Đến tối, đoàn người quay trở về biệt thự. Lúc chuẩn bị lên xe, Tống Dương bất ngờ níu tay áo của Lâm Hy lại.
“Sao vậy?” Cô hỏi anh.
Lâm Hy đang đứng nghiêng, chỉ ngoảnh mặt lại nhìn anh. Ánh trăng chiếu xuống, mơ hồ có thể thấy được dấu vết trên cổ của cô.
Ánh mắt Tống Dương ngưng đọng, tựa như có ngàn con dao đâm thẳng vào trái tim anh.
Nếu có khả năng quay ngược lại quá khứ, anh thề sẽ không bao giờ để cô đến được nơi này. Anh thà rằng sẽ giam cầm cô mãi mãi cũng sẽ không để cô thuộc về người đàn ông khác.
Cô phải thuộc về một mình anh, phải là của riêng anh.
Dựa vào cái gì mà người con gái anh yêu suốt bao nhiêu năm lại phải nhường cho hắn.
Tống Dương căm hận đột đỉnh, anh hận không thể một nhát đâm chế.t Hứa Dĩnh Hàn. Trên đời này, bất kể chuyện gì anh cũng có thể nhân nhượng, chỉ riêng Lâm Hy thì không.
“Tống Dương… Tống Dương…” Lâm Hy gọi đến lần thứ ba thì anh mới kịp hoàn hồn. Anh cố gắng bình tĩnh lại, nhanh chóng trả lời cô:
“Ừm, anh đây.”
“Sao trông anh như người mất hồn thế? Có chuyện gì à?”
Anh nhìn cô lúc lâu cũng chẳng nói chẳng rằng gì. Lâm Hy có chút mất kiên nhẫn: “Nếu không có chuyện gì thì em đi đây.”
Cô chưa đi được bao xa thì người ở phía sau lúc này mới chịu lên tiếng:
“Tại sao?”
Lâm Hy hơi khựng lại, nhưng chỉ giây sau cô mỉm cười nói với Tống Dương, giọng đùa bỡn:
“Bởi vì mục tiêu của em chính là, phải trở thành một nữ chủ xưng bá thiên hạ.”
Nói xong cô nhếch lông mày với anh một cái, cười khúc khích rồi quay người lên xe.
Lâm Hy không hề biết rằng, chỉ một câu nói đùa của cô đã để lại hậu họa về sau.
“Được… anh giúp em trở thành nữ chủ.” Tống Dương cúi đầu cười chua chát.
Đến lúc đó, cho dù có phải đánh đổi bằng nửa cái mạng, anh cũng phải dành lấy cô về.
…
Sau khi trở về, dường như mọi thứ vẫn không có gì thay đổi. Lâm Hy vẫn là trợ thủ đắc lực đi theo Hứa Dĩnh Hàn, còn hắn vẫn là lão đại của cô. Nhưng chỉ hai người mới biết, có một số thứ đã trở nên khác trước.
Chuyện kết hôn, Hứa Dĩnh Hàn lệnh cho tất cả những người chứng kiến hôm nay không được tiết lộ ra bên ngoài.
Lâm Hy không cần đoán cũng biết lý do…
Chấp nhận lấy hắn, đồng nghĩa với việc ngày tháng sau này cô sẽ phải đổi mặt với rất nhiều mối nguy, nhưng cô không ngại. Bởi cô biết, hắn dù thế nào cũng sẽ bảo vệ cô.
Nói trắng ra là… có chồng yêu chống lưng cô không việc gì phải sợ ai cả.
…
Lâm Hy trở về phòng mình nghỉ ngơi. Cả một ngày, tuy không phải làm nhiệm vụ hay huấn luyện nhưng cô vẫn cảm thấy kiệt sức.
Hiện tại chỉ muốn nằm trong chăn ấm, ngủ một giấc không biết trời trăng gì.
Lâm Hy vừa đặt tay lên nắm cửa, còn chưa kịp mở thì bất ngờ bị xách cổ áo kéo đi. Ngay từ ban đầu thì cô đã biết là Hứa Dĩnh Hàn rồi. Mùi hương đặc trưng chỉ riêng mình hắn có, cô muốn nhầm lẫn cũng không được.
“Này… anh không thể nhẹ nhàng với vợ mình một chút được à?”
Bên tai là giọng cười trầm thấp, nhưng hắn vẫn không nói gì, cả một quãng đường vẫn luôn im lặng.
Vừa vào tới phòng, cánh cửa bị đóng sầm lại.
