Trở Thành Nam Nhân Dã Man Nhất Trong Trò Chơi (Không Người Giám Thị)

Chương 70: Phiên tòa bàn tròn E7



Ngòi bút máy mực xanh lướt trên phiếu trả lời.

Theo sự xuất hiện của dòng suy luận đầu tiên của Lê Tiệm Xuyên, khung cảnh xung quanh hắn bỗng biến đổi.

Cảnh phòng khách, Ninh Chuẩn và những người khác dần dần mờ đi, từng lớp sương trắng dày tràn ra, che khuất tầm nhìn, giấy bút lấp lánh ánh sáng nhạt trước mắt đột nhiên biến mất.

Lê Tiệm Xuyên quét mắt nhìn xung quanh, phát hiện phía sau màn sương mù hình như có hai bóng người đứng trước một ngôi nhà.

Một dòng chữ xuất hiện trước mặt hắn.

“Động cơ chính của Nunnally là gì?”

Đây có thể là thế giới bên trong phiếu trả lời, Lê Tiệm Xuyên suy đoán, lặng lẽ quan sát không gian kỳ ảo này, thờ ơ nói: “Chắc là vì tài sản của Ron.”

Vẻ mặt Lê Tiệm Xuyên trở nên nghiêm túc: “Thu nhập từ công việc bác sĩ tâm lý của Nunnally không cao, cô ta từng nhờ một bác sĩ tâm lý tên là Danny giúp đỡ. Điều này chứng tỏ trình độ của Danny cao hơn cô ta, nhưng đôi giày da Danny mang không đắt, lại còn hơi cũ, nếu không có gì bất ngờ thì thu nhập hàng tháng của Danny không hề lý tưởng. Nunnally với trình độ thấp hơn Danny không thể kiếm nhiều tiền hơn Danny được.”

“Ron là diễn viên hài, thu nhập khá tốt, điều này có thể nhìn thấy từ cách bố trí và chi tiết của ngôi nhà. Cá nhân Ron gánh vác chi tiêu của một gia đình ba người, cộng thêm học phí khá đắt đỏ của lớp đào tạo trẻ em, chứng minh rằng tài sản của Ron khá nhiều.”

“Ngoài ra, tôi cho rằng thân phận thực sự của Nunnally không chỉ là một bác sĩ tâm lý, cô ta có lẽ là một kẻ lừa đảo coi đó là mưu sinh, hoặc nên nói… là một kẻ buôn người.”

Lời nói của Lê Tiệm Xuyên ra khỏi miệng, làn sương mù trước mặt đột nhiên tản ra một phần.

Khung cảnh xuất hiện là phía trước một phòng tư vấn tâm lý rất đơn sơ, Nunnally mặc áo blouse trắng, mỉm cười dịu dàng nói chuyện với Ron.

Lê Tiệm Xuyên không nghe thấy bọn họ đang nói gì, cũng không nhìn thấy khẩu hình, nhưng dựa theo những thay đổi trong thái độ của bọn họ, có thể thấy Ron có hơi căng thẳng.

Ron đút một tay vào túi quần, vẻ mặt ngại ngùng, miệng run run nói đôi câu, rồi đột nhiên rút ra một hộp nhẫn, nửa quỳ ở trước mặt Nunnally.

Nunnally ngạc nhiên bụm miệng.

Ron nắm lấy tay Nunnally, đeo chiếc nhẫn kim cương vào tay cô ta.

Nunnally nhoẻn miệng cười và hôn Ron. Edit by Lam Thương

Ron sau đó nhanh chóng vẫy tay rời đi, Nunnally đi lên tầng một của phòng tư vấn, đóng cửa lại, liếc nhìn đứa bé trai đang ngồi ở ban công đờ người cầm bộ xếp gỗ, rồi nhếch môi cười khẩy.

“Trên bưu kiện không có thông tin người gửi, số lượng tờ báo đăng thông tin tìm người rất nhiều. Nói như vậy, quãng thời gian ba năm trước có vấn đề, hơn nữa thông báo tìm trẻ em lại chiếm đa số.”

