Trở Thành Vợ Của Tình Địch

Chương 96: Phiên ngoại 11: Hạnh phúc



Chuyển ngữ: Skellig

Edit: Bồng Bồng

(Thứ nhất)

Trong phòng, An Nhiên sáu tuổi đang tập vẽ, An Dật An Nhạc bốn tuổi đang coi phim hoạt hình, An Dĩ Trạch ngồi ở trên ghế sa lon đọc sách, Tô Giản nằm ở trên đùi hắn chơi điện thoại di động.

Đọc thấy một tin tức, nói là tỉ lệ giới tính của người Trung quốc mất cân bằng nghiêm trọng, mấy năm sau sẽ phát sinh 30 triệu người độc thân, Tô Giản huých An Dĩ Trạch, đem chỉ vào tin tức trang bìa cho hắn xem: “Anh coi anh may mắn đến nhường nào!”

An Dĩ Trạch mỉm cười: “Ừ.”

Tô Giản đối với câu trả lời của hắn hết sức hài lòng, nhưng bỗng nhiên lại có chút ưu buồn, nhìn về phía hai đứa con trai đang chơi đùa ở một bên, thở dài nói: “Sau này con gái càng ngày càng quý giá, con dâu đúng là càng ngày càng khó cưới.”

An Dĩ Trạch theo ánh mắt của hắn nhìn lại: “Con của chúng ta không cần lo lắng.”

“Đứa con trai trưởng đương nhiên không cần quan tâm, Tiểu Dật của chúng ta mặc dù bây giờ mới bốn tuổi, nhưng tài năng số học đã vượt lên trước năm thứ ba tiểu học. Nhưng mà, “Tô Giản vẫn là lo lắng, “Nhưng Nhạc Nhạc ngay cả đếm vài con số đã ấp úng, đếm tới trên dưới 10 đã líu lưỡi, đứa út của chúng ta ngốc nghếch như thế, tương lai không cưới được vợ thì phải làm sao?”

An Nhạc vừa lúc coi xong một tập phim hoạt hình nghe thấy được lời nói của Tô Giản, đã liền chạy tới hỏi: “Mẹ mẹ, người vợ cái gì là?”

Tô Giản giải thích: “Là người sau này ở chung với con cả đời.”

An Nhạc không hiểu: “Ở với con điều không phải ba mẹ, ca ca và tỷ tỷ sao?”

“Có vợ, Nhạc Nhạc sẽ cùng với vợ ở cùng nhau.” Tô Giản giải thích xong, bỗng nhiên cố tình trêu chọc một chút đứa con nhỏ, “Nhạc Nhạc, con xem con, nhẩm đếm cũng đều không tới 15, người đếm không tới 15 sau này có thể sẽ không có vợ!”

An Nhạc hỏi: “Ca ca có không?”

Tô Giản gật đầu: “Đương nhiên là có, ca ca thế nhưng có khả năng đếm tới một nghìn.”

An Nhạc suy nghĩ một chút, nói với giọng con nít bập bẹ: “Sau này con mượn vợ của ca ca dùng là được.”

“…” Tô Giản nghẹn một lúc, “Không được, vợ cũng không thể mượn.”

An Nhạc trợn tròn mắt: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Tô Giản bị sự ngốc nghếch đáng yêu của nó chọc cho cười như cờ trong bụng, cực lực kiềm chế nét mặt, thở dài nói: “Đúng nha, ca ca có vợ, Nhạc Nhạc lại không có vợ, vậy phải làm sao bây giờ a?”

An Nhạc hơi sợ, lo nghĩ, chạy đến bên người An Dật: “Ca ca, sau này anh làm vợ em có được không?”

Tô Giản cực kì 囧: “Bình thường không được nói ‘Ngươi là vợ ta’ nghe không!”

An Dĩ Trạch thở dài: “Giản giản, điều em quan tâm cũng có vấn đề.”

Bên kia An Dật đang lôi kéo tay của đệ đệ, nghiêm túc gật đầu: “Được.”

Tô Giản: “…”

An Nhiên thu hồi bức tranh đã vẻ xong, từ bên cạnh hai người đệ đệ lướt qua, thản nhiên nói: “Dốt, người vợ phải là nữ.”

An Nhạc trừng mắt nhìn, nhìn tỷ tỷ một chút, lại nhìn về phía Tô Giản.

