Trở Thành Nam Nhân Dã Man Nhất Trong Trò Chơi (Không Người Giám Thị)

Chương 61: Hành trình Kim Tự Tháp E3



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lê Tiệm Xuyên có hơi hối hận rồi, đáng lẽ hắn không nên hỏi Ninh Chuẩn câu này.

Bởi vì trong suốt nửa ngày tiếp theo, Ninh Chuẩn đã bàn từ mua nhà, mua xe, hôn lễ cho đến sắp xếp cho hai người trồng hoa trồng cỏ, về hưu dưỡng lão.

Ninh Chuẩn cầm giấy điện tử, vừa bước đi vòng quanh Kim tự tháp, vừa viết liền tay, lên kế hoạch tỉ mỉ cho nửa đời sau của hai người.

Giọng nói trong trẻo và êm lạnh như dòng nước nhỏ dưới ánh nắng chói chan rót vào trong lỗ tai Lê Tiệm Xuyên, mạch lạc nói về một vài sắp xếp xa xôi.

Cằm và khóe môi thỉnh thoảng bị cọ xát, mùi hương nhẹ nhẹ và lành lạnh ở rất gần.

“Nói nhiều vậy.” 

Lê Tiệm Xuyên kéo Ninh Chuẩn đến gần, che nắng cho cậu.

Ninh Chuẩn nâng mũ lên, ôm lấy cổ Lê Tiệm Xuyên.

Xung quanh hơi trống trải, bão cát bụi vàng nổi lên, bay vào mắt đau nhói.

Ánh nắng mùa đông ở Ai Cập vẫn rất chói chang, khách du lịch rải rác khắp nơi, nhiều người giơ máy ảnh chụp ảnh quay phim, lớn tiếng nói cười.

Lê Tiệm Xuyên cõng người trên lưng, chầm chậm bước trên cát sỏi, nói: “Bọn tôi nhận được số liệu rằng tỉ lệ tử vong của trò chơi Hộp ma rất cao.”

Ninh Chuẩn xếp lại xấp giấy điện tử, nhét vào túi áo Lê Tiệm Xuyên, miệng kề sát lỗ tai hắn, lười biếng nói: “Không ai làm chủ được cái chết, cũng không ai tránh được nó, nhưng ít ra trước khi cái chết đến thật thì tương lai của chúng ta vẫn còn rất dài.”

“Em rất sẵn lòng lên kế hoạch cho tương lai này vì anh.”

Ninh Chuẩn hôn lên tai Lê Tiệm Xuyên, lời nói khe khẽ ươn ướt trước sau như một, nhưng giống như dôi ra chút gì đó nặng trĩu.

Lê Tiệm Xuyên không hiểu sao lại cảm thấy câu nói này có chút quen thuộc.

Hoặc là nói, Ninh Chuẩn luôn mang đến cho hắn cảm giác quen thuộc kỳ lạ.

Nhưng nếu hắn cẩn thận suy nghĩ thì trong trí nhớ rõ ràng có thể so sánh với lịch sử làm việc của máy tính lại không có tình huống hay cuộc đối thoại nào tương tự thế này.

Lịch trình buổi sáng của đoàn lữ hành Hoàng Hôn Đỏ chỉ có tham quan kim tự tháp.

Nghe nói vài năm trước, mọi người còn được tham quan bên trong Kim tự tháp, nhưng trong vài năm gần đây, kim tự tháp đang dần xuống cấp, vì thế Ai Cập đã hủy bỏ loại hình tham quan này, chỉ mở tour tham quan bên ngoài.

Vào buổi trưa, đoàn lữ hành dùng bữa ở gần Kim Tự Tháp, món ăn đặc sản phong phú trải đầy vài cái bàn.

Trong số đó, Lê Tiệm Xuyên thích nhất món kebab của Ai Cập.

