Hứa Dĩnh Hàn không muốn tiếp tục chủ đề này thêm nữa, liền kết thúc ngắn gọn: “Cô chỉ cần an phận một chút là được, không cần biết quá nhiều chuyện đâu.”
“Hừ!” Lâm Hy nhếch môi khẽ cười.
“An phận, được…” Cô cắn răng gật đầu, đột nhiên lại lảo đảo như người đang say, giây sau mắt cô không ngừng hướng về khắp nơi trong căn phòng như đang định làm gì đó.
Vài giây sau…
Choang! Chiếc bình cổ quý giá bể tan tành.
Tiếp theo là đến đèn ngủ, ghế dựa, mâm trà… Từng món từng món một đều bị Lâm Hy đập phá tan nát.
“Lâm Hy!” Hứa Dĩnh Hàn lớn giọng gầm lên, hắn tức giận bước nhanh tới túm lấy cánh tay cô giật lại: “Cô làm loạn đủ chưa?”
“Đừng chạm vào tôi!” Lâm Hy hất mạnh cánh tay của hắn ra khỏi tay mình. Mặc dù cô biết việc làm này của mình là rất ấu trĩ và trẻ con nhưng cô vẫn muốn làm, ít nhất thì khi phát tiết cô còn có thể phần nào xả được cơn buồn bực trong lòng.
“Cô chán sống rồi à? Náo loạn như thế đã đủ rồi đấy.”
“Chưa đủ!” Lâm Hy bỗng nhiên hắng giọng quát hắn: “Tôi nói là chưa đủ! Hứa Dĩnh Hàn, tôi nói cho anh biết, đời này anh mãi mãi nợ tôi…”
Còn có một câu mà Lâm Hy rất muốn nói cho hắn biết nhưng đến cuối cùng cô vẫn chọn cách giấu nhẹm tất cả, bởi có nói hay không thì hắn cũng đã thành công khiến cô chết tâm rồi.
Lâm Hy ấm ức xô hắn một cái thật mạnh sau đó thì rời khỏi phòng.
Hứa Dĩnh Hàn bấy giờ vẫn còn đứng sững người ở đó, cô nói hắn nợ cô… rốt cuộc là hắn đã nợ cô cái gì?
…
Sáng hôm sau, Lâm Hy trở về căn hộ của mình một chuyến.
Đã nửa năm kể từ sau cái ngày cô cùng Hứa Dĩnh Hàn rời khỏi, dường như cô chưa một lần liên lạc về cho Hứa Chí Hâm, cũng không biết suốt thời gian qua cậu ta đã sống thế nào.
Mọi thứ vẫn như thế, vẫn không có gì thay đổi, chỉ là đâu đó Lâm Hy vẫn cảm thấy có chút trống vắng lạc lõng, giống như là thiếu thiếu một cái gì đó mà chính cô cũng không thể lý giải được.
“Tiểu Hâm à, tôi về rồi đây.” Lâm Hy hướng mắt liếc nhìn một lượt từ phòng khách cho tới phòng bếp, không hề thấy Hứa Chí Hâm đâu.
Cô chuyển hướng bước chậm về phía cầu thang đi lên lầu, miệng lại một lần nữa gọi tên cậu: “Hứa Chí Hâm, cậu có trên đó không?”
Vẫn không thấy ai trả lời.
Trong lòng Lâm Hy có chút bất an, cô chạy nhanh tới phòng của cậu thì phát hiện cánh cửa vẫn đang mở, bên trong lại không có ai.
Mọi thứ trong căn nhà đều rất bình thường, không hề có dấu hiệu bị đập phá hay giấu vết của cuộc ẩu đả nào, vậy nên cô chỉ đành ở yên chờ đợi, biết đâu là Hứa Chí Hâm đã đi đâu đó rồi lát nữa sẽ quay về.
Nhưng vấn đề là Lâm Hy đã đợi cả nửa ngày trời rồi mà vẫn không thấy cậu ta trở về, lần này cô càng chắc chắn suy nghĩ của mình là đúng.
Lâm Hy nhanh chóng lái xe rời khỏi căn hộ, cô đi vào một con đường vừa hẹp lại vừa gập ghềnh, qua được đoạn đường ấy là tới khu chợ đen chuyên những băng hội cướp bóc cùng đòi nợ thuê, còn có cả thám tử bẩn nữa.
