An Dĩ Trạch cứng đờ, vẻ mặt thay đổi mấy lần, nhưng cuỗi cùng chỉ có thể than một tiếng, sau đó nâng mặt Tô Giản lên, cúi đầu hôn.
Động tác lần này của anh vô cùng dịu dàng, không có vội vàng như trước, động tác cũng lộ ra nhiều triền miên hơn. Miệng Tô Giản bị anh hôn, thân thể bị tay anh thăm dò đi vào trong áo, trong tai là tiếng thở dốc của đôi nam nữ, dần dần, cũng có chút khô nóng.
Ở lúc khô nóng nhất, Tô Giản đột nhiên phát ra miệng tiếng thở dốc dồn dập, theo bản năng đè An Dĩ Trạch xuống.
An Dĩ Trạch cũng không ngăn anh lại, ngược lại còn thuận theo nằm dưới thân anh, để anh ngồi lên người mình.
Quần áo của hai người trong lúc triền miên từ từ bị bỏ đi. Tô Giản ngồi trên hông An Dĩ Trạch, thấp giọng thở hổn hển, đột nhiên cúi đầu, tựa vào trước ngực An Dĩ Trạch.
An Dĩ TRạch bị ngậm không nhịn được hít sâu, nhìn mái tóc dài của Tô Giản trên ngực mình, ánh mắt có chút hồng.
An Dĩ TRạch đang im lặng, đột nhiên thấy trước ngực đau nhói, dời mắt xuống, chỉ thấy Tô Giản đột nhên dùng sức cắn anh một cái, sau đó khẽ liếm một vòng vết máu trên ngực anh.
An Dĩ Trạch không thể nhịn được nữa, đột nhiên hành động, đè Tô Giản xuống dưới người.
NHiệt độ trong phòng tăng cao, trng không gian nho nhỏ, tiếng thở dốc bên tai không dứt. An Dĩ Trạch sợ người lớn bên cạnh nghe thấy, một mực hôn Tô Giản cố gắng kiềm chế âm thanh của ah, cũng may Tô Giản chỉ khó nhịn thở dốc, thỉnh thoảng phát ra tiếng rên nhỏ như tiếng mèo, nhưng âm thanh như vậy, lại khiến dục hỏa An Dĩ Trạch dâng cao hơn.
Trên người bị Tô Giản cắn mấy cái, rịn ra tia máu, An Dĩ Trạch hoàn toàn không để ý, có điều hai mắt đỏ rực nhìn người trong ngực.
TIếng nói Quý Minh Phi đột nhiên vang lên bên tai anh: "Thật ra thì có một biện pháp đơn giản nhưng thô bạo nhất, đó chính là, cậu trực tiếp ăn sạch sẽ cô nhóc nahf cậu! Đến lúc đó, đợi cô ấy có con của cậu, cô ấy nhất định không ly dị được."
Hai tay An Dĩ Trạch nắm chặt hông Tô Giản. Chỉ cần tiến thêm một bước, người phía dưới sẽ trở thành của anh...
Trên trán An Dĩ Trạch nổi gân xanh, mồ hồi từ trên mặt chảy xuống cằm, nhỏ giọt trên làn da trắng như tuyết.
Giản Giản...
An Dĩ Trạch đột nhiên cắn răng, mồ hôi đầm đìa tiến vào...
...
Lúc Tô Giản tỉnh lại, không có chút ý thức nào về đêm hôm qua.
Ngơ ngác nhìn trần nhà một lúc lâu, cuối cùng anh nhớ đến, anh và An Dĩ Trạch về nhà của em gái Tô, hiện tại anh đang nằm trên giường của 'nhà mẹ'.
Đầu có chút đau, Tô Giản hơi không chịu được khẽ rên một tiếng. Đang cau mày, một đôi tay đột nhiên đưa đến thái dương của anh khẽ xoa, đồng thời bên tai vang lên giọng nói dịu dàng: "Rất khó chịu sao?"
"Có một chút." Ngày thường có thói quen tỉnh dậy trong ngực An Dĩ Trạch, Tô Giản nhất thời không cảm thấy có gì không đúng, cảm thấy hình như động tác của An Dĩ Trạch khiến mình dễ chịu hơn một chút, không khỏi nhích lại gần ngực An Dĩ Trạch.
Nhưng lúc dựa và anh liền phát hiện, mặt anh dán lên một mảng da ấm áp! Tô Giản hốt hoảng, đột nhiên ngẩng đầu, sau đó lại có phát hiện sét đánh hơn!
Mẹ nó! Tại sao anh và An Dĩ Trạch lại không mặc quần áo ngủ chung một chỗ!
Tô Giản trợn mắt nhìn vết bầm tím trên người An Dĩ Trạch, rất muốn an ủi mình tối qua An Dĩ Trạch nhất định trộm lén ra ngoài đánh quái thú, nhưng kỳ lạ, trong đầu anh lại thoáng lóe lên mấy hình ảnh.
HÌnh ảnh trên điện thoại di động...
Bàn tay anh đưa vào hai chân An Dĩ Trạch...
Anh đè An Dĩ Trạch dưới người...
Ah cố gắng nhớ lại, có điều cũng chỉ có thể thoáng qua vài hình ảnh lẻ tẻ, nhưng qua mấy hình ảnh này, lại nhất thời khiến anh ngây như phỗng.
Cái tin tức trần kỳ này!
Tô Giản cúi đầu nhìn mình một chút. Trên người anh và An Dĩ Trạch là những vết hôn khác nhau, mà giữa hai chân, loáng thoáng thấy giữa hai chân mơ hồ dinh dính, lại thêm giữa hai đùi cảm thấy có chút đau, cái này... cái này... chuyện này...
Tô Giản nhanh chóng ngồi dậy, rồi khỏi ngực An Dĩ Trạch, sau đó lại cảm thấy có gì đó không đúng, lại nhanh chóng đoạt chăn lại, quấn lên người mình.
Như vậy, toàn thân An Dĩ Trạch lõa lổ nhất thời hiện ra dưới ánh mặt trời sáng sớm, liền thấy trên da thịt anh, mấy dấu răng hồng tím vô cùng nhức mắt.
Mà ánh mắt Tô Giản, lại sợ hãi nhìn vết đỏ sẫm trên giường.
Hình ảnh trong đầu, dấu vết trên người anh và An Dĩ Trạch, hai người lại tỉnh lại không mặc quần áo, còn có vết máu trên giường... Tất cả tất cả đều hướng đến một sự thật tàn khốc!
Chết tiệt, anh và An Dĩ Trạch lăn lộn trên giường! Đáng sợ hơn là, anh là người đè An Dĩ Trạch...
Tô Giản nhất thời cảm thấy ba quan sụp đổ, bí mật hóa thành một đóng phấn vụn bay theo gió.
Cuộc sống khó khăn như vậy, vì sao còn phải tàn nhẫn vạch trần? Say rượu đè người ân ái, ba quan, ngươi mau trở lại cho ta...
Tô Giản giống như bị sét đánh trúng, vẻ mặt mơ màng, trong lòng lại sụp đổ.
"Chúng ta..." Tô Giản há miệng run rẩy nhìn về phía An Dĩ Trạch, cứng đờ nở một nụ cười, chỉ tiếc nụ cười còn khó coi hơn cả khóc. "Tối hôm qua không có chuyện gì xảy ra đúng không?"
Trong lòng An Dĩ Trạch động một cái, ánh mắt sâu thẳm, không nói gì.
Anh tất nhiên iết Tô Giản sợ cái gì, trên thực tế, anh và Tô Giản cũng không chân chính phát sinh quan hệ. Dù tối qua lực kiềm chế của anh gần như tan vỡ, nhưng cuối cùng anh cũng cố gắng nhịn được. Dù sao, mặc dù anh muốn hoàn toàn có được Tô Giản, nhưng anh cũng không muốn hoàn thành lần đầu tiên của hai người trong lúc Tô Giản không tỉnh táo. Dù anh cũng không thừa nhận vì lúc trước Tô Giản nói 'tôi không thích anh' là thật, nhưng nếu anh lựa chọn lúc này, khi người ta gặp khó khăn, chỉ sợ lúc này Tô Giản có chút tình cảm với anh, sau sẽ sinh ra oán hận với anh. Anh hi vọng Tô Giản không rời đi, nhưng anh mong, lại không phải dùng con để khiến cô cam tâm tình nguyện, mà là chân chính hai bên có tình.
Vì vậy, cuối cùng, anh cố gắng kiềm chế, có điều lúc hai chân Tô Giản cọ qua lại khiến anh phát tiết. Mà vết máu trên giường, chính là lúc cắn vào tay anh, vết máu trên đó không cẩn thận cọ lên.
Chẳng qua vào giờ phút này, đối mặt với Tô Giản không thể tin, anh đột nhiên có chút lo lắng, không trực tiếp chối bỏ.