Sau đó hắn chạy đến bên người Tô Giản: “Mẹ mẹ, mẹ làm vợ con có được hay không?”

Tô Giản: “…” Cái gì gọi là nhấc tảng đá lên thả xuống chân mình!

An Dĩ Trạch nói: “Nhạc Nhạc, mẹ là vợ của ba ba, không thể làm vợ của con.”

An Nhạc mắt lom lom nhìn hắn: “Sau này con muốn ở sống chung với mẹ, ba ba không thể chia cho con phân nửa sao?”

Tô Giản trong lòng vừa 囧 lại vừa ấm áp, thiếu chút nữa sẽ thốt ra “Được”.

Nhưng An tổng tài giọng nói cũng rất kiên định: “Không được.”

Thấy tiểu An Nhạc lã chã – chực khóc, Tô Giản vội vàng ôm lấy hắn dỗ dành nói: “Nhạc Nhạc ngoan, đếm không tới 15 cũng không sao cả, sau này mẹ giúp con tìm vợ!”

An Nhạc nói: “Con muốn vợ phải xinh đẹp như mẹ vậy!”

Ai nói tiểu nhi tử nhà hắn ngu xuẩn chứ? Nhìn một cái, đã có ánh mắt như vậy! Tô Giản gật đầu: “Được.”

An Nhạc lại nói: “Phải giống như ca ca có khả năng đếm tới một nghìn nữa!”

Tô Giản nhịn cười: “Không thành vấn đề.”

An Nhạc ngẹo đầu lại nhớ đến gì đó: “Còn phải như Hoàng Tĩnh Tĩnh có hai bím tóc hai bên nữa!”

“Được!” Tô Giản theo bản năng đáp ứng, một lát sau mới định thần lại, “Hoàng Tĩnh Tĩnh là ai?”

An Dật ở bên trái lại trả lời: “Là cô bé ở nhà trẻ chúng con, ngồi ở phía trước đệ đệ, đệ đệ thích giật bím tóc của nàng nhất.”

Tô Giản lập tức nhớ lại mình lúc nhỏ, nhớ năm đó, hắn cũng thích giật bím tóc của bạn nữ ngồi phía trước, bởi vì hắn thích nàng, cho nên mới thích trêu chọc người ta.

Quả nhiên là con đẻ! Tô Giản ôm đứa con hôn một cái, quay đầu nhìn về phía An Dĩ Trạch, vui mừng nói: “Còn nhỏ như vậy đã biết chêu chọc cô gái, xem ra chúng ta không cần lo lắng nó tìm không được vợ rồi!”

(Hai)

Tô Giản cuộn mình nằm ở trên ghế nằm ôm điện thoại di động chơi game, ngẫu nhiên vừa quay đầu lại, thấy trong phòng nữ nhi ngồi ở trên ghế sa lon lẳng lặng đọc sách và đôi song sinh ngồi ở trên thảm vui đùa, bỗng nhiên cảm thấy rất hạnh phúc.

Vì để cho chính hạnh phúc hơn một chút, Tô Giản bỗng nhiên đưa ra một vấn đề với bọn nhỏ.

“Hì, ba người các con, là yêu mẹ hơn, hay là yêu ba ba nhiều hơn?”

An Nhiên đứa con gái lớn bảy tuổi dùng thanh âm non nớt bình tĩnh trả lời lại: “Đều yêu.”

Hai đứa con trai năm tuổi lập tức cũng học theo tỷ tỷ, lớn tiếng nói: “Đều yêu!”

Cái đáp án này tuy rằng tốt, nhưng vẫn là chưa thỏa mãn được mong muốn của Tô Giản, Vì vậy hắn thử thay đổi bằng một cái phương thức gợi mở khác: “Nếu như, mẹ là nói nếu như, ba ba cùng mẹ ly hôn, các con nguyện theo ai?”

Hai đứa con trai nhỏ nhìn nhau. Tiểu nhi tử An Nhạc hỏi: “Mẹ, ly hôn là cái gì?”

Tô Giản giải thích: “Là ba và mẹ ở riêng, con nguyện ý ở cùng với ai?”

An Nhạc cái hiểu cái không mà gật đầu.

Tô Giản quay đầu nhìn về phía đứa con gái lớn: “Nhiên nhiên, con nguyện theo ai?”

Nữ nhi quay đầu hờ hững nhìn hắn một cái: “Mẹ, chuyện này thật là vô vị.”

Tô Giản: “…”

Ở trên người nữ nhi này đụng phải vách tường, Tô Giản chuyển hướng qua đứa con trai: “Tiểu Dật, con nguyện ý theo ai?”

An Dật biểu tình nhu thuận: “Mẹ.”

Tô Giản mặt mày rạng rỡ: “Ngoan!”

An Dật cúi đầu tiếp tục chơi đồ chơi, đem “Nếu như ba ba tới hỏi, thì nói là ‘Ba ba"” tìm cách chôn ở trong lòng.

Tô Giản hựu tràn ngập chờ mong hỏi đứa con út: “Nhạc Nhạc, còn con thì sao?”

“Con… Con…” An Nhạc ngơ ngác, bỗng nhiên “Oa” một tiếng khóc lên.

An Dĩ Trạch đẩy cửa tiến vào, nghe được tiếng khóc của con nhỏ, lập tức nhíu mày: “Làm sao vậy?”

An Nhiên bình tĩnh nói: “Mẹ vừa hỏi bọn con mẹ và ba ly hôn, chúng con sẽ theo ai, Nhạc Nhạc trả lời không được, rồi khóc lên.”

An Dĩ Trạch quay đầu nhìn về phía Tô Giản. Tô Giản vội vàng đứng dậy bước tới, đem An Nhạc ôm vào trong lòng.

“Chuyện này có cái gì mà phải khóc?” Tô Giản buồn bực nói, “Nhạc Nhạc con là một cậu bé, làm sao có thể hay khóc như thế?”

An Nhạc vừa nghe, khóc càng thương tâm.

Một bên An Dật yên lặng đứng dậy đi đến trước mặt An Nhạc, một bên vì đệ đệ lau nước mắt, một bên bệp bẹ u oa mà dỗ đệ đệ: “Nhạc Nhạc đừng khóc, đợi lát nữa chúng ta đem trứng của Lý thúc thúc đập bể đi.”

An Dật còn hàm chứa nước mắt gật đầu, quả nhiên ngừng khóc.

Tô Giản: “…”

Tâm tính của trẻ con tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, mới vừa rồi còn khóc lóc om sòm nháy mắt đã cùng anh trai sinh đôi của nó lại cùng nhau chơi đồ chơi cười khanh khách.

Trái lại thì Tô Giản bị An Dĩ Trạch kéo lấy một lần nữa quay về nằm ở trên ghế dựa bỗng nhiên có điểm muốn khóc.

“Giản giản, em lại muốn ly hôn?” Giọng nói của An Dĩ Trạch đè ép tới rất thấp, mấy đứa con ở bên trong nhà cũng sẽ không nghe được.

Tô Giản cười gượng: “Đâu có? Em chỉ là giả thiết một chút thôi mà.”

Sắc mặt An Dĩ Trạch có chút nghiêm túc: “Loại sự tình này không thể tùy tiện giả thiết, nếu không sẽ để lại ám ảnh cho bọn nhỏ.”

Tô Giản nói: “Không nghiêm trọng như vậy chứ?”

“Có.” An Dĩ Trạch trả lời rất kiên định.

“Được rồi được rồi,” Tô Giản đầu hàng, “Sau này em sẽ nhớ kỹ không nói đùa như vậy nữa.”

An Dĩ Trạch đem hắn ôm sát vào lồng ngực.

“Nhưng mà,” Tô Giản bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, “Nếu như hai ta thật sự ly hôn, anh sẽ làm sao?”

An Dĩ Trạch cau mày nói: “Không được phép nói ly hôn.”

“Chỉ giả thiết thôi mà.” Tô Giản hăng hái bừng bừng, “Ý kiến của em là, con sẽ theo em, cái khác anh cứ cầm lấy.”

An Dĩ Trạch nói: “Ngươi cũng chỉ muốn con sao?”

“Đúng vậy, có con không phải cái gì cũng có sao?” Tô Giản nói, “Dù thế nào trên người bọn nhỏ phân nửa dòng máu cũng là của anh.”

An Dĩ Trạch cười nhẹ một tiếng: “Được, con sẽ theo ngươi, cái khác cũng đều thuộc về em.”