Hắn thẳng tay bế cô nằm xuống giường, sau đó thì cũng đổ sập xuống nằm kế bên cô.
Đắp chăn cho cô xong xuôi, Hứa Dĩnh Hàn ôm chặt lấy cô rồi nhắm mắt: “Ngủ thôi.”
Chỉ ngủ thôi sao???
Lâm Hy nghĩ hắn cất công đến tận phòng để đưa cô về đây, hẳn là phải giở trò lưu manh gì đó chứ? Mới đầu còn cảm thấy sốt ruột, bây giờ thấy hắn vẫn bất động chẳng làm gì thì lại có chút mất mát. Dù sao cũng là đêm tân hôn mà.
Sau khi chắc chắn rằng Hứa Dĩnh Hàn chỉ muốn ôm cô ngủ, cô cũng dần dần thả lỏng, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Nhưng vài phút trôi qua, Lâm Hy cứ cảm thấy có gì đó không đúng. Từ lúc nằm xuống, hắn vẫn luôn vùi đầu vào hõm cổ của cô, hơi thở có vài phần hỗn loạn.
Cũng không phải lần đầu Lâm Hy thấy biểu hiện này của hắn, vậy nên cô sớm đã nhận ra, hắn là đang cố tiết chế d.ụ.c v.ọ.ng của bản thân.
“Anh định làm gì?” Cô nói rất nhỏ ở trong miệng.
Bất ngờ Hứa Dĩnh Hàn lật người cô lại, sau đó nhanh chóng nằm đè lên. Hắn cúi đầu gặm nhấm vành tai mẫn cảm khiến Lâm Hy được một trận kích thích mãnh liệt, cả người liền mềm nhũn, run lên từng hồi.
Giọng nói trầm khàn đầy ám muội của hắn bên tai: “Động phòng.”
Lâm Hy còn chưa mất mát được bao lâu thì đã bị hắn dọa cho sợ, cô bắt đầu khẩn trương:
“Không phải nói chỉ ngủ thôi sao?”
Hứa Dĩnh Hàn phớt nhẹ qua làn môi mềm của cô, khóe môi không tự chủ được mà giương cao: “Đến nước này rồi, em còn muốn ngủ?”
Lời vừa dứt, tay hắn cũng đồng thời sờ soạng khắp người cô. Bàn tay thô ráp mang theo từng đợt hơi lửa nóng rực.
Nụ hôn của hắn một lần nữa chạm vào nơi mẫn cảm ở phía sau tai. Lâm Hy hòa vào từng động tác tay của hắn. Quần áo trên người sớm đã bị lột sạch từ bao giờ.
Một tay Hứa Dĩnh Hàn vuốt ve khuôn mặt đang đỏ bừng của cô, tay còn lại luồn xuống kéo khóa quần.
Ngay khoảnh khắc Lâm Hy còn đang ý loạn tình mê, hắn bỗng thúc mạnh eo, đem tất cả sự kìm nén bấy lâu khảm sâu vào tận cùng nơi nóng ấm chật hẹp.
Lâm Hy nức nở một tiếng đáng thương. Cố gắng để theo kịp từng động tác ra vào mãnh liệt.
Lại một đêm phóng túng, hôm sau không cần đoán cũng biết, khắp người sẽ lại xuất hiện thêm vài dấu hôn đỏ đến chói mắt.
…
Tại một quán bar…
Tống Dương đơn độc ngồi uống rượu ở một góc ít người. Anh muốn uống say vì ít nhất trong thời gian ít ỏi đó anh có thể quên được sầu muộn trong lòng.
Anh là người có tửu lượng không tốt, nhưng không hiểu vì sao, đêm nay dù có uống cỡ nào thì anh cũng không có cảm giác say như mình mong muốn.
Hình ảnh người con gái anh yêu hạnh phúc gả cho kẻ khác cứ luôn hiện hữu trong đầu anh.
Tống Dương càng lúc càng hận Hứa Dĩnh Hàn. Trong lòng đã sớm ấp ủ ý định một sống một còn. Chỉ cần hắn chế.t, Lâm Hy sẽ thuộc về anh.
Anh ném mạnh chai rượu xuống sàn, tạo ra tiếng vỡ thủy tinh chói tai. Nhân viên nhanh chóng chạy tới, nhưng trông thấy nét mặt như muốn ăn thịt người của anh thì không ai dám lại gần.
Tống Dương rút điện thoại ra, bấm một dãy số.
“Có chuyện gì?” Chất giọng khàn đục lạnh lẽo của phía đầu dây bên kia cất lên.