Khi nhóm người này chạy tới, Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn thật nhanh nhưng không phát hiện bất kỳ ai trong số họ thiếu mất hai ngón tay phải. Điều này làm hắn thấy hơi yên lòng, ở đây tạm thời không có người chơi khác.
“Nhanh lên!”
“Toàn là miểng thủy tinh không thôi, coi chừng dưới chân!”
Lê Tiệm Xuyên lặng lẽ gập tay phải rồi giấu vào ống tay áo, để ba, năm nhân viên y tế cẩn thận đặt hắn lên cáng, vừa khiêng ra ngoài vừa kiểm tra cho hắn bằng nhiều dụng cụ khác nhau.
Hai cảnh sát bên cạnh theo sát phía sau, viên cảnh sát trung niên từng hô to trước đó vẫn đang huyên thuyên.
“Ông Rauen, vụ giết người liên hoàn đường hoa Tulip rất được cục coi trọng, chắc chắn sẽ cho mọi người một câu trả lời hợp lý, ông không cần bắt chước đám thanh niên kia sử dụng cách cực đoan để bày tỏ lòng bất mãn. Con trai ông vẫn đang nằm trong bệnh viện, trạng thái tinh thần vô cùng bất ổn, cần sự chăm sóc của ông, ông phải nghĩ cho sau này chứ…”
Lê Tiệm Xuyên một đầu đầy máu nhìn vô cùng ghê rợn.
Hắn khép hờ mắt lại, không đáp lời.
Hiện tại, hai mắt hắn tối đen, lại đang đối mặt với mối đe dọa tử vong chẳng biết núp ở nơi nào, vì thế trước tình huống không biết rõ, có thể nói ít thì nói ít.
“Cứu được rồi, máu nhiều quá!”
“Là ông Rauen hả?”
“Ông ấy vẫn còn sống!”
Băng ca vừa ra khỏi tòa nhà, ánh sáng lóe lên trước mắt Lê Tiệm Xuyên.
Hắn giả vờ hoảng sợ, khó khăn giơ tay che mặt lại, ánh mắt sắc bén nhanh chóng liếc nhìn xung quanh, có hơi bất ngờ khi thấy bên dưới tòa nhà lại bị nhồi kín đến nước chảy không lọt.
Chỉ có thể nhìn thấy các phương tiện truyền thông và người tò mò vây xem, các phương tiện truyền thông đầy kích động và tức giận, hận không thể chỉa máy quay vào thẳng mặt Lê Tiệm Xuyên.
“Cảnh sát Bob! Xin hỏi ông có ý kiến gì về hành vi nhảy lầu nhằm chống đối việc nộp tiền bảo lãnh tại ngoại của người nhà nạn nhân hay không? Cảnh sát sẽ tiếp tục thả hung thủ đi chứ?”
“Vụ án giết người đường hoa Tulip thực sự thiếu bằng chứng nên không thể kết án, hay là có người cố ý bao che?”
“Cảnh sát Bob!” vulactruongan.wp.com
Hơn mười ký giả cầm camera ùa đến, tốc độ nói cực nhanh, từ thái độ đến lời nói đều rất hung hăng và suy diễn sâu xa.
Người cảnh sát trung niên kiềm nén tức giận: “Xin nhường đường cho! Chi tiết và kết quả của vụ án sẽ được công bố trong cuộc họp báo một tuần sau đó, mong mọi người đừng tin bất kỳ tin đồn nào vào lúc này! Ngoài ra, cậu Sullivan chỉ là nghi phạm, vẫn chưa đủ bằng chứng kết tội nên không thể được gọi là hung thủ!”
Trong cơn hỗn loạn, Lê Tiệm Xuyên nghe được cái tên mà hắn lựa chọn.
Sullivan.
Theo vị cảnh sát tên Bob, chủ nhân của cái tên này chính là cậu công tử bột bị tình nghi trong vụ án giết người liên hoàn này.
Thông qua cuộc đối thoại ngắn ngủi giữa cảnh sát Bob và cánh truyền thông, cộng thêm phản ứng của những người đã cứu hắn trước đó, Lê Tiệm Xuyên lập tức phác thảo thân phận và tình trạng hiện tại của mình.
Theo tờ báo trên bàn tròn, công tử bột Sullivan là nghi phạm trong vụ giết người liên hoàn đường hoa Tulip, nhưng gần đây đã được bảo lãnh tại ngoại vì không đủ bằng chứng.
