Trở Thành Vợ Của Thái Tử Quái Dị

Chương 8: Tôi đã gặp con quái vật thực sự (2)



Hoàng đế Tenstheon đã rời đến thung lũng của sự hỗn loạn để phong ấn cánh cửa bóng tối và trở về sau một tháng.

"...Ngài ấy có ổn không?"

"Ngài ấy vẫn ổn. Ngài ấy đã đã đóng cánh cửa lại mà không gặp thương tích gì."

"Đúng vậy, ngài ấy rất khỏe mà."

Blake thấy lo lắng cho cha mình, và cậu đã thấy rất nhẹ nhõm khi nghe họ nói ngài đã bình an vô sự. Nhưng chỉ đến vậy thôi.

"Và thái tử phi điện hạ, người từ chỗ thợ rèn xin được yết kiến."

"Ta biết rồi."

Tôi cùng Hans đi ra ngoài. Nhưng khi vừa xuống đến tầng một, Hans thì thầm vào tai tôi.

"Thật ra người đến không phải từ chỗ thợ rèn..."

"Bệ hạ muốn tìm gặp ta đúng không?"

"Vâng. Người biết rồi sao?"

"Ừ."

Tôi đã đoán trước được hoàng đế sẽ cho gọi tôi ngay khi ngài quay về. Hans đã nói dối rằng người từ chỗ thợ rèn tìm gặp để Blake không nhận ra. Anh ta quả nhiên có suy nghĩ giống như tôi.

Hơn nữa, nếu như Blake biết, cậu ấy chắc chắn sẽ tự đổ lỗi cho chính mình.

"Có vẻ như ngài ấy tức giận khi thấy sự giảm sút số người làm trong cung."

Chẳng biết nữa. Chắc ngài ấy sẽ không giận đâu. Tôi có thể giả vờ như vậy.

"Nếu bệ hạ có hỏi thì người cứ nói là không làm. Nếu như thần nói với bệ hạ rằng đám người hầu đã xúc phạm đến thái tử phi nên bị đuổi đi, bệ hạ sẽ không trách phạt người nặng nề đâu."

Hans nói một cách chậm rãi. Nhưng tôi không có ý định sẽ để anh ta chịu trách nhiệm cho việc mà bản thân mình đã làm.

May mắn lắm thì chỉ bị đuổi thôi. Hans là một thường dân không có tước vị. Anh ta không có gia đình lẫn tiền tài để bảo vệ, nếu làm gì sai thì có thể anh ta sẽ chết.

Trong nguyên tác, anh ta đã hy sinh mạng sống của mình cho Blake.

"Hans."

"Vâng, thưa thái tử phi điện hạ."

"Đừng dễ dàng hy sinh thân mình như vậy. Nếu không có Hans thì ai sẽ là người hầu hạ cho thái tử chứ."

"Nhưng lỡ như..."

"Không việc gì phải lo lắng cả."

Tôi mỉm cười.

***

Sau khi nói với Blake rằng tôi cần tới chỗ người thợ rèn, tôi ngay lập tức tới cung của Hoàng đế.

Một người cha máu lạnh rời đi trong vòng một tháng rồi quay về không hề có suy nghĩ sẽ tìm gặp con trai mình. Tuy nhiên tôi biết đó chỉ là cái vỏ bọc mà ngài ấy tự tạo nên, thật ra ngài ấy rất nhớ Blake.

Ngài đã lập tức quay về không nghỉ chân một ngày nào sau khi phong ấn cánh cổng bóng đêm chỉ vì lo lắng cho con trai mình.

Tenstheon là hoàng đế quyền lực nhất trong lịch sử của đế quốc.

Ở thế giới này, đến một con người tự cao như Richard cũng bị năng lực của Tenstheon làm cho khuất phục và đả kích.

Hoàng đế Philip, người lập ra đế quốc, đã phản bội nữ thần ánh sáng, dẫn đến lời nguyền cho những hậu duệ sau này của ngài ta.

Tuy nhiên, nếu sự thật này bị lộ ra thì danh dự của hoàng tộc sẽ bị tụt dốc không phanh. Ai sẽ tôn trọng và nghe lệnh hoàng tộc nếu như hoàng tộc bị dính phải lời nguyền của nữ thần ánh sáng chứ?

Vì thế nên hoàng tộc đã luôn phải che giấu sự thật này.

[Nữ thần ánh sáng yêu quý đế quốc, và đã nguyền rủa những linh hồn sa ngã để phơi bày tội lỗi của hoàng đế bạo chúa]

Hoàng tộc đã đưa ra một thông báo giả để cứu vớt danh dự của mình.

Một người sẽ phải hy sinh để có thể bảo vệ cả hoàng tộc và đế quốc. Và việc hy sinh người trong hoàng tộc đã được hình thành như vậy theo nhiều thế hệ.

