Lúc đi tới ngã ba, Lâm Hy trông thấy một chiếc SUV hạng sang được đỗ ở phía bên kia đường. Cô có thể cảm nhận rõ ràng có một cặp mắt đang không ngừng dõi theo cô, nhưng cô cũng chẳng mấy bận tâm, bởi cô chẳng còn tâm trạng đâu mà để ý đến sự bất thường này nữa, chỉ muốn mau chóng quay trở về khách sạn, nơi mà mọi người vẫn đang chờ cô.
Bên trong chiếc SUV hạng sang ban nãy, một người đàn ông quần áo chỉnh tề, dáng vẻ cùng khí thế trang nghiêm đang ngồi lật qua lật lại từng trang tư liệu có liên quan đến sáu tháng khủng khiếp mà con gái ông đã phải trải qua.
“Là lão ta làm sao?” Ông đóng sấp tư liệu lại, giọng nói trầm trầm pha chút nộ khí cất lên.
“Đúng vậy thưa ba, tuy con không rõ lý do vì sao chị ấy phải chịu mức hình phạt nặng như vậy, nhưng con chắc chắn chị bị đày đến đảo hoang không phải là do chị ấy giết người, con càng không tin người như chị ấy lại có thể ra tay sát hại đồng môn, chuyện này tuyệt đối không thể, trong chuyện này chắc chắn có ẩn tình.” Từng khớp ngón tay bị nắm chặt lại, gân xanh nổi rõ, cơn tức giận bùng phát đó không ai khác chính là Lâm Quyền.
Nói đến đây thì chắc không cần đoán cũng biết, người đàn ông nghiêm nghị ngồi kế bên cậu hẳn là Lâm Văn tiên sinh, ông trùm kinh doanh Thượng Hải, cũng chính là ba ruột của Lâm Hy.
Lâm Quyền thấy ông không nói gì, trong lòng cũng tự hiểu ba mình đang rất tức giận, cậu bèn nhanh chóng chuyển chủ đề: “Lúc ở bữa tiệc, sao ba không tới gặp chị ấy?”
“Hiện giờ chưa phải lúc.” Ông hơi ngả cười về phía sau, mắt nhắm lại sau đó thở dài: “Con bé đã đủ thứ chuyện phiền phức rồi, trước khi chưa thể giải quyết mọi chuyện một cách ổn thỏa, ta vẫn nên để con bé thoải mái tư tưởng một chút, sau này đến nói cho con bé biết vẫn chưa muộn.”
“Vâng, con hiểu rồi.” Lâm Quyền rất nghe lời ông, bởi ba cậu trước nay làm việc cẩn trọng, ông luôn biết cách làm thế nào để tốt cho Lâm Hy, vậy nên cậu cũng không thắc mắc gì nữa, trong lòng cũng yên tâm phần nào.
…
Về đến khách sạn, Lâm Hy uể oải cởi mũ tháo găng tay sau đó thì chậm rãi bấm thang máy đi lên phòng của mình.
Vừa mở cửa ra, tiếng ồn náo nhiệt từ bên trong xộc thẳng vào màng nhĩ khiến cô đinh đinh nhức óc, thì ra là đám Minh Lễ bọn họ đang đánh bài.
Nhận thấy tiếng động ngoài cửa, bọn họ đồng loạt ngoảnh mặt nhìn sang: “Aaaa… nữ chủ chị về rồi.”
Doãn Tử một mặt lấm lem bùn đất chạy lại ôm cô, ngay cả quần áo và tay cô bé cũng bị dính.
“Khoan đã.” Lâm Hy đưa một ngón tay lên trán Doãn Tử sau đó đẩy ra, ý tứ không muốn để cho cô bé ôm mình trong bộ dạng này.
“Nữ chủ à, chị ghét bỏ em!” Doãn Tử khoanh tay hậm hực không thèm nhìn Lâm Hy nữa, điệu bộ giận dỗi này cực kỳ đáng yêu.
Lâm Hy chẳng mấy chốc đã bật cười, cô nắm lấy tai Doãn Tử kéo lại. “Em còn dám nói nữa hả, còn các anh nữa, sao lại cho con bé chơi dơ như thế hả?”