Những xâu thịt nướng Ai Cập vàng ươm bóng bẩy được rắc một lớp bột tiêu đi kèm với nước sốt bản địa đặc biệt, đầy hương vị cháy sém, mùi  thịt cừu được át mất bởi mùi thơm của loại thịt thượng hạng, màu sắc và hương vị đều vô cùng xuất sắc. Lê Tiệm Xuyên chén không ít, ngay cả Ninh Chuẩn cũng ăn no căng, dựa vào Lê Tiệm Xuyên mà xoa bụng.

Sau bữa trưa, buổi chiều là thời gian hoạt động tự do nhưng chỉ giới hạn quanh khu vực Kim tử tháp, không thể đi xa hơn và phải luôn giữ liên lạc. Ai Cập rất bất ổn, tất cả hoạt động phải lấy an toàn làm đầu.

Các du khách trong đoàn kết tốp năm tốp ba đi chụp ảnh ở xung quanh.

Đôi vợ chồng già mặc áo khoác quân đội từng có ý định đến rủ Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn, nhưng lại nghĩ hai người đang trong tuần trăng mật, cần không gian riêng thân thiết nên sẽ không đi cùng bọn họ. Mấy cô cậu sinh viên cũng cử một cô bé thanh tú đến nhưng bị Lê Tiệm Xuyên từ chối.

“Bà xã của anh không thích chơi với FA.”

Lê Tiệm Xuyên sờ sờ vành tai Ninh Chuẩn, nghiêm túc nói.

Cô gái nhỏ đỏ mặt bụm miệng chạy mất, mấy cô cậu kia ở cách đó không xa nhao nhao cười to: “Anh đẹp trai, hôn đi! Hôn đi!”

Lê Tiệm Xuyên cười vẫy tay, kéo Ninh Chuẩn đi ra ngoài.

Trước khi rời đi, cậu chàng hướng dẫn viên lại dặn dò hai người những điều cần chú ý cùng với thời gian địa điểm tập hợp, cười nói chúc mừng rồi mới chịu thả hai người đi.

“Đi đâu đây anh?”

Ninh Chuẩn bị Lê Tiệm Xuyên kéo đi, nửa tựa trên vai hắn.

Cairo vào chiều mang theo chút ấm áp và lười biếng, sự náo nhiệt ở gần Kim tự tháp dường như cũng bị ngấm sóng gió thổi tới từ bên bờ Địa Trung Hải, trong mênh mông có nóng có lạnh.

Lê Tiệm Xuyên đè lên tai nghe trong lỗ tai.

Từ trường ở gần Kim tự tháp rất hỗn loạn, nhiều thiết bị điện tử công nghệ cao sẽ gặp phải hiện tượng ngừng hoạt động ở mức độ nhất định. Thế nhưng, thiết bị Lê Tiệm Xuyên nhận được từ chỗ người tiếp ứng có thể cách ly việc thăm dò và sự ảnh hưởng của năng lượng, vì thế vẫn hoạt động khá tốt.

“Đến ngay đây.”

Lê Tiệm Xuyên nói. Edit by Lam Thương

Hắn phân biệt tín hiệu phản hồi truyền vào tai, băng qua đám đông rộn ràng, đi về phía những ngôi nhà đất thấp bé được dựng tạm.

Ở gần kim tự tháp có rất nhiều kiểu nhà bất hợp pháp như thế này, giống như các ổ chuột nhô lên khỏi sa mạc. Từ khi kim tử tháp mở cửa cho đến nay, chúng nó mọc lên như nấm, chính phủ không có cách quản lý nên chỉ có thể để mặc những ngôi nhà đất lán gỗ này càng xây càng nhiều, phức tạp như một khu ổ chuột.

Sau khi xuyên qua những ngôi nhà đất lán gỗ này, xung quanh đã thưa thớt du khách. Một vài dân địa phương đang ngồi không trước cửa, dùng ánh mắt cảnh giác đánh giá hai người xa lạ.

Lê Tiệm Xuyên nhanh chóng dừng lại trước một ngôi nhà đất màu xám trắng.

Ở trước cửa nhà có trải một tấm thảm rách rưới, một người đàn ông Ai Cập mặc áo dài trắng ngồi xếp bằng ở đó. Trên mặt người nọ đeo một cái mặt nạ Tutankhamun*, trên đùi đặt vài món đồ trang trí có tạo hình kỳ lạ, đôi mắt đen kịt vô cảm lộ ra từ hai cái lỗ trên mặt nạ.

*Mặt nạ Tutankhamun

TUT-Ausstellung_FFM_2012_47_7117819557

Lê Tiệm Xuyên ngồi xuống, quan sát những món đồ trang trí kia một hồi, đoạn nói bằng tiếng Ai Cập: “Ba triệu.”

Người đàn ông đeo mặt nạ liếc hắn một cái, không nói gì.

Lê Tiệm Xuyên híp mắt: “Xem ra đã có kẻ khác đến đây. Tụi mày muốn nuốt lời, không giao dịch nữa sao? Bọn chúng hét giá bao nhiêu?”

Người đàn ông mặt nạ quơ quơ một món đồ trang trí màu đỏ, ngẩng đầu nhìn Ninh Chuẩn ở phía sau Lê Tiệm Xuyên, giọng nói ồm ồm: “Tao từng thấy nó trên lệnh truy nã của ba tổ chức đánh thuê. Nó trị giá một tỷ đô la.”

Lê Tiệm Xuyên gõ lên đồng hồ, một màn hình điện tử bắn ra, vô số dữ liệu lóe lên với tốc độ người khác chẳng nhìn kịp.

Hắn lia mắt, nhếch môi, họng súng gắn ống giảm thanh chẳng biết đã chỉa vào ngực của người đàn ông mặt nạ từ lúc nào: “Tao đã nghe qua tất cả thông tin qua lại ở nơi này. Muốn lừa bố mày hả, mày có cái số phát tài đó sao?”

Ninh Chuẩn nâng mắt.

Theo động tác của Lê Tiệm Xuyên, bầu không khí xung quanh khu vực này chợt biến đổi.

Tuy rằng những du khách và dân địa phương ở trong tầm mắt vẫn không có bất kỳ biểu hiện nào khác thường, bọn họ vẫn đang ngồi đó nói chuyện với nhau, chuyện ai nấy làm. Thế nhưng, trong không khí như có mùi thuốc súng thoang thoảng và sẽ nổ tung bất cứ khi nào.

Không khí dưới ánh mặt trời thiêu đốt vô cùng căng thẳng.

Vài con mèo đi lạc đi ngang qua trên đầu tường.

Người đàn ông mặt nạ chầm chậm cúi đầu, đặt đồ trang trí màu đỏ trong tay xuống.

Gã im lặng một lúc, tiếng Ai Cập trong miệng đổi thành tiếng Tây Ban Nha: “Người giữ cửa đang chờ ở bên trong.”

“Tao thích những thằng biết điều.”

Lê Tiệm Xuyên nhướng mày.

Hắn móc ra một cái thẻ không tên rồi đặt nó xuống thảm, sau đó phóng khoáng thu súng đứng dậy, kéo Ninh Chuẩn bước qua tấm thảm như những lữ khách nhàn hạ vào buổi chiều, đi vào bên trong ngôi nhà đất, quẳng tất cả ánh mắt dò xét và cay nghiệt ở lại phía sau.

“Em chỉ trị giá một tỷ thôi ư.”

Ninh Chuẩn thở dài.

Lê Tiệm Xuyên vỗ lưng Ninh Chuẩn, nhét hai cái chai vào tay cậu, thờ ơ nói: “Xem mòi GOD buôn bán ế ẩm rồi, tiến sĩ Ninh nào chỉ đáng giá một tỷ?”

Ninh Chuẩn cúi đầu nhìn cái chai trong tay, một chuỗi hướng dẫn sử dụng bằng tiếng Đức, là chất độc.

Ninh Chuẩn liếc nhìn Lê Tiệm Xuyên, không biết hắn lấy từ đâu ra.