Thân phận Rauen hiện tại của Lê Tiệm Xuyên hẳn là người nhà của nạn nhân nào đó, hơn nữa rất có thể là cha của nạn nhân sống sót duy nhất trong số bốn nạn nhân, bằng không cảnh sát Bob sẽ không nhấn mạnh việc con trai Rauen đang nằm trong bệnh viện. Và chuyện Rauen nhảy lầu, ở ngoài mặt chắc là thị uy lên án việc cảnh sát phóng thích nghi phạm.
Nhưng sợ rằng sự thật không phải như thế.
Hắn không cho rằng gờ tường trên sân trời sẽ vô duyên vô cớ bị vẩy dầu mè.
“Xin nhường đường một chút! Ông Rauen cần được chữa trị!”
Các nhân viên y tế cố gắng tách ra một con đường từ trong nhóm phóng viên điên cuồng, khiêng Lê Tiệm Xuyên vào trong xe cứu thương, chạy tới bệnh viện Maine số 1.
Vài giờ sau. Edit by Lam Thương
Lê Tiệm Xuyên được xử lý vết thương rồi đẩy tới một phòng bệnh trống.
Hắn nhìn cơ thể đầy vết thương, nhưng đa số chỉ là vết xước nhỏ, chỉ có phần đầu và hai tay từng bị va đập vào cửa kính nên vết thương khá nghiêm trọng. Bác sĩ gắp miểng thủy tinh ra, quấn cho hắn vài lớp băng gạc, hai ngón tay phải bị đứt bị Lê Tiệm Xuyên cố tình cọ xát lên cửa kính, được quy kết là vết thương mới.
Lúc ở phòng giải phẫu, Lê Tiệm Xuyên liên tục suy nghĩ về màn chơi này và mối liên hệ với mỗi lượt xét xử.
Có một điểm khiến hắn rất lưu tâm song cũng rất hoang mang.
Ngoại hình hiện tại của hắn hoàn toàn khác với công tố viên, nhưng hắn vẫn có thể sử dụng sức mạnh thể chất trong hiện thực của hắn. Cách đây rất lâu, khi Lê Tiệm Xuyên thu thập thông tin tình báo Pandora, hắn đã biết rõ thứ duy nhất bước vào trò chơi hộp ma là ý thức của con người chứ không phải cơ thể thật __
Vậy thì tại sao hắn lại có cảm giác làm chủ cơ thể mình trong trò chơi chứ?
Đây là nghi ngờ mà hắn đã dằn xuống đáy lòng từ khi bắt đầu chơi cho đến giờ.
Trong màn chơi này, ở lượt xét xử đầu tiên, lúc ở trong tủ quần áo, hắn hẳn là mang thân phận Danny, khi đó hắn cũng có sức mạnh của chính mình. Trong lượt xét xử này, hắn biến thành Rauen, lại còn có ba lần sống lại, cũng chính là cơ hội hoán đổi thân phận; đồng thời sức mạnh của hắn vẫn còn đó.
Mặt khác, sự nhận định của bàn tròn về thân phận thật sự của hắn lại là thân phận do trò chơi hộp ma trao cho hắn, công tố viên.
Điều này có nghĩa là gì?
Nếu như thân phận được trò chơi hộp ma giao cho người chơi trong mỗi màn chơi là thân phận đầu tiên, thì trong màn chơi phiên tòa bàn tròn này, tại mỗi lượt xét xử, bàn tròn có thể sẽ mặc một thêm lớp “áo khoác” tương ứng cho thân phận đầu tiên của người chơi, cũng chính là thân phận thứ hai.
Ví dụ như, hắn đang là Rauen tại thời điểm này.
Trước mắt, thân phận thứ hai này xuất hiện là để giúp người chơi tìm kiếm manh mối, nhưng giới hạn lại rất lớn và khó xác định mục đích thực sự.
Việc này cũng đã giải thích tại sao thân phận trước đó và hiện tại của hắn từng chạm phải các vật thể dính máu hoặc có màu đỏ lại không vi phạm quy tắc.
Trong lượt xét xử đầu tiên, phỏng đoán của hắn là có liên quan đến tình huống cụ thể màu đỏ, nhưng bây giờ có khả năng liên quan đến thân phận thứ hai của mỗi lượt xét xử. Nếu thân phận thứ hai tương đương với “áo khoác”, mà quy tắc chỉ tác động lên thân phận thứ nhất, thì việc “áo khoác” chạm vào vật thể màu đỏ sẽ không vi phạm quy tắc cũng là chuyện bình thường.
Trong lượt đầu tiên, Lê Tiệm Xuyên ở trong phòng ngủ là bác sĩ tâm lý Danny; ở trong phòng tắm và phòng khách là diện mạo công tố viên, nhưng cơ thể công tố viên này cũng không thể khẳng định là cơ thể công tố viên tại bàn tròn.
Tuy nhiên, đây chỉ là những suy đoán sơ bộ, vẫn cần tiếp tục xác minh.
Kiểu phỏng đoán liên tục, suy luận liên tục, và quá trình lật ngược vấn đề thực sự không phải là thế mạnh của Lê Tiệm Xuyên.
Thế nhưng, sau khi trải qua sự trui rèn nửa dạy nửa học của màn trường tư thục Phong Thành và một lượt xét xử, hắn không còn lóng ngóng như lúc đầu.
Lê Tiệm Xuyên tựa ở đầu giường, rủ mắt nhìn chằm chằm cánh tay bị quấn vài lớp băng gạc của mình, trong đầu suy đoán loạn xạ, hàng lông mày như điêu khắc nhíu chặt.
“Shit!” Ăn cắp là chó
Cửa phòng bệnh bị đẩy mạnh ra.
Cảnh sát Bob cầm điện thoại di động, sứt đầu mẻ trán đi vào, khuôn mặt đỏ ngầu vì tức giận, rõ ràng là mới vừa cãi vả với người khác trên điện thoại.
Lê Tiệm Xuyên giả vờ yếu ớt nâng mắt, giọng nói già khàn khàn: “Ngài Bob…”
Cảnh sát Bob đi tới bên giường, sắc mặt có hơi chán chường.
Ông ta lấy ra cuốn sổ ghi chép và bút, ánh mắt phức tạp nhìn Lê Tiệm Xuyên: “Ông Rauen, hành vi lần này của ông thuộc về quấy rối trật tự xã hội ở một mức độ nhất định, chúng tôi có thể tạm giam ông, nhưng bởi vì vết thương của ông cộng thêm tình hình hiện tại chưa được rõ ràng, nên tạm thời chỉ cần cho lời khai… Mong ông có thể trung thực trả lời câu hỏi của tôi.”
Trả lời câu hỏi là không thể, bản thân Lê Tiệm Xuyên cũng không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì.
Vì vậy, khi đối mặt với sự dò hỏi của Bob, hắn chỉ có thể bày ra dáng vẻ một ông già mù mờ luống cuống, chậm chạp lắc đầu, ậm ờ nói vài lời.
Sự kiên nhẫn của Bob rõ ràng đã cạn sạch, giọng nói có hơi lo âu: “Được rồi… ông Rauen, tôi muốn biết làm thế nào ông lại rơi từ tầng thượng xuống tầng 32.”
“Tôi nhớ rất rõ biểu ngữ phản đối của ông ban đầu xuất hiện ở tầng thượng. Cửa kính tầng 32 bị đập vỡ từ bên ngoài, nó lại cách tầng thượng một đoạn, ông đã đến đó bằng cách nào, ồ, đừng có nói mấy lời mơ hồ lạ lùng nữa, ông Bob, tất cả chúng ta đều biết ông không phải là người nhện.”
Bút máy của Bob chọc mạnh vào trang giấy.
Người bình thường tuyệt đối không thể làm được hành động nguy hiểm này, dù cho Lê Tiệm Xuyên có nói thật thì Bob cũng sẽ không tin.
Vì vậy, hắn vẫn khô khốc mở miệng: “Lúc tôi sắp rơi xuống dưới, tôi đã sử dụng sức mạnh của mình theo bản năng… cứ thế mà đập vào mặt kiếng. Ngài cảnh sát, tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra nữa…”
Ánh mắt lạnh lùng tra xét của Bob ghim ở trên người hắn, như thể đang xem xét và cân nhắc tính chân thực trong lời nói của hắn.
Cái nhìn này mang đến cho người khác cảm giác sợ hãi bị hoàn toàn nhìn thấu.
Tuy nhiên, đặc công Lê quanh năm nay đây mai đó dưới đủ loại lớp ngụy trang không có một chút cảm giác nào.
Khuôn mặt đầy vết nhăn của hắn ủ rũ mờ mịt, lông mày chau chặt, trong mắt vẫn còn chút kinh hoàng và sợ hãi, sắm vai hình tượng một ông già tìm được đường sống trong chỗ chết một cách hoàn mỹ.
Cuối cùng Bob cũng dời tầm mắt, nhíu mày, lúc chuẩn bị đứng dậy rời đi thì đột nhiên bị gọi lại.
Lê Tiệm Xuyên dè dặt nói: “Ngài Bob, tôi muốn gặp con trai tôi.”
Hành động này được thực hiện sau khi Lê Tiệm Xuyên đã suy nghĩ cặn kẽ.
Mặc dù chủ động tìm kiếm manh mối có khả năng rất lớn sẽ dẫn đến cái chết, nhưng nếu không tìm thì cũng không thể tránh khỏi cái chết. Dẫu sao “Quỷ dữ ở xung quanh” và “Lưỡi hái của thần chết luôn treo ở cổ họng của bạn” đã cho thấy dù thế nào đi chăng nữa, bóng ma tử vong vẫn bao phủ trên đầu hắn.
Hơn nữa, lượt xét xử này sẽ không cho phép người chơi lơ ngơ đủ tám tiếng ở bên ngoài cửa mà không cần giải quyết bí ẩn và vụ án, sau đó sẽ được tự động rời khỏi như vậy. Tám tiếng bên ngoài cửa xét xử có khả năng là một tuần.
Dự cảm này được đưa ra sau khi Lê Tiệm Xuyên nghe được Bob nói về buổi họp báo một tuần sau đó.
Khoanh tay chờ chết là không thể nào.
Đã thế, không bằng chủ động hành động, lợi dụng thân phận thuận tiện nhất này để gặp con trai của Rauen và nạn nhân còn sống kia.
Bob ngập ngừng: “Vết thương của ông…”
“Không có vấn đề gì đâu, ngài Bob, có thể cho tôi ngồi xe lăn được không?” Lê Tiệm Xuyên vội hỏi.
Bob không ngạc nhiên trước yêu cầu của Lê Tiệm Xuyên, Bob cau mày nhìn Lê Tiệm Xuyên, gọi đến một y tá trẻ, hai người cùng nhau đặt Lê Tiệm Xuyên ngồi vào xe lăn, đẩy hắn vào thang máy, đi đến khoa tâm thần ở tầng cao nhất.
Xem ra hai cha con ở cùng một bệnh viện.
Tầng lầu của khoa tâm thần vắng vẻ hơn nhiều so với khu ngoại khoa nơi Lê Tiệm Xuyên đang nằm, hành lang màu trắng nối liền vài phòng bệnh, mùi nước khử trùng rất nồng.
Lê Tiệm Xuyên nhìn thấy một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi với mái tóc nâu ngắn ở phòng bệnh 101.
Thân hình cường tráng và cao lớn của người đàn ông toát ra vẻ yếu ớt và gầy gò bất thường. Tay chân của người nọ co quắp, lặng lẽ ngồi trước cửa sổ có hàng rào bảo vệ, hai mắt mở to, vẻ mặt căng thẳng, cả người liên tục đổ mồ hôi, dường như đang chịu đựng một nỗi dày vò nào đó rất lớn.
Mồ hôi thấm ướt quần áo bệnh nhân của người nọ.
Người nọ giơ ngón tay đang co giật lên che lại hai mắt, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ vô nghĩa, giống như một con thú bị nhốt trong lồng.
Lê Tiệm Xuyên nhìn vào bên trong qua hàng rào cách ly, liếc nhanh qua phòng bệnh, tập trung vào chiếc giường trống rỗng, một sự nghi ngờ xẹt qua trong mắt hắn.
“Bác sĩ điều trị của Andre nói rằng tình trạng của cậu ấy đã xấu đi đôi chút, có lẽ bệnh viện Maine số 1 không thể tiếp tục điều trị. Bác sĩ kiến nghị nên chuyển đến một bệnh viện tâm thần chuyên nghiệp và đắt đỏ hơn, hoặc là chuyển đến bệnh viện ở thành phố lớn.
Cô y tá trẻ nhìn ông lão ngồi trên xe lăn với vẻ thương hại.
Việc điều trị bệnh tâm thần là một quá trình rất dài và phức tạp, đòi hỏi tiền bạc và sự kiên nhẫn rất lớn. Đặc biệt là tiền nong.
Và đây là thứ mà cha con Rauen không có.
Một người là tài xế xe tải, một người là công nhân bình thường, nào có thể chi trả các chi phí này.
Lê Tiệm Xuyên cuối cùng cũng biết được tên đứa con trai hời này của mình.
Cái tên này giống như Rauen, Bob và Sullivan, đều xuất hiện trong danh sách lựa chọn của người chơi trước đó, với tư cách là hung thủ được đề cử.
“Andreas…”
Lê Tiệm Xuyên thử gọi người đàn ông ở trong phòng bệnh.
Tiếng gầm đè nén chợt im bặt.
Andreas ngẩng phắt đầu, mồ hôi tiếp tục chảy xuống từ đầu và mặt của hắn, giống như nước mưa chảy qua đôi mắt mở to, con ngươi bất chợt co lại cỡ chừng một lỗ kim.
Andreas nhìn Lê Tiệm Xuyên nhưng ánh mắt lại không có tiêu điểm, cơ thể co giật nhè nhẹ: “Đừng, đừng giết tôi… đừng giết tôi! Đừng giết tôi… Ah __!”
“Andreas!” vulactruongan.wp.com
Lê Tiệm Xuyên hét lên đầy lo lắng, giả vờ đứng dậy từ trên xe lăn.
Bác sĩ và y tá lập tức mở cửa phòng bệnh lao vào, thành thạo trấn an Andreas.
Một bác sĩ để lộ vẻ không đành, nhìn Lê Tiệm Xuyên: “Ông Rauen, ông vẫn không muốn chúng tôi tiêm thuốc an thần cho Andreas ư? Tình trạng của cậu ấy ngày càng tồi tệ hơn, các phương pháp xoa dịu thông thường có thể sẽ sớm mất tác dụng.”
Rauen từ chối cho Andreas tiêm thuốc an thần ư?
Lê Tiệm Xuyên có hơi bối rối, nhưng hắn đã không thể hiện điều đó ra mặt. Mặt của hắn cứng nhắc, lắc đầu giống như có điều gì đó khó nói, lo âu nhìn Andreas.
Phản ứng của Andreas hơi bất thường.
Hiện tại, Lê Tiệm Xuyên không thể tiếp tục thăm bệnh Andreas, tình hình của Andreas nghiêm trọng hơn hắn nghĩ, biểu hiện này chắc là ngay cả cha của mình cũng không nhận ra.
“Tình trạng hiện tại của Andreas rất không ổn định, chúng ta nên về trước thôi, ông Raeun.”
Sắc mặt của cảnh sát Bob cũng rất xấu.
Lê Tiệm Xuyên có thể hiểu được tâm trạng hiện tại của Bob.
Nhìn vào phản ứng của cánh truyền thông trước đó, Bob hẳn là người chịu trách nhiệm chính cho vụ án giết người liên hoàn này. Nhưng bây giờ vụ án giết người này không chỉ thiếu bằng chứng, nạn nhân duy nhất còn sống bị điên, mà còn cả sóng gió gia đình nạn nhân nhảy lầu vì nghi phạm được tại ngoại.
Áp lực lên Bob có thể tưởng tượng được.
“Làm phiền rồi, ngài Bob.”
Lê Tiệm Xuyên gật đầu yếu ớt.
Hắn lại được đưa về phòng bệnh.
Cảnh sát Bob nói vài lời với hắn rồi vội vã rời đi.
Bình minh vừa lên không bao lâu, Lê Tiệm Xuyên bật TV trên tường, chuyển đến kênh tin tức xã hội, quả nhiên nhìn thấy tin tức về vụ giết người liên hoàn đường hoa Tulip và Rauen nhảy lầu.
Bởi do khi đó đã quá nửa đêm, xung quanh tối mịt, tầm nhìn lại kém nên hình ảnh quay được rất mờ.
Theo tin tức, Rauen đột nhiên gọi đến đường dây nóng của các kênh truyền thông lớn vào ban đêm, nói rằng mình sẽ nhảy lầu để đòi lại công bằng cho con trai của mình.
