Lê Tiệm Xuyên không nhìn thấy động tác của Ninh Chuẩn.
Tất cả sự chú ý của hắn đều tập trung vào cánh cửa tối tăm phun trào sương mù trước mặt.
Cánh cửa này không khác gì cánh cửa xét xử hắn nhìn thấy trước đó, nhưng cái lạnh tỏa ra trầm trọng hơn một chút. Tấm biển kim loại trên cánh cửa đã biến mất, được thay bằng một chiếc đồng hồ điện tử đếm ngược.
Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn đồng hồ treo trên tường phòng khách, chưa đầy năm phút nữa là hết ba tiếng đồng hồ, hoàn toàn nhất trí với đồng hồ đếm ngược ở trên cửa.
Hắn đứng dậy thử đẩy cửa, sức cản rất lớn giống như bị hàn chết, đẩy không xê dịch, xem chừng nó chỉ mở ra khi đến giờ.
“Ông xã tuyệt vời quá.” Edit by Lam Thương
Ninh Chuẩn ngẩng đầu, ngồi trên tấm thảm dựa vào tường, tóc mái đen nhánh rơi xuống giữa hàng lông mày, tản mạn khắp nơi, bung nở một chút phong tình lười biếng và thích ý.
Nhưng Lê Tiệm Xuyên biết rõ hai chữ chân tình đầy cảm xúc chắc chắn là ông xã, mà không phải là tuyệt vời.
“Có nhìn thấy không?”
Cằm của Lê Tiệm Xuyên hất nhẹ, chỉ về hướng cánh cửa trước mặt.
Ninh Chuẩn lắc đầu, liếc nhìn xung quanh vẫn bị sương mù che phủ, nam luật sư và nữ thẩm phán vẫn đang cúi đầu viết, cười nói: “Cửa xét xử của người chơi hẳn là vô hình đối với hai bên. Theo quy tắc của bàn tròn, những cánh cửa xét xử này có khả năng thuộc về các chiều không gian và thời gian khác nhau, vô hình và không thể tương tác. Vì một lý do nào đó mà còn có thể tồn tại hiện tượng giao thoa.”
“Cũng giống như em và anh bây giờ đang ở trong cùng một cảnh tượng… giao thoa thế này.”
Ninh Chuẩn nhướn mày.
Câu nói này không bị chèn tiếng bíp, xem ra những trao đổi chi tiết về cửa xét xử và quy tắc sẽ không chạm đến giới hạn của việc tắt tiếng.
Lê Tiệm Xuyên suy tư liếc nhìn phía trước Ninh Chuẩn, nơi đó trống rỗng, hình như không có bất cứ thứ gì, nhưng Ninh Chuẩn đã trả lời xong, với trình độ của Ninh Chuẩn thì chắc hẳn cũng đã triệu tập được cửa xét xử.
“Tỷ lệ chính xác và tỷ lệ hoàn chỉnh không cao lắm.”
Lê Tiệm Xuyên nói tóm lược, dự định tranh thủ vài phút cuối cùng trong không gian này để xem mình thiếu sót những gì.
Lúc này, nữ thẩm phán ở phía bên kia cũng đã đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn về phía trước, trên mặt lóe lên một chút mừng rỡ kín đáo, nhanh chóng đứng lên làm động tác đẩy cửa.
Cánh cửa tự nhiên không xê dịch.
Nữ thẩm phán nhíu mày đứng yên tại chỗ, khóe mắt liếc nhìn xung quanh.
Khi nhìn thấy Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn nhàn nhã, sắc mặt của cô ta hơi biến đổi, bàn tay cầm chốt cửa siết chặt lại.
Trong màn sương mù chỉ còn lại nam luật sư.
Thông thường, việc tập kích giết người chơi khác dưới tình huống hỏi đáp thế này là thuận lợi nhất. Nhưng rõ ràng, chiều không gian quyết định của cửa là một mặt. Mặt khác, màn sương mù bao quanh lúc người chơi đang trả lời hình như có thể ngăn cách thế giới bên ngoài, đưa đến tác dụng bảo vệ nhất định cho người chơi.
