Trở Thành Nam Nhân Dã Man Nhất Trong Trò Chơi (Không Người Giám Thị)

Chương 59: Hành trình Kim tự tháp E1



Sân trường rải đầy ánh nắng ban mai đổ sụp trước mắt.

Ngân hà đảo ngược, màn đêm cuộn trào.

“Giải đố thành công, màn chơi kết thúc!”

“Quy tắc thanh toán!”

“Người chơi qua màn sắp được di chuyển…”

Theo giọng nữ máy móc lạnh băng, Lê Tiệm Xuyên lại ngồi trên một chiếc ghế như được đặt tại bầu trời sao vô tận.

Trên người hắn khoác áo choàng màu đen, có một cuộn giấy kraft đang lơ lửng giữa không trung.

Lê Tiệm Xuyên lia mắt nhìn xung quanh, thấy vô số sự tồn tại giống như hắn đang ở xa tít. Hắn lập tức xác định mình lại tới nền tảng tương tác toàn diện được mở ra sau màn chơi “Câu đố tử vong ngày tuyết lở”.

Có vẻ nền tảng này tương tự như trạm trung chuyển và nghỉ ngơi của người chơi.

Hắn cầm cuộn giấy kraft, mở ra nhìn, phát hiện phần trên cùng của cuộn giấy vẫn là bảng xếp hạng số lượng hộp ma.

Hắn lại kéo cuộn gỗ xuống phía dưới, khoảng giấy vốn bỏ trống cũng dần dần xuất hiện nội dung.

“Thế giới thật đang phát lệnh truy nã người chơi Flower! Treo giải thưởng 80 triệu đô-la!”

“Tìm người có hộp ma để ghép đội, tui thông thạo vật lý và cơ học, đặc biệt là chế tạo và sửa chữa vũ khí máy móc, IQ 140, tuy hơi thấp nhưng tui rất siêng năng…”

“Thu thập tin tức liên quan đến Babylon cổ, mời liên hệ…”

Lần trước hắn không nghiên cứu ra bất cứ điều gì trên cuộn giấy kraft, vì vậy tuy sau đó hắn được nghe Ninh Chuẩn nói rằng nền tảng tương tác toàn diện này giống như một diễn đàn trực tuyến, hắn cũng không quá để tâm. Nhưng bây giờ được nhìn trực quan, tác dụng của nền tảng này lớn hơn nhiều so với một diễn đàn trực tuyến.

Giấy kraft cuộn xuống bên dưới như không có đầu cùng, nội dung mới ùn ùn xuất hiện.

Đủ loại văn bản được liệt kê gọn gàng và trật tự.

Lê Tiệm Xuyên xem lướt qua những tin tức này, bỗng nhiên nhìn thấy một nội dung viết bằng chữ Hán: “Tổ chức Red đã chính thức được thành lập, hoan nghênh các người chơi thâm niên tham gia! Chỉ cần chứng minh được giá trị của mình, tổ chức sẵn sàng giúp đỡ các thành viên mới gia nhập thu thập hộp ma!”

Kể từ khi biết hộp ma có thể dẫn người vào trò chơi, Lê Tiệm Xuyên đã đoán được sẽ có tổ chức như vậy xuất hiện.

Có gan tuyên truyền vào thời điểm thế này, e rằng Red không phải là một tổ chức trò chơi hộp ma đơn giản, mà là một tổ chức nào đó đã duỗi vòi ra tới hiện thực.

Hơn nữa, nếu như hắn nhớ chính xác thì người chơi mà hắn giết trong màn chơi ở trường Phong Thành hình như gọi là “Red73”, không biết có liên quan đến tổ chức này hay không.

Hắn lại xem tiếp cuộn giấy kraft.

Sau khi phân loại và sàng lọc những thông tin cần thiết, Lê Tiệm Xuyên tựa vào lưng ghế, nghĩ đến việc rời đi và nhắm mắt lại.