Trong điện thoại, Rauen giận dữ buộc tội cảnh sát khuất phục trước áp lực tiền bạc, miệt thị luật pháp và công lý, đồng thời tự mình kéo một biểu ngữ màu đỏ lên trên nóc tòa nhà văn phòng bận rộn nhất của thành phố.
Máy quay phim không quay được tình huống rõ ràng trên tầng thượng của tòa nhà văn phòng, không nhìn thấy bóng dáng của Rauen đâu cả.
Cảnh sát, lính cứu hỏa và xe cứu thương đã nhanh chóng đến hiện trường.
Ngay sau khi bọn họ lao vào tòa nhà, một tiếng động lớn đột nhiên truyền tới từ phía trên, cửa kính vỡ tan, đám đông bên dưới hét lên tản ra xa, ống kính máy quay rung lắc dữ dội.
Lê Tiệm Xuyên nhìn chằm chằm vào TV, vẻ mặt tối sầm.
Nhìn đâu cũng thấy chuyện nhảy lầu này rất bất thường.
Làm thế nào mà một công nhân bình thường như Rauen có được quyền đi vào tòa nhà văn phòng trung tâm thành phố vào ban đêm mà không gặp phải cản trở nào?
Ngoài ra, người đã vẩy dầu mè lên rìa sân thượng chính là bản thân Rauen hay là một ai đó muốn giết Rauen, Rauen chết đi sẽ có lợi cho ai?
Đầu của Lê Tiệm Xuyên bị nhét đầy dấu chấm hỏi.
Hắn mệt mỏi nhắm mắt lại, chuẩn bị chợp mắt một lúc.
Đúng lúc này, có một hộ lý đẩy cửa đi vào, kéo bàn ra, đặt lên đó một bữa sáng đơn giản, chỉ có một chiếc bánh sandwich và một bát cháo trắng.
Người hộ lý này muốn đút thức ăn cho hắn nhưng lại bị hắn vẫy tay từ chối.
Hắn cẩn thận ngửi mùi thức ăn, thấy không có gì bất thường thì mới từ từ dùng bữa.
Sau khi biết được các quy tắc của lượt xét xử này, Lê Tiệm Xuyên trông có vẻ bình thường nhưng cơ thể và tinh thần của hắn luôn trong tình trạng cảnh giác cao độ, chỉ cần có một biến động nhỏ là hắn có thể phản ứng ngay lập tức.
Thờ ơ múc một muỗng cháo, Lê Tiệm Xuyên nói chuyện với người hộ lý có gương mặt hiền lành, muốn nghe ngóng một số tin tức về Andreas.
Nhưng ngay vào lúc hắn nuốt cháo, còn chưa kịp tiến vào chủ đề chính thì một cơn đau buốt đột ngột đánh ập vào dạ dày hắn, Lê Tiệm Xuyên ưỡn mạnh người.
“Ah!” Edit by Lam Thương
Người hộ lý hoảng loạn hét lên.
Bát cháo bị đổ, tiếng rên ngắn ngủi còn chưa đẩy ra khỏi cổ họng thì trước mắt Lê Tiệm Xuyên đột nhiên tối sầm lại.
Dòng chữ lạnh băng hiện lên.
“Số lần sống lại còn lại: 2.”
Nỗi đau của cái chết là rất thật.
Khi Lê Tiệm Xuyên tỉnh lại một lần nữa, hắn vô thức ôm bụng, trở người ngồi dậy, mồ hôi trong nháy mắt thấm ướt cả người hắn.
Nhưng sự hoảng loạn này chỉ diễn ra trong hai giây.
Đôi đồng tử hơi rã rời của hắn nhìn chòng chọc vào dòng chữ lơ lửng trước mắt, nhịp tim dần bình tĩnh lại.
“… Mẹ kiếp!”
Lê Tiệm Xuyên thở hắt một hơi, đợi dòng chữ trước mặt biến mất, hắn mới đấm một cú thật mạnh lên ván giường đơn sơ dưới người.
Lửa giận hừng hực và sự bình tĩnh tàn nhẫn hòa quyện trong đôi mắt của hắn.
Chết do ngộ độc, độc ở trong cháo, không màu không vị.
… Sẽ là ai đây?
Hết chương 73
Lời tác giả: Lê Tiệm Xuyên: Chết bất đắc kỳ tử tại chỗ:)