Tô Giản cười rộ lên: “An tổng tài hào phóng như vậy sao?”

“Chỉ cần đến lúc đó em đừng quên đem anh mang theo đi cùng là tốt rồi.” An Dĩ Trạch mỉm cười, “Giản giản, anh cũng thuộc về em.”

(Ba)

Trong thư phòng, An Dĩ Trạch ngồi ở trước bàn sách xử lý văn kiện, Tô Giản ở một bên đọc tiểu thuyết.

Tiếng đập cửa vang lên, An Dĩ Trạch nói một tiếng “Vào đi” xong, An Dật đang cầm vở bài tập đi tới bên hắn: “Ba ba, đề bài này con không biết làm, ba giảng cho con đi.”

Tô Giản có điểm uất ghen, ở bên ê ẩm nói: “Làm sao vừa tiến vào là hỏi ba lại không đến hỏi mẹ chứ? Bình thường cùng các con chơi đùa là mẹ mà!”

An Dật có chút không biết làm sao, An Dĩ Trạch nhưng thật ra lại ngồi vào bên người Tô Giản, đem cuốn vở bài tập của con đưa cho Tô Giản.

Tô Giản cúi đầu nhìn một chút. Không phải là một đề bài tiểu học chuyên sâu sao? Tốt xấu gì hắn cũng là tốt nghiệp đại học danh tiếng, loại vấn đề nhỏ này đương nhiên không phải nói chơi!

Tô Giản quay đầu về phía con trai tự tin nói: “Chờ một chút! Xem mẹ lập tức giải bài cho con xem!”

Một phút đồng hồ trôi qua.

Hai phút trôi qua.

Năm phút đồng hồ trôi qua, Tô Giản vẫn là không thể đem lời giải của đề bài ra.

Tô Giản buồn bực ngẩng đầu, vẫn may đứa con trai lớn vẫn là một bộ dáng ngoan ngoãn hoàn toàn tin tưởng vào mẹ nó, nhưng mà trong mắt An Dĩ Trạch ẩn chứa ý cười là sao chớ?

Tô Giản hung hăng liếc mắt trừng An Dĩ Trạch, ngay vào lúc này, âm báo tin nhắn của điện thoại di động vang lên.

An Dật chạy đến một bên lấy điện thoại di động đưa cho hắn: “Mẹ, có điện thoại.”

Tô Giản mở tin nhắn ra, chỉ thấy tên người gởi thình lình hiện lên “An Dĩ Trạch”.

Mà trong khung tin nhắn hạn hẹp, còn nêu lên một lời gợi ý ngắn gọn.

Tô Giản trừng mắt nhìn lời gợi ý kia, hiểu ra, lập tức đem được lời giải của đề bài ra.

Nhi tử sau khi rời đi, Tô Giản nhìn về phía An Dĩ Trạch, nhìn thấy tiếu ý trong mắt An Dĩ Trạch, Tô Giản cũng không nhịn được cười rộ lên.

Vốn còn muốn biện giải đôi ba câu cho mình, đột nhiên cái gì cũng không muốn nói.

Tô Giản ôm lấy cổ của An Dĩ Trạch, nhìn vào ánh mắt của hắn, sau đó ở trên đôi môi của hắn hôn một cái.

Tuy rằng sự kiện đề toán nâng cao kết thúc ngọt ngào, nhưng nói cho cùng Tô Giản vẫn quan tâm sự tôn nghiêm của mình ở trước mặt bọn nhỏ, con gái và con trai trưởng đều là chiếm thành tích đứng đầu tiểu học, cho nên Tô Giản không thể làm gì khác hơn là ở trong lúc bọn nhỏ đang học hỏi mấy thứ vụn vặt thì đướng trước mặt chúng tìm một chút cảm giác tồn tại.

Vì vậy trong lúc An Nhạc đang ở một mình cầm máy tính bảng chăm chú chơi trò chơi, Tô Giản xẹt tới.

“Nhạc Nhạc, mẹ và con so tài được không?”

“Hay quá, mẹ và con chơi cùng nhau đi!”

Nửa giờ sau, sắc mặt Tô Giản có điểm khó coi.

Đề toán khó hiểu cũng chấp nhận được, vì sao ngay đến chơi trò chơi vậy mà cũng thua chứ? Con trai lớn có thể cho qua, vì sao đứa út cũng có thể thắng hắn?