Ý thức bắt đầu bị rút đi.

Một tấm thẻ trống chầm chậm xuất hiện ở trước tầm nhìn hư huyễn.

Tấm thẻ trôi nổi trong bóng tối hư vô, một màn máu tràn qua, nội dung mới xuất hiện.

“Năng lực đặc biệt: Không bị thương dưới nhiệt độ cao.”

“Mỗi màn chơi có ba lần miễn trừ tổn thương đến từ bất kỳ hình thức nhiệt độ cao nào.”

Khi biết được quy tắc trò chơi “Không được uống nước nóng” của mình trong màn chơi trước, Lê Tiệm Xuyên đã đoán được quy tắc này không thể tiến hóa thành các năng lực đặc biệt cao cấp.

Dẫu sao đi nữa, quy tắc càng hạn chế thì năng lực đặc biệt mới càng mạnh, giống như quy tắc “Chỉ được nói dối” và nhận được năng lực “Lấy giả thay thật” ở màn Jack Đồ tể.

Do đó, Lê Tiệm Xuyên không do dự lựa chọn bỏ năng lực mới và giữ “Lấy giả thay thật.”

Tấm thẻ cũ hiện lên, tấm thẻ quy tắc mới hóa thành máu loãng.

Một màn máu phủ lên tấm thẻ, trên tấm thẻ cũ xuất hiện nội dung mới.

“Năng lực đặc biệt: Lấy giả thay thật.”

“Giới hạn sử dụng một lần một màn chơi.

  1. Cho phép tự thuật một câu không liên quan đến quy tắc của cốt truyện __ Bất kể đúng hay sai, câu nói này vẫn sẽ trở thành hiện thực được thiết lập trong màn chơi.
  2. Sức mạnh của lời nói dối là vô tận, cũng như rất nóng.

Vào ban đêm, lời nói dối sẽ có sức mạnh và sức nóng cao hơn __ Mỗi đêm từ 12 giờ đến 1 giờ, lời nói dối có thể ảnh hưởng đến cốt truyện. Khi thời gian kết thúc, vạn vật trở về vị trí ban đầu. Sử dụng xong sẽ lập tức hủy bỏ. Quá trình tường thuật lời nói dối sẽ đi kèm với nhiệt độ cao, ảnh hưởng trong phạm vi năm mét. Ôm thái dương, tủi thẹn vì cuồng say.”

Lời nói dối kèm theo chức năng tỏa nhiệt.

Nghe có vẻ vô bổ nhưng đến một lúc nào đó, nó có thể được xem là một năng lực công kích tốt.

Chỉ là khả năng nhiệt độ cao này được đặt ở phần thứ hai, điều này có nghĩa nó chỉ có hiệu lực trên những lời nói dối có thể đảo ngược cốt truyện, đồng thời giới hạn từ nửa đêm đến 1 giờ.

Lê Tiệm Xuyên dường như đã chạm tới một vài quy luật.

Tấm thẻ biến mất.

Ý thức choáng váng giống như chết chìm nhanh chóng trở lại bình thường.

Lê Tiệm Xuyên cảm nhận được cơn xóc nảy dữ dội, cơ thể không ngừng run rẩy. Chất giọng nữ ngọt ngào phát âm tiếng Anh không được chuẩn hình như đang từ từ tới gần.

“Các quý hành khách thân mến, máy bay đang gặp phải luồng không khí không ổn định, xin đừng rời khỏi chỗ ngồi, thắt chặt dây an toàn…”

Tay chân tê dại.

Lê Tiệm Xuyên mở mắt ra, trong tiếng thông báo, hắn kéo lấy Ninh Chuẩn vẫn chưa thức tỉnh ở bên cạnh vào lòng, xuyên qua cửa máy bay nhìn ra nơi sâu nhất của bầu trời bên ngoài.

Trong sắc xanh thẫm, một tia chớp giống như lưỡi dao bổ xuống.

