Lúc Lâm Hy tỉnh lại thì đã quá đêm, toàn thân cô đau nhức đến độ không thể cử động ngay được. Cô cố gắng nhích từng chút một với hy vọng cơ thể của cô sẽ được thoải mái hơn.
Nhưng lúc này, Lâm Hy phát hiện ra cả tay lẫn chân cô đều đang bị trói chặt, mà bây giờ cô mới kịp tỉnh táo để nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra với mình.
Lâm Hy nín nhịn cơn đau, cố nhích người ngồi thẳng dậy, cô cẩn thận quan sát một lượt xung quanh.
Nơi đây là một nhà kho khá tồi tàn, mạng nhện giăng kín lại còn hôi hám bẩn thỉu. Mùi gỗ mốc xộc lên mũi khiến cô hơi nhợn nhợn trong cổ họng.
Lâm Hy giãn nở thị giác hết cỡ để nhìn, bởi trong đây khá tối, chỉ le lói một chút ánh sáng từ bên ngoài hắt vào.
Loáng thoáng Lâm Hy còn nghe được giọng nói của vài người đàn ông ở gian phòng ngoài, có vẻ như là đồng bọn của kẻ đã bẫy cô.
Đang linh hoạt uốn éo người với ý định muốn cởi trói thoát thân cho mình, bỗng chân cô va phải một vật gì đó, nhưng vật này nó lạ lắm.
Cứng không cứng, mềm không mềm.
Lâm Hy thử dùng lòng bàn chân để cảm nhận xem đó là vật gì thì bất ngờ, cái vật đó nhanh như chớp đã há miệng cắn mạnh lên ngón chân cô, khiến cô đau đến mức thét lên.
Nhưng cũng chỉ giây sau đã ngậm chặt miệng lại. Cô không thể để bên ngoài phát hiện ra được động tĩnh ở trong này. Nếu không sẽ hỏng hết kế hoạch của cô.
Ngay khoảnh khắc này, Lâm Hy thật rất muốn chửi thề, cái mỏ cô đã giựt giựt dữ lắm rồi, nhưng mà vẫn phải cố kiềm chế. Có ai hiểu được nỗi khổ này của cô không chứ?
Bấy giờ, Lâm Hy mới dồn hết sự chú ý vào cái vật vừa mới tàn nhẫn cắn lên chân cô.
Thật ra chẳng có vật nào ở đây cả, là một con người đang sống sờ sờ, một con người ngứa răng có sở thích cắn ngón chân người khác.
Nhưng một lúc sau, Lâm Hy mới cảm thấy không đúng. Khuôn mặt này trông rất quen, dù màn đêm bao phủ, chỉ có thể nhìn thấy mờ ảo nhưng cô vẫn có thể nhận ra, khuôn mặt này không ai khác chính là Hứa Chí Hâm.
Ban đầu còn có chút kinh ngạc, nhưng cô sớm đã đoán ra được, bọn chúng là đang muốn dùng Hứa Chí Hâm để bẫy cô vào tròng.
Lâm Hy thở phào một hơi, ít nhất thì hiện giờ cô đã có thêm đồng minh.
“Cậu cắn người cũng ác quá rồi đấy.”
Hứa Chí Hâm đang gồng hết sức để đề phòng, nghe được giọng nói quen thuộc, cậu không khỏi kinh ngạc trợn tròn mắt.
Chẳng mấy chốc đã thu lại móng vuốt dữ tợn muốn cấu xé người ban nãy của mình: “Chị…”
“Sao hả? Cảm thấy áy náy à? Yên tâm đi, tôi sẽ nhớ như in chuyện này… cậu cứ đợi đấy.” Lâm Hy giả bộ nói với tông giọng giận dỗi.
Hứa Chí Hâm lúc này mới khẩn trương gặng hỏi: “Chị, sao chị lại ở đây, bọn chúng không làm gì chị đấy chứ?”
Lâm Hy ra hiệu cho Hứa Chí Hâm nhỏ tiếng, tránh để người bên ngoài nghe thấy, sau đó nói:
“Khoan hãy nói tới tôi, bây giờ cậu mau chóng kể lại đầu đuôi sự việc cho tôi nghe. Là kẻ nào đã đưa cậu đến đây?”
Hứa Chí Hâm sắp xếp lại những tình tiết trong kí ức vào sáng nay, sau đó nhanh chóng thuật lại cho Lâm Hy biết.
