Thật vất vả mới tiến được bà dì, Tô Giản lập tức đầy máu sống lại, mỗi ngày
mang vẻ mặt hồng hào tiếp tục chăm sóc cho đóa hoa của tổ quốc.
Trước kia em gái Tô quy định mỗi tuần phải nhất định phải nạp một bản thu
hoạch, lớp trưởng tất nhiên làm hết phận sự thu lại bài. Lúc đầu Tô Giản còn cảm thấy bài tập nhóm nhiều như vậy là việc khiến người khác mệt
mỏi, nhưng sau khi kiểm tra qua vài bài, lại cảm thấy công việc này có
chút thú vị.
Cũng không biết có phải trước đây em gái Tô là một
cô giáo thân thiện hay không, học sinh đều thích ở trong bản thu hoạch
kể ra một ít bí mật nhỏ, cẩn thận bày tỏ một chút chuyện với cô giáo.
Trẻ con 17, 18 tuổi, thế giới nhỏ nói nhàm chán cũng nhàm chán, nhưng
nói phong phú thì cũng rất phong phú, trong đầu thật sự có nhiều ý nghĩ
kỳ quái.
Tô Giản tiện tay mở một bản thu hoạch, chỉ thấy trên đó có đề to mấy chữ: 17 tuổi, em đã già.
Tô Giản thầm châm chọc trong lòng: Nhóc con nói 17 tuổi đã già, bậy bọn họ gần tuổi băm còn không phải nên gọi là lão già! Có phải như vậy rất
kích thích hay không!
Trong đầu đột nhiên nảy ra suy nghĩ, Tô Giản lấy điện thoại di động ra, cười híp mắt nhắn một tin ngắn cho An Dĩ Trạch.
"Hôm nay đọc được một bài văn, cảm thấy rất hợp với anh đó, chú An." Sau đó liền chụp lại bài văn của học sinh gửi kèm.
Tâm tình tốt lên một chút, Tô Giản cầm bút đỏ lên, như đang phê duyệt tấu chương tiếp tục chấm bài của bọn nhóc.
Lật qua một bài, là một bài than vãn về môn số học khó nhằn và thầy giáo dạy toán nghiêm khắc.
Lật qua một bài nữa, là lời cảm thán đồ ăn trong căn tin ngày càng khó ăn
có điều mùi vị của món bánh trung thu xào ớt cũng không tệ.
Lật
qua một bài khác, là lời bày tỏ ba mẹ cãi nhau, người mẹ hung ác dạy dỗ
ba và con trai như chó, làm đàn ông thật quá đau lòng.
Lại lật
một bài nữa, là Lăng Tứ. Tô Giản đọc lướt qua, phát hiện trên đó viết về tâm tình của một cậu nhóc yêu sớm, đại ý cậu thích một cô gái, cô gái
đó xinh đẹp lại dịu dàng, là nữ thần trong lòng cậu, vì vậy cậu luôn chú ý đến cô, muốn lại gần cô, thậm chí nằm mơ cũng mơ thấy cô, nhưng không nghĩ đến cô gái đó lại có bạn trai, vì vậy trái tim cậu trai tan nát
thành vụn cám.
"Vết thương trong lòng, cuộc đời này không cách
nào khép lại. Nước mắt chảy dọc xuống theo gò má, trong lòng lạnh băng
không người nào có thể chạm vào. Tôi chỉ có thể nhìn theo bóng lưng cô,
yên lặng chấp nhận số mệnh đau đớn này, chúc cô cuộc đời này vui vẻ."
Đoạn cuối bản thu hoạch viết.
Tô Giản nhẹ nhàng chà xát cánh tay
nổi da gà, nghĩ đến gần đây biểu hiện của Lăng Tứ không tệ, hình như
cũng không còn lần nào nạp bài trễ, cảm thấy trong lúc cậu nhóc thất
tình đau khổ trao cho cậu một chút ấm áp.