Lâm Hy dừng trước một cái chòi cũ kĩ, khoảng thời gian vào trưa thì khu này rất vắng người. Cô đưa mắt nhìn một lượt xung quanh, không thấy có gì khả nghi thì mới thong dong bước vào.
Bề ngoài thì là một căn chòi cũ kĩ rách nát nhưng bên trong lại như được mở mang tầm mắt, từ các thiết bị điện tử cho đến tất tần tật những thứ được cải tiến có thể phục vụ cho công việc của chủ nhân nơi đây thì đều không thể xem thường.
Cả cái người đang ngồi quay lưng lại với cô cũng thế, cũng không thể xem thường.
“Đến rồi sao?” Giọng nói lạnh như băng của người đàn ông bất ngờ cất lên, ánh mắt sắc lẹm dõi theo từng hàng chữ trên màn hình, tay vẫn không ngừng gõ phím.
Lâm Hy thả người ngồi xuống sofa, cô thản nhiên rót trà gặm táo tự nhiên như ở nhà, sau khi xử lý gọn gàng quả táo xong xuôi thì cô mới bắt đầu lên tiếng: “Chuyện em nhờ anh, anh điều tra đến đâu rồi?”
Người đàn ông đứng dậy rồi thong thả đi tới in ra một sấp tài liệu đưa cho cô: “Những gì em muốn biết đều ở trong này.”
Lâm Hy mỉm cười đón lấy sấp lại liệu: “Cảm ơn anh, A Phong.”
“Con bé này, khách sáo như vậy làm gì chứ?”
Khu chợ đen này chính là địa bàn của A Phong, kể từ sau khi anh bị kẻ xấu hãm hại phải lưu lạc đến đảo hoang thì nơi đây vẫn luôn trong tình trạng đóng cửa. Nếu không phải vì Lâm Hy thì anh cũng không định sẽ cho khu chợ đen hoạt động trở lại, bởi năm đó người của anh đã đổ máu quá nhiều rồi.
Tuy nói là cướp bóc làm ăn bẩn, nhưng đó chỉ là một trong những thành phần cố ý trà trộn vào nhằm mục đích bôi xấu cho khu chợ đen, kể từ đó nơi đây đã trở thành nơi bị mang nhiều tiếng hôi nhất, cho dù là A Phong trước nay làm ăn chân chính cũng liền bị liên lụy.
“Tạm thời anh chỉ có thể giúp em được nhiêu đó thôi, còn về việc sáu tháng qua trong tổ chức đã xảy ra những gì thì…” A Phong đột nhiên cảm thấy bản thân mình vô dụng vì không thể giúp được gì cho Lâm Hy trong chuyện này.
Lâm Hy hiểu được thâm ý của anh, cô nhẹ giọng lên tiếng: “Làm khó cho anh rồi, tổ chức thông tin nghiêm ngặt, ngay cả em cũng không thể điều tra được gì từ những trợ thủ ở đó. Thời gian còn dài, chúng ta hãy cứ án binh bất động trước đã.”
“Ừm.” A Phong gật đầu trả lời cô.
Thấy Lâm Hy vẫn chưa có ý định rời đi, anh tò mò hỏi: “Em không phải là đang có chuyện gấp sao?”
Lâm Hy gật đầu: “Đúng thế.”
“Vậy sao em còn ở đây?” A Phong nheo mắt nhìn người con gái đang nhàn nhã nhấp từng ngụm trà.
“Đúng là có chuyện gấp, nhưng mà bây giờ em đói quá, sợ là phải no bụng thì mới có sức đi được.” Lâm Hy chớp chớp đôi mắt trong veo của mình, biểu tình như muốn A Phong ban ân xá: “Anh hiểu ý em mà đúng không?”
“Em đừng có mơ.” A Phong thẳng thừng từ chối, anh biết Lâm Hy là đang muốn anh nấu cơm cho mình.
“Anh mà không đồng ý với em thì em sẽ ngồi lỳ ở đây mãi, anh có chắc là mình sẽ chịu nổi con nhóc nổi loạn này không?” Lâm Hy ra sức cầu khẩn.
“Em nghĩ là anh không thể đối phó được một cô nhóc như em?” A Phong nhướng mày.
“Em sẽ gả Doãn Tử cho anh.” Lâm Hy đưa ra yêu cầu không cần suy nghĩ, cô rất tự tin rằng mình sẽ thuyết phục được A Phong.
“…” Đúng như dự đoán, A Phong ngay lập tức cứng họng, vẻ mặt gượng gạo không được tự nhiên.
Từ lâu Lâm Hy đã biết A Phong thích Doãn Tử, chỉ là chuyện tình cảm giữa hai người họ cô không tiện xen vào nên bấy lâu nay vẫn luôn im lặng. Nay có dịp nắm thóp được A Phong thì dại gì mà không lấy ra sử dụng.
Lâm Hy đắc ý nhìn cái người đang đỏ mặt phừng phừng kia. Hứ! Anh thử nói không xem.
A Phong ngửa mặt than thầm, thế nào lại bị Lâm Hy phát hiện được rồi?
“Ok, một bữa cơm thôi mà, em cứ đợi đấy.” Câu cuối của A Phong là cảnh cáo một cách công khai.
Lâm Hy nhún vai nghiêng đầu, giây sau liền kiêu ngạo lè lưỡi rồi cười khúc khích với A Phong: “Anh liệu mà nấu cho ngon, dở một miếng thôi là em chỉ cho hẹn hò không cho rước dâu đâu đấy.”
A Phong tức muốn run người nhưng lại không thể làm gì cô em này được, chỉ đành ngậm ngùi ôm theo cục tức xuống nhà bếp.
30 phút sau, đồ ăn thơm ngon được bày biện trên bàn. Lâm Hy không đợi A Phong mở miệng mời cơm đã ngồi ngay ngắn gắp rau bỏ vào miệng.
“Đồ ăn không tồi.” Lâm Hy miệng vừa nhai cơm vừa nói.
A Phong ngồi xuống phía đối diện, anh chỉ nhìn cô ăn chứ không đụng đũa. Vài giây sau, anh không nhịn được mà hỏi: “Đám người ở tổ chức bỏ đói em sao?”
“Bọn họ không chào đón em.” Lâm Hy nói những lời này nghe nhẹ bẫng, như thể là cô không hề cảm thấy ấm ức chút nào.
A Phong thoáng chốc có chút không đành lòng, anh nhẹ giọng khuyên nhủ: “Em có thể cố gắng hết sức, nhưng tuyệt đối không được liều mạng, đã nghe rõ chữa?”
Lâm Hy gật đầu: “Em hiểu rồi.”
Bất chợt lúc này bên ngoài có tiếng bước chân, người tới là Minh Lễ, là trước lúc tới đây cô đã gọi cho anh.
“Ây, trùng hợp ghê, tôi cũng đang đói.” Nói xong thì Minh Lễ kéo ghế ngồi xuống, còn chưa kịp sờ được tới đôi đũa thì đã bị A Phong thẳng tay phát cho một cái vào đầu.
"Muốn ăn thì trả tiền đây, ở đâu ra cái kiểu ăn cơm miễn phí như thế.
Minh Lễ bắt đầu phàn nàn: "Này A Phong, anh không phải là đang tính toán một bữa ăn với tôi đấy chứ?
“Ừm, ở đây chỉ dư gạo không dư cơm, muốn ăn thì tự đi mà nấu.”
“Nhỏ mọn.” Minh Lễ lẩm bẩm vài câu.
Trong khi bọn họ còn đang bận cãi cọ thì mấy dĩa thức ăn trên bàn đã được Lâm Hy chén gọn sạch sẽ.
Cô đưa tay xoa xoa chiếc bụng no căng của mình, bất chợt lại cảm nhận được có hai con mắt đang chằm chằm nhìn cô.
A Phong cùng Minh Lễ đang cãi sung thì nhìn thấy được một màn ăn uống bá đạo của vị nữ chủ xinh đẹp này, thoáng chốc đã há hốc miệng.
Không được, sau này anh cần phải chỉnh đốn lại tật xấu này của cô. A Phong nghĩ thầm trong bụng.
Minh Lễ đột nhiên mếu máo: “Nữ chủ, không phải vừa rồi đồ ăn ngon còn đầy ắp trên bàn hay sao, sao nhanh như vậy đã hết rồi.”
“A…” Lâm Hy gượng gạo gãi đầu: “Thì là tôi sợ anh nhìn miệng sẽ thèm cho nên tôi mới cố gắng ăn nhanh một chút, anh phải cảm ơn tôi mới đúng chứ.”
Minh Lễ khóc không ra nước mắt.
“Không sao, tôi uống trà cũng được, đói bụng thế này mà uống trà thì chắc cũng không xót ruột đâu nhỉ?” Nghe là biết Minh Lễ đang muốn móc méo cô chuyện vừa rồi, nhưng cô nào có quan tâm, nói thế nào thì bây giờ cô cũng đã được ấm bụng.
“Không đùa nữa.” Nghe được câu nói của Lâm Hy, Minh Lễ đột nhiên nghiêm túc trở lại.
“Nữ chủ muốn tôi làm gì.” Minh Lễ hỏi.
Lâm Hy đặt xuống tách trà, nghiêm chỉnh nói: “Thời gian này anh để mắt đến nhà họ Hứa giúp tôi, nếu có gì bất thường thì lập tức báo lại cho tôi biết.”
“Tôi hiểu rồi thưa nữ chủ.” Minh Lễ cúi đầu nhận lệnh, đồng thời cũng nhận lấy tấm hình trong tay Lâm Hy.
“Người này là?”
“Người này là Hứa Chí Hâm, con trai duy nhất của chủ tịch tập đoàn KT, cũng chính là người thừa kế sản nghiệp của nhà họ Hứa. Anh giúp tôi điều tra xem, cậu ấy có đang ở tại Hứa gia hay không.” Lâm Hy nghiêm giọng giao phó.
“Đã rõ, thưa nữ chủ.”
…
Đến đêm, Lâm Hy về lại tổ chức. Cũng không biết là cô đã đi dạo được bao lâu, nhưng khi nén lại nghỉ ngơi thì đã phát hiện mình đang ở sân huấn luyện rồi.
Lâm Hy ngồi bệt xuống đất nhìn khoảng sân trống không, bao nhiêu kí ức lại ùa về. Nơi đây đã để lại cho cô biết bao kỉ niệm, buồn có vui có, đau khổ cũng có, dù không đáng nhớ nhưng Lâm Hy vẫn muốn hoài niệm.
Cảnh vật thân quen làm cho cõi lòng càng thêm chua chát, vô thức khiến người con gái mình đầy gai nhọn mủi lòng muốn bật lên những tiếng ngâm nga khẽ khàng.
“Bão tố vượt qua vì người ấy, lâm nạn vì người người chẳng hay, kỉ niệm đáng quên lại cứ nhớ, gặp lại người nỡ phụ lòng ta.”
“Cô đang niệm chú trừ tà à?”
Lâm Hy giật mình bừng tỉnh sau cơn mê đắm, cảm xúc vốn đã không ổn, giờ phút này gặp hắn lại càng khó mà ổn hơn.
Lâm Hy không muốn hắn nhìn thấy cô trong bộ dạng nhếch nhác mắt đỏ như thế này, thế nên cô dứt khoát cự tuyệt lời hắn, quay người bỏ đi không nói một lời.
“Này.” Thấy Lâm Hy không chịu đứng lại, Hứa Dĩnh Hàn bỗng nhiên hắng giọng nói vọng tới: “Vừa rồi cô khóc sao?”
Lần này cuối cùng Lâm Hy cũng chịu dừng bước, nước mắt cô rơi ngày một nhiều hơn, dù cố thế nào cũng không thể ngăn được.
Hứa Dĩnh Hàn thở hắt một hơi, đang định đi tới với cô thì Lâm Hy đột nhiên lạnh lùng kháng cự: “Đừng lại gần tôi!”
Không hiểu tại sao khi Lâm Hy dùng ánh mắt căm hận đấy nhìn hắn, tim hắn lại cảm thấy nhói đau. Hứa Dĩnh Hàn biết, hắn không nên có tâm tư gì với người con gái mang nhiều dã tâm như thế, nhưng mà hết lần này đến lần khác hắn đều không nhịn được mà lại một lần nữa dung túng cho cô.
“Được, tôi sẽ đứng ở đây.” Hứa Dĩnh Hàn hắn vậy mà lại thỏa hiệp.
Lâm Hy nhìn hắn gật đầu, cô không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ rời khỏi chỗ này.
Hàn Tứ đã sớm chứng kiến tất cả, anh ta khẩn trương chạy lại thăm dò: “Lão đại, anh…”
“Ngày mai, đem tất cả thông tin giấy tờ có liên quan đến trợ thủ Lâm Hy, bao gồm cả trước và sau khi gia nhập tổ chức, toàn bộ đều đem tới phòng làm việc hết cho tôi!” Hắn lạnh lùng ra lệnh, giọng nói vang chút nộ khí.
Hàn Tứ bỗng rùng mình một cái, nhưng anh ta còn biết làm gì? Cũng phải tuân theo lệnh hắn thôi.