Ngôi sao bị bỏ lại phía sau, mặt trời đuổi theo phía trước dường như không bao giờ lặn, những hình thù kỳ quái ẩn núp giữa những cụm mây giống như đang nhìn trộm con thú thép ở phía bên kia.

“Khi nào mới đến vậy anh?”

Giọng nói của Ninh Chuẩn truyền đến từ trong lòng ngực.

Đầu vai bị bấu víu, gương mặt thanh tú xẹt qua cằm Lê Tiệm Xuyên, Lê Tiệm Xuyên đỡ lấy eo Ninh Chuẩn: “Khoảng sáu tiếng nữa. Ăn chút gì đó rồi ngủ một giấc đi.”

Ninh Chuẩn gật đầu, mặt hơi tái nhợt.

Thân máy bay đã ổn định trở lại, nhưng rõ ràng triệu chứng say máy bay của Ninh Chuẩn không thuyên giảm được bao nhiêu.

Lê Tiệm Xuyên gọi tiếp viên hàng không đến gọi món, hắn chọn cơm Tây và rượu đỏ.

Ninh Chuẩn ăn một ít, liếm môi Lê Tiệm Xuyên, Lê Tiệm Xuyên mớm cho Ninh Chuẩn một ngụm rượu vang đỏ, đồng thời xoa bóp huyệt Thái Dương cho cậu.

Ninh Chuẩn được xoa bóp thoải mái từ từ nhắm mắt, tựa vào người Lê Tiệm Xuyên thiếp đi. Lê Tiệm Xuyên tràn đầy năng lượng không hề buồn ngủ, lấy giấy điện tử ra kiểm tra tài liệu, viết viết vẽ vẽ.

Chuyến bay nhàm chán kết thúc sau sáu tiếng.

Hình dáng của kim tự tháp hiện ra dưới tầng mây, máy bay lướt qua bán đảo Sinai và hạ cánh suôn sẻ tại sân bay Cairo.

Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn đã đổi sang quần áo mùa thu mát mẻ ở trên máy bay, làm xong thủ tục nhập cảnh rồi đi ra ngoài.

Giữa đường, Lê Tiệm Xuyên mua cho Ninh Chuẩn một hộp kẹo bạc hà, Ninh Chuẩn ngậm kẹo, được Lê Tiệm Xuyên kéo lên xe taxi.

Vì xe hơi không người lái vẫn chưa phổ biến rộng khắp Ai Cập nên trên taxi thường có tài xế.

Sau khi được hít thở không khí bên ngoài, sắc mặt của Ninh Chuẩn tốt hơn rất nhiều, mỉm cười sử dụng tiếng Ai Cập lưu loát nói chuyện với tài xế, hỏi thăm khí hậu và văn hóa nơi này.

Lê Tiệm Xuyên dựa vào ghế, lắng nghe cuộc đối thoại của hai người. Từ cửa sổ, hắn quan sát đất nước luôn gắn liền với nền văn minh bí ẩn.

Xe taxi rời khỏi sân bay, hướng về thành phố Cairo ở phía Tây Nam.

Thế giới bên ngoài hoàn toàn trái ngược với sân bay Cairo sạch sẽ và rộng rãi, như thể bỗng chốc từ xã hội hiện đại hóa trở lại đầu thế kỷ 21.

Vì lượng mưa thấp nên toàn bộ Cairo bị bao phủ dưới một lớp bụi đất màu vàng.

Đường sá khá hẹp, phương tiện giao thông trên đường lại rất nhiều. Nhìn từ xa, con đường chật ních đủ loại xe cộ giống như đàn kiến dọn nhà.

Trong tiếng kèn chối tai, nhiều chiếc xe chen bừa cái thân xe to đùng vào kẽ hở không nhét vừa xe đạp.

Hầu hết xe cộ đều rất cũ kỹ, trên thân xe đầy vết trầy xước, khí thải phun ra từ ống xả gần như tạo thành một vùng khí độc ở trên đường.