Ngay cả khi không có hai thứ này, Ninh Chuẩn vẫn có thể bảo vệ mình, nhưng đã là quà của Lê Tiệm Xuyên thì Ninh Chuẩn chưa bao giờ từ chối.

“Một tỷ đô-la, anh chịu bán không?”

“Tiếc lắm.” Lê Tiệm Xuyên cười khẽ, “Bán tiến sĩ Ninh rồi, tôi biết làm ai đây?”

Cợt nhả một lúc, hai người đã đi qua vài khung cửa gỗ, đến được bên trong ngôi nhà đất.

Cấu trúc bên ngoài của ngôi nhà bằng đất này không khác gì những ngôi nhà thấp bé Ai Cập bình thường, nhưng sau khi bước vào, sẽ nhận ra bề mặt đất cát ở đây cứng hơn bên ngoài, giống như sau khi tráng một lớp xi măng, lại được phủ thêm rất nhiều cát đá.

Trong ngôi nhà bằng đất chỉ có một cửa sổ nhỏ, ánh sáng nhàn nhạt hắt vào, bên trong tối om và có mùi mục nát.

Một thanh niên da trắng ngồi xổm dưới một bức tranh, hình như đang ngáy.

Nghe thấy tiếng bước chân, người nọ ngẩng đầu, đôi mắt sáng trong, không hề có vẻ buồn ngủ.

Người nọ quan sát Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn, sau đó đứng dậy nở một nụ cười thân thiện: “Lữ khách đến từ phương Đông, xin chào, tôi là người gác cổng Locke.”

Lê Tiệm Xuyên nghe một chút giọng địa phương, nhướng mày: “Người Hy Lạp à?”

Locke chẳng hề bất ngờ, nhún vai nói: “Anh không phải là người đầu tiên nói như vậy đâu, Li. Nhưng tôi là người Ai Cập bản địa.”

Người nọ vừa nói vừa gõ vài cái lên bức bích họa ở sau người, sau đó ấn toàn bộ bàn tay vào, chỉ thấy đôi mắt to tròn của người phụ nữ Ai Cập trên bức bích họa đột nhiên trở nên sống động, đảo quanh một vòng.

Ngay sau đó, mặt đất bên cạnh lặng lẽ tách một lối vào hình vuông.

“Đi thôi, bên trong có thứ các người muốn đấy.”

Locke nói, dẫn đầu nhảy vào.

Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn lối vào uốn lượn xuống phía dưới, có bậc thang kéo dài. Hắn để Ninh Chuẩn đi ở phía trước, mình đi ở sau cùng.

Lối đi không quá tối, hình như vách tường có phát quang.

Locke khom lưng dẫn đường ở phía trước, chất giọng tiếng Anh không chuẩn truyền tới, kèm theo tiếng vang: “Li, tôi thực sự không ngờ anh lại quan tâm đến năng lượng của nền văn minh bí ẩn. Tôi vẫn nhớ rõ những tuyên bố khiêu khích lúc mà anh bị chặn đầu ở thị trấn nhỏ Afghanistan, anh mắng từ Chúa cho tới Phật tổ, anh không tin vào những thứ đó…”

Lê Tiệm Xuyên nhìn bóng lưng người nọ: “Cậu biết tôi à?”

“Tất nhiên!”

Locke cười: “Chúng tôi biết hết những người khó quy về phạm vi nhân loại. Chúng tôi muốn biết bí mật của các người.”

Lê Tiệm Xuyên nhướng mày đầy lạnh lùng.

Tổ chức với cái tên “Cấm Kỵ” di động tại các quốc gia Ả Rập này bị ám ảnh với các hoạt động thám hiểm nền văn minh bí ẩn, bọn họ tin rằng những nền văn minh bí ẩn lưu lại năng lượng thần bí, có thể thúc đẩy quá trình tiến hóa của con người đến chiều không gian sinh mệnh, cũng vững tin rằng những năng lượng đó là chìa khóa dẫn tới một thế giới khác.