Lê Tiệm Xuyên nheo mắt nhìn vẻ mặt cảnh giác của nữ thẩm phán, phớt lờ nó và tiếp tục quay về phòng khách.
Ninh Chuẩn đi theo hắn, nửa dựa trên vai hắn, thấp giọng cười: “Trên thực tế, có tới 80% người chơi hộp ma sử dụng cách giết chóc; hoặc che giấu danh tính, chờ đợi câu đố được giải đáp để qua màn. Bọn họ sẽ tìm mọi cách cắt giảm nhân số xuống còn ba người; hoặc tự mình biết mình, cẩn thận ẩn núp, đợi những người khác giết người hoặc giải đố.”
“Ở trong mắt của rất nhiều người, việc giải đố được coi là làm việc không công, không chỉ bị lộ tẩy mà còn phải liên tục tìm kiếm và xác minh.”
Lê Tiệm Xuyên nghiêng đầu nhìn Ninh Chuẩn.
Ninh Chuẩn cọ cọ vào cằm của hắn, ngước mắt lên: “Mỗi một người lấy được hộp ma đều là người có cả trí tuệ và sự may mắn, rất khó để một người chơi mới sống sót trong trò chơi hộp ma. Muốn trưởng thành, khó nối tiếp khó. Anh yêu, tốc độ của anh đã nhanh lắm rồi.”
“Cám ơn lời xác nhận của tiến sĩ Ninh.”
Lê Tiệm Xuyên nhướn mày, nhìn đôi môi mỏng hơi vểnh của Ninh Chuẩn, cúi đầu.
Môi răng gặp nhau. vulactruongan.wp.com
Lê Tiệm Xuyên ôm người đón lấy một nụ hôn ngắn, sau đó tranh thủ thời gian kiểm tra lại các ngóc ngách có thể bị bỏ qua. Lúc còn hơn mười giây, hắn mới quay về trước cửa.
Nam luật sư vừa vặn ngẩng đầu lên, sương mù tan đi, cả người ướt đẫm mồ hôi như thể vừa mới vớt ra khỏi nước.
Mắt của nam luật sư đỏ hoe, trợn to nhìn ra phía trước, cả người run lẩy bẩy.
Nghe thấy tiếng bước chân của Lê Tiệm Xuyên, nam luật sư chợt bừng tỉnh, vẻ mặt tái nhợt, nặn ra vài tiếng khản đặc.
“Tôi không muốn chết… Tôi không muốn chết!”
Nam luật sư hét lên mất kiểm soát, lao thẳng vào trong bếp, tuyệt vọng vặn van gas.
“Không! Tôi sẽ không chết! Sẽ không…”
Nam luật sư vặn van gas, giống như muốn thuyết phục bản thân mà ra sức lắc đầu, mái tóc ướt nhẹp dính vào thái dương, mắt kiếng bị hất văng ra ngoài.
Trong ánh mắt của nam luật sư có một chút điên cuồng và ngỡ ngàng.
Nhưng trạng thái này chỉ xuất hiện trong vài chục giây ngắn ngủi.
Khi ba giờ đồng hồ đến, nam luật sư bắt đầu thở hổn hển, tay chân mềm oặt ngã quỵ xuống đất, cố sức bịt lấy miệng và mũi của mình, song đôi tay lại như không nghe theo sai bảo, mới đi nửa đường thì đã chuột rút co giật.
Môi của nam luật sư từ từ đỏ au một cách quỷ dị, đôi mắt trợn to dần dần rã rời.
“Cạch!” Edit by Lam Thương
Kim đồng hồ dừng lại ở vạch cuối cùng.
Âm thanh nhẹ nhàng đánh thức ba người còn lại.
Nữ thẩm phán hít một hơi thật sâu, rời mắt khỏi luật sư nam, đẩy mạnh vào trong hư không, bóng dáng lập tức biến mất trong phòng khách.
Lê Tiệm Xuyên lại không lập tức rời đi.
Cảnh tượng ở đây bắt đầu từ từ sụp đổ, hắn thừa dịp phòng bếp vẫn còn mà bước vội hai, ba bước, nhanh chóng kiểm tra thi thể nam luật sư. Các triệu chứng ngộ độc carbon monoxide rất rõ ràng, nhưng tốc độ bùng phát độc lại nhanh đến kỳ lạ.
