đang ngủ rất say xuống, rồi kéo ra khỏi phòng ngủ.
Lê Tiệm Xuyên nhìn qua khoảng trống giữa bọn họ, thấy nam sinh bị bắt quả nhiên là Trịnh Phi Phàm nhận được phần thưởng vào ban chiều.
Trong phòng ngủ còn có hai tiếng hít thở khác, cũng ngủ rất say, chẳng hề hay biết những gì đang xảy ra ở cửa phòng ngủ.
Lấy khả năng nhìn đêm của Lê Tiệm Xuyên, hắn nhìn lướt qua, liền thấy ở trên chiếc giường trong cùng có một nam sinh treo nửa chân trên tay vịn giường, hình như đang ngăn mình ngủ say.
Nhưng hơi thở của nam sinh nọ rất dài và ổn định.
Biện pháp này rõ ràng không có hiệu quả.
Lê Tiệm Xuyên có ý định lục soát bàn học và giường của Trịnh Phi Phàm, nhưng hiện tại hắn không thể tụt lại phía sau, vẫn phải giả bộ giống hệt đám người này, bằng không cuộc đuổi giết điên cuồng tối hôm qua sẽ được tái hiện.
Hơn nữa, hắn đang do dự có nên cứu Trịnh Phi Phàm hay không.
Lấy khả năng của hắn, xác suất thành công đoạt mồi từ miệng hùm rất cao.
Thế nhưng, giấc ngủ say của Trịnh Phi Phàm rõ ràng rất bất thường, sau khi hắn cứu người, hắn không chắc hắn có nhận được manh mối mà hắn muốn biết hay không.
Bởi vì những hình ảnh mơ hồ hắn nhìn thấy khi ngồi trên xích đu trước đó làm hắn không thể xác định Trịnh Phi Phàm có đáng được cứu hay không. Hơn nữa, trực giác nói cho hắn biết việc phá rối chuyến săn bắt của đám người này có thể gây ra hậu quả rất nghiêm trọng.
Lê Tiệm Xuyên quyết định không hành động.
Vài nam sinh kéo Trịnh Phi Phàm xuống lầu.
Giống như Cao Dương tối hôm qua, Trịnh Phi Phàm bị kéo hai cánh tay, hai chân thõng trên mặt đất, ma sát sàn sạt trên mặt đất, dần dần tạo ra một vết máu đứt quãng.
Đám thầy trò với vẻ mặt quỷ dị, tái nhợt xúm lại kéo thiếu niên đang mê man rời khỏi ký túc xá, đi về phía Đông của sân bãi.
Đêm xuân rét lạnh.
Bóng tối dày đặc như thủy triều ào ạt vọt ra từ những xó xỉnh chật chội, làm cho khu vực bên ngoài ánh đèn như chìm trong vũng mực ngột ngạt.
Trên con đường xi-măng trắng, đội ngũ im lặng đi về phía trước như một con rắn độc trườn trong bóng đêm.
Bên ngoài lối vào sân bãi phía Đông có một ngọn đèn bị chập mạch, ánh sáng chớp tắt như một con mắt quỷ âm u lạnh lẽo đang khép mở, nhìn chằm chằm đám người đi tới.
Lê Tiệm Xuyên đi ở cuối hàng, từ từ giảm tốc độ, kéo dài khoảng cách với người trước mặt.
Có hai phòng hoạt động nằm ở bên lối vào, nếu không có gì bất ngờ thì Ninh Chuẩn đã đợi hắn ở bên trong.
Có điều, lúc hắn kéo dài khoảng cách với cậu học sinh trước mặt và chuẩn bị vọt vào bóng râm bên đường, tầm nhìn của Lê Tiệm Xuyên bỗng dừng lại, nhạy bén rơi vào bàn chân vừa nhấc lên rồi giẫm xuống của người đi ở phía trước __ Trên lòng bàn chân dính bụi đá hình như có một cái lỗ nhỏ màu đỏ kỳ lạ.
Hắn im lặng lùi đến sau một thân cây, tiếp tục nhìn lòng bàn chân của những người khác.
Quả nhiên cũng có.
Có điều không biết hắn có nhìn lầm hay không.
Khi hắn nhìn vào lòng bàn chân của một người trong đó, hình như có một cái đầu đen nhỏ lúc nhúc đưa ra khỏi lỗ nhỏ màu đỏ, loáng qua một cái rồi bị giẫm nát dưới chân.
Lê Tiệm Xuyên dõi theo đám người kia đi vào sân bãi phía Đông, sau đó mới lách người chạy đến phòng hoạt động, gõ lên cửa kính.