Lê Tiệm Xuyên nheo mắt nhìn bóng dáng nhỏ bé trên ban công: “Tôi nhìn thấy một đứa trẻ tên Patton trong một mẩu thông báo tìm người trên báo, cậu bé mắc chứng tự kỷ nhẹ, mất tích lúc bốn, năm tuổi, hình chụp của cậu bé này và con của Nunnally giống nhau khoảng 60%.”

“Patton mắc chứng tự kỷ, hẳn từng được chẩn đoán hoặc điều trị bởi bác sĩ tâm lý, điều này không thể thoát khỏi liên quan đến Nunnally. Theo tôi, đứa bé Patton được gọi là con trai này có lẽ là công cụ của Nunnally.”

“Phụ nữ ly hôn và có con được sử dụng để làm giảm sự cảnh giác của cánh đàn ông, hoặc đôi khi ở một vài thời điểm nào đó, nó sẽ là bằng chứng để hoàn thiện kế hoạch của cô ta, lừa gạt sự thương cảm. Tất nhiên, có thể có những lý do khác, tôi tạm thời chưa thể xác định.”

Khung cảnh trước mắt đứng im.

Lê Tiệm Xuyên vừa nói vừa thử đi tới, phát hiện quả nhiên có thể đưa mình vào trong khung cảnh này, lại còn không bị người trong khung cảnh chú ý.

Hắn đi dạo một vòng tầng trệt và tầng một của phòng tư vấn.

Khắp mọi nơi đều tản ra hơi thở ấm áp thư giãn, bất kể Nunnally thực sự là người như thế nào, ít nhất ngoài mặt cô ta đã bỏ ra rất nhiều công sức, để người khác vừa nhìn là biết đây là một người vợ hiền mẹ tốt.

Chữ viết lơ lửng giữa không trung biến đổi, thay thế bằng một câu khác: “Tường thuật kế hoạch của Nunnally.”

Màn sương mù lại bắt đầu ào ào tuôn ra.

Giày da của Lê Tiệm Xuyên gõ nhẹ trên cầu thang lầu một, hắn không lập tức trả lời mà từ từ kéo ra một sợi dây từ mớ hỗn độn trong đầu.

Hắn chỉnh lý suy nghĩ của mình, bình tĩnh nói: “Theo tôi đoán, ba năm trước, Nunnally đã lăm le thân phận và tài sản của Ron, mang theo Patton kết hôn với Ron.”

“Nunnally là bác sĩ tâm lý, Ron là diễn viên hài, thuộc bộ phận những người dễ gặp vấn đề về tâm lý. Ron rất tin tưởng Nunnally trong quá trình tư vấn tâm lý.”

“Nunnally đã thuyết phục Ron rằng mình muốn làm một người vợ toàn thời gian, vừa điều trị cho Ron, vừa quán xuyến việc nhà. Lúc đầu có thể thật sự là như thế. Hàng xóm, bạn bè của Ron và một số người bạn của Nunnally luôn cho rằng Nunnally là một người vợ toàn thời gian.”

“Nhưng sự thật đã phơi bày ở nơi này, Nunnally thực ra không quan tâm đến gia đình này cho lắm.”

“Ron hẳn không mắc bệnh tâm thần, nhiều nhất là gặp chút vấn đề về tâm lý. Nhưng Nunnally lợi dụng thân phận trước đó lấy được một số thuốc, nghiền chúng thành bột, bỏ vào lọ gia vị, lúc nấu ăn sẽ rắc thêm một ít cho Ron. Hơn nữa, với một vài hướng dẫn sai lệch, Nunnally đã khiến Ron nghĩ rằng mình thực sự mắc bệnh tâm thần nghiêm trọng.”

“Ron lo sợ không yên, yêu cầu Nunnally điều trị cho mình. Song Nunnally càng chữa, tình trạng bệnh càng trở nên tồi tệ. Có lẽ Nunnally còn sử dụng một số mánh khóe làm Ron bắt đầu kháng cự trị liệu tâm lý, đồng thời tạo ra dấu hiệu giả tạo về chuyện ngoại tình nhằm chọc tức Ron.”

“Ron rất kích động, nhưng chưa từng đánh đập Nunnally.”

