Trọn một ngày hôm nay, Lê Tiệm Xuyên chỉ quanh quẩn quanh khu nhà ở của Jones.
Hắn thay đổi thân hình và trang phục một chút, đi dạo trong nhiều nhà hàng thức ăn nhanh và quán rượu để hỏi thăm tin tức.
Những địa điểm này thường là vàng thau hỗn hợp, phát tán tất cả các loại tin đồn mới nhất. Mặc dù nội dung của tin tức khó lòng phân biệt thật giả, nhưng đây cũng là nơi dễ trao đổi tin tức nhất.
Thành phố Maine không lớn nhưng tin đồn không hề ít, chẳng qua tin nóng nhất của ngày hôm nay vẫn là vụ án giết người trong Phòng bói toán Raymond.
Sau vài tiếng sóng êm biển lặng, các phương tiện truyền thông ở Maine giống như ruồi muỗi bắt đầu triển khai lực lượng từ mọi cửa ngõ, đưa tin vụ án ra toàn thành phố.
Lê Tiệm Xuyên cũng nhân cơ hội nghe ngóng được vài tin tức liên quan đến Raymond và Phòng bói toán.
Như Raymond đã nói mình không phải là dân địa phương mà đã chuyển đến thành phố Maine tám năm trước và mở một Phòng bói toán.
Nhưng công việc kinh doanh ban đầu của Phòng bói toán không hề suôn sẻ.
Người dân ở thành phố Maine dường như không quá tin tưởng vào quỷ thần.
Tình trạng tiêu điều này có lẽ kéo dài tròn một năm.
Tại thời điểm Phòng bói toán Raymond đang trên bờ sụp đổ, một vụ án kỳ lạ đã xảy ra ở thành phố Maine.
Có một gia đình gồm bảy người, tất cả đều mắc một chứng bệnh tâm thần kỳ lạ, bệnh viện không chẩn ra bệnh, nhưng bảy người này hành xử rất kỳ lạ, gặp ảo giác và thường có những hành động không thể tưởng tượng nổi.
Đồn cảnh sát cũng không điều tra ra nguyên nhân, nhưng Raymond đã thông qua một quẻ bói toán và vẽ ra vài ma pháp trận nghe đâu có chứa sức mạnh phù thủy, chữa khỏi cho toàn bộ bảy người kia.
“Tự biên tự diễn ư?”
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Lê Tiệm Xuyên khi nghe câu chuyện này.
Nhưng nếu nghĩ kỹ lại thì hình như không thể nào.
Bởi vì Raymond ở thời điểm đó không giỏi giao tiếp, vốn chẳng quen biết một ai ở thành phố Maine. Là một thầy bói toán vô danh, cho dù có thể biết mưu tính nhưng không thể nào kín kẽ đến mức cảnh sát cũng bó tay.
Vụ án này cứ được kết án qua loa vào năm đó.
Gia đình kia ở lại Maine được vài năm, sau khi những đứa trẻ trong nhà lớn lên thì dọn đi.
Trong này vẫn còn một thông tin thu hút sự chú ý của Lê Tiệm Xuyên, tên bợm rượu tám chuyện với hắn từng đề cập rằng người điều tra vụ án bảy người mắc bệnh tâm thần năm đó chính là luật sư Zach khi đó vẫn còn là trinh thám.
Lê Tiệm Xuyên lại moi thêm thông tin về Zach từ tên bợm rượu, nhưng kết quả có phần bất ngờ __ Zach sau khi chuyển từ thám tử thành luật sư phúc lợi công cộng lại mai danh ẩn tích nhiều năm, hai năm gần đây mới bắt đầu tiếp nhận vụ án thường xuyên và tạo nên tên tuổi lớn trong giới luật sư.
Nhưng để nói về nhân vật nổi tiếng nhất trong giới chánh pháp thành phố của Maine thì vẫn là Công tố viên Loose.
“Loose?”
Trong bóng râm của chiếc mũ cao bồi, đôi mắt màu xám đen của Lê Tiệm Xuyên hơi chuyển động, thờ ờ chạm cốc với tên bợm rượu: “Tôi có nghe nói về hắn, nhưng hình như trước đó hắn đâu có tiếng tăm gì đâu…”
“Cũng là trong hai năm này đó, anh bạn.”
Tên bợm rượu xoa xoa cái mũi đỏ: “Công tố viên Loose là một nhân vật giống như thần công lý Forseti, hắn có địa vị rất cao trong lòng của mọi người! Hắn tôn trọng tất cả người dân, đánh kẻ mạnh, giúp kẻ yếu, và không bao giờ chịu khuất phục trước quyền lực… Nhiều người tin rằng chân lý tạo thành theo hắn đấy.”