Họ đều nghĩ như vậy, và bí mật đó vẫn mãi được bảo tồn.

'Người kế thừa lời nguyền' đều bị dân chúng chỉ trích. Vì họ nghĩ rằng người kế thừa lời nguyền là một người mang tội lỗi và một tâm hồn sa ngã nên mới bị nữ thần nguyền rủa.

Không chỉ vậy, tin đồn lời nguyền có thể lây lan cũng xuất hiện.

Vì lí do này, nếu như một người trở thành người kế thừa lời nguyền, họ sẽ phải sống ở hồn đảo bỏ hoang ở phía Nam cho tới lúc chết. Kể cả hoàng đế cũng không phải ngoại lệ.

Vì vậy khi lời nguyền của Blake xuất hiện, cậu ấy ngay lập bị yêu cầu bãi bỏ tước vị hoàng tộc và được yêu cầu phải chuyển tới hòn đảo phía Nam.

Vậy nhưng Hoàng đế Tenstheon chỉ chuyển Blake tới một biệt cung và không làm gì khác. Tất nhiên, mọi người đặc biệt là những kẻ mê tín sẽ phản đối. Họ đã rất kinh ngạc.

Tuy nhiên, quyền lực của Tenstheon đã buộc họ phải im lặng.

Vậy nhưng hoàng đế vẫn tỏ ra thờ ơ với Blake. Ngài bỏ mặc cậu, giả vờ như không còn cảm tình với cậu, thực chất là để bảo vệ Blake.

Công tước Cassil vẫn còn nghi ngờ ý đồ của hoàng đế nên đã tính toán gài gián điệp vào cung thái tử nhưng ngài vẫn làm ngơ.

Nhưng nếu như chúng trực tiếp làm hại tới Blake thì ngài chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Testheon giả vờ vô tâm như vậy chỉ để bảo vệ con trai mình.

Để lại Blake ở biệt cung, dù biết con trai mình bị đám người hầu bạc đãi, ngài vẫn vờ như không biết và cố nuốt nước mắt vào trong.

Người vẫn cố gắng tìm cách hóa giải lời nguyền cho con trai trong thầm lặng. Và rồi cuối cùng ngài đã tìm ra một cách.

Ngài đã phát hiện ra một thần chú hắc ma pháp có thể chuyển lời nguyền của nữ thần sang một người khác.

Ngài đã có ý định gánh chịu lời nguyền thay cho Blake.

Nhưng thần chú đó là giả do chính Richard tạo ra, và hoàng đế đã qua đời vào năm đó.

Sau khi Tenstheon qua đời, Blake sẽ bị soái ngôi và bị đày tới hòn đảo xa xôi kia.

Cậu bị bỏ lại một mình ở thế giới này, và đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, cậu cũng chết trong sự cô đơn mà không biết được rằng cha cậu đã hy sinh cả cuộc đời cho cậu,...

Tôi sẽ ngăn chặn bi kịch đó bằng mọi giá.

Hoàng đế yêu quý Blake, và Blake cũng luôn thèm muốn tình cảm từ cha mình.

Nếu như có một ai đó có thể truyền đạt được sự chân thành cho cả hai, mọi hiểu lầm đều có thể được giải quyết một cách dễ dàng.

Trái tim tôi đập nhanh hơn ngay khi đến trước thư phòng của hoàng đế.

Trước tiên, mình cần chiếm được cảm tình của Hoàng đế và hành động với vai trò là một cây cầu kết nối hai người. Mình có thể làm được.

Tôi bước với phòng với một sự cam đoan chắc chắn.

"..."

Đứng hình ngay khi tôi vừa nhìn thấy hoàng đế Tenstheon.

Ngài có mái tóc màu bạch kim và đôi mắt đỏ rực giống hệt Blake. Khuôn mặt cũng giống nữa. Nhưng khí chất mà hai người tỏa ra lại hoàn toàn khác nhau.

Ngài ấy giống như một con quái vật vậy.

Cảm giác gần giống như Richard, nam chính trong bộ tiểu thuyết. Nếu Richard là một con quái vậy hoang dã tham lam, thì Tenstheon sẽ là chúa tể của những con quái vật dẫm đạp lên thế giới.

Sự uy quyền của hoàng đế được thể hiện qua đôi mắt đỏ của người.

Không có một mô tả cụ thể nào trong nguyên tác, ngài chỉ được mô tả là một hoàng đế quyền lực ở độ tuổi trung niên. Nhưng con người đang ở trước mặt tôi lúc này cảm giác như mới chỉ ở độ tuổi cuối đôi mươi thôi vậy.

