Trở Thành Siêu Mẫu (Being Nikki)

Chương 18



"Chị đừng giận nữa mà" - Frida nài nỉ.

Mình đang ngồi trong phòng trang điểm của Hội trường Stark. Hy vọng buổi thử váy đêm nay sẽ suôn sẻ hơn tối qua.

Tất nhiên vụ có em gái kè kè bên cạnh như thế này không phải là một phần của kế hoạch.

"Tại em lo cho chị quá" - Frida giải thích.

Chuyên viên trang điểm đang gắn bộ mi giả cong vút và dày cộp cho mình. Mình ngồ

i im re, cố gắng không cử động vì sợ nhỡ bị ăn cả cái nhíp vào mắt thì toi.

"Em không biết anh ta là ai" - Frida ám chỉ anh Steven - "Em cứ tưởng anh ta đang bắt cóc hay khống chế chị".

"Bây giờ" - mình nói - "Không phải là lúc thích hợp để nói chuyện này".

"Nhưng khi nào chúng ta mới có thể nói về nó chứ?" - Frida hỏi - "Suốt cả quãng đường trên xe taxi về Manhattan cậy răng chị cũng chẳng thèm nói một câu nào cả. Tại sao chúng ta không thể nói ở đây?".

Bởi vì, mình chỉ muốn hét thật to vào tai Frida, đây là trung tâm đầu não của Stark. Và mặc dù cái phòng này không bị gắn máy nghe trộm (mình đã kiểm tra từ trước) nhưng tất cả mọi người - ý mình là chị Jerri - đều đang dỏng tai nghe.

Giống như tay tài xế suốt dọc đường từ Brooklyn về Manhattan đã làm.

Hơn nữa biết càng ít, Frida sẽ càng an toàn hơn. Tất nhiên, nó không hề biết điều này. Và nếu có biết chắc gì nó đã đồng quan điểm với mình.

Con nhóc phụng phịu ngồi phịch xuống cái ghế bên cạnh mình, ôm chặt cái ba-lô D&G mình mới tặng (quà kỷ niệm từ phía D&G dành cho mình do hôm trước mới thực hiện một show thời trang cho họ). Mặt con bé ỉu xìu như thế cả buổi chiều nay rồi. Mặc dù mình cũng chẳng hiểu nó xị ra vì cái gì. Hay là hôm nay có giờ kiểm tra ở trường và nó đã bỏ lỡ mất?

Khi nãy, lúc mình đang nổi khùng lên với Frida vì tội bám theo tụi mình tới tận nhà Felix thì điện thoại của Nikki đổ chuông. Là chị Rebecca gọi thông báo là mình đã bị muộn cho buổi tổng duyệt - một lần nữa.

Mình chỉ có hai lựa chọn - một là bỏ mặc Frida ở Brooklyn (sau khi trả tiền taxi lượt đi tới nhà Felix, trên người con bé không còn một cắc), hai là mang nó theo. Mình đã tìm mọi cách bắt nó quay trở lại trường học nhưng con bé nhất quyết không chịu xuống khỏi xe taxi. Nó nhất quyết dính chặt như keo với mình.

Ví như keo vẫn còn là nhẹ.

"Tất nhiên em vẫy taxi và bảo tài xế bám theo xe của anh chị sau khi chị lao ra khỏi trường đột ngột như thế" - Frida kể lể - "Chú í còn tưởng em nói đùa cơ. Nhưng em đã nói với chú ý đây là vấn đề giữa sống và chết, cực kỳ quan trọng. Nếu cái cô làm bánh quy đó không giữ rịt em trong bếp lải nhải về chuyện có Nikki Howard đang ở dưới tầng hầm thăm con mình thì em đã chạy xuống đó giải cứu cho chị sớm hơn nhiều rồi".

"Frida" - mình hơi liếc về phía chị trang điểm Jerri - "Chị không hề..."

"Hừm" - mặt con bé sưng lên - "Đâu phải lỗi tại em. Ai mà biết là chị không cần giải cứu chứ. Hoặc đó là do chị bao biện vậy thôi."

"Em đã bỏ lỡ" - mình nhìn vào trong gương nói chuyện với Frida, hy vọng có thể lái được sang chủ đề khác - "Bài kiểm tra cuối kỳ của mình".

"Thế chị thì sao?" - Frida cãi lại - "Chị cũng bỏ lỡ còn gì. Để làm gì? Để chạy tới Brooklyn với một kẻ hoàn toàn xa lạ. Em thừa nhận anh ta trông cũng có nét dễ thương thật nhưng...".

"Anh ấy không phải là một kẻ xa lạ" - mình nói - "Anh ấy là anh trai của Ni... à, của chị".

Frida hoảng hồn nhìn mình: "Anh trai của chị? Nhưng chị làm gì ở dưới tầng hầm tít tận Brooklyn với Christopher, Lulu Collins và anh trai của Nikki Howard thế?" - con bé tuôn ra một tràng đúng lúc anh Gabriel Luna mở cửa bước vào.