Vì vậy anh gọi Lăng Tứ
đến khen ngợi một phen: "Gần đây biểu hiện không tệ!" Suy nghĩ một chút, lại khích lệ: "Cuộc sống mênh mông như vậy, rừng cây rộng lớn như vậy,
nam tử hán đại trượng phu, ánh mắt nhất định phải nhìn rộng ra, ngàn vạn lần đừng để ánh mắt mình hạn chế trên một thân cây!"
Ánh mắt Lăng Tứ phức tạp nhìn anh, hỏi ngược lại: "Cô giáo, tình cảm của cô và chồng tốt chứ?"
Tô Giản không ngờ cậu lại nhắc đến đề tài này, cảm thấy có chút quái lạ,
cảm thấy cậu nhóc thất tình nên tìm chút hi vọng, vì vậy anh từ từ có
phương pháp. Tình cảm của cậu nhóc bị tổn thương, tất nhiên có chút thất vọng về tình cảm, lúc này, anh cần cho cậu một điểm tựa, để cậu biết
qua thôn này, thôn dưới còn có phòng trọ. Vì vậy Tô Giản chân thành nói: "Rất tốt! Tình cảm của hai người bọn cô cực kỳ tốt! Thật ra thì hai
người bọn cô biết nhau chưa được bao lâu, nhưng sau khi gặp nhau, là vừa thấy đã yêu! Sau đó là tình cảm keo sơn, một giây cũng không muốn chia
lìa! Em xem, từ kinh nghiệm của cô mà nói, nhân gian có tình yêu! Cho
nên em phải có lòng tin!"
Lăng Tứ nhỏ giọng 'vâng' một tiếng, vẻ mặt càng trầm: "Cảm ơn cô giáo. Cô giáo, em đi trước."
Tô Giản gật đầu một cái, khích lệ: "Cố gắng lên!"
Lăng Tứ: "..."
Tan lam, trời đột nhiên bắt đầu mưa.
An Dĩ Trạch phải làm thêm giờ không thể đến đón anh, Tô Giản cũng không
gọi tài xế đến đón, định từ mình bắt xe về. Lại không nghĩ đến vừa bước
ra cửa tàu điện ngầm chưa được bao lâu, trời đột nhiên mưa.
Mưa
không nhỏ, Tô Giản không có dù, vì vậy không thể làm gì khác hơn là tìm
một cửa hàng trú tạm. Nhưng chạy được một lúc mưa đã đổ xuống, tốc và
quần áo đều ướt một chút.
Tô Giản đang vỗ nước trên người, trên
đầu đột nhiên xuất hiện một cái bóng, ngay sau đó bên tai vang lên giọng nói êm ái: "Giản Giản?"
Tô Giản quay đầu lại.
Sau lưng,
một người đàn ông trẻ tuổi cầm dù, đang nghiêng về đỉnh đầu anh, thấy
anh quay đầu lại, người đàn ông giật mình, ánh mắt phức tạp khó nói, như do dự, như thấp thỏm, như tình cảm nồng hậu, lại như dịu dàng.
"Giản Giản, thật sự là em?"
Trước đây ngoại trừ mẹ Tô gọi anh là 'Giản Giản', cũng chỉ có An Dĩ Trạch gọi anh như vậy, hiện tại anh bị một người đàn ông xa lạ gọi, Tô Giản không khỏi có chút khó chịu.
Tô Giản chần chờ nói: "Anh biết tôi?"
Người đàn ông kinh ngạc: "Giản Giản, em..."
Tô Giản lập tức làm rõ: "Xin lỗi, tôi mất trí nhớ, không nhớ được người trước kia. Anh biết tôi sao?"
"Mất trí nhớ?" Ánh mắt người đàn ông phức tạp. "Em thật sự không nhớ cái gì?"
Tô Giản gật đầu, vẻ mặt vô tội.
Ánh mắt người đàn ông sâu thẳm, vẻ mặt càng thêm dịu dàng, thậm chí còn
chứa một chút đau lòng: "Giản Giản, em không nhớ anh sao?"
Tô Giản nói: "Xin hỏi anh là..."
Người đàn ông nhìn thẳng vào mắt anh, chậm rãi nói: "Anh tên là Lục Thừa Hòa."