“Ây, chúng tôi không biết gì nha, là chủ ý của em ấy, em ấy rủ chúng tôi chơi.” Viễn Minh xua tay lắc đầu lia lịa, sơ hở lại liếc mắt ra hiệu cho đám Minh Lễ hùa theo: “Đúng thế, chơi bài thua đắp bùn là chủ ý em ấy, bình thường nữ chủ sủng em ấy nhất, cho nên chúng tôi không dám không nghe theo.”
“Này, Minh Lễ… cái tên phản bội nhà anh! Lúc nãy anh là cái người hào hứng nhất hội chơi bài đấy.” Doãn Tử vì không thể thoát được cho nên chỉ biết vung chân tới tấp vào không trung.
Thấy Lâm Hy đang nhìn mình, Minh Lễ lắc đầu bày ra vẻ mặt vô tội: “Nữ chủ à, oan cho tôi quá.”
“Hừ!”
"Các anh giỏi!
“Giỏi lắm!”
Đám Minh Lễ nhe răng cười cười, đầu ai nấy đều cúi sụp xuống không dám nhìn lên. Cứ tưởng là đã êm chuyện, nào ngờ nữ chủ của bọn họ bỗng quát lên một tiếng khiến bọn họ giật thót: “Dọn hết đống này cho tôi, dọn không sạch thì ra đường mà ngủ!”
“Chúng tôi dọn liền, chúng tôi dọn liền…” Bọn họ gấp rút cuỗm hết đống bùn cùng mấy lá bài rồi dọn dẹp sạch sẽ, chỉ sợ chậm trễ vị nữ chủ tôn quý của bọn họ sẽ lột da bọn họ mất.
Doãn Tử nuốt ực một tiếng, thân hình mảnh khảnh thướt tha của người bên cạnh rõ là nhỏ nhắn, thế mà giờ phút này lại khiến cô bé sợ tái mét mặt.
“Nữ chủ, vậy còn em…” Doãn Tử ngước lên thử thăm dò, lại bị ánh mắt cảnh cáo của Lâm Hy dọa cho sợ, cô vội chuyển liền sang bộ dạng mềm yếu: “Ây dô, tai em sắp bị nữ chủ kéo đứt rồi, đau chết mất.”
“Em câm miệng!”
Doãn Tử phút chốc im bặt, lại nuốt ực thêm một cái nữa, cô bé nghiêng đầu nhìn Lâm Hy rồi cười “hì hì”.
Đến cuối cùng thì Lâm Hy cũng đành thỏa hiệp, con bé Doãn Tử này đúng là được sủng lên tận trời rồi: “Em còn không mau đi tắm đi rồi ra ôm tôi, có biết chiếc váy tôi đang mặc có giá bao nhiêu không? Nó mà bị em làm bẩn tôi bắt em đền gấp đôi.”
“Hả?” Doãn Tử méo mặt, bộ dạng ngốc đến không thể tưởng tượng được.
“Còn không đi?” Lâm Hy mất kiên nhẫn thúc dục.
“À.” Doãn Tử bỏ lại một câu sau đó thì chạy vọt vào trong phòng tắm.
“Chậc! Con bé này, chạy từ từ thôi kẻo ngã.”
…
Trời dần sáng, thời tiết mùa thu năm nay đặc biệt lạnh hơn bình thường.
Trong một căn phòng thiết kế với một gam màu đen huyền bí sang trọng bất ngờ vang lên tiếng thét.
“Chị…”
Hứa Chí Hâm mở mắt ngồi bật dậy sau một ngày bất tỉnh, hộ tá ở bên ngoài nghe được liền gấp gáp chạy vào: “Hứa thiếu gia, cậu tỉnh rồi, để tôi đi gọi ngài Hứa.”
Hứa Chí Hâm như chết sững người, cậu nhìn mọi thứ thân quen trước mặt, thoáng chốc lại cảm thấy mất mát.
Cậu trở về Hứa gia rồi.
“Chí Hâm…” Bên ngoài cửa có tiếng ồm ồm của một người đàn ông, hẳn là giọng của ba cậu.
“Tốt quá, cuối cùng thì con cũng tỉnh.” Hứa Cảnh Gia vui mừng ôm chầm lấy cậu, sau lưng ông ấy là Ngu Kim Cương, là người mà cậu căm ghét vô cùng.
Trông thấy ánh mắt của Hứa Chí Hâm từ nãy đến giờ vẫn luôn chằm chằm nhìn mình, bà ta có chút hoảng, vội lay lay Hứa Cảnh Gia: “Ông à, con nó vừa mới tỉnh, ông để cho thằng bé nghỉ ngơi đi.”
“Ấy chết, tôi mừng quá nên quên. Chí Hâm à, con nằm xuống rồi chúng ta nói chuyện.” Hứa Cảnh Gia đỡ Hứa Chí Hâm nằm xuống, sau đó thì cũng kéo ghế ngồi kế bên giường: “Thế nào? Đã thấy khỏe hơn chưa?”
Lần này tỉnh lại, cậu dường như đã hoàn toàn nhớ ra tất cả, kể cả những việc trước và sau khi mất trí nhớ cậu đều nhớ rõ mồn một. Chỉ là, bây giờ vẫn chưa phải lúc.
“Ông là ai?” Hứa Chí Hâm bày ra vẻ mặt ngây ngốc nhìn ông.
Hứa Cảnh Gia từ vui mừng đến giật giật khóe miệng, ông biết đứa con trai này của mình bị tai nạn mất trí nhớ, nhưng ông không nghĩ rằng đến ngay cả người thân của mình mà cậu cũng sẽ quên.
“Không sao, con quên thì để ta nói cho con biết. Ta là ba của con - Hứa Cảnh Gia, còn con chính là đứa con trai duy nhất kế thừa sản nghiệp của nhà họ Hứa. Cho nên, dù nhớ hay không thì từ ngày mai Hứa Chí Hâm con cũng phải tập làm quen với cuộc sống của cái nhà này, con hiểu rồi chứ?” Hứa Cảnh Gia ngoài mặt tình nghĩa cha con nhưng những lời nói ra lại không câu nào là không cảnh cáo.
“Vâng ạ.” Cậu nói xong thì liếc mắt nhìn người mẹ kế của mình, bà ta rõ ràng là đã đắc ý hơn trước, không còn cái vẻ kiêng dè sợ sệt như lúc mới bước vào.
“Đừng cứ nhìn mãi như thế, con nên chào hỏi bà ấy một câu mới phải, bà ấy đã cứu con đấy.” Hứa Cảnh Gia nghiêm giọng răn dạy Hứa Chí Hâm.
Nghe được những lời này, cậu không khỏi cười thầm khinh bỉ. Nhờ ơn của bà ta mà cậu suýt nữa mất nửa cái mạng, bây giờ lại cảnh tượng gì đây? Hãm hại không được liền chuyển kế lấy lòng à?
“Ấy, ông à… đừng có ép thằng bé làm gì, tôi sớm đã quen rồi.” Miệng thì nói vậy nhưng trong lòng đã mở cờ hớn hở.
Tuy kế hoạch bị Hứa Cảnh Gia phá hỏng nhưng bù lại bà ta càng nhận được sự tín nhiệm của ông ta, suy cho cùng thì cũng không hẳn là thất bại.
Ngày hôm qua, khi bà ta đang trên đường chuẩn bị đưa Hứa Chí Hâm đi đến bờ vực để tạo hiện trường giả, nhưng nửa đường lại gặp Hứa Cảnh Gia, không còn cách nào khác ba ta chỉ đành lấp liếm rằng mình lo cho sức khỏe của ông, biết ông đang đau đầu vì chuyện của con trai nên bao lâu nay vẫn luôn tự mình đi tìm Hứa Chí Hâm về.
Đúng là người đàn bà giảo quyệt.
Sau khi Ngu Kim Cương cùng Hứa Cảnh Gia rời khỏi phòng, Hứa Chí Hâm từ từ mở mắt. Cậu rơi vào trầm tư, cũng không biết đang suy nghĩ gì, chỉ trầm mặc như thế mãi.
Tại sân huấn luyện của biệt thự, hiện tại đang là giờ nghỉ giải lao, từng nhóm trợ thủ chia năm xẻ bảy mỗi người ở một góc, có vẻ như nội bộ đang không được đoàn kết cho lắm.
Như thường lệ, cứ hễ tới giờ giải lao thì y như rằng trên group chat lại rần rần như cái chợ, à không… còn hơn cả cái chợ ấy.
Nội dung của cuộc bàn luận này vẫn là về đời tư của lão đại, dường như nói xấu đời tư lão đại đã trở thành một thú vui tất yếu bắt buộc phải có trong những giờ mà bọn họ rảnh, bởi có nói bao nhiêu cũng không hết chuyện, nhổ chuyện này lại nảy mầm thêm chuyện khác, thành ra “bé cún lớn dữ tợn” bọn họ nói xấu không tha ngày nào.
Một trợ thủ nam thì thầm to nhỏ nói: “Tôi nghe nói Lâm Hy trở về rồi đấy.”
Người nọ bên cạnh lại chõ miệng vào: “Tôi còn nghe nói tối qua cô ấy lái xe đến bữa tiệc quậy banh lễ đính hôn của lão đại cơ.”
“Thật vậy sao?”
“…” Tiếng xì xào bàn tán không dứt, Hàn Tam vừa dịp ghé ngang nên nghe được, anh lớn giọng quát tháo: "Các người rảnh rỗi không có chuyện gì làm phải không? Dám bàn tán về lão đại!
“Bọn họ bàn tán đúng mà.” Một giọng nói trong trẻo nhưng ma mị bất ngờ cất lên, Hàn Tam phút chốc quay ngoắt lại, gặp được vị khách quen thuộc anh ta không khỏi sững sờ.
“Lâm Hy?” Mất một lúc Hàn Tam mới có thể thốt ra hai từ, tuy là đã được nghe kể lại mọi chuyện vào tối hôm qua nhưng khi tận mắt nhìn thấy anh vẫn có chút kinh ngạc.
Anh không nghĩ rằng Lâm Hy lại tự mình tìm đến đây.
“Tôi cũng đâu phải quỷ, anh làm gì mà ngạc nhiên dữ vậy?” Lâm Hy đứng đối diện Hàn Tam, khóe môi mỉm cười đưa tay tới: “Xin chào, đã lâu không gặp.”
Hàn Tam không trả lời, cũng không đáp lại cái bắt tay của cô.
Lâm Hy cũng tự hiểu, cô chủ động rút tay mình về, nhưng biểu cảm không có chút gì gọi là gượng gạo: “Anh cũng thật là, lão đại của anh có thể bạc tình bạc nghĩa, nhưng sao đến cả anh cũng phủi mông không chịu nhận người như thế chứ?”
“Cô Lâm, xin thứ lỗi, tôi nghĩ là cô không nên xuất hiện ở đây đâu, mời cô về cho.” Hàn Tam trực tiếp đuổi người.
Lâm Hy đứng im như pho tượng, mặc cho những lời nói đang xoay chuyển: “Không chào đón tôi sao?”
“Đúng vậy, nơi đây không chào đón cô!” Phía xa xa bất ngờ có tiếng trầm thấp vọng lại, giọng nói này quá quen thuộc, quen đến mức cô không cần nhìn cũng có thể xác định được đó là Hàn Tứ.
“Tôi xin nhắc lại một lần nữa lời của Hàn Tam, mời cô rời khỏi đây ngay lập tức.” Hàn Tứ như là đã rất mất kiên nhẫn.
Lâm Hy đứng trước thái độ này của anh ta không hề có một chút nản lòng, cô nhìn một lượt xung quanh sau đó nói: “Khó khăn lắm mới trở về được, anh nghĩ tôi sẽ chấp nhận lời yêu cầu này của anh?”
“Hàn Tứ.” Thấy vẻ mặt tức giận đang sắp sửa bùng phát của Hàn Tứ, Hàn Tam lên tiếng ngăn cản.
“Vậy cô muốn gì? Cô hại lão đại như vậy còn chưa đủ à?” Lời này Hàn Tam nói.
Lâm Hy vẫn chưa nhận ra được ý tứ trong câu nói của Hàn Tam, trong đầu hiện tại chỉ toàn là hình ảnh cô sống khổ sở bất hạnh, bị đám thổ dân bẩn thỉu tra tấn đến mất đi đứa con của mình.
“Tôi hại gì hắn ta chứ? Ngược lại vì hắn mà tôi đã phải sống dở chết dở ở cái nơi khỉ ho cò gáy đó, xuýt chút nữa mạng đã không còn. Nếu không phải vì thù chưa thể trả, e là tôi đã không thể cầm cự được cho đến ngày hôm nay đâu.” Hai người bọn họ nhận ra được khi nói ra những lời đó cô đã mất bình tĩnh tới mức nào.
