Trợ Thủ Nhỏ Của Hàn Lão Đại

Chương 42: Đồng vợ đồng chồng, tát biển đông cũng cạn



Hứa Dĩnh Hàn nghe được câu nói xéo sắc của cô gái nhỏ thì bạc môi hắn đắc ý giương cao.

Hắn ôm đầu cô sủng nịnh cưng chiều, môi mỏng khẽ thì thầm: “Cô gái nhỏ… miệng lưỡi khôn khéo lắm.”

Lâm Hy nhìn hắn mỉm cười, nhếch lông mày một cái: “Nếu không khôn khéo, làm sao xứng với anh?”

Hứa Dĩnh Hàn dùng trán mình cụng vào trán của cô, hắn phả hơi nhẹ: “Em dù thế nào cũng đều xứng.”

Cô gái nhỏ nở một nụ cười hài lòng, đôi môi đỏ mọng chủ động tìm đến môi hắn, bắt đầu hé miệng cắn nhẹ, hai con người cứ thế quấn quýt triền miên.

Những con người trong phòng: “…”

Đặng Dương nhìn không thôi cũng ngứa mắt, anh ta cố tình ho lớn hai tiếng rồi nói: “Có vợ cũng đừng quên mất thằng bạn này chứ, tôi ngồi đây từ nãy đến giờ mà cậu chẳng hề đếm xỉa tới, thật đau lòng quá…”

“Không phải cậu có người đẹp ngồi kế bên rồi sao?” Hứa Dĩnh Hàn giở giọng trêu đùa.

Ánh mắt Thẩm Dung Yên lúc này sâu thẳm nhìn hắn, như có ngàn điều muốn nói nhưng đành lực bất tòng tâm.

Lâm Hy chợt phát hiện ra ánh mắt này không đúng…

Đôi mắt là thứ không bao giờ biết nói dối, có thể che giấu điều muốn nói ở trong lòng, nhưng không thể ngăn được cảm xúc hiện lên trong đôi mắt, mà ánh mắt này của Thẩm Dung Yên, nếu không phải là yêu thì là gì?

Lâm Hy còn chưa thoát ra khỏi mớ cảm xúc hỗn độn thì lúc này Giang Minh mở miệng dập tan đi suy nghĩ của cô:

“Này Dĩnh Hàn, không phải lão già đó có ý muốn bàn chuyện hôn sự của cậu với vị Thẩm tiểu thư đây sao? Đừng nói là cậu định một chân đạp hai thuyền đấy nhé.”

Lâm Hy trong một thoáng đã kinh ngạc đến mức chỉ còn biết nhìn hắn chằm chằm.

Chuyện này đến tận ngày hôm nay cô mới biết, Hứa Dĩnh Hàn hắn cũng chưa từng nói với cô.

Cảm nhận được ánh mắt khác thường của cô gái nhỏ, Hứa Dĩnh Hàn vỗ nhẹ lên tấm lưng cô, sau đó lia ánh mắt sắc lẹm sang phía Giang Minh.

Giang Minh: “…”

Mà lúc này Đặng Dương cũng không mấy vui vẻ, người phụ nữ trong miệng Giang Minh vừa nói hiện đang ngồi trong lòng anh, vậy mà Giang Minh còn không biết cẩn thận miệng lưỡi.

Giang Minh có cảm giác hai hướng đông tây đều đang có hai tảng băng lạnh tấn công gã.

Biểu hiện của hai người khiến Giang Minh thoáng chốc đã biến sắc, gã rùng mình một cái, biết điều mở miệng hòa hoãn:

“Ờm… đùa thôi mà, hôm nay đến đây là để vui vẻ, đừng có căng thẳng quá.”

Lâm Hy nhíu mày, sự không vừa lòng của cô hiện rõ lên mặt. Hứa Dĩnh Hàn dùng hai ngón tay kéo giãn hàng mày đang nhíu chặt của cô, dịu dàng hỏi: “Em muốn anh giải quyết cậu ta thế nào?”

Lông mày cô càng nhíu chặt hơn nữa, cô khoanh tay trước ngực, ngả lưng dựa sofa liếc mắt nhìn sang Giang Minh: “Em ghét gã ta, tốt nhất là đừng để cho gã còn miệng để đi phát ngôn bừa bãi!”

“Được, anh sẽ khiến cậu ta không thể nói được nữa.” Hứa Dĩnh Hàn nựng nựng má cô, yêu chiều nói.

Lời của Lâm Hy chỉ là trong lúc nóng giận nên nói cho bỏ ghét, chứ thật lòng cô cũng không tàn nhẫn đến mức đó: “Anh dọa gã một chút là được, không cần làm quá lên đâu.”

Hứa Dĩnh Hàn khẽ cười trầm thấp, hôn lên môi cô một cái rồi sủng nịnh nói: “Đồng vợ đồng chồng tát biển đông cũng cạn, vẫn là cần em phối hợp với anh một chút rồi?”

Lâm Hy nhướng mày sáng tỏ, xem ra sắp có trò hay…

Lúc ngước lên, Lâm Hy một lần nữa lại bắt gặp ánh mắt si tình của người con gái đang ngồi trong lòng Đặng Dương. Ánh mắt ấy không một chút kiêng dè mà cứ thế đắm chìm hướng tới người đàn ông của cô.

Trong lòng Lâm Hy bất chợt dâng lên một cảm giác khó chịu, thì ra tận mắt chứng kiến tình địch của mình cũng rất nặng tình thì cảm xúc lại không mấy dễ chịu như vậy.