Đúng lúc ghê.

"Xin lỗi?" - anh ý nói - "Anh có làm cắt ngang câu chuyện của hai em không?"

"Ồ, xin chào, Gabriel" - chị Jerri hồ hởi chào - "Em tới dặm lại phấn hử? Ngồi xuống đi.".

"Ối không, cám ơn chị" - anh Gabriel xua tay, nhìn đống cọ phấn trên bàn trang điểm một cách kinh hãi - "Chỉ là buổi tổng duyệt, thử trang phục thôi mà".

"Anh Gabriel Luna!" - Frida sững sờ nói không ra hơi. Hai bên má đột nhiên ửng đỏ như hai trái cà chua - "Ôi... em chào anh!".

Anh Gabriel quay sang nhìn Frida. Rõ ràng là anh ấy phải nhận ra con bé. Hai người không những từng gặp nhau ở bệnh viện, lại còn cùng nhau xuống căng-tin mua bánh cho mình còn gì. Hẳn anh ý vẫn nghĩ con bé có quan hệ ruột thịt với mình, nhất là sau cái lần ghé thăm tại bệnh viện mấy tháng trước.

"Anh khỏe chứ ạ?" - Frida hấp tấp hỏi, trước cả khi anh Gabriel kịp chào lại. Mấy giây trước còn đang kể lể quan tâm lo lắng cho sự an nguy của mình, thế mà vừa mới nhìn thấy chàng trai trong mộng một cái là quên tiệt hết thảy mỏi thứ. Phòng của nó ở nhà không còn một kẽ hở nào không có poster hình Gabriel Luna, giống y như tầng hầm nhà Felix được phủ kín toàn hình Al Pacino vậy. Cứ về nhà một cái việc đầu tiên của cô nàng là bật máy Mac lên, tìm kiếm trên Google mọi hành tung và tin tức về anh ta - "Lâu lắm rồi không gặp".

"Anh khỏe" - nói rồi anh ấy quay lại tập trung mọi sự chú ý vào mình - "Vụ Brooklyn là sao? Là thật hả em?

"Ôi, chuyện dài lắm" - mình vừa nói vừa lừ mắt nhìn Frida. Nhưng cô nàng nào có buồn chú ý tới mình, còn đang mải nghếch mắt lên đắm đuối nhìn thần tượng cơ.

Mà cũng không trách được Frida bởi hôm nay anh Gabriel đặc biệt bảnh trai trong bộ đồ diễn mà Stark đặt dành riêng cho anh ấy: một bộ tuxedo bó sát, áo sơ-mi trắng hở cổ tới giữa ngực, hai bên tay áo xắn lên trông rất chơi. Có ai nhìn thấy cảnh này mà không nuốt nước bọt cơ chứ...

À, nhưng với điều kiện bộ đồ như thế phải được khoác lên người như anh Gabriel Luna, chứ không phải người nào mặc cũng mang lại hiệu quả tương tự đâu. Điều đó được kiểm chứng bởi chính cái người vừa đẩy cửa bước vào trong phòng - ngài Robert Stark, cũng đang mặc bộ đồ na ná kiểu của anh Gabriel. Có điều khuy áo được cài lên tít tận nấc trên cùng, và chính giữa cổ chí ngay một cái nơ lố bịch - lý do chính tạo nên sự khác biệt giữa Gabriel Luna và Robert Stark.

Ối giờ mới để ý ngài Robert không phải chỉ đi có một mình, sau lưng ông ta là cậu con trai - cũng đang mặc vest - mặt mày chù ụ, đầy vẻ khó chịu, như thể cái phòng thay đồ trước giờ tổng duyệt show Thiên thần của Stark này là nơi cuối cùng trên Trái Đất mà Brandon Stark muốn đặt chân tới.

Nhất là khi nhìn thấy mặt mình. Từ sau nụ hôn tại khách sạn ở St. John và chuyến bay trở về nhà sáng sớm hôm sau, mình và anh Brandon không hề liên lạc với nhau.

Khi Brandon nhận ra người ngồi trên ghế cạnh bàn trang điểm là mình thì sự cau có của anh ta càng trở nên kinh khủng hơn.

Không ngờ mình cũng có mặt ảnh hưởng với đám con trai... Này nhé, Christopher thậm chí không buồn để ý tới sự tồn tại của mình. Còn mặt Brandon Stark trông cứ như đâm lê khi nhìn thấy mình. Sau khi não mình được ghép sang cơ thể của một siêu mẫu thì mấy chuyện lạ lùng này mới bắt đầu xảy ra với đời sống tình cảm của mình.