“Lúc sáng em đi ra ngoài mua ít đồ, định là sẽ làm cơm trưa cho chị. Giữa đường thì gặp phải một người phụ nữ, bà ấy nói sẽ tiết lộ cho em biết về thân thế thật sự của em…”
Cậu lén quan sát sắc mặt của Lâm Hy rồi vội vàng giải thích: “Không phải là em nghi ngờ chị đâu. Em vốn không hề tin tưởng bà ta, nhưng vì tò mò nên em mới…”
Lâm Hy nghe xong cũng chẳng có hiểu hiện gì nhiều, cho dù Hứa Chí Hâm có thật sự nghi ngờ cô thì cô cũng không có tư cách trách cậu, cậu có quyền được biết về thân thế của mình.
“Tôi hiểu rồi, trước hết chúng ta phải thoát được khỏi đây đã rồi hẵng nói sau.”
“Chị không giận em sao, em đã làm liên lụy đến chị.” Hứa Chí Hâm như một đứa trẻ phạm lỗi đang cố gắng ăn năn hối cải.
Lâm Hy bất đắc dĩ “chậc” một tiếng: “Về nhà sẽ giận cậu sau.”
Bấy giờ Hứa Chí Hâm mới nở nụ cười, cậu có cảm giác trong lòng nhẹ nhõm hơn hẳn: “Vậy bây giờ chúng ta làm sao thoát ra?”
Lâm Hy sực nhớ ra chuyện gì đó, cô khẩn trương quay sang nói khẽ với Hứa Chí Hâm:
“Ở trong áo tôi có giấu một con dao gấp.”
Hứa Chí Hâm thoáng chốc nhíu mày nhìn người chị của mình bằng một ánh mắt khác lạ. Chị ấy làm gì mà phải giấu dao trong người?
Lâm Hy thấy cậu mặt cứ ngơ ra thì bắt đầu hối thúc: “Mau lên đi, không còn nhiều thời gian nữa đâu.”
Hứa Chí Hâm cũng không nghĩ nhiều nữa, cậu nhích từ từ lại gần Lâm Hy, đấu lưng lại với cô chuẩn bị luồn tay vào trong áo rút con dao, nhưng chỉ mới chạm tới vạt áo thì bất ngờ lúc này cô nhả ra một câu chả liên quan.
“Cậu chú ý một chút, đừng để tay cậu chạm trúng người tôi nếu không anh xã nhà tôi nhất định sẽ đánh gãy tay cậu.”
Trên mặt Hứa Chí Hâm lộ rõ sự bất mãn:
“Giữa tình thế cấp bách như thế này mà chị vẫn còn tâm trạng nhớ đến anh ta à?”
Lâm Hy rít lên một tiếng nơi kẽ răng: “Sao nào? Tôi nhớ chồng tôi… không được à? Cậu đừng có mà hở chút lại đi nói xấu ông xã của tôi.”
Hứa Chí Hâm bĩu môi, đầu lắc qua lắc lại nhại theo giọng của người chị mình: “Cậu đừng có mà hở chút lại đi nói xấu ông xã của tôi… ọe.”
Hai chị em nhà này cứ hơn thua mãi mà không hề biết rằng, ở một nơi nào đó nhân vật chính trong cuộc nói chuyện của hai người đang không ngừng ngứa ngáy lỗ tai, hắt hơi liên tục rất thống khổ.
Lâm Hy nhắm mắt hít sâu một hơi, cô đã nhịn đứa em này đến cực điểm: “Này, cậu muốn hơn thua với tôi thì đợi tới lúc ra khỏi đây đi đã, có được không?”
“Hứ!”
Lâm Hy “…”
Hứa Chí Hâm không trêu chọc người chị yêu dấu của mình nữa, trực tiếp luồn tay vào trong áo rút dao gấp ra. Sau đó cẩn thận cắt sợi dây trói.
Bởi tay cậu cũng đang bị trói chặt nên việc cắt đứt sợi dây phải mất khá nhiều thời gian.
Từng đường cắt của Hứa Chí Hâm trông rất nham nhở. Phải mất hơn 10 phút cậu mới có thể hoàn toàn cắt đứt được dây.
Xong xuôi, cậu giúp Lâm Hy cởi trói. Tay cô vì bị trói quá lâu nên đã hằn tím một đường sẫm màu.
Cô đang tỉ mỉ quan sát xem có lối thoát thân không thì bất ngờ lúc này, từ bên ngoài truyền đến một giọng nói: