Trở Thành Nam Nhân Dã Man Nhất Trong Trò Chơi (Không Người Giám Thị)

Chương 6: Đồ tể trong sương mù phần 6



Tiệm bánh mì không có gì bất thường.

Nó cũng giống như các tiệm bánh mì khác.

Chen chúc, nhỏ hẹp. Bánh mì thơm mềm được bày biện trong tủ quầy, thoạt nhìn có chút giống như những món điểm tâm tinh xảo đặt trong lồng thủy tinh, tản ra mùi vị thơm ngon.

Lê Tiệm Xuyên ở một góc hẻo lánh quan sát trong chốc lát, mới đi vào cửa tiệm.

Hiện tại đang trong giờ làm việc, trong tiệm chỉ có hai người.

Một người phụ nữ mập mạp đang chọn mua bánh mì.

Còn ông chủ có gương mặt ôn hòa đang ngồi ở sau quầy xem báo, nghe được tiếng mở cửa nên ngẩng đầu, lộ ra gương mặt nhã nhặn trắng nõn. Tuy rằng nhìn qua tuổi đã không còn nhỏ, nhưng từ góc độ thẩm mỹ của người châu Âu, đây vẫn là một gương mặt khá anh tuấn.

“Hoan nghênh tới chơi, Khang Ân cảnh thám.”

Xem ra cái tên Khang Ân cảnh thám này khá nổi danh ở Bạch Giáo Đường, rất nhiều người biết đến hắn. Lợi dụng thân phận này, dường như đi đến nơi nào đều có thể được chào đón.

Lê Tiệm Xuyên đi dạo một vòng trong tiệm bánh mì, không phát hiện có gì khác thường.

Hắn chọn hai cái bánh, đi đến quầy thanh toán.

Lúc ông chủ tiệm bánh mì đóng gói cho hắn, Lê Tiệm Xuyên vẫn luôn trầm mặc đột nhiên mở miệng: “Tối hôm qua tôi giết một cô gái.”

Ông chủ tiệm bánh mì sững sờ.

Lê Tiệm Xyên mỉm cười: “Đây là tựa của một quyển sách, ông đọc qua chưa?”

Ông ta phản ứng lại, miễn cưỡng cười cười: “À, ngại quá, Khang Ân cảnh thám, tôi rất ít khi đọc sách, chỉ thích xem báo…”

Lê Tiệm Xuyên không nói thêm gì nữa, cầm túi giấy rời khỏi tiệm.

Dùng hai câu như vậy để dò xét, đây là biện pháp tốt nhất mà hắn nghĩ ra để đối phó với quy tắc ‘Chỉ có thể nói dối’.

Kế tiếp hắn dựa theo trình tự mà đi đến cửa hàng lễ phục.

Cửa hàng lễ phục so với tiệm bánh mì có chút bận rộn hơn, thợ may và nhóm nhân viên đang giúp khách hàng đo ni may y phục, nghiêm túc mà lắng nghe yêu cầu của bọn họ, thái độ phục vụ vô cùng tốt.

Cửa hàng này nằm ở số 7 phố Thù Hằn, là khu vực phồn hoa bậc nhất Bạch Giáo Đường, tới lui trong cửa hàng cũng đều là mấy nhân sĩ giới thượng lưu.

Lê Tiệm Xuyên vừa đến đã được hoan nghênh.

Hiển nhiên hắn là khách quen ở nơi đây.

Một người thợ may học việc quen thuộc chào hỏi với hắn, sắc mặt có chút ngại ngùng xấu hổ: “Thật xin lỗi, Khang Ân cảnh thám. Tôi biết ngài rất tin tưởng tôi, nhưng thời gian quá ngắn, lễ phục ngài cần tôi chỉ hoàn thành được một nửa…”

“Tối hôm qua, trên phố Thù Hằn có người bị Jack Đồ tể giết chết.” Lê Tiệm Xuyên bỗng nhiên nói.