Anh yên lặng nhìn vào mắt Tô Giản chính là ngầm thừa nhận, Tô Giản đột nhiên cảm thấy máu trong lòng phun thành Thiên Nữ Tán Hoa.
"Giản Giản?" Thấy vẻ mặt đờ đẫn của Tô Giản, lông mày An Dĩ Trạch nhíu lại.
Lòng Tô Giản phức tạp nhìn về phía anh, vẫn có chút không thể tin anh và An Dĩ Trạch phát sinh quan hệ! Dù trước đó anh và An Dĩ Trạch cùng ăn cùng ngủ, có ôm cũng có hôn, nhưng lúc đó, anh cũng chỉ coi hai người là bạn bè đồng minh, lúc trước khi còn đi học anh cũng có tiếp xúc thân mật với các anh em trong phòng, che nên anh cũng không có để trong lòng. Cho đến khi An Dĩ Trạch nói thích anh, anh mới kinh ngạc phát hiện thì ra trong lòng An Dĩ Trạch, tất cả hoàn toàn không phải là diễn kịch! Sau đó, anh để tránh cho hai bên lúng túng nên cố gắng khiến hai người không có tiếp xúc thân mật, lại không nghĩ đến, trong nháy mắt, tiếp xúc thân mật của hai người đã thăng cấp đến mức độ này rồi...
Anh mới từ chối An Dĩ Trạch, trong nháy mắt lại đè An Dĩ Trạch lên giường, cái tiết tấu quanh co này, khiến trong đầu anh hiện lên một loạt tình tiết máu chó trong mấy bộ phim tình cảm... 'nhân vật nam yếu ớt, sao có thể từ chối một cô gái mạnh mẽ như vậy' 'thân ái, vì sao người lại nói một đằng làm một nẻo như vậy' 'nhân vật nam trong trắng thanh thuần biến thành nữ đè người đàn ông cường tráng' 'người đàn ông cặn bã này! Tôi không cần tình yêu của anh chỉ cần thân thể của anh' !
Vẻ mặt Tô Giản đưa đám: "Dĩ Trạch, nếu như tôi nói, chuyện tối qua, tôi không nhớ gì hết, anh tin không?"
"Tin." An Dĩ Trạch gật đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn anh. "Em không nhớ cũng không sao, anh nhớ là được."
Tô Giản: "..."
Hai người yên lặng mặc quấn áo tử tế, đến phòng vệ sinh vệ sinh cá nhân. Tô Giản do dự một chút, cuối cùng lấy lý do 'An Dĩ Trạch không cẩn thận ngã xuống đất' nói với mẹ Tô nhận thuốc mỡ, sau đó đưa cho An Dĩ Trạch.
An Dĩ Trạch nhận thuốc mỡ, lại giương mắt nhìn về phía Tô Giản, lẳng lặng nói: "Tự anh làm không tiện." Nói xong chỉ sang vai, để lộ ra vết răng cắn ở sau vai.
Tô Giản thật sự không biết khi uống say mình lại có sở thích này, nhất thời không biết nói gì. Ngồi bên cạnh An Dĩ Trạch, anh mở hộp thuốc mỡ, bắt đầu bôi thuốc cho An Dĩ Trạch.
An Dĩ Trạch vẫn luôn sâu sắc nhìn anh. Khoảng cách của hai người quá gần, có thể nghe thấy tiếng hô hấp, Tô Giản có chút không được tự nhiên giương mắt, nhưng không nghĩ đến lại nhìn vào mắt An Dĩ Trạch đang nhìn lại.
Tô Giản giật mình, trong đầu không biết tại sao lại lóe lên hình ảnh: An Dĩ Trạch thở hổn hển, cặp mắt đen ngòm từ phía trên bao phủ lấy anh, một giọt mồ hôi từ trên quai hàm, rơi xuống...
Lúc tỉnh táo lại, trong lòng Tô Giản không khỏi sợ hãi: Vì sao anh nghĩ đến hình ảnh đàn ông thở dốc toàn thân lại có gì đó không đúng! Không được, lát nữa nhất định phải tìm mấy tấm hình em gái mặc áo tắm để bình tĩnh đã!
Vì vậy sau khi bôi thuốc xong cho An Dĩ Trạch, Tô Giản yên lặng mở điện thoại di động, chuẩn bị tìm hình người đẹp.
Nhưng không nghĩ đến mở điện thoại di động ra, màn hình sáng lên, đập vào mắt anh là hình ảnh An Dĩ Trạchđường cong tuyệt đẹp, mặt sắc như gọt...