“Mẹ, mẹ thua rồi!” Giọng điệu vui vẻ của đứa con nhỏ càng khiến Tô Giản càng thêm phiền muộn.

“Ừ…” Tô Giản cười miễn cưỡng, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của An Nhạc.

An Nhạc nhào tới trong ngực hắn: “Mẹ thua rồi, vaayjcho nên phải bị phạt!”

Tô Giản bất đắc dĩ nói: “Được rồi, con nói xem phải phạt cái gì?”

An Nhạc nói: “Phạt mẹ không được nhúc nhích.”

“Được.” Tô Giản bất động.

Cái tay ngắn ngủn của An Nhạc vừa quơ một cái, đột nhiên ôm lấy cổ của hắn, đánh “Chụt” một cái ở trên má hắn.

“Mẹ thua, vậy nên cho con thơm một cái!”

(Bốn)

Hôm nay, Tô Giản nhận được điện thoại của thầy chủ nhiệm lớp An Nhiên, yêu cầu hắn đi đến trường học một chuyến.

Tô Giản nhất thời có chút không hiểu. Dù sao, bị thầy giáo của đứa con trai út tìm gặp không chỉ một lần, nhưng con gái mình luôn luôn cố gắng học tập tính tình cũng hiền lành, đây là lần đầu tiên bị thầy giáo của nó tìm gặp.

Đợi đến lúc hiểu được chuyện gì xảy ra, Tô Giản lại càng bối rối.

Lão sư nói, An Nhiên đánh người.

Buổi tối An Dĩ Trạch trở về, Tô Giản nói với hắn chuyện này: “Ngày hôm nay thầy giáo của Nhiên Nhiên gọi điện thoại cho ta, nói Nhiên Nhiên đánh người. Sau khi em tới trường mới biết, nguyên do là có một nam sinh khi dễ Nhạc Nhạc, vừa vặn bị Nhiên Nhiên bắt gặp được, Nhiên Nhiên lại động thủ. Dù sao boxing tự do và karatedo của Nhiên Nhiên cũng không phải là học chơi, cho nên đối phương quả thật bị Nhiên Nhiên đánh khóc.”

An Dĩ Trạch nhíu mày.

Tô Giản vội vàng vì con gái giải thích: “Việc này là đúng là do người ta có lỗi trước, cũng không thể trách Nhiên Nhiên, hơn nữa Nhiên Nhiên cũng là để bảo vệ đệ đệ. Hơn nữa như đã nói, công chúa của chúng ta thoạt nhìn như lãnh đạm, nhưng thật ra đối với đệ đệ thật tốt.”

An Dĩ Trạch hỏi: “Nhiên Nhiên hiện tại ở phòng nào? Anh đi tìm con bé.”

Tô Giản vội vàng kéo hắn: “Đừng đi, ta đã bồi thường tiền cho đối phương, lại để cho Nhiên Nhiên nói xin lỗi, anh cũng đừng tới mắng nó, em đã nghiêm túc giáo dục phê bình con bé rồi.”

Tuy rằng chân tướng của sự thật là, sau khi Tô Giản đem con gái mang ra khỏi trường học, lại lập tức biểu dương con bé “Làm tốt lắm”, hơn nữa nhất thiết căn dặn “Lần sau nhớ kỹ không nên đánh vào mặt”.

An Dĩ Trạch nói: “Anh không trách nó, anh chỉ là muốn tới xem con bé có bị thương không.”

Tô Giản sửng sốt một chút: “Em còn tưởng rằng anh… Hai ngày trước không phải anh đã dạy tiểu Dật và Nhạc Nhạc, nói đàn ông chỉ biết dùng nắm đấm là không tốt, cậu trai không nên tùy tiện hùa theo người ta đi đánh nhau sao?”

An Dĩ Trạch nói: “Nhiên Nhiên là con gái, đương nhiên không giống.”

Tô Giản cười rộ lên: “Nói như vậy, An thúc thúc anh có tính kỳ thị a, giá như vừa nãy nhìn địa vị của nữ giới ở trong lòng anh tựa như rất cao đó.”

“Ừ.” Trong mắt An Dĩ Trạch cũng trồi lên ý cười.

“Chẳng hạn như em vậy.”

— Phiên ngoại hoàn —

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.