Trước giờ cô không có khái niệm sẽ nhường những thứ vốn thuộc về mình, người đàn ông này càng không thể.

Thẩm Dung Yên cô ta kém may mắn thì kệ cô ta, chứ không có cái chuyện Lâm Hy tự tay dâng hiến người đàn ông của mình được.

Hứa Dĩnh Hàn không phải kẻ ngốc, hắn không ngơ đến cái mức không nhìn ra được tình cảm của Thẩm Dung Yên dành cho hắn.

Chỉ là hắn đã có cô gái nhỏ của mình rồi, vậy nên hắn chẳng còn lòng dạ đâu mà để mắt đến Thẩm Dung Yên.

Hứa Dĩnh Hàn biết cô gái trong lòng hắn đang ghen, tâm tình cũng vì đó mà mở cờ phơi phới, hắn đè thấp giọng, giây sau nói ra những lời mị hoặc chế.t người: “Hy ngoan… anh là của em, chỉ là của riêng em… nếu có người dám có ý đồ không trong sạch, tùy em xử lý.”

Lâm Hy ngước lên nhìn thẳng vào mắt Hứa Dĩnh Hàn, ánh mắt cô đăm đăm nhìn hắn như thể đang ấp ủ một ý định gì đó.

Chỉ giây sau…

Ở một góc khuất không ai thấy, cô gái nhỏ bạo gan nắm lấy vật lớn tượng trưng cho đàn ông của Hứa Dĩnh Hàn.

Hắn như hít phải một ngụm khí lạnh, vô thức buột miệng gầm khẽ một tiếng.

Không tin được là cô gái nhỏ của hắn vậy mà lại dám làm như vậy.

Trong phòng khá tối nhưng Lâm Hy vẫn có để hình dung được nét mặt đặc sắc của người đàn ông đang khá chật vật, bởi bàn tay nghịch ngợm đang không ngừng châm lửa.

“Cô gái nhỏ, em có biết thế nào là đùa với lửa không?” Hắn dựa đầu mình vào trán Lâm Hy, giọng khàn khàn.

Tay cô khoanh tròn một vòng, nhìn hắn chật vật trong lòng cô lại dâng lên một chút thành tựu: “Ở đây nếu anh dám để người khác chạm vào, em sẽ phế luôn “tiểu huynh đệ” của anh.”

Tới câu cuối, Lâm Hy còn cố tình dùng lực bàn tay khiến hắn nhịn không được mà rên lên một tiếng khe khẽ.

Bên kia nghe được âm thanh kỳ lạ thì bất chợt cả căn phòng im bặt, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Lâm Hy và Hứa Dĩnh Hàn.

“Này Dĩnh Hàn, cậu ổn chứ?” Câu này Giang Minh hỏi.

Trong phòng bao vốn tối om tối mù, bọn họ không thể phát hiện ra cánh tay của người con gái lại đang đặt ở vật cấm của đàn ông, ngang nhiên mà nghịch ngợm.

Tay Hứa Dĩnh Hàn nắm chặt lại thành quyền, hắn cố điều chỉnh nhịp thở: “Mọi người cứ tiếp tục…”

Lâm Hy đắc ý vô cùng, bàn tay vẫn nghịch ngợm châm lửa không buông: “Mọi người cứ tiếp tục.” Cô cười khúc khích nhái lại lời hắn.

“Em to gan lắm, không sợ anh sẽ phát dụ.c tại đây à?”

Lâm Hy không những không sợ mà còn mạnh miệng khiêu khích: “Anh dám sao?”

Dù gì cô cũng không tin là Hứa Dĩnh Hàn hắn dám có hành động không đứng đắn trước bao nhiêu con người như thế này. Vậy nên cô đã đắc ý lại càng đắc ý hơn.

Nhưng chỉ giây sau, Hứa Dĩnh Hàn hoàn toàn dập tan những nhận định của cô về hắn từ trước đến giờ. Hắn nhanh chóng cho cô biết, hắn không những dám mà còn có thể hơn như thế nữa.

“Anh…”

“Sao nào?” Hứa Dĩnh Hàn luồn hẳn tay vào trong áo, mơn trớn vùng eo mảnh khảnh của cô gái nhỏ, còn cố ý véo nhẹ một cái.

Những người trong phòng không hề phát hiện ra điều bất thường, nhưng ở góc nhìn của Thẩm Dung Yên thì lại có thể nhìn thấy tường tận.

Trong lòng Thẩm Dung Yên dâng lên cảm giác chua xót, thì ra người con gái khiến cho Hứa Dĩnh Hàn trở nên mất khống chế, phải tiêu diệt toàn bộ Xã Phường Châu không ai khác chính là cô.

Thẩm Dung Yên đỏ mắt bật cười, nhìn thấu được mọi thứ…

Cô ta nhận lời đến đây cũng bởi vì nghe tin hắn cũng sẽ tới, nhưng bây giờ Thẩm Dung Yên chẳng còn lý do gì để nén lại nơi này nữa rồi.

“Mọi người cứ tiếp tục vui vẻ, tôi xin phép.” Nói xong Thẩm Dung Yên nhanh chóng rời đi.

Đôi mày kiếm của Đặng Dương thoáng chốc nhíu chặt, cô ta như vậy là đang không nể mặt anh.

Đặng Dương trực tiếp đứng dậy, khuôn mặt lạnh tanh pha chút nộ khí mở toang cửa bước ra khỏi phòng bao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.