Thanh âm của hắn không lớn không nhỏ, lại vừa đủ để tất cả mọi người trong cửa hàng đều nghe thấy.

Bên trong chợt yên tĩnh.

Rất nhiều khách hàng và thợ may trên mặt đều hiện lên thần sắc hoảng sợ.

Từ khi Jack Đồ tể xuất hiện cho đến nay, dựa vào thủ pháp giết người tàn nhẫn và hành tung thần bí của gã, đã trở thành cơn ác mộng của Bạch Giáo Đường. Tất cả mọi người nghe đến cái tên này đều vô cùng khiếp sợ.

“Chúa ơi! Đây không phải là sự thật!”

“Jack, lại là Jack! Thánh thần ơi!”

“Không ai có thể bắt được cái tên đáng chết đó ư!”

Tiếng bàn tán và âm thanh hô hoán nháy mắt bùng lên bên trong cửa hàng lễ phục.

Lê Tiệm Xuyên bất động thanh sắc thu các loại tin tức vào trong tai.

Đột nhiên, một giọng nói không vui áp xuống những xao động vang lên: “Khang Ân, ngài tới cửa hàng của ta là để quấy rối sao?”

Một tên béo đầu đội mũ dạ xuất hiện, “Lúc ăn sáng ta có gặp tiểu thư Nam Hi bên tòa soạn báo, nghe cô ấy kể là đã phát hiện ra thi thể mới, vụ án phát sinh bên phố Phàm Ăn… Khang Ân, ta thấy ngài thật sự là bị tên Jack làm cho choáng váng đầu óc!”

Tất cả mọi người đều rất tin tưởng tin tức bên tòa soạn.

Cửa hàng an tĩnh lại.

Hiển nhiên, dù cho vụ án phát sinh bên phố Phàm Ăn cách đây không xa, nhưng chỉ cần không phát sinh ở phố Thù Hằn, thì mọi người cũng sẽ không quá mức kinh hoảng.

Tên béo đi đến bên cạnh Lê Tiệm Xuyên, mời hắn ra ngoài uống một ly.

Lê Tiệm Xuyên cự tuyệt.

Hắn thông qua cử chỉ và thần thái của tên béo, xác định y và Khang Ân nhất định là người quen, thậm chí có thể là bạn bè. Hắn không có kí ức trước đây của Khang Ân, nên nếu tiếp xúc lâu với ông chủ béo, có thể sẽ lòi đuôi.

Nhưng ông chủ béo lại giống như có chút lo âu, giữ chặt tay hắn thấp giọng nói: “Khang Ân, ngài nhất định phải giúp ta! Ta và người phụ nữ đó không có bất cứ quan hệ nào, đó không phải là con của ta! Ả ta là gái điếm, ai biết ả đã từng quan hệ với bao nhiêu gã đàn ông… Nhưng ta đối với cái mạng tiện của ả không có nửa điểm hứng thú!”

Lê Tiệm Xuyên nhìn chằm chằm vào ông chủ béo: “Ông giết cô ấy.”

“Hả, không!”

Ông chủ béo giống như mèo bị giẫm phải đuôi, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, ông ta mở to hai mắt, sợ hãi nói: “Sao ta có thể giết người được… Ngài hiểu rõ ta mà, Khang Ân! Đừng nói giỡn vậy chứ… Tiểu thư Nam Hi đã bắt đầu theo dõi ta rồi, nhưng ta không có làm gì hết!”

“Ta và ả điếm kia chỉ ngủ qua có vài lần mà thôi, ngài cũng biết, đàn ông đều là như thế…”

Ông chủ béo móc khăn tay ra lau mồ hôi.

“Ngài phải giúp ta, Khang Ân, không phải ngài vẫn luôn bí mật điều tra tay Đồ tể đó sao? Ngài cũng biết, đó không phải là ta, nhờ ngài thay ta giải thích…”

Lê Tiệm Xuyên cùng ông ta nói dối vài câu, phát hiện ông chủ béo không còn tin tức hữu dụng nào khác, liền nhanh chóng rời khỏi phố Thù Hằn.

Thời gian của hắn có hơi gấp.

Không rảnh mà đi nhà hàng, nên hắn mua một cái bánh sandwich kẹp jăm-bông ăn luôn, coi như bữa trưa, xế chiều liền chạy tới hiệu sách trên phố Tham Lam.

Hiệu sách rất lộn xộn.

Có một chiếc chuông gió treo trên cửa, lúc Lê Tiệm Xuyên đi vào nó liền rung rinh, phát ra tiếng kêu leng keng dễ nghe, như một cơn gió thu cuối ngày, làm người ta thoải mái.

Lê Tiệm Xuyên chậm rãi đi dọc theo mấy giá sách, ánh mắt nhanh chóng lướt qua từng dãy sách tiếng anh. Nhìn như cưỡi ngựa xem hoa, nhưng thật ra hắn lại có tốc độ đọc chữ rất nhanh.

Bỗng nhiên, ánh mắt của hắn dừng lại trên một quyển sách có bao bì màu đen.

Dãy thứ 13, hàng thứ 7, cột thứ 21.

Hắn đơn thuần chỉ là ôm ý nghĩ mèo mù gặp phải chuột chết, dựa theo mấy dãy số đó mà tìm kiếm. Nhưng ngoài ý muốn phát hiện, cuốn sách kia bị phân sai thể loại — bên trong một dãy tác phẩm văn học, lại xen lẫn một cuốn sách đề tài tôn giáo.

Hắn lấy quyển sách kia xuống, vừa mới lật ra, liền nhìn thấy bên trên trang sách có một dấu tay màu đỏ tươi của trẻ con.

Phía dưới dấu tay kia có một cái tên viết hoa, cùng mấy chữ cái được xếp theo thứ tự lộn xộn.

Lê Tiệm Xuyên mặt không đổi sắc đặt sách về chỗ cũ, ở hiệu sách đi một vòng, mới trở lại cầm quyển sách đó lên, đồng thời lấy thêm vài cuốn sách thể loại tôn giáo tương tự như vậy.

“Ngài đối với thể loại này cũng hứng thú sao?”

Chủ hiệu sách nhận tiền, ánh mắt nổi lên một tia cuồng nhiệt bị khuất sau kính mắt.

“Đúng vậy.”

Lê tiệm Xuyên trái với lương tâm nói.

Hắn nói dối rất có thiên phú, hoàn toàn mặt không đổi sắc tim không đập nhanh.

Lúc nhận tiền thừa, Lê Tiệm Xuyên lặp lại câu nói ở tiệm bánh mì một lần nữa, chủ hiệu sách bị dọa suýt chút nữa kính mắt cũng rớt xuống: “Hả, Khang Ân cảnh thám, xin đừng nói đùa như vậy!”

“Đây là tựa một quyển sách, ở nơi này của ngài có không?” Lê Tiệm Xuyên tự nhiên mà tiếp thêm một câu sau.

Chủ hiệu sách bình tĩnh lại, lắc đầu: “Cái tựa thật cổ quái… Thể loại này bình thường rất ít được quan tâm, ta đề nghị ngài nên đi đến vài cửa hàng sách cũ hỏi một chút. Bọn họ rất thích sưu tầm những thể loại sách kỳ lạ.”

Lê Tiệm Xuyên đem phản ứng của ông chủ hiệu sách thu vào đáy mắt, không ở lại lâu nữa.

Rốt cuộc đã kết thúc cuộc điều tra sơ bộ cả ba địa chỉ.

Lê Tiệm Xuyên xem như tương đối hài lòng với kết quả nhận được, hắn đối với sự tình đã có một vài suy đoán. Sau đó hắn về cục cảnh sát một chuyến, lén lút xem tư liệu về án tử phố Phàm Ăn, mới không nhanh không chậm mà đạp lên ánh chiều tà, trở lại chung cư phố Bạch Giáo Đường.

Ninh Chuẩn dường như vừa mới tỉnh ngủ.

Quyển sách kia được đặt ở trên giường.

Y dựa lưng vào gối lười biếng lật qua một lần, sau đó ngừng lại trên tựa sách.

Y suy nghĩ trong chốc lát, mở miệng nói: “Quyển sách này nói về một nghi thức tôn giáo tà ác. Là do một quý tộc ghi lại, phải dùng chính tay của mình để hiến tế tà thần. Nghi thức này yêu cầu một người phụ nữ mang thai bảy tháng, cùng một cọc gỗ đã được bôi máu dơi… Cảnh tượng, đại khái tương tự như hồi tối chúng ta nhìn thấy.”

“Nhưng nghi thức này sẽ không giết chết đứa con.”

Ninh Chuẩn giọng nói bình tĩnh rõ ràng: “Sau khi người phụ nữ bị đóng đinh, sẽ không lập tức tử vong, bọn họ có phương pháp kéo dài tính mạng của cô ta, mãi cho đến khi đứa trẻ trong bụng được mười tháng, cô ta mới bị mổ bụng để lấy đứa trẻ ra. Nghi thức sinh con như vậy, nghe nói sẽ được tà thần chúc phúc.”

“Trong sách có kí tên là Hán Ni.”

Ninh Chuẩn giải thích: “Bên cạnh mật mã Liette Bash, còn một loại mật mã rất đơn giản là — từ cuối cùng trong chữ thứ nhất, đếm ngược từ thứ hai trong chữ thứ hai. Ý của câu này là, ‘Nghi thức đã thất bại, cha của hắn sẽ thích hắn’.

(Ngũ Ngũ: éc, cái đoạn này tui cũng không hiểu.)

Những lời này của y tràn ngập một loại cảm giác logic kì lạ.

‘Hắn’ là ai?

Tay Jack Đồ tể sao? Còn cha của hắn là ai, vì sao nghi thức thất bại, sẽ thích hắn? Quyển sách này… Tại sao lại xuất hiện ở trong hiệu sách kia?

Lê Tiệm Xuyên đang suy nghĩ, thì thấy Ninh Chuẩn duỗi lưng một cái, ánh mặt sâu kín nặng nề nhìn về phía hắn, mang theo tia sắc bén và trêu chọc: “Anh đang che giấu điều gì đó, nhưng tôi có thể đoán được một chút.”

Ninh Chuẩn nhích lại gần Lê Tiệm Xuyên, nắm lấy tay của hắn: “Trong kẽ hở móng tay của anh có vụn bánh mì, cho thấy buổi sáng anh đã đến tiệm bánh mì, rất có thể là địa chỉ đầu tiên anh đến. Cửa tiệm kia rất ít người. Quy tắc của anh không phải là ‘Không thể nói chuyện’, cho nên anh đã cùng ông chủ hàn huyên vài câu.”

“Để tôi đoán thử lúc đó anh đã nói những gì…”

Ninh Chuẩn đùa nghịch ngón tay của hắn.

Lê Tiệm Xuyên không có thu tay lại, hắn nghiêng đầu nhìn chăm chú bên sườn mặt của Ninh Chuẩn.

Trời đã tối rồi.

Dưới ánh đèn mờ ảo, sườn mặt tinh xảo kia lộ ra một chút ôn hòa. Hàng mi dài rũ xuống, che khuất đi đôi mắt thâm sâu khó lường, khiến cho Ninh Chuẩn thoạt nhìn có chút vô hại.

“Có khả năng anh sẽ nói ‘Phố Thù Hằn đã xảy ra án mạng’ hoặc là ‘Người chết đã từng tới cửa tiệm của ông’ các loại, đây là nói dối để dẫn dắt câu chuyện. Anh sẽ quan sát người nghe được câu này sẽ có phản ứng gì, đối với án tử bên phố Phàm Ăn hắn có biết gì hay không.” 

“Sau đó anh đi đến cửa hàng lễ phục.”

“Anh hẳn là khách quen ở chỗ đó, nói không chừng còn quen biết ông chủ. Có khả năng anh còn phát hiện ra chuyện gì đó, rất quan trọng, nên lưu lại đó hơi lâu, làm tiêu tốn hết nguyên buổi trưa của anh. Vì thế buổi chiều anh mới tới hiệu sách, sau đó lại trở về cục cảnh sát một chuyến — lộ trình này không ngắn, dựa theo tốc độ của anh cũng có chút tốn sức, cho nên hôm nay anh trở về muộn hơn dự tính.”

Ninh Chuẩn gõ vào bảng giờ giấc sinh hoạt trên đầu giường: “Không cần tò mò vì sao tôi biết giờ giấc sinh hoạt của Khang Ân, nhưng hắn là một tên rất quy củ.”

Y ngửa mặt lên, mắt đào hoa híp lại: “Tôi đã đoán đúng bao nhiêu?”

Đôi mắt kia ấm áp như ánh đèn, nhưng dường như lại có thể nhìn thấu hết thảy mọi vật, sắc bén và bình tĩnh như đao.

Cây đao này làm cho đáy lòng của Lê Tiệm Xuyên ngứa ngáy.

Hắn không nói gì.

Ninh Chuẩn dường như cũng chỉ là tùy tiện hỏi một phen, thấy Lê Tiệm Xuyên không trả lời, cũng không hỏi tới nữa, chỉ là nhét chân vào bụng Lê Tiệm Xuyên, tiếp tục dựa vào giường lật sách, như một con mèo cao ngạo lười biếng.

Tám giờ, bữa tối bắt đầu.

Lê Tiệm Xuyên thấy hoa mắt, liền lập tức xuất hiện bên cái bàn ăn dài kia.

Trải qua một ngày một đêm, lần này tất cả mọi người đều không có phản ứng mới lạ nữa. Mọi người đều lục tục ngồi xuống, Lê Tiệm Xuyên nhìn lướt qua, phát hiện số ghế của mình không có thay đổi, vẫn là ghế số 11.

Trên ghế của người chơi mới hôm trước đã không có người ngồi, cô ta thật sự chết rồi.

Làm cho Lê Tiệm Xuyên có chút kinh ngạc chính là, ghế số 7 cũng trống không. Tối hôm qua không có thông báo, người chơi này hẳn là bị trò chơi giết chết.

“Tối hôm qua Jack xuất hiện trên phố Phàm Ăn, giết một gái điếm.”

Nam tước Harry vẻ mặt sầu lo: “Đây là người thứ tư bị gã giết rồi, chúng ta phải ngăn cản gã, không thì sẽ có chuyện vô cùng đáng sợ xảy ra!”

“Mặt khác, còn phải nhắc nhở mọi người, không được một đêm tuần tra hai con đường, hoặc là mấy buổi tối chỉ dò xét một con phố. Điều này sẽ làm cho vật bên trong con đường bất mãn.”

Câu cảnh cáo này giống như muốn nói đến nguyên nhân cái chết của người chơi ghế số 7.

Nam tước nói xong, tựa hồ không đói, chỉ ăn có lệ hai miếng bò bít tết, rồi rời khỏi bàn ăn.

Để lại mười một người chơi trầm mặc dùng bữa.

Bỗng nhiên, người chơi phía bên tay trái của Lê Tiệm Xuyên nở nụ cười khàn khàn: “Có ai muốn trao đổi tin tức với tôi không?”

Câu nói của hắn làm cho tất cả mọi người dừng động tác.

