Trợ Thủ Nhỏ Của Hàn Lão Đại

Chương 39: Em muốn thử cảm giác ở phòng khách không?



“Anh cũng muốn thử cảm giác cắn xương quai xanh của em.”

Lâm Hy kinh hãi trợn trừng hai mắt nhìn hắn:

“Anh… anh đừng có mà làm bậy.”

“Anh đâu có làm bậy, anh chỉ cắn bậy thôi.” Chưa đợi Lâm Hy kịp phản ứng, Hứa Dĩnh Hàn đã cúi đầu mạnh mẽ cắn lên xương quai xanh của cô. Tuy không quá đau nhưng cô vẫn không kìm được mà “xuýt xoa” một tiếng.

Hứa Dĩnh Hàn nhanh chóng tách hàm ra, ngước mắt lên nhìn cô gái nhỏ rồi cười cười:

“Được rồi, mình ngủ thôi em.”

Lâm Hy ôm một cục tức như thế làm sao mà ngủ được, cô bắt đầu chống đối hắn: “Không ngủ.”

“Không ngủ?” Hứa Dĩnh Hàn hỏi lại rồi bất ngờ ghé sát tai cô: “Nếu không ngủ, vậy thì làm chút chuyện với anh.”

“Huh?”

Lâm Hy còn chưa tiêu hóa được hết những lời mà Hứa Dĩnh Hàn nói thì đã bị hắn bế thốc lên bước ra khỏi phòng.

“Anh… mau thả em xuống.”

“Chậc, đừng quấy.” Hứa Dĩnh Hàn nói rồi bế thẳng cô xuống phòng ăn.

Đến khi đặt cô ngồi yên vị xuống ghế rồi mà cô vẫn muốn chống đối hắn: “Không, em muốn đi ngủ.”

“Ngồi yên!”

Hứa Dĩnh Hàn đột nhiên nghiêm giọng, khiến cô không dám quấy nữa, cô ngồi yên ngoan ngoãn như một con mèo, dõi mắt nhìn theo bóng lưng của hắn trong gian bếp.

Cô chọc giận hắn rồi sao? Rõ ràng là cô giận hắn nhưng sao bây giờ lại đổi thành hắn giận cô rồi?

Dù rất bất mãn nhưng Lâm Hy vẫn ngồi im chăm chú nhìn hắn chứ không dám làm loạn nữa, tuy đôi lúc muốn ngược người đàn ông này nhưng cô không phải là người không hiểu chuyện.

Lâm Hy quan sát thấy Hứa Dĩnh Hàn hình như đang lọ mọ nấu cái gì đó trong bếp.

Đến khi hắn bưng bát canh gà ra thì cô mới hiểu, Hứa Dĩnh Hàn không phải đang giận cô mà hắn chỉ đang muốn hầm canh gà tẩm bổ cho cô.

À không, canh gà là do cậu em Tiểu Hâm của cô hầm, còn hắn chỉ việc hâm nóng lại thôi.

Đột nhiên Lâm Hy cảm thấy sao mà mình yêu người đàn ông này quá đi mất?

Cô thưởng cho hắn một nụ cười tỏa nắng, sau đó thì nhỏ giọng: “Cảm ơn ông xã.”

Hứa Dĩnh Hàn nghe được hai chữ “ông xã” từ miệng cô nói ra thì tâm tình hắn vui sướng khó tả, hắn không nói không rằng đi tới bế cô ngồi lên đùi mình.

Lâm Hy nhận ra được ý đồ của hắn, cô hơi khẩn trương: “Em tự ăn được.”

“Ừm.” Hứa Dĩnh Hàn nói thì nói thế nhưng tay vẫn cẩn thận bưng bát canh nóng lên đút từng muỗng cho cô ăn, hắn còn kiên nhẫn tỉ mỉ thổi nguội vì sợ Lâm Hy sẽ bị bỏng

Lâm Hy vui vẻ nên ăn rất ngon miệng, Hứa Dĩnh Hàn đã đút cho cô đến bát thứ hai. Chỉ còn dư lại mấy muỗng nhưng cô không ăn nổi nữa, cô xoa xoa chiếc bụng no căng của mình: “Em no rồi.”