Một cánh cửa sổ mở ra, đôi mắt đào hoa sâu thẳm xuất hiện ở phía sau.
Lê Tiệm Xuyên nhanh chóng chui vào, đóng chặt cửa sổ lại.
Bên trong phòng hoạt động chất đầy đồ tạp nham bám đầy bụi, hít vào thở ra toàn là mùi bụi.
Chẳng rõ Ninh Chuẩn lấy từ đâu ra một bộ đồng phục học sinh mặc vào người, không đeo mắt kiếng. Giống như những học sinh khác, Ninh Chuẩn đi chân trần, đứng trên sàn nhà của phòng hoạt động, bàn tay vươn ra từ trong bóng đêm đen kịt, kéo Lê Tiệm Xuyên một cái, nhỏ giọng nói: "Đứng ở đây có thể nhìn thấy bàn bóng bàn."
"Chân không lạnh sao?"
Lê Tiệm Xuyên cúi đầu nhìn, ôm người lên bằng một tay rồi đi đến cạnh cửa sổ.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Ninh Chuẩn cải trang non nớt như vậy.
Đồng phục học sinh rộng thùng thình bọc bên ngoài cơ thể gầy ốm mỏng manh, tôn lên chút khí chất trẻ con hiếm thấy ở Ninh Chuẩn. Kết hợp với gương mặt càng thêm thanh tú, vẻ nghiêm túc nhã nhặn sau khi tháo mắt kiếng đã không còn, tạo thành một học sinh cuối cấp 3 ngây ngô vừa thành niên.
Chỉ là cậu học sinh này rất quấn người, đã ôm vào lòng mà còn muốn hôn môi, cùng hắn trao đổi một nụ hôn ngắn ngọt ngào.
Ở thời điểm đặc biệt này, hai người rất lý trí mà không chim chuột thêm.
Nhưng chính nụ hôn tươi mát tinh khiết, cực kỳ thân mật dịu dàng và không pha lẫn quá nhiều dục vọng này lại khiến lỗ tai của Lê Tiệm Xuyên nóng bừng bừng, tim đập như nổi trống, như một thằng nhóc choai choai mới biết yêu.
Nụ hôn kết thúc.
Ninh Chuẩn ngẩng đầu, đầu lưỡi ướt rượt chạm lên vành tai Lê Tiệm Xuyên: "Có hơi lạnh... Tại em không có mặc gì bên trong hết."
Tâm trạng mới biết yêu của Lê Tiệm Xuyên lập tức bị mùi lẳng lơ của Ninh Chuẩn đẩy lui.
Hắn lườm Ninh Chuẩn, ôm chặt người thêm chút nữa, truyền nhiệt độ cơ thể của mình cho cậu.
Ninh Chuẩn mê đắm cọ cọ, hai mắt nhìn ra ngoài từ cửa sổ kính trước mặt, đồng thời thấp giọng hỏi: "Dọc đường đi anh có phát hiện gì không?"
Lê Tiệm Xuyên nói tóm lược chuyện Trịnh Phi Phàm và lòng bàn chân của những người kia.
Bọn hắn đã đi tới sau song cửa sổ do Ninh Chuẩn chỉ, từ góc độ này, bọn hắn quả thật có thể nhìn thấy bàn bóng bàn rõ hơn một chút.
Những học sinh và giáo viên kia đã đến cạnh bàn bóng bàn.
Bọn họ để Trịnh Phi Phàm tựa lên bàn bóng bàn, không dùng bất cứ công cụ nào mà trực tiếp đưa tay kéo lưỡi Trịnh Phi Phàm, khúc lưỡi ngắn cứ bị miễn cưỡng rút ra như vậy.
Máu đỏ lập tức chảy ra từ trong miệng của Trịnh Phi Phàm.
Trên khúc lưỡi bị rút ra vẫn còn dính một vài sợi rễ lưỡi, một màn máu dài văng ra, ập lên mặt những học sinh ở xung quanh.
Gương mặt trắng đến dọa người của bọn họ lại xuất hiện nụ cười phấn khích và điên cuồng.
Khoảng cách từ phòng hoạt động đến bàn bóng bàn gần hơn khoảng cách từ chỗ Lê Tiệm Xuyên náu mình đến xích đu vào tối hôm qua, do đó Lê Tiệm Xuyên càng nhìn thấy rõ vẻ mặt của những người kia.
Hắn phát hiện sự phấn khích đó không phải là khoái cảm vặn vẹo chìm đắm trong giết chóc, mà là một niềm vui rất thuần khiết, thuần khiết đến gần như ngây ngô __ Phát hiện này làm hắn nổi hết da gà, luồng ác ý đơn thuần khiến người ta khó mà tưởng tượng.