Tỉnh táo lại, Tô Giản hung hăng bỏ chữ 'mặt' sau 'mặt sắc như gọt', sau đó nằm úp sấp trên tường, yên lặng chống trán.
Vì bị chấn động buổi sáng gây thương tích, tinh thần Tô Giản hôm nay không được tốt.
Ăn sáng xong, mẹ Tô để Tô Giản dẫn An Dĩ Trạch đi dạo xung quanh một vòng. Tô Giản vẻ mặt ủ dột không muốn nhúc nhích, nhưng An Dĩ Trạch hết lần này đến lần khác nói với anh: "Giản Giản, anh muốn xem quê của em." Một câu nói của anh trước mặt mẹ Tô khiến anh không thể không đồng ý.
Hai người cùng nhau ra cửa. Phong cảnh thành phố nhỏ vô cùng xinh đẹp, một phố một ngõ hẻm cũng có một mùi hường riêng, mằ tiết tấu cuộc sống chậm rãi, càng khiến không khí nơi đây vô cùng thanh nhàn. An Dĩ Trạch cầm tay Tô Giản, từ từ đi đến bờ sông, trong lòng lại có sự yên tĩnh khó có được.
Chẳng qua quay đầu thấy dáng vẻ vô hồn của Tô Giản, bước chân của anh dừng lại một chút, thấp giọng hỏi: "Còn không thoải mái sao?"
Anh vốn chỉ hỏi say rượu mà nhức đầu khó chịu, nhưng nghe vào trong tai Tô Giản, lại lập tức dịch thành di chứng sau khi lăn lộn trên giường. Anh rùng mình một cái, theo bản năng không muốn yếu thế, bật thốt: "Không có, tôi rất thoải mái!"
Chẳng qua lời vừa ra khỏi miệng, đợi đến lúc tỉnh táo phát hiện mình nói cái gì, anh liền hận không được muốn cắn đầu lưỡi mình. Chết tiệt, cái gì gọi là rất thoải mái!
An Dĩ Trạch lại không suy nghĩ nhiều, chỉ gật đầu một cái: "Vậy thì tốt!"
Ánh mặt trời sáng mà khong chói, bên đường có bóng cây cổ thụ, ngọn gió nhẹ nhàng phất qua sông, trong không khí mang theo một lại thư thái. Bước chậm trong cảnh đẹp một lúc, cuối cùng Tô Giản mới cảm thấy tâm tình mình tốt lên một chút.
Ngay vào lúc này, bên đường không biết có nhà nào nổi lên bài hát:
"Đêm hôm áy, em không có từ chối anh!
Đêm hôm ấy, anh làm em tổn thương!
Đêm hôm ấy, khuôn mặt em đầy nước mắt,
Đêm hôm ấy, vì anh em uống say..."
Vẻ thoải mái của Tô Giản giảm xuống, lại mang vẻ nặng nề như cũ, vẻ mặt không khỏi lại vô cùng lúng túng. Thấy An Dĩ Trạch quay đầu lại nhìn anh, Tô Giản không ddnahf lòng nhìn thẳng mắt đối phương liền cười khan hai tiếng: "Ha ha, Dĩ Trạch, đột nhiên tôi có chút khát nước."
An Dĩ Trạch nhìn bốn phía một chút, giờ phút này hai người đang ở trong hẻm nhỏ, phố trước mặt mới có cửa hàng. Thấy sắc mặt Tô Giản không được tốt, anh nói. "Giản Giản, em ở đây chờ anh một chút." Nói xong anh liền chạy ra đầu hẻm.
Thấy An Dĩ Trạch đi xa, Tô Giản tiu nghỉu, thở dài một tiếng.
Ngay lúc này, trước mặt đột nhiên có một người đàn ông trung niên đi đến, thân hình cao gầy, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng. Trước đó Tô Giản còn không chú ý đến ông ta, cho đến khi nghe có tiếng bước chân về phía mình, lúc này mới ngẩng đầu lên.
Một giây sau, người đàn ông trông có vẻ bình thường đột nhiên làm một hành động khiến anh bất ngờ... người đàn ông đi đến trước mặt anh, đột nhiên phanh áo khoác ra, sau đó là hạ thể ưu tú xuất hiện!
Tô Giản trợn mắt há mồm. Người anh em này muốn phơi gà con?
Ánh mắt Tô Giản không khỏi bội phục. Dù bây giờ còn chưa đến mà đông, có điều khí hậu đã rất mát mẻ, để gà con của mình phất phới trong gió thu, đây là một loại tinh thần thế nào!
Thấy Tô Giản ngây người, người đàn ông lộ vẻ mặt đắc ý thô bỉ cười. Ai ngờ một giây sau, Tô Giản đột nhiên móc điện thoại di động ra, vẻ mặt chân thành nói: "Đại ca, anh không biết nguyên lý nóng nở lạnh co sao? Anh xem đò chơi này của anh rất nhỏ, trời lạnh như vậy anh còn lấy ra phơi, anh không sợ nó sẽ thành tăm xỉa răng sao?" Nói xong còn thành khẩn chụp một tấm.
Người đàn ông đầu tiên là kinh ngạc ngẩn người, sau đó mặt biến xanh, sau đó là đỏ, sau đó vô cùng khó chịu chạy vào trong đám người.
Tô Giản đang thổn thức, An Dĩ Trạch đột nhiên bước nhanh đến, thấy người đàn ông hốt hoảng chạy đi, An Dĩ Trạch cau mày nói: "Người kia..."
Tô Giản đàng hoàng nói: "Một người thích khoe khoang."
Vẻ mặt An Dĩ Trạch liền biến đổi: "Anh ta có làm vậy với em không?"
"Không có, anh đừng lo." Tô Giản giơ điện thoại di động. "Tôi đã chụp lại chứng cứ, nếu anh ta muốn quấy rầy tôi, tôi sẽ báo cảnh sát."
Sắc mặt An Dĩ Trạch còn chưa kịp tốt lên, trầm giọng nói: "Bất kể thế nào cũng phải bảo vệ tốt chính mình."
Tô Giản gật đầu một cái. Mặc dù ông chú thích khoe hành động không lịch sự lắm, nhưng trải qua chuyện này, tâm tình vốn không tốt của anh lại thay đổi, cười nói: "Anh yên tâm đi, tôi thấy ông chú này muốn khoe một chút, dù tôi thật sự không nghĩ ra, ông chú đó có gì tốt để khoe, nói thế nào, muốn khoe cũng phải người như anh..."
Nói đến đây, anh hơi ngừng lại, kịp phản ứng mình nói gì, Tô Gản đột nhiên ngậm miệng. Nếu là trước kia, mặc dù có chút thô, nhưng dù sao cũng là đùa giỡn, anh không thấy kỳ quái nhiều. Nhưng hiện tại, anh và An Dĩ Trạch vừa quan sát qua, lại nói lời này, anh đột nhiên cảm thấy mặt có chút nóng.
Từ sau đêm qua, Tô Giản vốn luôn phóng khoáng lại thành chết lặng, An Dĩ Trạch lặng lẽ thở dài, mắt thấy vẻ mặt Tô Giản lúng túng, đột nhiên đưa tay lên chạm khuôn mặt hơi đỏ của Tô Giản.
Bàn tay ấm áp dán lên mặt, Tô Giản đột nhiên khẽ run lên. Lại nói, An Dĩ Trạch chạm anh cũng không phải lần một lần hai, trước kia anh cũng không cảm thấy gì, nhưng không biết có phải liên quan đến lời tỏ tình của An Dĩ Trạch hay không, nhưng hành động trước kia, hôm nay An Dĩ Trạch làm, khiến anh cảm thấy là lạ.
Một câu 'thích em' của An Dĩ Trạch, không chỉ đổi mới nhân sinh quan của anh, lại còn thay đổi thế giới của anh, anh luôn cảm thấy, bây giờ thế giới mà anh cảm nhận không giống An Dĩ Trạch.
Loại cảm giác quỷ dị không rõ này khiến anh vô cùng phiền não, nhưng mơ hồ lại khiến anh cảm thấy có chút mới lạ.
Sau đó hai người vẫn cùng nhau đi lang thang. An Dĩ Trạch đưa tay kéo anh qua, Tô Giản có chút do dự, nhưng An Dĩ Trạch dùng sức giữ tay anh, anh thấy không tránh được, liền bỏ qua.
Không lâu sau, hai người đi qua một trường cấp hai. Dù là chủ nhật, nhưng vẫn có học sinh đi ra từ trường học. Tô Giản chuyển mắt qua nhìn, chỉ thấy một chàng trai sáng sủa ôm một quả bóng rổ đứng bên đường, bên cạnh một cô gái vui vẻ nhón mũi chân lên lau mồ hôi cho chàng trai, sau đó chàng trai lấy một chiếc xe đpạ từ bên cạnh, ném bóng vào giỏ, nói với cô bé: "Cẩn thận." Cô gái cười với cậu, lập tức nhẹ nhàng ngồi vào ghế sau. Cậu con trai dùng chân đạp nhẹ một cái, hai người liền lướt đi qua hai người Tô Giản, dần dần đi xa để lại bóng lưng thanh xuân đẹp đẽ.
Tô Giản đột nhiên có chút hoài niệm. Dù anh cảm thấy cái từ 'tình yêu' có hơi kiểu cách, anh cũng luôn nói chỉ thích các cô gái đặc biệt, nhưng trong lòng, anh thật sự mong, cũng chỉ là một tình cảm trong sáng như vậy, nói một chút, làm một chút, anh nhìn cô, cô cười với anh.
Chẳng qua một đời người, tìm dược bạn đời không dễ, làm sao còn cầu tìm được một linh hồn gắn bó với tình yêu đích thực? Tuổi càng lớn, cái nhìn vào điều kiện thực tế càng nhiều, nhà xe, có thể sinh con... ngược lại, tình cảm dần yếu thế.
Có lẽ chỉ có thời gian tuổi trẻ như vậy, mới có tình cảm không mang chút tạp chất nào như thế.
Tô Giản nhìn đôi trẻ đi xa trên xe đạp, đột nhiên cảm thấy có chút hâm mộ.
An Dĩ Trạch thấy ánh mắt anh nhìn xa xa, hỏi: "Đang nhìn gì vậy?"
Tô Giản chuyển mắt thấy anh, trong đầu không biết nghĩ gì, đột nhiên nảy ra một suy nghĩ kỳ quái... nếu như An Dĩ Trạch là nữ... thì tốt.
Tô Giản bị suy nghĩ này của mình làm sững sờ, thấy An Dĩ Trạch vẫn nghi ngờ nhìn mình, đột nhiên có chút không được tự nhiên vội nói: "Chúng ta cũng đi dạo lâu rồi, hiện tại về đi. Anh xem trời có chút tối, không chứng chút nữa trời sẽ mưa."
An Dĩ Trạch gật đầu, thấy Tô GIản có chút mệt mỏi, liền nói: "Ngồi xe về đi."
"Được." Tô Giản không phản đối, bắt đầu đưa tay đón xe. Có điều chỗ này có chút vắng vẻ, xe đi lại không nhiều, thật vất vả mới có một xe, bên trong cũng đã đầy người.
Chờ hồi lâu, cuối cùng hai người cũng bắt được một xe taxi, có điều hai người lại bị một đôi nam nữ đi từ trường ra đoạt trước. Tài xế thò đầu hỏi hai người muốn đi đâu, An Dĩ Trạch nhìn hai người đã ngồi bên trong, nhíu mày một cái, Tô Giản lại kéo anh lên xe. Anh biết ở những nơi thế này loại xe nhỏ này đều ngồi hợp lại, trước mắt không biết tiếp theo có xe nào nữa không, anh thật sự không muốn bỏ qua cơ hôi này.
An Dĩ Trạch bất đắc dĩ ngồi ghế cạnh tài xế, mà Tô Giản ngồi cùng đôi nam nữ ở phía sau.
Sau khi tài xế hỏi anh và Tô Giản muốn đi đâu xong, lại hỏi đôi nam nữ muốn đi nơi nào, liền nghe cậu học sinh nói: "Khách sạn Phong Lâm."
Tô Giản không khỏi nhìn hai người. Hai người cùng lắm cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, nhưng lại cùng đi khách sạn, quả thực không ktheer không khiến người khác suy nghĩ nhiều.
Ngay lúc này, hai người bên cạnh đột nhiên nói chuyện. Chỉ nghe cậu học sinh nói: "Vừa rồi Chu Lệ Lệ gọi điện cho anh, nói cô ấy đến khách sạn."
Nữ sinh tựa vào người cậu, cắn môi cười nói: "Đến lúc đó, em trước hay cô ấy trước?"
Ngay từ đầu Tô Giản còn có chút không biết cái 'em trước' 'cô ấy trước' là cái gì, đến lúc thấy hai người cười mập mờ, đột nhiên bừng tỉnh.
Cái gọi là, trong sáng lại tuổi trẻ...
Cái gọi là đơn giản mà tinh khiết...
Sau khi xuống xe, An Dĩ Trạch thấy vẻ mặt đầy mất mát của Tô Giản, lo lắng nói: "Sao vậy?"
Tô Giản sâu kín thở dài: "Ai, biết bao lĩnh hội..."