“Dấu giày và dấu vết giãy giụa trong phòng chứa đồ là có chủ ý, ví bằng dựa theo hình tượng do Nunnally xây dựng thì khi Ron đánh cô ta, cô ta sẽ không kháng cự. Nhưng những dấu vết đánh nhau này rõ ràng cho thấy sự tương hỗ. Độ đậm nhạt của dấu giày in trên tường quá nhạt, không phù hợp với sức mạnh của một người đàn ông trưởng thành, không có gì bất ngờ xảy ra thì là do Nunnally đè lên.”

“Trong đoạn ký ức của Dick, Ron cũng từng đẩy Nunnally nhưng Ron rất cẩn thận, hình như sợ làm tổn thương Nunnally.”

“Nunnally hiếm khi đi ra ngoài, những người hàng xóm chỉ nghe thấy âm thanh, vết thương cũng có thể làm giả. Tôi cho rằng Ron bạo hành Nunnally là dấu hiệu ngụy tạo.”

“Hình ảnh dịu dàng vợ hiền mẹ tốt, bệnh tâm thần của Ron, ảnh hưởng của thuốc và những tin đồn ngoại tình… Nunnally đã chôn lấp những gợi ý này và chính thức bắt đầu kế hoạch của mình.”

“Cô ta tìm đến Danny, lấy lí do nhờ Danny điều trị cho Ron để mời Danny tới nhà, lại lợi dụng thời gian này để chuẩn bị chứng cứ… ngoại tình giả. Ron về nhà sớm, nảy sinh nghi ngờ, đồng thời tìm được căn cứ xác thực rằng… Nunnally ngoại tình. Ron bùng nổ, cãi nhau ầm ỹ với Nunnally.”

“Nunnally lợi dụng cơ hội này để lại một bức thư tuyệt mệnh, chọn thời gian tự tử báo nguy, bí quá hóa liều. Trong video không hề quay rõ tay của Nunnally và lượng máu thực sự chảy ra, máu chỉ vừa khéo phủ lên camera, làm mọi người chẳng thể suy đoán. Tủ lạnh nhà bếp trống rỗng, thoang thoảng mùi máu tươi, tôi nghi ngờ nơi đó từng chứa túi máu.”

“Ngoài ra, tôi đã từng xem qua góc tường Nunnally đặt điện thoại di động. Sàn nhà và tường rất xù xì, điện thoại di động sẽ không đến mức bị trượt ngã khi bị máu phun trúng. Vì vậy, điện thoại đổ qua một bên chắc là do Nunnally cố ý, cô ta đang che đậy hành vi tự sát của mình.”

“Với nhiều gợi ý trước như vậy, cộng thêm bằng chứng về bạo lực gia đình, gạt tàn thuốc dính máu và dấu vết giãy giụa, sẽ không có ai hoài nghi Nunnally. Mọi người thường đồng cảm với kẻ yếu, những lời thanh minh của Ron không có hiệu quả. Nunnally đã thiết kế hết thảy, kết quả cuối cùng cũng như mong muốn của cô ta, Ron bị bắt và tài sản được phân xử cho cô ta.”

“Đây đại khái là hành vi của Nunnally.”

Lê Tiệm Xuyên hơi nhướng mày.

Giọng nói của hắn hạ xuống, sương mù bắt đầu tan dần.

Hình ảnh trước mắt liên tục thay đổi như một buổi chiếu bóng, chiếu đám cưới của Nunnally, chuyện vặt hàng ngày, công việc của Ron.

Khi Ron không có ở nhà, Nunnally lấy ra một số chai lọ, nghiền thuốc thành bột và rắc nó lên thức ăn. Ron mỉm cười nuốt vào bụng, tính tình của Ron trở nên nhạy cảm và cáu kỉnh qua từng ngày. Mặt đỏ au, tức giận hét to chỉ với chút chuyện cỏn con, Nunnally khóc thút thít đứng ở một bên nhìn Ron.

Ron rất thích Patton, sau mỗi lần Ron lớn tiếng la mắng, Nunnally sẽ tạo ra một vài vết thương trên người mình và Patton, còn cố tình để lộ cánh tay mang theo vết thương ở trước mặt bà hàng xóm.

Thỉnh thoảng, Nunnally sẽ ra ngoài, cố ý để cho Ron thấy mình trò chuyện vui vẻ với những người đàn ông khác.