"Nikki!" - ông Robert Stark hồ hởi kêu lên, tay dang rộng đón chào mình làm mình giật mình không biết phải làm sao. Đây là lần đầu tiên ông ta công khai để ý tới mình như thế. Kể từ lần cuối cùng gặp ông ta ở buổi chụp hình cho tờ Vanity Fair - "Thật vui khi gặp cô ở đây! Hôm nay trông cô thật kiều diễm!".

Phải mất vài giây mình mới nhận ra lý do đằng sau sự thân thiện một cách đáng ngờ này. Một dàn phóng viên ảnh đang bu kín đằng sau hai người đàn ông Stark. Sáng mai, đảm bảo hình ảnh chụp mình và bố con nhà đó sẽ xuất hiện ngập tràn trên các báo cho coi.

"Dạ, cám ơn ngài" - mình lịch sự cúi đầu cám ơn.

"Và cậu nữa, Gabriel Luna" - sau khi buông mình ra, ông ta bước tới chìa tay ra với anh Gabriel Luna. Tất nhiên, không tay máy nào lại chịu bỏ qua bức ảnh Robert Stark và Gabriel Luna bắt tay nhau trong phòng thay đồ của Nikki Howard. Điều nực cười nhất là những lúc đó, ông Robert luôn quay mặt ra phía máy quay nhe răng cười rạng rỡ, thay vì thực tâm nhìn vào người đối diện - "Rất mừng khi mời được cả hai cô cậu tham gia chương trình lần này. Hy vọng cậu sẽ chơi tốt đêm nay. Tôi biết mới chỉ là buổi tổng duyệt nhưng trong số khán giả có mặt tại đây hôm nay có rất nhiều nhà đầu tư lớn của tập đoàn Stark. Họ tới tham dự buổi đại tiệc do công ty tổ chức tối nay, nhân thể ghé qua đây xem. Ai cũng háo hức nóng lòng muốn xem".

"Cám ơn ngài" - anh Gabriel nói. Trông anh ấy có vẻ căng thẳng. Đâu phải ai cũng được đích thân ông chủ của mình, người đứng đầu tập đoàn đích thân ra chào hỏi như thế? Trước giờ hẳn anh ấy chưa bao giờ có được vinh dự này trong sự nghiệp ca hát của mình - "Cháu cũng hy vọng mọi người sẽ thích".

"Tôi đích thân tới đây vì muốn gửi lời cám ơn sâu sắc" - ông Robert nói tiếp - "Tới hai ngôi sao lớn của công ty, để hai người hiểu được tầm quan trọng của bản thân với cá nhân tôi và công ty như thế nào. Và cũng để trao cho hai người cái này".

Nói rồi ông ta búng ngón tay ra hiệu, làm cho cậu con trai đứng bên cạnh quàu quạu hỏi: "Gì ạ", giọng đầy khó chịu.

"Cái túi, Bran" - ông Robert Stark nói, miệng vẫn cười tươi như hoa - "Cái túi".

Brandon đảo mắt một vòng đầy ngao ngán, trước khi uể oải chìa cho bố cái túi nhung to đùng màu đỏ chót mà nãy giờ anh ta phải khệ nệ vác theo... một cách miễn cưỡng. Ông Robert Stark thò tay vào trong túi rút ra một cái hộp cao độ 30 phân, đựng một chiếc Stark Quark màu đỏ và đưa cho anh Gabriel.

"Chúc kỳ nghỉ vui vẻ" - ông ta nói - "Chiếc đầu tiên trên thị trường đấy. Hy vọng là cậu sẽ thích".

Anh Gabriel nhìn xuống cái máy tính, mặt khá bình tĩnh: "Cám ơn ngài". Thật khó để biết trong đầu anh ấy đang nghĩ gì. Nhưng mình đoán rất có thể là: Tự dưng sao ông ta lại tặng cho mình thứ này?

"Và cái này dành cho cô" - ông Robert Stark nói, thò tay vào trong túi rút ra một chiếc Quark màu hồng cho mình. Một quy tắc bất thành văn: màu hồng tức là con gái.

"Ôi trời" - mình nhìn xuống cái máy tính mà mình từng phải vuốt ve, ôm ấp suốt hàng giờ đồng hồ khi quay quảng cáo cho nhãn Stark Quark này (mặc dù khi đó nó mới chỉ là cái vỏ rỗng ruột, không phải đồ thật vì mấy vị lập trình viên vẫn chưa làm xong phần mềm bên trong). Cái máy MacBook Air của mình còn tốt hơn gấp vạn lần, lại còn thân thiện với môi trường và về lâu về dài sẽ không phải sửa chữa gì nhiều.

Nhưng có lẽ vì thế làm nó có giá cao hơn gấp 5 lần máy Quark, giá bán lẻ. Và không tặng kèm theo trò Realms, phiên bản mới của trò Journeyquest.

"Cháu luôn mong ước có một cái này" - mình nói dối - "Sao ngài biết tài vậy?".