Thêm nữa, phép cộng giữa sức cuốn hút mãnh liệt của ngài cùng với khí chất hủy diệt, ánh mắt điềm nhiên một cách lạ lùng càng khiến cho ngài trở nên quyến rũ một cách nguy hiểm.

Sao ngài ấy không phải nhân vật chính nhỉ?

Cảm giác như người đàn ông này từ khi sinh ra đã toát ra khí chất 'Ta là nam chính tiểu thuyết lãng mạng 19+ đây' vậy.

"Lâu rồi không gặp."

Một giọng nói trầm khàn phát ra từ miệng Tenstheon. Ngay khi vừa nghe giọng nói không vẻ chào đón đó tôi đã tỉnh cả người.

Tôi vội vàng kính bẩm.

"Con xin kính chào Đế quốc ánh dương hoàng đế bệ hạ."

Tôi bắt đầu chú ý xung quanh. Có hai người đàn ông đang đứng cạnh Hoàng đế, họ cũng bị ảnh hưởng bởi sức hút của Tenstheon.

Tóc nâu sẫm, ngoại hình đơn giản, và đeo kính. Đó chắc hẳn là Colin, phụ tá của hoàng đế.

"Ta nghe nghe nói con đã tống hầu cận trưởng của cung thái tử vào ngục. Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Tenstheon hỏi với giọng nói vô cảm.

Nếu là một đứa trẻ bình thường, à không, có là người lớn đi chăng nữa thì cũng có thể bị giọng nói như của một con mãnh thú này làm cho sợ hãi.

"Việc đó là vì hắn đã tham ô ngân sách trong cung thái tử ạ."

Tôi vừa trả lời thì người đàn ông đứng bên cạnh đã hét lên.

"Tham ô sao?! Con trai ta luôn trung thành với đế quốc. Nó đã nhận trọng trách cao cả theo lệnh của bệ hạ mà hầu hết ai cũng né tránh. Vậy mà ngươi dám vu khống tội lỗi cho con trai ta! Thật không công bằng!

Qủa nhiên, đây chắc hẳn là hầu tước Hamel – cha của tên hầu cận trưởng bị giam trong ngục đây mà.

"Bất công sao?"

Tôi dâng cuốn sổ đã ghi chép đầy đủ chứng cứ lên hoàng đế.

"Chứng cứ đã rành rành thế này. Ngươi vẫn quyết cho là bất công sao?"

Tenstheon lật từng trang giấy trong cuốn sổ mà tôi đã chuẩn bị.

Dù sao thì nội dung cũng đã biết hết rồi, nhưng đôi ngươi đỏ thẫm của ngài lại sáng bừng lên.

"Có vẻ như hắn còn làm nhiều hơn đấy nhỉ."

Giọng nói ảm đạm khiến cho hầu tước Hamel run rẩy. Vậy nhưng ông ta vẫn tiếp tục lên giọng như thể vẫn cảm thấy bất công.

"Rõ ràng là có nhầm lẫn gì đó! Con trai thần luôn là đứa có lòng trung thành dành cho đế quốc cao hơn ai hết."

"Dâng lên hoàng thái tử điện hạ món súp đã bị nguội, lại còn tự mình đặc biệt ra lệnh cho đầu bếp hoàng cung giấu ăn vụng thịt bít tết. Như vậy mà hầu tước cũng gọi là trung thành được sao?"

Đôi mắt của tên hầu tước trợn tròn sau khi nghe lời chất vấn của tôi. Rồi đôi mắt ấy bắt đầu chứa đầy vẻ khinh thường và phẫn nộ hướng về phía tôi. Ánh mắt của ông ta như nói lên:

'Chỉ được cái kết hôn với tên thái tử quái đản kia mà ngươi dám làm nhục ta sao.'

Tôi có thể hiểu nhân cách của Brown Hamel thừa hưởng từ đâu rồi.

"Hay là người hầu tham ô ngân sách của thái tử để cờ bạc rượu chè cũng được tính là trung thành sao, thưa hầu tước?"

"Cẩn thận với lời ngươi nói đấy."

Hầu tước Hamel ném cho tôi ánh nhìn đe dọa. Bàn tay phải của ông giật giật như chuẩn bị nhắm vào má tôi.

Và rồi Tenstheon, người vẫn ngồi im lặng nghe chúng tôi nói từ nãy đế giờ, mở miệng nói.

"Hầu tước, nhà ngươi muốn chết không?"

"Dạ? Bệ, Bệ hạ, sao tự dưng lại...!"

Mặt của tên hầu tước trắng như tờ. Đôi đồng tử đỏ thẫm của Tenstheon hướng thẳng về phía ông ta đầy tức giận mặc dù không thốt câu nào.

"Ngươi mới phải cẩn thận lời nói với con dâu của ta đấy."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.