Ly bia trong tay hắn bị đám đông trong quán rượu va chạm ngả nghiêng.
Bọt tràn ra tay.
Lê Tiệm Xuyên rút khăn tay ra lau, từ từ nở một nụ cười: “Anh nói đúng lắm, anh bạn ạ.”
Lê Tiệm Xuyên ở lại quán rượu cho đến tối.
Sau khi trút say tên bợm rượu, Lê Tiệm Xuyên kéo kín áo khoác của mình, lặng lẽ rời khỏi quán rượu, quay trở lại góc rừng, trông ra nơi ở của Jones.
Màn đêm sâu lắng, xe tải của Andreas vẫn đang đậu bên đường.
Gã che mặt bằng một chiếc mũ, hình như đang ngủ.
Lê Tiệm Xuyên quan sát một lúc, sau đó đi vòng đến một con đường khác, hòa vào một vài con sâu rượu về nhà vào ban đêm, kề vai sát cánh chầm chậm đi vào cộng đồng.
Khi đi ngang qua xe tải, Lê Tiệm Xuyên rất nhạy cảm đã nhận ra tầm mắt phóng tới từ Andreas.
Trong tầm mắt không có gì ngoài sự nghi ngờ và quan sát chăm chú. Tuy nhiên, vì lý do nghề nghiệp nên kỹ thuật ngụy trang của Lê Tiệm Xuyên khá xuất sắc.
Andreas không hề nhìn ra được gì, nhìn chằm chằm vào đám người một lúc lâu, sau khi hình bóng của họ bị nhà xe che khuất thì lại lạnh lùng thu về.
“Ê, mai vẫn chỗ cũ nhá…”
Đến trong cộng đồng, mấy con ma men vẫy tay, xiêu xiêu vẹo vẹo nói lời tạm biệt.
Lê Tiệm Cuyên vẫy tay, thừa dịp không ai chú ý, nhanh chóng cúi người trốn vào trong bóng tối phía sau nhà Jones.
Hắn ngửa đầu nhìn lên, chỉ có một cửa sổ trên tầng một ở phía sau nhà.
Bốn bề vắng lặng, Lê Tiệm Xuyên không muốn để lỡ thời gian, đôi chân dùng lực nhảy lên, cạy mở cửa sổ.
Trong nhà của Jones tối om và không có mở đèn.
Có vẻ như Yuri đã không trở về nơi ở của cha mình.
Cách bố trí của ngôi nhà không khác gì với hầu hết các gia đình nước ngoài bình thường. Lục soát là chuyện quen tay hay việc, Lê Tiệm Xuyên không do dự, bắt đầu từ tầng đầu tiên.
Có thể thấy từ cách bố trí của ngôi nhà, hiện tại chỉ có Jones đang sống trong ngôi nhà này, Yuri hẳn đã chuyển đi từ lâu.
Khắp nơi trong nhà có đầy đủ đặc điểm của người trung niên lười biếng, quần áo bẩn chất đống trong góc phòng tắm.
Lê Tiệm Xuyên nhặt lên nhìn qua, thấy rằng hầu hết ống quần và trên giày da đều có dính chút than đá.
Ngoài ra trong phòng khách ở tầng trệt còn có rất nhiều đồ gia dụng, các mép bị hư hại ở các mức độ khác nhau, xem chừng là do đập ném đồ đạc trong lúc cãi vã, trên bề mặt của một vài đồ nội thất còn dính vết máu không thể loại bỏ.
“Không giống như một cuộc cãi vã bình thường…”
Lê Tiệm Xuyên quan sát vật trang trí bằng gỗ trong tay một lúc, cẩn thận đặt nó trở lại vị trí ban đầu và đi kiểm tra những nơi khác.
Phòng ngủ ở tầng một sạch sẽ một cách kỳ lạ so với tầng trệt lộn xộn.
Lê Tiệm Xuyên không thu được nhiều manh mối ở đây, nhưng tính cách đại thể của Jones có thể được suy luận từ một số chi tiết.
So với hầu hết mọi người, khái niệm thời gian của Jones rất mạnh mẽ và có hơi bới lông tìm vết trong các chi tiết.
Ngay cả vật được treo trên đầu giường không phải là tranh vẽ, mà là một lịch trình.
Tuy nhiên, bảng lịch trình này đã bị xé mất hơn nửa, không thể nhìn ra được gì.
Ngoài ra, Lê Tiệm Xuyên cũng nhận thấy một chỗ khác thường.
Đó là, trong phòng ngủ của Jones không có ảnh chụp.