Đằng sau lưng bố, Brandon quyết không thèm ngoảnh đầu nhìn mình lấy một giây. Do đó mình không tài nào biết được liệu anh ta có phát hiện ra mình đang nói dối hay không.

"Santa luôn biết mọi chuyện mà" - ông Stark chép miệng khiến cả đám phóng viên cười ồ lên.

Brandon lầm bầm câu gì đó về việc tự dưng đi tặng không máy tính xách tay cho người nổi tiếng trong khi ngoài kia còn biết bao nhiêu người nghèo đói đến tiền mua thức ăn còn không đủ. Mình xếch ngược một bên lông mày cùng lúc bố anh ta cũng quay đầu lại hỏi: "Có chuyện gì thế, Bran?".

"Không có gì, thưa bố" - Brandon nói khẽ. Ánh mắt của hai chúng mình gặp nhau và trong một giây mình cảm tưởng như cơn thịnh nộ của anh ta bỗng dịu lại. Bản thân mình vẫn còn chưa hết bất ngờ trước những gì Brandon vừa nói. Giờ mình cũng chẳng biết phải nghĩ thế nào nữa, thật đấy!

Và rồi mọi thứ lại trở lại như cũ, Brandon lại giương cái bản mặt cau có như đâm lê lên nhìn mình.

"Và đây là ai?" - ông Robert Stark nhướn mày chỉ về phía Frida.

"Dạ" - Frida rụt rè nói - "Cháu không là ai cả. Chỉ là bạn của... Nikki".

Một B.C.N! Frida vừa tự nhận mình là người của nhóm Bạn Của Nikki

"Tối nay, cô gái trẻ ạ" - ông Robert lại cúi xuống thò tay vào cái túi nhung màu đỏ - "Bất kỳ người bạn nào của Nikki Howard cũng sẽ là bạn của ta" - và rút ra một chiếc Quark màu da cam đưa cho Frida.

Mới vài phút trước Frida còn tỏ ra như đến ngày tận thế tới nơi rồi, và nó cũng chưa bao giờ có một chút hứng thú gì với sản phẩm của Stark, đặc biệt là máy tính Quark, vậy mà giờ vừa nhìn thấy cái máy tính trên tay ông Robert, con nhóc đã rú lên nhảy tưng tưng vì sung sướng.

"Mẫu mã này thậm chí còn chưa hề xuất hiện trên thị trường! Phải tới Giáng sinh họ mới tung hàng ra cơ! Cám ơn ngài, cám ơn ngài vô cùng!" - Frida chạy tới ôm chầm lấy cổ ông Robert và hôn chụt một cái lên má ông ta để tỏ lòng biết ơn - "Ôi! Cám ơn ngài rất nhiều".

Đám phóng viên thi nhau bấm máy lia lịa cảnh tượng đầy "xúc động" vừa rồi. Một cô nhóc tuổi teen bình thường đang ôm hôn một trong những người đàn ông giàu nhất thế giới? Thề là chỉ 5 phút nữa thôi tin này sẽ xuất hiện ngay trên kênh tin tức Fox Business News.

Nếu hỏi mình có thấy xúc động hay không thì xin thưa... không hề. Thật không thoải mái chút nào khi phải chứng kiến cái cách ông ta... tặng quà miễn phí cho người khác, món quà mà ngay cả chính khổ chủ còn không biết mình có thích hay không nữa và kết quả là mua chuộc được cảm tình của người đó cho bản thân mình và công ty... Một điều chắc chắn từ nay Frida sẽ trang bị đầy đủ mọi thứ cho cái máy Quark này - những thứ chỉ có thể mua tại các trung tâm mua sắm Stark.

Đó chính là lý do người ta gọi Robert Stark là một thiên tài. Và là một tỷ phú.

"Được rồi" - bố của Brandon vỗ tay nói - "Chúc mọi người có một kỳ nghỉ vui vẻ và hạnh phúc. Chúc các bạn có một buổi trình diễn thành công. Giờ thì tôi phải xin phép cáo lui. Không thể để khách mời đợi lâu được."

Nói rồi ông ta quay ra vẫy tay chào tất cả mọi người và đi ra khỏi phòng. Brandon lẽo đẽo đi đằng sau với cái túi đã vơi đi một nửa, mặt mày vẫn chù ụ như lúc mới vào.

Không hiểu chuyện gì sẽ xảy ra nếu mình hắng giọng hỏi: "Xin lỗi, ngài Stark? Có thể cho cháu biết chính xác thì mọi người đang làm gì ở cái Khoa Thần Kinh và Ngoại Thần Kinh Stark? Về vụ cấy ghép toàn bộ cơ thể của người này sang người khác, ngài có bình luận gì không?"