"Màn này thú vị ghê." Edit by Lam Thương
Ninh Chuẩn nhìn ra cửa sổ.
Sau khi rút lưỡi Trịnh Phi Phàm, nhóm học sinh kia lại tản ra như tối hôm qua, phân công tìm kiếm con mồi trong ký túc xá.
Lê Tiệm Xuyên không nhìn nữa: "Không có câu đố chính xác, sợ rằng chúng ta sẽ tìm sai hướng."
"Có liên quan tới việc bắt nạt học đường, nhưng không chỉ thế này."
Ninh Chuẩn nói: "Ngôi trường này rất kỳ lạ, những học sinh này không phải là quái vật, mà là con người. Tờ giấy sâu mà anh nói có thể là một trong những nguyên nhân khiến bọn họ biến thành như thế này vào ban đêm, nhưng nguyên nhân chính hẳn là bọn họ tự phát... bọn họ tự tổ chức các hoạt động săn bắt này."
"Những người có thể tham gia vào các hoạt động tàn nhẫn như vậy, em không nghĩ bọn họ là những học sinh giỏi như lời đồn. Đây cũng không phải là một trường cấp 3 trọng điểm theo nghĩa thông thường."
"Chúng ta phải xem rốt cuộc ngôi trường này đang che giấu điều gì."
"Việc NPC không chủ động đưa ra câu đố là rất bình thường, sẽ có. Cách giải quyết là phá vỡ tất cả các điểm bất hợp lý trong bối cảnh thế giới, lồng ghép các manh mối, trực tiếp chạm vào đáp án hoặc là thế giới quan, sau đó tìm kiếm vị trí của hộp ma."
Ninh Chuẩn giơ tay mở cửa sổ trước mặt, nói: "Thật ra từ một khía cạnh nào đó mà nói, hộp ma chỉ là một cái hộp. Nó tạo nên quái vật, tồn trữ quái vật, nhưng lại không thể làm gì nhân loại. Nó không cám dỗ nhân loại sa đọa, mà là nhân loại mở nó ra."
Cậu bật cười trong bóng đêm.
Lê Tiệm Xuyên nghe ra một vài ẩn dụ như đúng mà là sai.
Nhưng hắn không hỏi, mà vừa ôm Ninh Chuẩn nhảy ra khỏi cửa sổ, vừa khẽ nói: "Những người được chọn làm thợ săn này có thể ban ngày đã từng giết người, hoặc là giết động vật __ Tôi từng lục soát vài bồn hoa, thấy rằng lớp đất bên trong rất mới, có chôn một vài xác động vật nhỏ, tất cả đều bị ngược đãi đến chết."
"Đào sâu hơn thì có thêm xương đã nằm ở đó từ trước. Điều này cho thấy hiện tượng này đã kéo dài hơn ba và năm ngày, tôi nghi ngờ đây là một truyền thống."
Lê Tiệm Xuyên nói, yên lặng không một tiếng động mang theo Ninh Chuẩn bay qua đầu tường, tiến vào sân bãi phía Đông.
Trước đó ở trong phòng hoạt động, bởi do góc độ nên chỉ nhìn được phần lớn bàn bóng bàn, chứ không nhìn thấy toàn bộ, thế nên mãi đến khi nhảy vào sân bãi phía Đông, Lê Tiệm Xuyên mới phát hiện đám người kia không bỏ đi hết như ngày hôm qua, mà có để lại một nữ sinh trông chừng thi thể của Trịnh Phi Phàm.
Lúc Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn nhìn thấy nữ sinh kia, nữ sinh kia cũng nhìn thấy hai người.
Vào khoảnh khắc đôi mắt kia nhìn qua, Ninh Chuẩn chợt ngẩng đầu, đôi mắt đào hoa hoàn toàn mở ra, đáy mắt từ từ tỏa ra một luồng ánh sáng rực rỡ đẫm máu.
Ánh mắt nham hiểm khiếp người của nữ sinh cứng lại.
Nhưng cũng chỉ có hai, ba giây, vẻ mặt mất hồn bị nụ cười âm quỷ đè xuống lại nổi lên, cơ thể của nữ sinh nhoáng một cái, vọt về phía Ninh Chuẩn.
Vẻ mặt Ninh Chuẩn lạnh băng, trên trán phủ một lớp mồ hôi mỏng.
Cậu nhảy xuống từ trên người Lê Tiệm Xuyên, nói thật nhanh: "Chém đứt hai chân cô ta!"