Các tòa nhà ở hai bên đường trông như khu nhà ở các thị trấn nghèo, tường vôi bong tróc, dây phơi quần áo như lá cờ bay bay trong gió.

Các cô các bà đội khăn trùm đầu, ôm vại sứ qua lại dưới bóng râm của tòa nhà. Một vài cửa hàng nhỏ mở ở sát đường, bên trong tối đen. Các chú các ông ngồi rít thuốc lào dưới tàng cây, quan sát xe cộ và người đi đường.

Phố cổ Cairo như bị đọng lại trong những ngày xưa cũ, hỗn loạn và nghèo khó.

Khi thì trôi dạt, khi thì chậm rì tiến tới.

Dưới tay lái lụa của người tài xế, cuối cùng chiếc taxi cũng vượt qua cầu vượt trên sông Nile, hòa vào khu phố mới phồn hoa.

Đường sá thoáng đãng hẳn lên, xe hơi không người lái xuất hiện ở trên đường, Lê Tiệm Xuyên cũng tìm về được chút cảm giác khoa học kỹ thuật hiện đại.

Ninh Chuẩn đã thôi trò chuyện với tài xế từ lâu, cũng đang ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài.

Lúc đến khách sạn đã là 5 giờ chiều giờ Ai Cập.

Lê Tiệm Xuyên dùng thân phận giả check-in trót lọt, sau khi ăn tối ở dưới lầu, hắn cùng Ninh Chuẩn đi lên tầng cao nhất.

Vừa vào cửa, Ninh Chuẩn liền thả tay Lê Tiệm Xuyên ra, dạo một vòng quanh phòng. Sau đó tựa người lên tường kính mờ ở phòng tắm, đưa tay nhấc cành hồng đỏ tươi trong bình hoa lên, cầm trong tay vẫy vẫy, cười như không cười: “Ái chà, phòng tình nhân.”

Lê Tiệm Xuyên vỗ mông Ninh Chuẩn: “Bồn tắm massage đấy, tự ngâm đi.”

Nói xong, đặt balô xuống, bắt đầu sắp xếp đồ đạc.

“Vâng, anh.”

Ninh Chuẩn lười biếng đáp lại, thay dép khách sạn, cầm quần lót đi vào phòng tắm.

Một lúc sau, tiếng nước ào ào vang lên.

Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn tấm kính mờ, vừa khéo thấy Ninh Chuẩn đá bay chiếc quần, khom người lột bỏ lớp quần áo cuối cùng.

Tầm nhìn hơi nước mờ ảo, đường cong eo duyên dáng, nhấp nhô quyến rũ. Lúc cúi người nhấc chân, chỗ bí mật loáng lên rồi vụt mất.

Hơi thở không thể lưu thông.

Lê Tiệm Xuyên nhắm mắt lại, rời mắt khỏi đóa hoa đào trong sương mù.

Sắp xếp xong xuôi mọi thứ, bồn tắm massage bên trong vẫn phát ra những tiếng động nhỏ.

Lê Tiệm Xuyên đẩy cửa phòng tắm đi vào, ném khăn mặt lên mặt Ninh Chuẩn đang mơ màng, nói: “Lên giường ngủ.” Sau đó cởi quần áo, đi đến dưới vòi hoa sen.

Vòi hoa sen và bồn tắm được chia thành hai không gian, nhưng chỉ ngăn ra bằng một lớp kính hoàn toàn trong suốt.

Do đó, Ninh Chuẩn mở mắt ra, đập vào mắt chính là một cơ thể nam tính, khỏe khoắn, mạnh mẽ, và trần trụi.

Nước phun ra từ vòi hoa sen, dòng nước chảy xuôi theo bờ vai rộng, eo đầy lực, đôi chân dài, và những đường nét của cơ bắp.