Lê Tiệm Xuyên xác nhận nam luật sư đã thực sự tử vong, gật đầu với Ninh Chuẩn.
Vách tường đổ sụp, sàn nhà tan chảy.
Khu vực xung quanh dần bị sương mù nuốt chửng, chỉ còn lại một cánh cửa màu đen.
Lê Tiệm Xuyên đi đến trước cửa: “Cẩn thận.”
“Được.”
Ninh Chuẩn cúi đầu đáp lại, cũng đưa tay ra thực hiện động tác vặn chốt cửa.
Lê Tiệm Xuyên nhướn mày, dẫn đầu mở ra cánh cửa xét xử.
Bên trong cánh cửa là bóng tối quen thuộc.
Bóng tối này như mang theo một lực hút mạnh mẽ, trong nháy mắt hút hắn về phía trước.
Ngay sau khoảnh khắc lơ lửng ngắn ngủi, hắn nhanh chóng giẫm lên mặt đất, vô thức đưa tay ra chống, đúng lúc chạm vào một mặt tường kim loại lạnh lẽo và trơn truột.
Ánh sáng từ mờ mịt trở nên sáng tỏ.
Lê Tiệm Xuyên hơi điều chỉnh mắt, thấy rằng mình lại xuất hiện trong chiếc thang máy trước đó.
Hắn quan sát xung quanh, trong thang máy trống rỗng, đèn báo hiệu không phát sáng, nhưng có thể cảm nhận được một lực hạ xuống, thang máy đang đi xuống.
Lê Tiệm Xuyên đợi vài phút, lại nhận ra chiếc thang máy này hình như không có đích đến, cứ liên tục đi xuống.
Chẳng mấy chốc, hắn chú ý tới giờ điện tử nằm trên màn hình nhỏ hiển thị số tầng, hơn bảy giờ tối.
Tuy không biết mốc thời gian được quyết định như thế nào, nhưng vẫn còn hơn nửa giờ nữa mới tới bữa tối Pandora. Nếu không thể ra khỏi thang máy thì đành phải gặp sao yên vậy, nghỉ ngơi một lúc trước đã.
Lượt xét xử trước đó phải chạy đua với thời gian, cho dù là tinh thần hay thể xác, Lê Tiệm Xuyên đều rất căng thẳng.
Hắn ngồi dựa vào tường kim loại của thang máy, hai mắt nhắm nghiền.
Truyện chỉ được post tại vulactruongan.wordpress.com
Ở một bên khác.
Cảnh trong mắt Ninh Chuẩn hoàn toàn khác với cảnh Lê Tiệm Xuyên nhìn thấy.
Cậu vẫn đứng trong phòng khách, đồ nội thất ấm áp và máu bắn tung tóe hòa quyện vào nhau một cách hài hòa. Bàn tay giống như đang cầm vật gì đó của cậu từ từ co lại, siết mạnh, dưới lòng bàn tay trống không.
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp và phù phiếm nhấc lên, trong đôi mắt tĩnh mịch cũng không có ảnh ngược của cánh cửa.
Đường nhìn nguội lạnh của cậu quét qua vị trí Lê Tiệm Xuyên rời đi lần cuối cùng, mắt nheo lại, giơ tay đeo nửa chiếc mặt nạ Joker lên mặt.
Cậu đi ngang qua thang máy, đi tới một cầu thang tối om.
Vạt áo blouse trắng bị gió trong hành lang thổi bay lên.
Bỗng nhiên, cậu quay đầu nhìn về một hướng.
Chiếc mặt nạ Joker xấu xí trên mặt cậu phối hợp với khóe môi cong lên khiến cả người cậu đột nhiên tỏa ra hơi thở u tối hoa lệ, như đóa hoa sa ngã nở rộ từ vực thẳm đẫm máu.
“Các người quả nhiên giống hệt đàn rệp ngửi thấy mùi.”
Nụ cười của Ninh Chuẩn rất hời hợt nhưng rực rỡ kỳ lạ: “Đừng căng thẳng thế chứ. Anh ấy đã trở về, nhưng anh ấy không về để đòi nợ… người đòi nợ chỉ có tôi thôi.”
