Trợ Thủ Nhỏ Của Hàn Lão Đại

Chương 84: Ba con nhận nhau



Qua mấy ngày sau, Hứa gia thông báo sẽ tổ chức tiệc vào cuối tuần này.

KT hiện đang là tập đoàn lớn mạnh đứng top 5 trong nước về mảng kinh doanh, vậy nên những vị khách được mời đến buổi tiệc hôm đó đa phần đều là những nhân vật không thể xem thường.

Lâm Hy bộ dạng nghiêm túc ngồi ở sân huấn luyện cả tiếng đồng hồ chỉ để tìm cách lẻn được vào bữa tiệc hôm đó, bởi với thân phận của cô hiện giờ hoàn toàn không đủ khả năng có thể quang minh chính đại vào đó.

Cuối tuần này là thời cơ và cũng là cơ hội tốt nhất đối với Lâm Hy, Hứa Chí Hâm sống chết ra sao vẫn chưa rõ, cả tình hình của mẹ cô và tên khốn Hứa Cảnh Gia nữa, dù thế nào thì cô nhất định cũng phải vào được Hứa gia vào cuối tuần này.

Chỉ là… bằng cách nào đây?

“Chị muốn tới bữa tiệc Hứa gia sao?” Lâm Hy đang vắt óc suy nghĩ kế sách thì bỗng một giọng nói quen thuộc cất lên, cô lập tức quay đầu lại.

Và quả nhiên cô đã đoán đúng.

“Cậu biết đọc suy nghĩ của người khác sao? Nào… tới đây nói thử xem, cậu còn biết thêm điều gì nữa.” Lâm Hy vừa nói vừa vẫy tay ra hiệu cho Lâm Quyền đi tới ngồi ở vị trí bên cạnh mình.

Lâm Quyền nhanh chóng chạy lại ngồi xuống, cậu hơi nghiêng đầu nhìn người chị gái của mình, cất giọng trìu mến: “Có thể là em đối với chị trước nay luôn có thần giao cách cảm nên là chỉ cần một tiếng thở dài của chị thôi thì em cũng có thể đoán được chị đang muốn gì.”

“Xì…” Lâm Hy “xì” một tiếng: “Cậu khéo nói chuyện trên trời ghê, thà cậu kiếm đại một cái lý do nào đó thiết thực hơn thì có thể lúc đó tôi sẽ tin cậu đấy.”

Lâm Quyền cười lên đầy phấn khởi, cậu tiến sát khuôn mặt lại gần Lâm Hy một chút: “Biết em đang giỡn, tại sao lại còn hỏi một câu thiếu logic như thế chứ?”

“Ha, Lâm Quyền, cậu ngày càng to gan lớn mật rồi, dám giỡn mặt với tiền bối à? Xem ra thời gian tôi không có ở đây cậu đã thay đổi không ít.” Lâm Hy giả giọng dạy dỗ Lâm Quyền.

“Đúng vậy, em đã cao hơn chị nửa cái đầu rồi.”

Nói xong còn cố ý đưa ánh mắt phán xét chiều cao của cô.

Lâm Quyền dường như đối với người chị của mình đã thoải mái hơn trước rất nhiều, suốt hơn sáu tháng không tìm thấy Lâm Hy, cậu tưởng chừng như mình sẽ không bao giờ gặp lại được chị nữa, cho nên lần này, cậu không muốn hai chị em lại cứ xa cách như thế, cậu muốn được thân thiết với chị, muốn được nhanh chóng nhận lại chị…

“Chị, chị còn nhớ đến người đàn ông mà em đã từng kể với chị ở biên giới không?” Lâm Quyền nhìn cô rồi nhẹ giọng hỏi.

Lâm Hy không nghĩ ngợi gì liền gật đầu ngay sau đó: “Ừm, Lâm Văn tiên sinh đúng chứ? Lần đó cậu kể tôi rất có ấn tượng về người này.”

“Đúng vậy, là ông ấy. Em biết cuối tuần này chị muốn tới tiệc của Hứa gia, em có thể giúp chị.” Lâm Quyền nhiệt tình đưa ra lời giúp đỡ.

Lâm Hy có chút nghi hoặc nhìn Lâm Quyền, cậu ta chẳng có chút gì giấu hiệu của sự đùa giỡn, càng không phải tính toán vì lợi ích, cậu ta là thật lòng muốn giúp cô.

“Cậu định sẽ làm thế nào?” Lâm Hy không quá tin tưởng nhưng cô vẫn chọn đáp bằng câu hỏi với Lâm Quyền.

Sau đó, cậu nhanh chóng trả lời cô: “Cùng em đi gặp ông ấy.”

“Ý cậu là?”

“Lâm Văn tiên sinh, ông ấy có thể giúp chị, hãy cùng em đi gặp ông ấy. Trước đây không phải em đã từng nói rằng đợi đến thời điểm thích hợp sẽ cho chị câu trả lời sao? Bây giờ có thể rồi, chị cùng em đến gặp ông ấy có được không? Ông ấy vẫn đang đợi hai chúng ta đó.”

“Ngài ấy đợi tôi?” Lâm Hy hoang mang hỏi lại Lâm Quyền, hàng mày đã nhíu chặt tới mức có thể giết được con muỗi, cô càng nghi hoặc mà hỏi: “Tôi và ông ấy có mối liên kết gì sao?”

Lâm Quyền bình tĩnh trả lời: “Tới đó chị sẽ biết.”