Là một người đàn ông trung niên có một gia đình trọn vẹn, dù là hoài niệm vợ, hay là nhớ con gái, hay là quyến luyến gia đình, đa số người sẽ đặt một khung ảnh của gia đình mình trong phòng ngủ, tượng trưng cho sự ấm áp và thư giãn.
Nhưng Jones thì không.
Ngoại trừ một bức ảnh duy nhất của Jones lúc nhỏ đặt trong phòng khách thì dường như không thể tìm thấy bức ảnh thứ hai trong ngôi nhà này.
Dấu vết để lại cho thấy chúng không phải bị lấy đi, mà là bản thân Jones không có thói quen trưng ảnh.
Bên cạnh phòng ngủ là phòng sách.
Ngay khi Lê Tiệm Xuyên tiến vào phòng sách, hắn lập tức xác định ở đây từng bị lục soát qua.
Hơn nữa không chỉ có một người.
Andreas từng tiến vào là đã chắc chắn.
Nhưng những dấu vết được tìm kiếm trong phòng sách này hoàn toàn khác với những dấu vết cẩn thận và thành thạo bên ngoài.
Có người đã đặc biệt lục tìm phòng sách này này sau Andreas.
Vậy thì kẻ này có bị Andreas phát hiện hay không?
Nói cách khác, Giám mục bên trái có bắt tay với Andreas không?
Tầm nhìn của Lê Tiệm Xuyên tuần tra trên tấm thảm màu nâu nhạt, bước chân đang bước tới đột nhiên dừng lại.
Hắn nheo mắt lại nhìn xuống một lúc, sau đó cúi người bốc lấy chút phấn sáng lấp lánh từ kẽ hở giữa thảm.
Bột phấn sáng này có hơi quen thuộc.
Lê Tiệm Xuyên cau mày, vừa ngửi vừa đi đến kệ sách.
Jones là nhân viên kế toán, vì vậy đa số những cuốn sách trên kệ dĩ nhiên là về tài chính.
Ngoài ra còn có một số cuốn sách liên quan tới luật và triết học, các trang sách có dấu lật, có thể thấy được đọc thường xuyên.
Bàn của Jones hình như vẫn còn duy trì trạng thái làm việc, rất bừa bộn, giấy in và bản khai xếp chồng lên nhau.
Lê Tiệm Xuyên lật xem, quả nhiên không có gì hữu dụng.
Tuy nhiên, thông qua việc sử dụng giấy in và lịch sử dọn rác máy tính của Jones, Lê Tiệm Xuyên có thể lấy được một manh mối, rằng ngoài công việc chính của mình, Jones từng nhận ít nhất ba công việc bên ngoài mỗi tháng.
Thù lao của những công việc này rất cao, nhưng cụ thể là gì thì không rõ.
Lê Tiệm Xuyên cố gắng tra xét địa chỉ email của đối phương nhưng không thành công.
“Than đá, cãi vã, ảnh chụp… thù lao cắt cổ, cuộc sống nghèo khổ và công việc từ thiện…”
Âm thầm sắp xếp lại các manh mối trong đầu, Lê Tiệm Xuyên lại đảo mắt qua kệ sách, rồi nhìn qua thùng rác bên cạnh kệ sách.
Thùng rác trống rỗng, chỉ có một vài mẩu giấy vệ sinh đã sử dụng qua và một vài sợi tóc.
Nhưng thị lực siêu việt đã làm Lê Tiệm Xuyên chú ý đến dưới lớp che chắn của những tờ giấy vệ sinh đó, hình như có vật gì đó gồ lên.
Hắn khẽ nhướng mày, xách thùng rác lên, gạt tay một cái là thấy ngay một quân cờ trắng bị dính mực.
“Hiệp sĩ…”
Đây đúng là một niềm vui bất ngờ.
Một vệt tối lướt qua đôi mắt màu xám thẫm của Lê Tiệm Xuyên, ngón tay cầm quân cờ hơi dùng sức.
Có vô số sợi dây đan dệt cuộn trào trong đầu hắn, và bây giờ, trung tâm hỗn loạn của những sợi dây này đã bị quân cờ giống như một mũi kiếm sắc bén cắt đứt hoàn toàn.
Lê Tiệm Xuyên chà xát quân cờ bằng ngón tay đeo găng, mực đen trên quân cờ chưa khô hoàn toàn nên vô tình dính đầy lên găng tay của Lê Tiệm Xuyên.
Lê Tiệm Xuyên không quá để ý liếc nhìn sắc đen trên tay, đang định cất quân cờ đi, đổi một đôi găng tay khác thì tầm mắt đột nhiên khựng lại, rơi xuống chấm đỏ nhỏ dưới đáy thùng rác.
