Trợ Thủ Nhỏ Của Hàn Lão Đại

Chương 32: Có kẻ động tay động chân với xe của cô



Ngủ một giấc dậy, tâm trạng Lâm Hy cũng khá hơn đôi chút. Việc đầu tiên cô làm sau khi mở mắt đó là mò qua vị trí bên cạnh.

Hắn đã rời đi từ lúc nào, trên giường chỉ còn lại một mình cô. Cô tham lam lấn chiếm vị trí mà hắn đã nằm qua, úp mặt xuống gối hít lấy mùi hương nhè nhẹ của hắn còn sót lại. Nửa tiếng sau mới bước xuống giường.

Lâm Hy xuống bếp rót cho mình một ly sữa, cô đi một vòng trong nhà, tìm không thấy Hứa Chí Hâm.

Bởi Hứa Chí Hâm bình thường rất thích nấu ăn nên Lâm Hy cũng không nghĩ nhiều, chắc là cậu ra ngoài mua ít đồ rồi sẽ về ngay.

Cô một tay đưa ly sữa lên miệng uống, tay còn lại bấm số gọi cho Hứa Dĩnh Hàn. Vài giây sau, giọng nói trầm thấp của hắn cất lên:

“Dậy rồi à?”

“Ừm…” Cô ngập ngừng muốn nói thêm gì đó rồi lại thôi.

Hứa Dĩnh Hàn nhận ra được điều bất thường, hắn cười cười, sau đó liền đánh thẳng một đòn tâm lý khiến cô không kịp trở tay: “Sao hả? Nhớ chồng em rồi à?”

Tâm tư bị hắn thẳng thừng vạch trần như thế, Lâm Hy chẳng mấy chốc đã bị sặc sữa. Cô ho khụ khụ mấy tiếng, khuôn mặt sớm đã đỏ bừng vì xấu hổ.

“Em… em không nói chuyện với anh nữa, cúp mấy đây.” Cô khẩn trương trả lời hắn rồi nhanh chóng tắt máy.

Hứa Dĩnh Hàn nhìn cuộc trò chuyện đã kết thúc trên màn hình mà bật cười. Xem ra, cô gái nhỏ của hắn đã ổn hơn.

Hắn nhanh chóng nhắn sang cho cô một câu rồi trở lại hầm rượu: “Muốn đi đâu thì kêu Hàn Tam đưa em đi.”

Sáng sớm hôm nay, ông lớn phẫn nộ cho gọi hắn trở về dinh thự liền ngay lập tức.

Đâu phải hắn không biết mối quan hệ giữa ông và Tống Ngôn, vậy mà hắn còn cả gan dám cho nổ tung công xưởng của nhà họ Tống. Thật là không xem ông ra gì mà.

Ông lớn vừa nhìn thấy Hứa Dĩnh Hàn đã nổi cơn thịnh nộ, thái độ không vui nói:

“A Hàn, con không thể lúc nào cũng tùy hứng như vậy được.”

Hứa Dĩnh Hàn chọt chọt lỗ tai mình, lười biếng nhả ra một câu: “Nổ cũng đã nổ rồi, giờ có nói thêm thì cũng có biến công xưởng trở lại như cũ được đâu.”

“Con…”

Ông lớn chỉ thẳng cây gậy chống vào mặt Hứa Dĩnh Hàn, ông thẹn đến mức không thể nói được câu nào hoàn chỉnh.

Mấy giây trôi qua, ông ta thẳng lưng gõ cây gậy xuống đất hai cái rồi nhìn Hứa Dĩnh Hàn nói: “Tại sao phải làm đến mức này?”

“Tại con thích.” Hắn trả lời rất thản nhiên, như thể là việc cho nổ tung công xưởng của nhà họ Tống chỉ là một thú vui của hắn.

Ông lớn biết, hắn hẳn là có lý do nên mới làm như vậy. Chỉ là ông nghĩ hoài không ra, là vì không muốn lấy Thẩm Dung Yên mà hắn sẵn sàng đối đầu với nhà họ Tống sao? Chuyện này là không thể nào. Hứa Dĩnh Hàn hắn không ngu ngốc đến mức đó.

Mãi cho đến khi Hứa Dĩnh Hàn đã rời khỏi dinh thự rồi, ông lớn vẫn chưa thôi nghi hoặc.

“Tam Vương Gia.”

“Dạ tôi đây, thưa ông.” Tam Vương Gia cung kính cúi đầu, chuẩn bị nhận mệnh lệnh.

“Ông đi điều tra xem, đội huấn luyện trợ thủ bên đó có gì bất thường không. Điều tra cả các mối quan hệ gần đây của A Hàn nữa.”

“Vâng, thưa ông”



Tại nhà chính của Hứa gia.

Ngu Kim Cương bà ta cứ hết đứng lên lại ngồi xuống, có vẻ đang rất sốt ruột.

Mới cách đây ít phút, bà ta nhận được một tin tức nói là Hứa Cảnh Gia đã tìm được tung tích của đứa con trai, người thừa kế duy nhất của Hứa gia.