Kể từ ngày thành lập, bọn họ đã đi đến nhiều nền văn minh khác nhau và thành lập các căn cứ, sự hiểu biết về các nền văn minh bí ẩn của họ rất thấu đáo.

Họ cũng cho rằng chiều không gian sinh mệnh rất có khả năng đã xuất hiện trên Trái Đất. Vì vậy, họ không ngừng tìm kiếm những người sở hữu một số khả năng vượt trội, vượt ra ngoài phạm vi bình thường của nhân loại, để thuyết phục những người nọ tham gia “Cấm Kỵ”, cùng nhau nghiên cứu năng lượng bí ẩn.

Lê Tiệm Xuyên cũng từng được bọn họ tìm tới, nhưng hắn không buồn nghe một chữ, đồng thời đưa hết toàn bộ lên đồn công an, tố giác đây là tổ chức bán hàng đa cấp ảo.

Do đó, mối quan hệ giữa Lê Tiệm Xuyên và “Cấm Kỵ” không được tốt cho lắm.

Nhưng lần này là bàn chuyện làm ăn, “Cấm Kỵ” sẽ không dễ dàng phá vỡ các quy tắc. Tuy nhiên, lệnh truy nã Ninh Chuẩn lan truyền quá nhanh, bọn hắn không thể ở lại Ai Cập quá lâu.

Dùng tư thế ngồi chồm hổm đi một lúc lâu trong lối đi.

Khoảng mười phút sau, cuối cùng phía trước cũng xuất hiện một cánh cửa.

Locke xác minh dấu vân tay và mật khẩu ở trước cửa, sau đó dẫn Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn vào.

Bước vào cửa, tầm nhìn đột nhiên mở rộng

Đây là một khu vực ngầm khổng lồ được đào rỗng.

Hơn một chục trụ sắt chống đỡ không gian dài rộng hơn 100 mét, giữa các trụ sắt là những lối đi kim loại nối tiếp, máy tính cũ và cồng kềnh nằm rải rác ở giữa lối đi, màn hình liên tục nhấp nháy. Một vài người mặc áo dài màu đen qua lại như con thoi ở trên lối đi treo lơ lửng giữa trời, im lặng bận rộn.

Đằng sau không gian rộng lớn này là một bức tường đen dốc, có rất nhiều cánh tay kim loại như những xúc tu gắn ở trên tường.

“Chào mừng đến với ‘Cấm Kỵ’.”

Locke mỉm cười, giang rộng hai tay.

Lê Tiệm Xuyên cẩn thận quan sát xung quanh, Ninh Chuẩn lại nhìn lướt qua những chiếc máy tính kia, tầm mắt cố định trên mặt tường màu đen, trên mặt xuất hiện vẻ quái dị.

“Cậu đã nhìn ra phải không, tiến sĩ Ninh?”

Locke chú ý đến vẻ mặt của Ninh Chuẩn, vừa dẫn hai người đi lên lối đi lơ lửng, vừa nói, “Không sai, đây chính là kim tự tháp đen mà chúng tôi phát hiện được. Quả là một sự tồn tại kỳ diệu, phải không?”

Lê Tiệm Xuyên ngẩn ra: “Kim tự tháp đen?”

Hắn chưa bao giờ nghe qua còn có thứ này dưới lòng đất, tuy nhiên, vào vài năm trước, hình như có một vài tin tình báo đề cập đến nó nhưng lại không có chứng cứ, vì vậy ngay cả một tập tin hoàn chỉnh cũng không được tạo lập.

“Đúng vậy, Li.”

Locke lớn tiếng nói, nhưng các nhân viên áo đen đang làm việc xung quanh lại giống như làm lơ, không ai chào hỏi gã, chỉ yên lặng làm chuyện của mình.