Cả hai cùng quay lại nhìn nhau, xem ra thời gian qua cô cũng chẳng sung sướng bình yên gì. Chỉ là, như vậy cũng không thể khơi dậy được lòng thương cảm của bọn họ, người của tổ chức từ lâu đã được huấn luyện trở thành lòng dạ sắt đá như vậy rồi.
Lâm Hy càng nói càng cảm thấy không đủ, cô tiếp tục nói: “Còn lão đại của các người thì sao? Tôi ngày nhớ đêm mong cầu phúc cho hắn ở thế giới bên ngoài có thể sống bình an vui vẻ…” Cô bỗng nhiên bật cười: “Giờ thì hay rồi, hắn vui vẻ tới mức thản nhiên vứt bỏ tôi để lấy một người phụ nữ khác, lão đại của các anh quả là tuyệt vời!”
Lâm Hy vỗ tay tán thưởng trước mặt Hàn Tam, Hàn Tứ, nụ cười trên môi vẫn không ngớt.
“Cô Lâm à, chuyện lão đại kết hôn…”
“Đừng nói nữa, làm ơn đừng bao giờ nhắc đến chuyện này trước mặt tôi nữa, tôi không có lòng dạ để nghe.” Lâm Hy thẳng thắn cắt đứt lời Hàn Tam nói, anh ta cũng chỉ đành thở dài.
“Vậy bây giờ cô đi được rồi đấy.” Hàn Tứ nói.
“Đi hay ở e là cũng không đến lượt anh quyết định đâu.” Lâm Hy nở một nụ cười đầy mị hoặc, đoán chừng đã thành công khiến Hàn Tứ máu sôi sùng sục.
“…” Những tiếng xì xào của đám trợ thủ giữa sân nhiều không kể xiết, Hàn Tứ định ra lệnh cho bọn họ giải tán nghỉ ngơi nhưng lại bị Lâm Hy cướp lời, vẫn là chậm một bước.
“Từ hôm nay, Lâm Hy tôi sẽ ở lại nơi này giám sát mọi người huấn luyện, và còn… giám sát vị chồng máu lạnh của tôi nữa.” Lâm Hy rút từ trong túi ra một tấm lệnh bài, bên trên có khắc ba chữ “Khúc Hồng Lệnh”. Cô giơ tấm lệnh lên cao, dõng dạc tuyên bố với tất cả trợ thủ ở sân huấn luyện.
Khoảnh khắc tấm lệnh bài được đưa lên, tiếng xì xào bỗng dưng im bặt, dù có rất nhiều dấu chấm hỏi trong đầu nhưng bọn họ đều không dám bàn luận gì thêm nữa, ngay cả Hàn Tam, Hàn Tứ cũng lặng lẽ cúi đầu.
Khúc Hồng Lệnh là tấm lệnh bài được truyền tay từ vị chủ nhân thống trị đời trước, uy lực của nó còn ngang hàng với cả lão đại. Đó cũng là lý do vì sao khi nhìn thấy Khúc Hồng Lệnh trong tay Lâm Hy bọn họ lại cung kính cúi đầu như vậy.
Ngày đó, khi Hứa Dĩnh Hàn đưa cho cô tấm lệnh bài này, cô cũng chỉ nghĩ đó là một món quà hắn tặng cho cô. Vậy nên bao lâu nay cô vẫn luôn giữ gìn và trân trọng nó, cũng giống như là trân trọng tấm lòng của Hứa Dĩnh Hàn.
Cô nào có biết được Khúc Hồng Lệnh là cái gì, cho tới khi tới gặp A Phong, lúc đó cô mới biết được hắn vậy mà lại trao cho cô quyền hạn lớn như vậy. Cô bám víu lấy chi tiết nhỏ này để quyết tâm cùng Tống Dương trở về, với hy vọng suy nghĩ của mình là đúng. Dù ngoài miệng thốt ra những lời cay đắng nhưng cô vẫn luôn tin trong chuyện này có gì đó không được bình thường.
Hoặc chỉ là, suy nghĩ của cô đã sai.
“Lâm Hy, tôi hy vọng cô sẽ không phụ tấm lòng của lão đại.” Hàn Tứ nói.
Lâm Hy nhoẻn miệng cười: “Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ ngược lão đại của anh ra bã!”