Cùng lúc hắn nhìn vào chấm đỏ, một giọng nam lạnh lùng giống như bị biến đổi đột nhiên phát ra từ chấm đỏ: “Mày đã không còn đường để trốn.”
Đôi đồng tử của Lê Tiệm Xuyên co lại, lập tức nhìn ra bên ngoài.
Chiếc đèn chùm trên cao rơi xuống mà không hề báo trước, nó lướt qua cánh tay của Lê Tiệm Xuyên rồi nện xuống một cái ầm, vô số mảnh thủy tinh văng tung tóe.
“Mẹ nó…”
Lê Tiệm Xuyên giơ tay lên chặn.
Nhưng ở giây tiếp theo, khi bước chân né tránh vẫn chưa ổn định, hắn đột nhiên nhạy bén cảm giác được một cơn ớn lạnh thổi tới từ đỉnh đầu.
Hắn không do dự cúi xuống và lăn một vòng tại chỗ.
Chiếc rìu bay ngang qua đầu hắn.
Vài sợi tóc xám rơi lả tả, ánh sáng lạnh lẽo lướt qua đôi mắt Lê Tiệm Xuyên.
“Andreas!”
Lê Tiệm Xuyên nhanh chóng lùi lại, nhìn chằm chằm vào người hạ xuống, mày cau chặt.
Đồng thời, hắn quét mắt nhìn lên trần phòng sách.
Giữa tình huống chớp nhoáng vừa nãy, hắn vô cùng chắc chắn Andreas đã nhảy xuống từ chỗ đó và vung rìu chém tới. Song từ lúc hắn bước vào phòng sách cho đến bị Andreas chém giết khi nãy, hắn không hề phát hiện có chỗ nào khác thường.
Một người sống to sờ sờ núp trên trần nhà, thế mà hắn lại không phát hiện ra, trong tình huống bình thường thì đó là việc gần như không thể.
Và nếu Andreas đang phục kích trên trần nhà, vậy thì việc người trong chiếc xe tải dùng mũ che mặt và không theo dõi sát sao ngôi nhà nghèo nàn này cũng đã được giải thích.
Người trong xe không phải là Andreas.
“Màn chơi này đã ưu đãi cho mày cách giết người nào khác ư?”
Lê Tiệm Xuyên nhướng mày.
Andreas đứng giữa phòng sách đen kịt, vặn cổ, cười khẩy: “Tao không nghĩ người chết cần biết điều này đâu, thưa ngài Quốc vương. Mày nên có giác ngộ này từ lúc mày lấy đi thị lực của tao kìa.”
Lê Tiệm Xuyên đứng sóng đôi với Andreas, lòng bàn tay lật lại, cầm con dao sắc bén không rời khỏi người.
“Nhưng tao có thấy mày bị mù đâu, Hiệp sĩ.”
Lê Tiệm Xuyên nhếch môi và thong dong nói, nhưng đôi mắt lại trộm đảo qua từng món đồ trong phòng sách, phân tích đường lối chiến đấu tốt nhất: “Hay là nói mày đúng là không nhìn thấy, nhưng hiện tại mày không bị mù là vì năng lực đặc biệt của mày?”
Andreas từ từ giơ rìu lên mà không trả lời.
“Kể từ lượt xét xử thứ hai, tao luôn cảm thấy màn chơi này rất thiên vị mày… Nhưng trên thế giới này làm gì có bữa ăn nào miễn phí và cũng không có lợi ích nào có thể nhận được mà không phải trả giá cả. Vì vậy trước đó tao hoang mang lắm, nhưng giờ mày xuất hiện ở nơi này, tao nghĩ tao đã có câu trả lời…”
Ánh mắt sâu thẳm trở nên vô cùng sắc bén, giống như những mũi tên băng bắn ra từ chiến trường vào trời đông giá rét.
Khi Lê Tiệm Xuyên phun ra chữ cuối cùng, cả người hắn lao đi như một viên đạn đen.
Lưỡi dao và chiếc rìu dính máu sượt qua!
Đôi mắt đỏ ngầu của Andreas nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang đến gần của Lê Tiệm Xuyên, cơ cánh tay gồ lên, chiếc rìu xoay tròn móc lấy con dao sắc nhọn, sắp sửa thọc vào cổ Lê Tiệm Xuyên.
Nhưng cũng vào lúc này, vẻ tìm tòi và chế nhạo trên mặt Lê Tiệm Xuyên thoắt cái mất sạch.
Bàn tay của hắn dùng một góc kỳ diệu đè xuống vai Andreas, sau đó khẽ nâng vành nón lên, ánh mắt lạnh băng rơi nhìn Andreas: “Thời gian chân không!”
“Hiệp sĩ, mày đoán xem tao có biết quy tắc của mày không?”