Mỗi khi Ron bộc phát cơn giận, quát tháo, ném đồ, rõ ràng không hề chạm vào Nunnally nhưng Nunnally lại khóc và la hét dữ dội hơn.

Cuối cùng, một ngày nọ, Nunnally mời Danny đến nhà.

Trong lúc Danny đang xem kết quả kiểm tra tâm lý của Ron, Nunnally đi vào phòng tắm, tìm chỗ đặt bao cao su Ron từng sử dụng và chiếc quần lót nam đã được chuẩn bị sẵn.

Hôm nay, Ron về nhà sớm và tình cờ gặp Danny. Ron có hơi nghi ngờ, và sự nghi ngờ này đã được xác nhận khi Ron nhìn thấy những món đồ nọ trong phòng tắm.

Ron bừng bừng giận dữ, sau khi đập bể đồ trong phòng khách, Ron rời khỏi nhà.

Ron rời đi trong ba ngày, bình tĩnh lại và viết thư cho George.

Còn Nunnally ở nhà nhanh chóng bố trí hiện trường, xé túi máu vẩy vào phòng tắm và phòng khách, sau đó quay video.

Dao cắt vào cổ tay, lệch khỏi động mạch chủ, lượng máu chảy ra không nhiều.

Cảnh sát và xe cứu thương đến, đưa cô ta đến bệnh viện, lại điều tra bằng chứng rồi bắt giữ Ron.

Ron ngơ ngơ ngác ngác, liên tục thanh minh, nhưng bằng chứng và nhân chứng đều có đủ, Patton cũng chỉ biết gật đầu, cảnh sát không tin bất kỳ lời biện minh nào của Ron. Có thể Ron đã đề cập đến việc Nunnally ngoại tình, nhưng cảnh sát đã điều tra và kết luận bao cao su trong thùng rác là của Ron. Điều này càng chứng minh rằng những gì Ron nói là không đáng tin.

Suy cho cùng, ai sẽ tin một người mắc bệnh tâm thần đây?

Cuối cùng, với sự giúp đỡ của luật sư, Nunnally đã thành công nhận được tất cả các khoản bồi thường từ Ron.

Ron bị đưa vào viện điều dưỡng, bởi vì mắc bệnh tâm thần nên được miễn việc giam giữ, nhưng đối với Ron mà nói, đây có lẽ là một vực sâu vô lực thực sự.

“Nunnally rất thông minh.”

Lê Tiệm Xuyên nhìn cảnh tượng trước mặt, “Ví như không có chứng thực Ron mắc bệnh tâm thần thì cho dù Ron bị kết án đi chăng nữa, Ron cũng sẽ không mất hết tài sản và có lẽ chỉ ngồi tù vài năm.”

Dòng chữ giữa không trung thay đổi: “Vui lòng cung cấp bằng chứng và manh mối.”

Lê Tiệm Xuyên lấy ra những đồ vật mình thu thập được.

Đây là lần đầu tiên hắn độc lập suy đoán đáp án, thật ra mạch suy nghĩ không quá rõ ràng, chỉ là lần mò suy đoán, bằng chứng cũng không đầy đủ, nhưng đủ để hắn suy ra sự thật.

Những món đồ vật kia phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

Lê Tiệm Xuyên bỗng thấy hoa mắt, cảnh tượng biến hóa, hắn lại quay về phòng khách.

Lê Tiệm Xuyên cau mày, cúi đầu, thấy cây bút trong tay mình vừa dừng lại, nhưng phiếu trả lời trắng tinh không một con chữ, chỉ có một dòng chữ tiếng Anh được viết theo nghệ thuật viết trang trí chầm chậm hiện lên.

“Bài thi hoàn tất, tỷ lệ chính xác là 82%, tỷ lệ hoàn chỉnh là 77%.

Thời gian đã đến, cửa xét xử mở ra.”

Giấy bút trong tay Lê Tiệm Xuyên đột nhiên biến mất.

Một cánh cửa đen ngòm tỏa ra sương mù ẩm ướt từ từ xuất hiện trước mặt hắn.

Bên cạnh hắn, Ninh Chuẩn cũng đặt bút xuống, nheo mắt xé vụn phiếu trả lời chính xác 98%.

Hết chương 70

Lời tác giả: Xuyên ca: Điểm thấp quá:)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.