Mình đoán ông ta sẽ chỉ chớp đôi mắt vô hồn kia nhìn mình như thể không hiểu mình đang lảm nhảm cái gì. Và sau đó mình sẽ bị lôi thẳng tới bệnh viện nghe tiếp một bài thuyết giáo của bác sỹ Higgins. Hoặc có thể lần này là bác sỹ Holcombe. Và biết đâu là một vài vị luật sư nào đó của tập đoàn Stark, tới dọa nạt cho gia đình mình một trận, để cảnh cáo.

Mình không được phép nói về chuyện đã xảy ra với mình.

Nhưng chưa có ai nói mình không được phép nói về...

"Xin lỗi" - mình gọi với theo - "Ngài Stark?"

Robert Stark dừng lại trước cửa và quay đầu lại, miệng vẫn mỉm cười đầy thân thiện.

"Có gì không, Nikki?" - ông ta hỏi.

"Cháu chỉ muốn hỏi..." - mình ngập ngừng nói. Tim mình giờ gần như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực tới nơi rồi, nhưung mình không quan tâm. Mình biết mình phải tiếp tục. mình không thể ngừng nghĩ tới khuôn mặt thiểu não của anh Steven suốt từ hôm trở về từ tầng hầm nhà Felix. Mình biết mình phải làm một cái gì đó.

Đây là cơ hội của mình. Và có lẽ là cơ hội duy nhất không biết chừng.

"Ngài có biết mẹ cháu đang ở đâu không ạ?".

Cả căn phòng đột nhiên im phăng phắc sau câu hỏi vừa rồi của mình. Tiếp đó, những tiếng xì xào bắt đầu nổi lên. Mẹ của cô ấy? Có phải cô ấy vừa hỏi về mẹ của cô ấy không?

"Xin lỗi" - ông Robert Stark nhướn một bên lông mày lên.

"Mẹ của cháu" - mình nhắc lại. Mình ý thức rất rõ từng lời mình nói ra bây giờ sẽ được đám phóng viên kia ghi chép lại rất kỹ, nhiều người thậm chí còn vác cả máy ghi âm ra ghi. Do đó mình càng chú ý phát âm sao cho thật chuẩn. - "Đang bị mất tích. Cháu muốn hỏi liệu ngài có biết hiện giờ mẹ cháu đang ở đâu không ạ?".

"Làm sao ta có thể biết mẹ cháu đang ở đâu được, cô bé?" - ông Robert Stark cười tủm tỉm như thể đang nói chuyện với một con bé mất trí (mà đúng thế thật

"Tại mẹ cháu biến mất ngay sau tai nạn của cháu" - mình đặc biệt nhấn mạnh hai chữ tai nạn. Cái từ mà chỉ ông ta - và Frida, người đang sửng sốt giương mắt nhìn mình - mới hiểu được - "Và không một ai gặp hay biết tin gì về bà kể từ hôm đó. Cháu cứ hy vọng rằng biết đâu ngài lại có chút thông tin nào về tung tích mẹ của cháu".

"Không" - ông Robert Stark lắc lắc đầu. Nụ cười trên môi ông ta đã vụt tắt - "Xin lỗi, cô bé. Ta không thể giúp được gì cho cháu. Chuyện này ta chịu rồi".

Ở ông ta mình thoáng thấy có một chút chần chừ, không dứt khoát. Trong khi Brandon vừa đi vừa quay đầu lại nhìn mình đầy tò mò.

Sau khi Robert Stark đi khỏi, bầu không khí căng thẳng trong phòng đột nhiên giảm xuống được cả triệu lần. Ít nhất là đối với mình. Có điều đám phóng viên, thay vì bám theo đuôi bố con nhà Stark, vẫn quyết bám trụ ở lại để chĩa máy quay, và mic về phía mình: "Nikki Howard, có thật là mẹ cô đang bị mất tích không? Cô có thể nói rõ hơn được không?".

Và lạ nhất là, bình thường mình vốn rất kị phóng viên, thế mà hôm nay có thể bình tĩnh đứng ở đây dõng dạc tuyên bố cái tin động trời như thế này. Tất nhiên mình vẫn khôn khéo để không đả động gì tới vụ cấy ghép cơ thể và não bộ vào chuyện này bởi xét cho cùng hai sự việc chưa hẳn là đã liên quan với nhau. Mình lần lượt lấy tên của từng phóng viên và đài truyền hình, đồng ý tiếp nhận phỏng vấn ngay tại chỗ (anh Gabriel đã tế nhị cởi áo khoác đưa cho mình mặc ra bên ngoài bộ đồ lót triệu đô la), thậm chí còn hứa sẽ nhờ anh Steven email ảnh của mẹ sớm nhất có thể, để họ còn kịp lên sóng.

Cứ nhìn cái cách giới truyền thông quan tâm tới sự vụ này như thế chứng tỏ việc Nikki Howard có một bà mẹ bị mất tích là một tin cực kỳ sốt dẻo.

Nếu không muốn nói là chấn động dư luận.