“Đều là người chơi có kinh nghiệm, không cần làm bộ làm tịch.”

Người chơi này cười lạnh, trong tiếng cười mang theo ý tứ hung hăng càn quấy: “Mỗi một vòng chơi, thân phận của người chơi nhất định có liên quan đến đáp án, dựa theo tốc độ của các người, hẳn là đều có manh mối đi. Giữ một manh mối khiếm khuyết như vậy để chờ vận may, còn không bằng hợp tác với nhau…”

Hắn dừng một chút, không hề cố kỵ nói: “Manh mối của tôi là Giáo Đường.”

Trên bàn ăn yên tĩnh vài giây.

Người chơi trên ghế số ba mở miệng: “Quý tộc.”

“Váy.”

“Nghi thức.”

“Trấn Derain.”



Lần lượt có vài người chơi mở miệng, thốt ra những từ ngữ đơn giản, không có ý muốn giải thích nhiều.

Lê Tiệm Xuyên lặng lẽ đem những manh mối này ghi nhớ trong đầu, cũng nhớ kỹ người chơi mặc áo choàng nói ra từ ‘Nghi thức’, là người chơi thứ chín — biết rõ tin tức này, rất có thể là Ninh Chuẩn.

Kết thúc trao đổi tin tức không biết thật giả, bữa tối cũng đã xong, tất cả người chơi bị tống về chỗ ở, chuẩn bị một giờ sau tuần phố lần thứ hai.

Lần này Ninh Chuẩn lựa chọn hiệu sách trên phố Tham Lam.

Không biết có phải là ảo giác của Lê Tiệm Xuyên hay không, đêm nay sương mù càng dày đặc hơn một chút, lúc đi ngang qua Bạch Giáo Đường, hắn thậm chí khó có thể xuyên thấu qua sương mù mà nhìn đỉnh tòa giáo đường.

Cửa hàng trên phố Tham Lam rất ít, phần lớn đều là nhà riêng.

Lần tuần phố này thuận lợi đến nỗi Lê Tiệm Xuyên có chút nghi hoặc, bọn họ không gặp cái gì hết, sau khi mua rượu trái cây ở góc đường, bọn họ liền trở lại phố Bạch Giáo Đường.

Nhưng mà, ngay lúc đứng ở cửa ra vào khu chung cư, Lê Tiệm Xuyên chợt nghe được tiếng thét chói tai của trẻ con.

“Có người đang nhìn con! Mẹ, có người đang nhìn con…!”

Một bé gái mặc váy công chúa từ trong một tòa nhà lao tới, trong ngực ôm một con mèo đã bị lột da, điên cuồng gào khóc.

Tiếng thét chói tai vang lên trên đường khuya vắng lặng, khiến cho người ta nổi hết cả da gà.

Con mèo bị lột da cả mình đầy máu dí sát lên gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô bé, máu cùng nước mắt lẫn lộn với nhau, làm nổi bật lên ánh mắt có chút âm u của nó.

Rất nhanh đã có một người phụ nữ chạy ra, đem bé gái ôm trở về, tiếng khóc lạnh thấu xương bị nhốt sau cánh cửa.

Sau khi vào nhà, Lê Tiệm Xuyên vẫn như cũ đun nước đi tắm, Ninh Chuẩn đang đứng ở bên cửa sổ chợt nói: “Đó là tòa nhà hoang, không có người ở.”

Động tác của Lê Tiệm Xuyên dừng lại, liếc nhìn Ninh Chuẩn.

Ninh Chuẩn phảng phất như chưa từng nói cái gì, nở nụ cười với Lê Tiệm Xuyên.

Hai người tắm rửa xong, nằm trên giường.

Lê Tiệm Xuyên rất nhanh đã đi vào giấc ngủ.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Lê Tiệm Xuyên bỗng nhiên cảm giác được —

Có người đang nhìn hắn.

Hết chương 6

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.