Bà ta khó khăn lắm mới trụ vững được ở nhà họ Hứa, làm sao có thể để yên cho Hứa Chí Hâm dễ dàng quay về thừa kế gia sản được.

Bao nhiêu năm chung sống với Hứa Cảnh Gia, bà ta vốn chẳng hề thương yêu gì ông ta cả. Nếu không phải vì cái mác “danh gia vọng tộc” sợ rằng đến cả cái liếc mắt bà cũng không thèm bố thí cho Hứa Cảnh Gia.

Đơn giản vì bà chỉ muốn bước chân vào nhà hào môn. Bà ta vốn không chịu được cuộc sống nghèo hèn, khổ cực. Trước đây thì có thể, nhưng bây giờ thì tuyệt đối không thể.

Bà ta đã phải đánh đổi quá nhiều để có được ngày hôm nay. Vậy nên bà tuyệt đối không cho phép bất cứ ai có cơ hội ngáng đường bà.



Lâm Hy ngồi đợi cho đến quá trưa rồi mà vẫn chưa thấy Hứa Chí Hâm trở về.

Lần này cô tin chắc là cậu đã gặp chuyện, bởi Hứa Chí Hâm mọi khi cũng chỉ luẩn quẩn ở trong nhà, không thì lại ghé siêu thị. Cậu lại còn đang mất trí nhớ nữa thì có thể đi đâu xa được chứ.

Lâm Hy gấp rút cầm theo áo khoác ra ngoài tìm Hứa Chí Hâm. Vì gấp quá nên cô cũng quên mất luôn lời dặn của Hứa Dĩnh Hàn.

Cô đang lái xe đến gần đường ven biển thì bất ngờ chiếc xe đột ngột bị chết máy. Cô thử khởi động lại nhưng xe vẫn đứng im.

Hết cách, Lâm Hy đành phải xuống xe để xem

động cơ thế nào. Nhưng lúc này, cô phát hiện ra cửa xe không mở được, dù có cố gắng cạy mở thế nào thì cửa xe vẫn bị đóng chặt kín không sao mở được.

Chỉ vài phút sau, Lâm Hy bỗng ôm ngực khó thở.

Trong xe có khí gas.

Tới khi phát hiện ra thì Lâm Hy mới biết được là có kẻ động tay động chân với xe của cô. Nhưng là do kẻ nào bẫy cô thì hiện tại cô cũng không còn thời gian để mà nghĩ nữa.

Lâm Hy bất lực vứt khẩu súng trên tay qua ghế phụ, ban nãy cô định dùng nó để phá cửa, nhưng cô lại quên mất chiếc xe cô đang lái là mẫu xe chống đạn.

Vị cứu tinh duy nhất của Lâm Hy bây giờ là Hứa Dĩnh Hàn. Cô không còn nhiều thời gian, lập tức khẩn trương gọi điện cho hắn.

“Anh nghe.” Ngay khoảnh khắc câu nói cuối cùng của hắn thốt ra. Chiếc xe bất ngờ bị tông mạnh vào lan can.

Lâm Hy chao đảo, còn chưa hết đau đớn thì chiếc xe phía sau một lần nữa tông mạnh vào xe cô.

Hứa Dĩnh Hàn nghe được hết động tĩnh ở bên này, đầu óc hắn như muốn nổ tung. Tay cầm điện thoại cũng bắt đầu run rẩy:

“Lâm Hy… có chuyện gì sao em?” Giọng hắn chứa đựng sự lo lắng.

Lâm Hy đau đến mức không thể mở miệng nói chuyện được, cộng với việc trong xe đang thiếu oxy khiến cô càng lúc càng hao hụt sức lực. Nhưng Lâm Hy biết, hiện tại mình bắt buộc phải tỉnh táo, cô không thể gục vào lúc này được.

Cô mấp máy môi, cố gắng ra hiệu cho hắn biết, nhưng dù cố thế nào cô cũng không thể mở miệng nói chuyện được.

Lâm Hy dùng chút sức lực ít ỏi còn lại của mình, cô cào cào móng tay lên cửa xe, tạo ra từng tiếng ma sát với kính.

Hứa Dĩnh Hàn ở bên này, đại khái cũng đoán ra được tình hình hiện tại của cô. Hắn có hơi mất bình tĩnh: “Hàn Tam đâu? Cậu ta chế.t ở đâu rồi mà không ở cùng với em?”

Hắn nói xong lại vừa cố gắng bình tĩnh lại, vừa trấn an cô.

“Lâm Hy, nghe anh… em cứ ngồi yên đợi anh, không cần phải làm chuyện gì mất sức. Nhớ phải luôn giữ điện thoại, không được tắt máy… bình tĩnh gửi định vị qua cho anh… nha em.”

Lâm Hy nghe xong thì làm theo lời hắn, tay cô run rẩy gửi định vị qua, sau đó thì ngất lịm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.