Đáng ra mình phải nghĩ ra chuyện này sớm hơn. Dù gì mình cũng là một siêu mẫu, đâu phải chỉ có mỗi việc uốn éo đi lại trên sân khấu trong mấy cái áo lót đính kim cương 10 triệu đô la. Mọi người quan tâm tới mọi tin tức liên quan tới mình. Và nếu mẹ của mình mất tích - đặc biệt là trong những ngày lễ cuối năm như thế này - thì đó chắc chắn là tin nóng sốt nhất trên mọi trang nhất của các tờ báo.

Hoặc ít nhất là sẽ như thế nếu mình biết khôn khéo. Chi bằng cứ để người phát ngôn của mình lo nốt việc còn lại là xong...

"Tại sao chị không nói cho em biết về người mẹ mất tích của chị, Nikki?" - Frida sẵng giọng hỏi mình, sau khi vị phóng viên cuối cùng đã rời khỏi căn phòng - "Em tưởng chúng ta đủ thân để chị có thể kể cho em về mọi điều cơ đấy?".

Ơ cái con bé này nói linh tinh gì thế không biết? Tất nhiên mình không thể kể mọi thứ cho nó nghe được rồi. Nó còn quá trẻ. Vả lại chuyện này quá nguy hiểm.

Sự thật là mình đã quên bẵng đi sự có mặt của Frida lúc đó. Có thể đấy mới là nguyên nhân chính khiến nó dùng ánh mắt phẫn nộ xen lẫn chút tổn thương kia nhìn mình.

"Đừng giận cô ấy" - anh Gabriel động viên Frida - "Tối qua anh đi ăn tối với cô ấy mà cũng có nghe cô ấy tiết lộ tí nào vè chuyện này đâu".

"Tối qua á?" - Frida há hốc mồm ra - "Hai anh chị đi ăn tối với nhau tối qua á?" - giờ thì giọng nói của nó tỏ rõ vẻ tổn thương cực độ, như thể mới phát hiện ra chuyện mình dan díu với anh Gabriel vậy.

Ôi giời, mệt!

"Ờ" - mình gật đầu - "Tụi chị đi ăn tối. Bởi vì cả hai đứa cùng tham gia buổi tổng duyệt tối qua nên sau khi kết thúc thì cùng đi ăn. Như những người bạn".

Đã quá muộn. Nước mắt giờ đang rơi lã chã trên má Frida. "Em đã nhìn thấy ảnh hai người trong xe trên trang TMZ" - Con bé tấm tức nói. Ôi không!!! - "Nhưng em không nghĩ... Không lẽ chị thích anh ấy thật sao? Giờ anh ý là bạn trai của chị? Thế còn anh Christopher thì sao?"

"Tất nhiên anh ấy không phải là bạn trai của chị" - mình rủa thầm trong bụng, không ngờ câu chuyện diễn biến theo tình huống này - "Frida, thôi đi...".

"Có chuyện gì thế?" - anh Gabriel bối rối xen vào - "Christopher là ai?".

"Không ai cả" - mình chối - "Anh Gabriel, có thể để tụi em nói chuyện riêng một lúc không?"

"Tất nhiên" - anh Gabriel đứng dậy dợm bước ra khỏi phòng, mắt vẫn không rời khỏi Frida một cách đề phòng, như thể sợ con nhóc sẽ nhảy tới tấn công mình bất cứ lúc nào - "Anh sẽ gặp em trên sân khấu nhé, Nikki".

"Vâng" - mình gật đầu. Ngay sau khi anh ta đi khỏi, mình lập tức bước tới cảnh báo Frida - "Frida, hãy quên chuyện này đi. Anh ta quá già so với em. Và cũng chẳng có chuyện gì xảy ra giữa hai bọn chị. Bọn chị chỉ làm việc cùng nhau thôi".

Thật ra mình thà bị nó hạnh họe về chuyện với anh Gabriel Luna còn hơn là những câu hỏi liên quan tới căn tầng hầm ở Brooklyn. Thà bị nó giận dỗi vì chuyện đi chơi với anh Gabriel Luna - dù rằng rất vô tư trong sáng - còn hơn bị hỏi mình đã làm gì ở đó suốt buổi sáng cùng Christopher.

Nhưng... mình đã nhầm. Đó không phải là lý do chính khiến nó nổi nóng với mình. Không hoàn toàn.

"Chị là ai?" - Frida hỏi.

"Em hỏi gì thế? Chị là ai á? Em biết chị là ai mà" - mình ngẩn người dáp lại.

"Không, em không biết" - Frida cắm cảu trả miếng - "Chị làm hết chuyện này đến chuyện khác để tìm cho ra mẹ của ai đó, trong khi chị không thèm quan tâm tới gia đình thực sự của mình một tẹo nào".

"Frida" - mình gắt lên - "Em biết đó không phải là sự thật mà".

"Là thật đấy" - con nhóc nói - "Cả nhà đã phải thay đổi toàn bộ kế hoạch chỉ vì chị. Em không tham gia buổi cắm trại nữa cũng vì chị. Nhưng chị đâu có thèm quan tâm. Toàn bộ thời gian của chị còn bận lo lắng cho gia đình của Nikki. Bởi vì chị dần đang biết thành Nikki!".

Tim mình như thắt lại khi nghe thấy những lời đó. "Em biết chuyện đó không phải là sự thật mà".

"Chị là người tệ nhất trên đời này" - Frida tuyên bố - "Chị thậm chí không còn quan tâm gì tới đứa em duy nhất này nữa! Chị chỉ quan tâm tới gia đình mới của mình thôi!".

Phải thừa nhận mấy câu vừa rồi của Frida không khác gì những cái kim đâm thẳng vào tim mình. Mọi thứ mình làm đều để bảo vệ cho nó. Trừ mấy phút không kiềm chế được mình với anh Gabriel trên xe đêm qua ra - mà mình biết mình làm như vậy chỉ vì quá đau lòng và cô đơn vì chuyện với Christopher.

Nhưng còn sự thật là mình đã phải cắn răng chịu đựng tất cả những chuyện này để bố và mẹ không bị mang tiếng là pháỡ hợp đồng nguyên tắc đã ký thì sao? Chẳng phải mình làm như vậy là vì Frida sao? Không lẽ nó thích sống trong tình trạng phá sản, không wifi, không Juicy Couture?

Vậy mà giờ nó nỡ lòng nào gọi mình là loại chị tệ nhất trên đời?

"Lấy cái túi của chị" - mình lạnh lùng nói - "Lấy ít tiền trong đó rồi bắt taxi về nhà đi".

"Tốt thôi" - Frida cũng không vừa, ngúng nguẩy đáp - "Không thể hiểu nổi sao bố mẹ lại quyết định ở nhà đón Giáng sinh cùng chị nữa. Thà cứ đi xừ nó Floria cho rồi".

Nói xong con bé cầm lấy cái máy tính xách tay mới và một nắm tiền trong ví mình bỏ đi.

Vừa đi vừa khóc tức tưởi, nhưng mình không quan tâm.

Hay nói đúng hơn là tự nhủ với chính mình là đừng có quan tâm làm gì. Dù sao nó cũng chỉ là một đứa trẻ. Một đứa trẻ hay ganh tị với người khác. Nó thì biết cái gì chứ? Cái chính, nó giận là vì chuyện của anh Gabriel và chuyện mình cấm nó không cho nó đến dự bữa tiệc cuối năm tại nhà mà thôi. Rồi nó sẽ quên đi chuyện này. Không còn cách nào khác. Dẫu gì bọn mình cũng là hai chị em. Trước giừ hai đứa vẫn thường xuyên chí chóe như thế rồi lại nhanh chóng làm lành thôi.

Mình không hề biến thành Nikki Howard. Chỉ vì vẻ bề ngoài thôi. Nhưng bên trong, mình vẫn là mình.

Không phải sao? Mình đang muốn mau mau chóng về nhà thật nhanh để sà vào cái máy Stark Quark mới toe này và chơi trò Realms. Không phải sao?

Có điều...

Có điều sẽ không còn thú vị nếu không có Christopher chơi cùng.

Frida vùng vằng bỏ đi đúng lúc một trong số mấy trợ lý trang phục bước vào, trên tay khệ nệ ôm bộ cánh của mình. Sau khi giúp mình cố định xong cái cánh, chị ta hộ tống mình đi dọc hành lang ra sau sân khấu. Các cô gái khác đã tập trung đầy đủ ở đó. Chị Kelley thậm chí còn vẫy tay gọi giục mình khẩn trương.

"Ôi chúa ơi" - mặc dù chị ta đang gào ầm lên để nói chuyện với mình nhưng chỉ được câu được câu chăng bởi nó bị tiếng xì xào của đám khan giả bên ngoài át hết đi - "Em có tin nổi không? Họ được xem riêng một buổi, chỉ vì họ nắm trong tay cổiếu của công ty. Thật vô lý hết sức. Ai đó phải lên tiếng về việc này thôi".

"Công nhận" - mình hùa theo cho có chuyện để nói chứ thực tình mình không hề có ý đó. Nói chung giờ mình chẳng quan tâm tới bất cứ chuyện gì nữa.

Có lẽ Frida nói đúng. Có lẽ mình đã dần biến thành Nikki. Có lẽ đây là điều tất yếu sẽ xảy ra với những người phụ nữ đẹp. Mọi thứ về họ đều được tung hô và tán dương đến độ họ dần mất đi sự quan tâm tới những việc xung quanh mình. Trái tim họ hóa đá, giống như trái tim mình lúc này đây.

Đúng lúc đó tiếng ông Alessandro rít lên: "Các cô gái! Đến giờ rồi!". Bọn mình lập tức nhanh chóng đứng vào hàng, chuẩn bị bước ra ngoài sân khấu trong tiếng nhạc xập xình. Đột nhiên bà Veronia quay ngoắt lại véo cho mình một cái rõ đau.

"Á!" - mình hét ầm lên ôm lấy tay. Xin lỗi chứ không hiểu cái mụ này có vấn đề gì về thần kinh không nữa. - "Chị bị làm sao thế?".

"Mày thừa biết rồi còn gì" - Chị ta trở mặt giở giọng chợ búa - "Sao mày vẫn chưa chịu thôi cái trò email cho Justin đi hả? Anh ấy không còn thích mày như hồi trước nữa. Giờ anh ấy là của tao."

"Email cho anh ta?" - mình cao giọng lườm lại chị ta. Nhạc bên ngoài to quá không hiểu chị ta có nghe thấy gì không nữa - "Tôi chẳng email cho ai hết!".

"Con điêu toa!" - mụ điên đó nhất quyết không chịu tin, lắc đầu quầy quậy - "Anh ấy đã cho tao đọc những gì mày viết. Đúng là không biết nhục. Mày nhớ anh ấy sao? Giờ anh ấy là của tao rồi."

"Tôi thề" - mình thở hắt ra - "Tôi không hề email cho bạn trai của chị. Là ai đó khác..."

"Sao mày có thể đứng đó dối trắng trợn thế nhỉ?" - chị ta cười khẩy - "Justin nói với tao là đã nói rõ dứt khoát với mày rồi nhưng mày cứ bám chặt lấy anh ấy không chịu buông".

Giờ thì mình sôi máu thật rồi. "Tôi đã nói rồi, tôi không biết chị đang nói về chuyện gì hết. Tôi không hề email cho người nào có tên là Justin hết. Là ai đó đã sử dụng tên của tôi. Nhưng đấy không phải là chuyện của tôi. Giờ tốt nhất chị nên chú tâm vào việc đang làm đi nếu không chị sẽ bỏ lỡ phần biểu diễn của mình bây giờ. Báo trước, đừng có nghĩ tới chuyện giở trò như hôm trước với tôi, nếu không tôi sẽ cho ông Stark biết và chắc chắn ông ta sẽ đá chị ra khỏi đây ngay lập tức. Gì chứ điều đó thì tôi dám đảm bảo."

Mặt chị ta lập tức biến sắc khi nghe thấy cái tên Stark. Xem ra mình đã cao tay hơn cái bà Veronica này nhiều. Mặc dù trong thâm tâm mình không hề muốn lôi cái tên của bố Brandon ra dọa nạt ai làm gì, nhưng chính chị ta không để cho mình có sự lựa chọn nào khác. Tự dưng muốn ám hại mình vì một việc mình không hề làm. Một con dở hơi nào đó đang tìm cách cướp mất bạn trai của chị ta và sử dụng tên của mình. Như thế sao có thể gọi là lỗi do mình được?

Mặt mày tái mét, mụ Veronica lập cập bước ra sân khấu, chỉ còn lại mình mình đằng sau cánh gà, chờ đợi tới hiệu lệnh riêng của mình - bài hát "Nikki" - vừa tự hỏi tại sao mọi chuyện bỗng dưng trở nên phức tạp tới nước này. Cuộc đời mình trước khi xảy ra tai nạn chẳng có gì đặc biệt, đó là sư thật... Mình phải lòng anh chàng thậm chí còn chẳng biết tới sự tồn tại của mình. Và giờ khi anh ta nhận ra rằng cũng có tình cảm với mình thì mình lại không thể nói cho anh ta biết mình vẫn còn sống, chứ không phải đã chết như anh ta nghĩ.

Con người mới của mình bây giờ là đại diện của tất cả những gì mà anh ta căm ghét nhất do đó sẽ không có cơ hội nào để làm thay đổi suy nghĩ của anh ấy về mình.

Ngoài ra còn có rất nhiều người khác. Cũng ghét mình không kém.

Đúng lúc đó mình nghe thấy câu: "Có một điều anh luôn hằng mong ước được thổ lộ cùng em... cho dù có chuyện gì đi chăng nữa... anh thực sự nghĩ rằng... anh đã yêu em mất rồi."

Nhưng là từ miệng của một chàng trai khác.

Mình từ từ tiến ra sân khấu, cố gắng dùng hết sức bình sinh sải bước đầy tự tin trên đôi giày 12 phân cao chót vót, miệng nở nụ cười thật tươi, đưa tay vẫy chào các cổ đông lớn của Stark, trong tiếng reo hò cổ vũ không ngớt của mọi người - mình chợt nhận ra sự thật là trái tim mình vẫn chưa hóa đá.

Bởi nó đang thắt chặt lại trong ngực mình.

Đau nhức nhối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.