Hứa Dĩnh Hàn cũng không ép cô, hắn với tay rút tờ giấy cẩn thận lau miệng giúp cô rồi cưng chiều nói: “Em ra ngoài trước đợi anh, anh ăn xong sẽ ra liền, nếu chán thì có thể mở ti vi lên xem!”

Lâm Hy nghe lời Hứa Dĩnh Hàn, cô gật gật đầu rồi liền trèo xuống khỏi người hắn, đi tới ghế sofa mở ti vi.

Hứa Dĩnh Hàn thong thả ngồi lại ăn nốt miếng canh còn dư của cô.

Sau khi dọn dẹp đống chén bát xong xuôi, Hứa Dĩnh Hàn đang định đi lại với cô thì lúc này Hàn Tứ gọi tới báo tin:

“Báo cáo, bên phía Hàn Tam đã đánh sập nền kinh tế chính của Hứa gia, tình hình tập đoàn KT hiện đang trong nguy cơ phá sản. Gia chủ của Hứa gia, ông ta hiện giờ phải tự mình chạy đi kêu gọi vốn đầu tư khắp nơi nhưng đã bị chúng ta chặn hết tất cả các mối.”

“Làm tốt lắm!” Hứa Dĩnh Hàn nói rồi đưa mắt nhìn sang người con gái đang ngồi ở sofa, hắn thở dài thườn thượt: “Còn bà ta… có điều tra được gì không?”

Hàn Tứ nhanh chóng khai báo: “Về phía Ngu Kim Cương… hiện vẫn chưa thấy bà ta có động tĩnh gì thưa lão đại.”

“Ừm, cứ vậy mà làm.” Hứa Dĩnh Hàn chỉ nói một câu rồi tắt máy.



Lâm Hy tập trung xem phim truyền hình đến mức Hứa Dĩnh Hàn tới gần cô cũng không phát hiện ra. Cho đến khi môi mỏng của hắn chạm vào vành tai mẫn cảm, nói ra những lời như rót mật vào tai:

“Cô gái nhỏ… phim truyền hình cuốn hay ông xã của em cuốn? Hửm?”

Lâm Hy mắt dán chặt lên màn hình nhưng tâm trí dường như đã bay đi đâu.

Cô như là bị Hứa Dĩnh Hàn thôi miên, cứ thế thuận theo lòng mình mà nói: “Anh cuốn.”

“Ngoan.” Bên tai là giọng cười trầm thấp của hắn.

Mặt Lâm Hy sớm đã đỏ bừng, cô muốn tập trung xem nốt phần còn lại của bộ phim nhưng Hứa Dĩnh Hàn dễ gì buông tha cho cô, từ đầu đến cuối hắn vẫn luôn làm cô phân tâm.

“Em vẫn còn muốn xem?” Hứa Dĩnh Hàn phả hơi vào tai cô hỏi nhỏ.

Môi mỏng của hắn ngao du khắp nơi trên gáy của Lâm Hy, cô không thể xem phim một cách bình thường được, trong người bắt đầu ngứa ngáy:

“Đừng…”

Hắn khẽ cười một tiếng, cằm đặt lên vai cô, bắt đầu nhỏ giọng bên tai dụ dỗ: “Em muốn thử cảm giác ở phòng khách không?”

Lâm Hy mặt đỏ tía tai: “Anh… đứng đắn một chút.”

“Không thích đứng đắn!” Hắn vừa nói vừa phớt nhẹ bạc môi lên cổ của Lâm Hy.

Thân thể Lâm Hy khẽ run lên, cô thẹn đến mức chỉ còn biết quay đầu lại chấn vấn hắn:

“Anh từ lúc nào mà trở nên mặt dày vô sỉ như thế hả?”

Hắn cười cười: “Từ lúc chiếm được lần đầu của em.”