“Đừng ngạc nhiên thế chứ,” Locke cười lên, “Thực ra nó nằm ngay bên dưới kim tự tháp Kheops, giống như hình ảnh phản chiếu trong nước của kim tự tháp vĩ đại, đứng chổng ngược dưới thế giới dưới lòng đất khổng lồ, lớn hơn kim tự tháp Kheops ít nhất mười lần, nó là một kỳ tích! Lần đầu tiên chúng tôi phát hiện ra nó là mười ba năm trước, năm 2037, nhưng tại thời điểm đó, chúng tôi không thể tiến vào bên trong nên chỉ có thể xây dựng không gian này để bảo vệ nó.”

“Nói vậy, bây giờ các người đã vào được Kim tự tháp đen rồi sao?”

Ninh Chuẩn bắt được điểm mấu chốt.

Locke nói: “Chỉ vào được lối đi của lớp ngoài thôi, mười ba năm trước, chúng tôi tìm được đạo động của đám người kia nhưng đường vào bị đám ngu xuẩn kia phá hư rồi. Chúng tôi không thể cho nổ vì sẽ làm chỗ này đổ sụp, nhưng may mắn thay, chúng tôi đã có đủ người, có lẽ phải mất vài năm để dọn ra một con đường.”

Một kim tự tháp mới hoàn toàn chưa được khám phá, gọi là phép màu của thế giới hoàn toàn không nói quá.

Có thể tưởng tượng được, nếu như các nhà khảo cổ học của các nước trên thế giới biết được phát hiện lớn này thì sẽ phát điên như thế nào.

Nhưng hiện tại, xuất phát từ nhiều lý do, phép màu này bị giấu kín bên trong không gian khổng lồ thần bí, e rằng trong một thời gian dài trong tương lai, người ngoài sẽ không thể nào biết được.

Chẳng mấy chốc, bọn hắn đã đi tới vách tường màu đen.

Locke xuất dữ liệu ra từ máy tính.

“Đây là những ghi chép về sự biến đổi trường năng lượng ở gần tất cả Kim tự tháp Ai Cập trong hai mươi năm qua mà mấy người muốn.” Locke chỉ vào dữ liệu và biểu đồ trên màn hình, “Lần biến đổi trường năng lượng rõ ràng nhất là vào một ngày hè của năm nay, được gọi là ngày Pandora đến Trái Đất, trò chơi Hộp ma đã chính thức được công bố xuất hiện.”

Lê Tiệm Xuyên không còn thấy xa lạ cho đến thời điểm này.

Hắn nhìn lướt qua số liệu trên màn hình.

Ngoài trừ mùa hè năm 2050 thì hầu hết thời gian những nơi nằm gần Kim tự tháp không xảy ra thay đổi nào đặc biệt.

Tuy nhiên, Kim tự tháp Kheops có hai dao động năng lượng nhỏ vào đầu năm 2037 và đầu năm 2050, có vẻ như không bình thường, nhưng bản ghi chép thời tiết bên cạnh cho thấy có những cơn giông bão tại khu vực Kim tự tháp trong hai ngày.

“Chuyện gì đã xảy ra trong hai ngày này?”

Lê Tiệm Xuyên khoanh tròn hai số liệu này.

Locke liếc nhìn Lê Tiệm Xuyên: “Anh đúng là nhạy cảm đó, Li.” Locke nhập vào một chuỗi mật khẩu, xuất ra một thư mục, “Việc này cần một mức giá khác.”

“Tôi sẽ cử người đến Mitte, Berlin.”

Lê Tiệm Xuyên thản nhiên nói.

Nụ cười trên mặt Locke lập tức chân thành hơn.

Lê Tiệm Xuyên mở thư mục kia ra, bên trong có hai bản báo cáo và một video giám sát. Lê Tiệm Xuyên vừa xem lướt, vừa bí mật copy bản chính của nội dung vào trong đồng hồ mà không gây ra sự chú ý cho Locke và máy tính chủ.

Báo cáo đầu tiên là vào năm 2037, báo cáo rất dài nhưng chủ yếu viết về việc “Cấm Kỵ” tìm thấy một nhóm người và một lối đi ngầm. Bọn họ men theo lối đi này và phát hiện ra sự tồn tại của Kim tự tháp ngầm mờ mờ ảo ảo.