“Thời gian không còn sớm, có duyên sẽ gặp lại nhé, các vị.”
Ninh Chuẩn gật nhẹ đầu, tao nhã xoay người, từ từ bước vào trong bóng tối.
Tiếng giày da bước lên cầu thang đi xa, chỉ còn tiếng vọng lại tản mạn trong gió.
Lê Tiệm Xuyên nghỉ ngơi trong thang máy cho đến tám giờ, thang máy đi xuống cuối cùng cũng dừng lại.
Một lực kéo và cơn chóng mặt quen thuộc ập tới, Lê Tiệm Xuyên cảm thấy hoa mắt, lại xuất hiện bên cạnh bàn tròn gỗ lim.
Ba ngọn nến trắng lặng lẽ cháy, sáp nến chất chồng trên giá cắm nến.
Lê Tiệm Xuyên lia mắt nhìn xung quanh, thấy rằng sau khi mười bốn người chơi ban đầu vượt qua lượt xét xử đầu tiên, hiện tại còn lại mười một người.
Trong lượt xét xử đầu tiên không hề có thông báo giết chóc, điều này cho thấy ba người chơi đã chết kia bị giết trong vụ án của Nunnally. Chết như thế này có thể là do giải đố thất bại, hoặc không phá được mật thất ở giữa chừng.
Mười một người chơi ngồi xuống, bí mật đánh giá lẫn nhau.
Vì không có sự ràng buộc của hộp ma nên Lê Tiệm Xuyên không hề biết ai sẽ là Ninh Chuẩn.
Hắn lặng lẽ quan sát mọi người trên bàn tròn, chẳng mấy chốc nghe thấy chiếc radio cũ ở chính giữa phát ra tiếng rẹt rẹt, giọng nói âm u quỷ dị truyền ra.
“Chúc mừng các vị thẩm phán đã kết thúc vụ án của lượt xét xử đầu tiên.”
Radio âm u nói: “Lượt xét xử đầu tiên chính thức được khởi động, quy trình xét xử bao gồm tự thuật, xét xử, và thưởng phạt. Nội dung của lượt xét xử là ‘Ai là người đã moi tim chú hề?’… Con đường đến vực thẳm vĩnh viễn chỉ cần một bước, con người từ khi sinh ra đã là sinh vật sa ngã. Bàn tròn xác nhận, hung thủ đang ở trong mười bốn người.”
“Kế tiếp là quy trình tự thuật.”
“Trên bàn tròn, mỗi vị thẩm phán cần phải trung thực. Mời các vị nói ra một câu liên quan đến sự thật của lượt xét xử này. Hãy đảm bảo tính xác thực của câu nói, bàn tròn sẽ không dung thứ cho lời nói dối.”
Tiếng dòng diện rẹt rẹt trong radio.
Lê Tiệm Xuyên dời mắt, lia mắt nhìn ra bên ngoài, phát hiện hầu hết người chơi đã vô thức thay đổi tư thế của mình sau khi nghe radio nói xong, rõ ràng có hơi bất ngờ hoặc là suy ngẫm.
Trừ bỏ những bộ phận thần bí kia thì quy trình tự thuật này chính là mỗi người phải nói một câu nói thật liên quan đến lượt xét xử đầu tiên. Chỉ có một câu, không hơn, không kém, cũng không được phép nói dối. Mắc xích này rõ ràng cho thấy liên quan đến việc khen thưởng và xử phạt tiếp theo.
Người chơi ngồi xéo đối diện Lê Tiệm Xuyên tiên phong mở miệng: “Tôi tìm thấy chú hề trên giường.”
Sau khi nói xong, phía sau lưng ghế của người chơi nọ đột nhiên có một màn sương trắng mờ dâng lên, bao bọc lại cơ thể người nọ.
Radio không có bất kỳ phản ứng nào, xem ra câu nói của người chơi này là thật.
Lê Tiệm Xuyên hơi nhíu mày.