Lâm Hy: “…”

Tay Hứa Dĩnh Hàn đã luồn hẳn vào trong áo của Lâm Hy, ngang nhiên mơn trớn vùng eo nhỏ, cô khẩn trương bắt lấy bàn tay đang làm loạn của hắn.

“Này, chân em còn đang bị thương, anh không được bắt nạt em.”

Hứa Dĩnh Hàn có tai như điếc, hắn nhắm mắt tiếp tục gặm nhấm vành tai của cô gái nhỏ như là đang thưởng thức một món mồi ngon.

Môi hắn từ từ dời xuống, dịu dàng khẽ lướt qua hàng mi run rẩy, rồi cứ thế chầm chậm di chuyển tới sống mũi, lại xuống thêm một chút…

Hắn nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, hai đôi môi cùng nhau kề sát.

Lâm Hy phút chốc xụi lơ trong lòng hắn, cô bị hôn đến thân thể mềm nhũn, không buồn cử động. Tùy ý để hắn chiếm lấy tất thảy tư vị ngọt ngào cùng hương thơm chỉ thuộc về riêng cô.

Hơi thở của hắn càng lúc càng gấp gáp nóng bỏng, lý trí của cô cũng theo sự nóng bỏng đó mà phiêu tán, thân thể vô lực ngã xuống sofa.

Cô đi tới đâu, đôi môi của Hứa Dĩnh Hàn theo tới đó, hắn tham lam cắn nuốt làn môi mềm mại cùng chiếc lưỡi tà mị thơm tho.

Sự mê hoặc này, dù cô có muốn cự tuyệt cũng không thể cưỡng lại sức hấp dẫn mãnh liệt này.

“Dĩnh Hàn… đủ rồi, tới đây thôi…” Lâm Hy vội cản lại bàn tay đang bá đạo làm càn của hắn.

Cô còn đang bị thương, chỉ sợ nửa đường chân cô gặp phải vấn đề gì đó sẽ làm hắn mất hứng.

“Không… dừng lại…” Tiếng kêu nỉ non của Lâm Hy bị hắn dùng nụ hôn nuốt trọn. Tiếp đó là giọng nói trầm khàn mê hoặc:

“Cô gái nhỏ… em thật sự hy vọng anh sẽ buông tha cho em?”

Tất nhiên là không rồi, hắn khơi dậy cơn ngứa ngáy trong lòng cô, bây giờ mà dừng lại thì chính cô cũng sẽ không vui.

Nhưng tình hình hiện giờ không thể được, cô sợ biểu hiện của cô sẽ khiến hắn không hài lòng, vẫn nên chờ chân cô lành hẳn thì hơn.

“Đợi mấy hôm nữa có được không?” Lời này cô nói rất nhỏ.

Ánh mắt hắn sâu thẳm nhìn cô, trong không gian tĩnh mịch, ánh mắt đó như phá tan đi lớp phòng vệ cuối cùng.

“Hy… ngoan ngoãn…” Hắn nhẹ nhàng thả ra ba chữ.

Lâm Hy rốt cục cũng giương cờ đầu hàng, cô không phản kháng được nữa, cũng không muốn phản kháng nữa.

Hai tay cô bất giác vòng qua ôm cổ Hứa Dĩnh Hàn, hắn nhìn thân thể mềm mại ở trong lòng, không kìm lòng được mà cúi đầu hôn lên trán cô.

Trong nháy mắt, làn môi mỏng một lần nữa mãnh liệt quấn lấy hai cánh môi mềm, cướp đoạt hương vị từ chiếc lưỡi nhỏ.

Khuôn mặt Lâm Hy dần nóng lên, thân thể cũng bắt đầu nóng lên. Bàn tay đang không ngừng càn quấy của hắn khiến cơ thể cô như đón nhận được một cảm giác k.í.c.h t.h.í.c.h mãnh liệt chưa từng có.

“Hy ngoan… gọi tên anh…” Hắn nhỏ giọng bên tai cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.