Bọn họ nghi ngờ đám người này từng tiến vào Kim tự tháp, nhưng lại không tìm thấy bất kỳ tung tích nào của đám người này.

Báo cáo thứ hai là vào đầu năm 2050.

Báo cáo này đề cập rằng khu vực Kim tự tháp đen từng xảy ra một cuộc ẩu đả không xác định, 13 năm trước, đám người kia lại xuất hiện, nhưng “Cấm Kỵ” không đủ sức bắt bọn chúng, chỉ có thể bám đuôi bọn chúng, tìm được một đạo động trong Kim tự tháp đen. Đạo động có dấu vết ra vào, ban đầu xác định đạo động này đã tồn tại vài chục năm.

Điều này cũng chứng minh đám người thần bí kia đã từng tiến vào Kim tự tháp đen cách đây 13 năm.

Hai lần bất thường của trường năng lượng có thể cũng liên quan đến việc này.

“Khi đó, tất cả camera giám sát đều bị phá hủy, đây là đoạn video duy nhất được chữa gấp.” Locke nói.

Lê Tiệm Xuyên mở video. Edit by Lam Thương

Hình ảnh bị hư quá nhiều, do đó độ nét không cao, bị nhiễu và hơi biến dạng. Hình ảnh được căn chỉnh trong những lối đi lơ lửng giữa không trung.

Mới đầu im lặng một lúc, chẳng mấy chốc tiếng súng dữ dội vang lên.

Hơn mười người mặc áo choàng đen đột nhiên lướt như bay qua lối đi, một người trong đó giơ súng bắn vỡ camera giám sát.

Đoạn video này rất ngắn.

Nhưng Lê Tiệm Xuyên chỉ nhìn một lần là đã nhận ra vài điểm quan trọng.

Thứ nhất, mười mấy người mặc áo choàng này rất quen mắt, tương tự với áo choàng ẩn thân trong trò chơi Hộp ma nhưng không giống hoàn toàn, ít nhất trong lúc hành động, bọn người kia còn để lộ một vài bộ phận cơ thể, không thể che giấu hoàn toàn đến gần như quỷ dị.

Thứ hai, hắn để ý thấy trên cổ tay của hơn mười người này hình như cũng có hoa văn, trong đó người giơ tay lên là hắn thấy rõ ràng nhất. Hoa văn trên cổ tay của những người này khác với Tạ Trường Sinh và Ninh Chuẩn, không hoàn chỉnh mà có hơi kỳ dị khiếm khuyết.

Chúng nó có chút tương tự với hình đầu lâu rạn nứt ở cổ tay của Lê Tiệm Xuyên.

Ngoài ra, hắn bấm dừng video, phóng to một hình ảnh trong khung hình, trong lòng của người được mười mấy người áo choàng đen vây quanh hình như đang ôm một cái hộp đen bán trong suốt, dường như có vật gì đó ở trong hộp.

“Đó là một quả tim.”

Locke chỉnh cho hình ảnh rõ ràng hơn, “Lúc đó, người của chúng tôi gần như chết sạch, có một người gắng gượng sống được vài phút, nói là thấy được đám người kia đã lấy ra thứ gì đó từ trong Kim tự tháp đen. Đó là một quả tim người tươi sống, vẫn còn đang đập.”

Lê Tiệm Xuyên ngạc nhiên nhìn màn hình, đôi mắt tối sầm.

Nhưng bất kể là hắn, hay là Locke đều không hề phát hiện lúc hình ảnh được căn chỉnh rõ, Ninh Chuẩn đang đứng bên cạnh bọn họ nhếch môi lên.

Ánh mắt âm u của Ninh Chuẩn nhìn chằm chằm vào trái tim kia, đáy mắt đỏ tươi ngập tràn vẻ căm thù và hoài niệm.

Hết chương 61


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.