Lê Tiệm Xuyên giống như một cái bóng không thể nắm bắt, lập tức phóng đi ngay sau khi Ninh Chuẩn rời khỏi người mình, con dao gọt trái cây kẹp giữa các ngón tay đâm ra.
Động tác vọt về phía trước của nữ sinh vẫn còn tiếp tục, nhưng đột nhiên mất đi chống đỡ, ngã nhào xuống đất, hai chân đứng lại tại chỗ, máu tươi chảy ròng ròng.
Có hai con sâu dài bò ra từ dưới hai lòng bàn chân, như hai viên đạn màu đen bắn ra, vội vã chạy trốn.
Mũi dao lướt qua.
Hai tiếng leng keng vang lên.
Hai con dao tiện ích cắm xuống đất, vừa khéo ghim hai con sâu kia lên mặt đất, hai cái đầu tròn giống như đầu người bị bửa ra, thân sâu giãy giụa vài lần rồi cứng đờ.
Lê Tiệm Xuyên bên này giải quyết hai con sâu, nghiên cứu sơ qua nhưng không phát hiện điều gì.
Ninh Chuẩn bên kia đang đứng trước mặt nữ sinh đã mất đi hai chân, mắt rũ xuống, giọng nói lạnh lùng tiết ra chút huyễn ảo kỳ lạ, đầy sức mạnh mê hoặc.
Cậu hỏi khẽ: "Vì sao các người lại tổ chức hoạt động săn bắt?"
Nữ sinh quỳ trên mặt đất, ngửa đầu, mặt dại ra, không trả lời.
Lê Tiệm Xuyên đi tới quan sát, không có hai con sâu kia, nữ sinh nọ cũng không thay đổi gì nhiều.
Hắn có cảm giác những học sinh này không phải bị điều khiển bởi những con sâu kia, mà là đang lợi dụng những con sâu này để hoàn thành chuyến săn bắt của mình.
Ninh Chuẩn thấy nữ sinh không có phản ứng, hai mắt vẫn nhìn thẳng vào nữ sinh, nhưng thay đổi câu hỏi: "Cao Dương và Trịnh Phi Phàm có điểm đặc biệt gì?"
Lần này, nữ sinh không im lặng nữa.
Cả người nữ sinh run rẩy, vẻ mặt đờ đẫn trở lại bình thường, giọng nói máy móc nói: "Bọn họ... lấy được giải thưởng."
Ninh Chuẩn tiếp tục hỏi: "Giải thưởng là gì?"
Vẻ mặt của nữ sinh lại dại ra, không trả lời.
Lê Tiệm Xuyên suy nghĩ một chút, khẽ hỏi: "Cao Dương và Tống Yên Đình có quan hệ như thế nào?"
Gương mặt của nữ sinh trở lại bình thường, thậm chí trông hơi nhăn nhó bởi vì buộc nhớ lại ký ức không hay nào đó.
Nữ sinh há miệng, nói không lưu loát: "Cao Dương... Tống Yên Đình báo cảnh sát... Tống Yên Đình báo cảnh sát, rằng đám Cao Dương hiếp dâm cậu ta..."
"Gồm những ai?" Lê Tiệm Xuyên nheo mắt.
"Gồm có... Trịnh Phi Phàm, Lương Quan, Hoắc Tùng Minh, Trương Mộng Siêu."
Lê Tiệm Xuyên hỏi: "Chuyện này có thật không?"
"Không, không có thật."
Nữ sinh hoảng hốt nói: "Cảnh sát thụ lý vụ án, nhưng Tống Yên Đình không có bằng chứng... Trên người cậu ta không có dấu vết bị xâm phạm, năm người đám Cao Dương có rất nhiều nhân chứng... Hôm đó là sinh nhật của Khương Nguyên, bọn họ đều đến tham gia tiệc sinh nhật của Khương Nguyên... nhưng Tống Yên Đình lại nói bọn họ nhốt cậu ta ở trường học."
"Cao Dương nói Tống Yên Đình thiếu tiền nên dọa dẫm tống tiền... Trịnh Phi Phàm có ghi âm lại cuộc điện thoại tống tiền của Tống Yên Đình, Cao Dương kiện Tống Yên Đình..."
Ninh Chuẩn đột nhiên hỏi: "Cô tin lời ai?"
Nữ sinh ngớ ra, há miệng định trả lời.
Thế nhưng, nữ sinh còn chưa kịp trả lời, Lê Tiệm Xuyên chợt có cảm giác nguy hiểm đang tới gần.
Hắn không để Ninh Chuẩn hỏi tiếp, lập tức ôm lấy cậu, nhanh chóng lánh vào trong bóng râm.