Ninh Chuẩn nằm nhoài ra thưởng thức ở mép bồn tắm, mãi đến khi Lê Tiệm Xuyên tắm gội xong đi ra, vươn tay, nâng cặp mắt đào hoa ẩm ướt kia lên.

Lê Tiệm Xuyên ôm người lên từ bồn tắm, lau sạch sẽ, rồi bọc người trong áo choàng tắm.

Khách sạn nằm cạnh bờ sông Nile, ban công của phòng tình nhân vừa khéo đối diện với một khoảng sông Nile xanh biếc mênh mông.

Lúc này trời đã sụp tối, chiếc phà kéo còi rẽ sóng, nước sông sâu thẳm dưới bầu trời đêm, giống như nước biển vừa âm u vừa sáng rực. Các tòa nhà ở hai bên bờ sông cũng thắp sáng đèn, rọi lên mặt sông, giống hệt những ngôi sao rơi rụng.

Cảnh đêm của sông Nile bắt đầu lộ rõ.

Vách ngăn giữa ban công và phòng ngủ là một tấm kính mờ từ trần đến sàn, đủ để thu hết cảnh sắc bên ngoài vào trong mắt.

Bên trong tắt đèn, mờ tối.

Lê Tiệm Xuyên thả lỏng người tựa ở đầu giường, những ngón tay xuyên qua mái tóc Ninh Chuẩn, chải vuốt mái tóc âm ẩm của cậu.

Sợi tóc mềm ẩm lướt qua xương quai xanh và cằm, có hơi ngứa. Cơn ngưa ngứa này đã che đậy động tác mờ ám ngắm nghía cơ bụng Lê Tiệm Xuyên của Ninh Chuẩn, để cho cậu càng lúc càng sấn tới.

Hai người như hai con mèo lớn lười biếng nằm trên giường, liếm lông cho nhau, thích thú bật ra những tiếng hừ hừ nho nhỏ.

“Đừng nghịch.”

Lê Tiệm Xuyên đè lại bàn tay trượt đi của Ninh Chuẩn.

Ninh Chuẩn bật cười, nằm bò lên người Lê Tiệm Xuyên, da thịt lộ ra khỏi áo choàng tắm dính sát vào nhau.

Lê Tiệm Xuyên cúi đầu, hai người giữ lấy đầu đối phương, trao đổi một nụ hôn ướt át.

Lúc tách ra, Ninh Chuẩn nheo mắt suy nghĩ, giọng nói hơi khàn hỏi: “Anh sắp xếp hành trình chưa? Khi nào mình đi kim tự tháp?”

“Rồi.”

Lê Tiệm Xuyên kéo áo choàng tắm trượt tới trên lưng của Ninh Chuẩn lên, nhẹ nhàng vuốt ve cậu, “7 giờ sáng mai, tập hợp với đoàn ở cửa khách sạn.”

Được xoa bóp đến khoan khoái và mê đắm, cơn mệt mỏi rút đi, cơn buồn ngủ kéo tới. Ninh Chuẩn chẳng buồn hỏi ai sẽ dẫn đoàn, đoàn gì, cứ thế ngủ thiếp đi dưới bàn tay xoa bóp của Lê Tiệm Xuyên.

Do đó, vào sáng hôm sau, khi Lê Tiệm Xuyên dẫn Ninh Chuẩn tập hợp với một nhóm bác gái bác trai đến từ tổ quốc, đồng thời hết sức quen thuộc cầm lấy hai cái nón đỏ đặc sắc có in dòng chữ Đoàn lữ hành trung lão niên Hoàng Hôn Đỏ, đôi mắt luôn u trầm của tiến sĩ Ninh lần đầu tiên xuất hiện vẻ kinh hoàng.

“Đoàn lữ hành trung lão niên Hoàng Hôn Đỏ, điểm dừng chân đầu tiên, Kim tự tháp.”

Lê Tiệm Xuyên giơ tay đội mũ lên đầu Ninh Chuẩn.

Hết chương 59


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.