Nói như vậy, cảnh tượng tương tự mà mỗi người chơi gặp phải quả nhiên không hề giống nhau, vị trí xuất hiện của chú hề cũng khác nhau. E rằng chỉ có những người chơi ở trong những cánh cửa xét xử xảy ra hiện tượng giao thoa mới gặp cùng một cảnh tượng.
Quy trình tự thuật không hạn chế thời gian, thời gian suy ngẫm của các người chơi khá dài. Sau khi người chơi đầu tiên mở miệng, tròn năm phút sau cũng không thấy người nào lên tiếng.
Lê Tiệm Xuyên suy nghĩ xem mình phải nói câu nào và nói như thế nào. Nếu nói quá ít thì sợ rằng tất cả người chơi sẽ không thể phán xét hung thủ thực sự, còn nói quá nhiều thì lại như tặng không manh mối quan trọng cho người khác. Hơn nữa, trong đây còn có một điểm mấu chốt ___ Bản thân hung thủ cũng không biết mình là hung thủ.
Trong trường hợp này, một khi nói lời sai, có thể vô tình để lộ thân phận hung thủ của mình, hoặc là đánh lạc hướng người chơi khác, nảy sinh phán đoán sai lầm.
Không có kết quả nào là tốt cả.
Đột nhiên, lại có một người nói: “Chú hề có đôi mắt nâu”.
Lê Tiệm Xuyên nhớ lại hình dáng của chú hề, lắng nghe các người chơi lần lượt lên tiếng.
“Chú hề mỉm cười với tôi.”
“Tôi không tìm thấy chú hề, chính nó đã tìm tới tôi.”
“Lúc còn lại 33 phút, tôi thực hiện nhiệm vụ hung thủ.”
“Nó chảy máu, đó là mùi vị của máu người.”
“…” Edit by Lam Thương
Mười một người chơi vừa nói, vừa trầm tư, nhanh chóng chỉnh lý lại những câu nói này.
Lê Tiệm Xuyên cũng lên tiếng khi còn lại ba, bốn người: “Chú hề bị khóa kín cùng với giày cao gót.”
Sau khi nói xong, miệng của Lê Tiệm Xuyên như bị cái gì đó giữ lại, sương mù ở xung quanh ngăn cách âm thanh của hắn, làm hắn không thể nói thêm lời nào, nhưng hắn có thể nghe thấy những người chơi khác tiếp tục nói.
Chẳng mấy chốc, mười một câu nói thật đã được tổng hợp xong.
Lê Tiệm Xuyên không bỏ qua một câu nào, bộ não đang hoạt động với tốc độ cao, nhưng sau khi hắn phân loại và phân tích tất cả các lời tự thuật từ đầu đến cuối một lần, hắn bỗng cảm thấy sợ.
Cùng một vụ án, cùng một chú hề, cùng một nhiệm vụ, nhưng lại không cùng cửa xét xử và cảnh tượng ___
Lượt xét xử này, làm sao có thể đưa ra kết luận chỉ dựa vào những câu nói kia?
Nhưng nếu bản thân lượt xét xử lại không thể đưa ra kết quả, vậy thì ý nghĩa của lượt xét xử nằm ở đâu?
Ngay khi Lê Tiệm Xuyên ý thức được điểm này, trong radio lại phát ra âm thanh.
“Quy trình tự thuật kết thúc.”
“Quy trình xét xử bắt đầu.”
Theo giọng nói âm u vang lên, trước mặt mỗi người chơi xuất hiện một cái bàn tròn mini.
Bàn tròn được bao quanh bởi mười bốn chiếc ghế, trên mỗi ghế có đặt một quân cờ vua bằng ngà voi trắng.
“Ghế xét xử tương ứng với các vị thẩm phán trên bàn tròn. Lúc này, các vị vừa là thẩm phán vừa là nghi phạm. Hãy đẩy ngã chiếc ghế mà các vị nghi ngờ. Mỗi người chỉ có một phiếu bầu, ghế có số phiếu cao nhất sẽ được đưa lên ghế xét xử. Nếu như ngồi trên ghế là hung thủ, vậy thì các vị sẽ hủy diệt hung thủ, tự mình đạt được sự cứu rỗi của chính nghĩa.”
“Nếu chủ nhân của ghế bị đẩy ngã là đại diện của người vô tội, phiên tòa bàn tròn sẽ được đảo ngược. Người vô tội có thể lấy đi bất kỳ một bộ phận không gây chết người từ bất kỳ thẩm phán nào, đồng thời sẽ biết được thân phận thật sự của đối phương.”
Giọng nói rơi xuống, tất cả người chơi đồng loạt ngẩng đầu.
Chuyển động cơ thể của bọn họ bóc trần sự kích động và khiếp sợ của bọn họ.
Đây là một canh bạc.
Sương mù dày đặc bao quanh ghế ngồi, từng cái bàn tròn nhỏ trôi nổi.
Lê Tiệm Xuyên nhíu mày.
Hắn buông mắt nhìn bàn tròn mini, từng quân cờ vua đối ứng phía trên, người chơi mà chúng nó đại diện, và những lời người chơi nói, nhưng vốn là vô ích. Để suy ra người được gọi là hung thủ chỉ bằng một vụ án nhỏ có bí ẩn và mười câu nói là không thực tế.
Lê Tiệm Xuyên nhận thấy quân cờ tương ứng với vị trí của mình là Vua, nhưng Vua của hắn thiếu mất một phần cơ thể, lại còn không nổi bật.
Sau khoảng mười phút suy ngẫm, mồ hôi trên trán từ từ chảy xuống.
Cánh tay cứng đờ trên tay vịn di chuyển, Lê Tiệm Xuyên duỗi ngón tay ra, đẩy ngã cái ghế và quân cờ đại diện cho người chơi nói ra câu “Tôi không tìm thấy chú hề, nó đã tìm đến tôi.”
Người chơi này ngồi ở bên tay phải của hắn, liên tục có vẻ căng thẳng lạ kỳ.
Không gian yên tĩnh mờ tối.
Tiếng lạch cạch cách quãng vang lên trên bàn tròn.
Vào 8 giờ 46 phút, tiếng vang cuối cùng dừng lại.
Bàn tròn mini dần biến mất, sương mù quanh ghế cũng tan dần. Tiếng dòng điện trong radio lớn hơn rất nhiều, khiến giọng nói khản đặc càng thêm méo mó u lạnh: “Quy trình xét xử kết thúc, Giám mục cánh trái có bốn phiếu, mời vào ghế xét xử.”
Chiếc ghế bên tay phải của Lê Tiệm Xuyên bất ngờ phực lên một ngọn lửa cao vài mét.
“Ah ah ah __!”
Người chơi trên ghế la hét thảm thiết, cơ thể giãy giụa bên trong ngọn lửa, muốn cố sức chạy đi nhưng như bị dính chặt vào ghế, không chạy đi đâu được.
Những người chơi khác giật nảy mình, đồng loạt nhìn sang.
Âm thanh máy móc ken két truyền ra từ trong radio: “Phiên tòa bàn tròn bắt đầu… Nhận dạng chiều bắt đầu… Kết quả xét xử, phán quyết vô hiệu, Giám mục cánh trái không phải là hung thủ ‘Moi trái tim chú hề’ __ Bàn tròn đảo ngược! Giám mục cánh trái được phán quyết là người vô tội, mời người vô tội sử dụng quyền hạn!”
Trong lòng Lê Tiệm Xuyên đột nhiên nảy ra linh cảm không lành.
Ánh mắt của hắn chếch về một bên, lập tức nhìn thấy chiếc ghế bên tay phải bị ngọn lửa bao phủ, hình người bị biến dạng giơ một cánh tay lên, ngón tay cứng đờ vẽ một đường trên không trung rồi bất chợt chỉ thẳng vào mũi hắn.
Giọng nói của Giám mục cánh trái khản đặc song bình tĩnh vô cùng, như thể đã dự liệu trước, không chút do dự nói: “Tôi muốn đôi chân của Vua… Ngoài ra, tiết lộ thân phận thật sự của người đó!”
Lời ra khỏi miệng, phần cơ thể từ háng trở xuống của Lê Tiệm Xuyên lập tức mất đi toàn bộ cảm giác.
Cùng lúc đó, áo choàng trên người hắn dần biến mất, đồng phục của công tố viên cứ thế hiện ra.