Mười phút sau, Lâm Quyền dẫn cô lên một chiếc xe việt dã đã được chuẩn bị trước đó, đi thêm nửa tiếng thì tới địa điểm đã hẹn.

Nơi đây đặc biệt thoáng đãng lại thưa người, rất hợp để nghỉ ngơi thư giãn. Nơi đây được thiết kế theo kiểu cổ xưa, tinh tế từ những nhánh cây cho tới từng vật dụng nhỏ nhất, bên cạnh còn có hồ nuôi cá, tuy giản dị nhưng lại không làm mất đi vẻ quy củ.

Có vẻ như chủ nhân nơi đây là một người rất cẩn trọng và khó nắm bắt.

Cô theo Lâm Quyền ra tới vườn sau, từ đằng xa Lâm Hy thấp thoáng nhìn thấy bóng hình của một người đàn ông tầm tuổi 50 đang tỉa cây cảnh ở kế bàn trà, bên cạnh còn có thêm một người cũng cỡ chạc tuổi của ông đang đứng nghiêm chỉnh ở đó.

Không hiểu vì sao mà càng tới gần Lâm Hy lại càng cảm thấy ruột gan nóng như sôi trào, có một cảm xúc rất khó nói cứ càng lúc càng lấn chiếm con người cô, điên rồ hơn là cô còn cảm thấy người đàn ông này rất quen thuộc.

Lâm Hy mang theo cảm xúc hỗn độn đó từ từ tới trước mặt ông.

Khoảnh khắc khi người đàn ông đó vừa quay lại, không biết suy nghĩ của Lâm Hy có đúng hay không nhưng mà trong trong một thoáng cô thật sự đã nghĩ ông ấy cũng đang có cảm giác giống hệt mình.

Lâm Hy trông thấy hốc mắt của ông dường như đang đỏ lên, bàn tay cầm kéo tỉa cành bỗng run rẩy, ông đưa nó cho người đàn ông bên cạnh, mắt vẫn nhìn cô không rời.

Thời điểm này, tay cô cũng run. Không phải…

Là toàn thân của cô đều run rẩy, không phải vì sợ mà vì một cảm xúc gì đó mà chính cô cũng không thể nào lý giải được.

Làm ơn đi, cô không chịu nổi cảm giác này, nó áp bức nặng nề đến khó tả.

Bất ngờ ông ấy ôm chầm lấy cô, vòng tay của ông chặt đến nỗi như thể sợ rằng nếu buông lỏng một chút thôi ông sẽ để lạc mất cô một lần nữa.

“Tốt lắm…” Ông kích động vỗ mạnh từng cái lên lưng Lâm Hy, miệng lại không ngừng thốt ra hai chữ “tốt lắm”.

Lâm Hy đến giờ vẫn chưa hết bàng hoàng, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng không biết mình có nên đẩy ông ấy ra hay không, cô đưa ánh mắt cầu cứu hướng tới Lâm Quyền, cậu ta hiểu ý liền nhanh chóng bước tới muốn gỡ tay Lâm Văn xuống.

“Ba, hãy nén xúc động trước đã, ba đang làm chị ấy sợ đấy.” Lâm Quyền nhẹ giọng nhắc nhở ba mình.

Lâm Văn cũng nhận ra bản thân đã quá kích động, liền buông Lâm Hy ra. Ông đặt hai tay mình lên vai cô sau đó vui mừng nói: “Ta làm con sợ rồi.”

Nói xong, ông quay sang dặn dò quản gia: “Ông đi chuẩn bị cho tôi bình trà, nhớ dặn người làm chuẩn bị mấy món ngon kịp để trưa nay tôi cùng con gái dùng bữa.”

Quản gia cúi người cẩn trọng: “Tôi đi ngay.”

Lâm Hy đứng sững người mất một lúc vẫn chưa thể hoàn hồn được.

Ba? Con gái? Chuyện này rốt cuộc là sao? Lâm Quyền gọi ông ấy là ba, vậy còn cô, tại sao ông ấy lại gọi cô là con gái?

Hiểu được tâm trạng của con gái mình, Lâm Văn đưa cô đi tới bàn trà gần đó, quản gia cũng vừa vặn bưng bình trà đến.

Ông rót một tách trà rồi đưa tới trước mặt Lâm Hy, cô đưa tay cẩn thận đón lấy.

Lâm Hy hiếu kỳ nhìn ông đến không rời mắt, giờ phút này cô không cảm thấy áp lực như trước đó nữa, ngược lại còn có chút thoải mái, giống như ngài ấy thật sự là người nhà của cô vậy.

Đang suy nghĩ mông lung, bỗng Lâm Văn thốt lên một câu khiến Lâm Hy ngay sau đó giật thót, bàn tay đang cầm tách trà cũng chợt khựng lại.

“Ngài… vừa mới gọi tôi là gì?” Lâm Hy mở to đôi mắt kinh ngạc của mình, cô phải rất khó khăn mới có thể gom đủ dũng khí để hỏi ông câu đó.

“Hy nhi…” Lâm Văn xúc động gọi tên con gái.

Hy nhi? Cô không nghe nhầm, ông ấy vừa mới gọi cô là Hy nhi, mà người duy nhất trên đời này gọi cô như thế cũng chỉ có một mình ba cô.

Nhưng ông ấy… không phải đã chết qua lời kể của mẹ cô rồi sao?

Chắc là nhầm lẫn gì thôi, Lâm Hy tự cười giễu chính mình, nhưng khi cô một lần nữa ngước lên, thứ đập vào mắt cô đầu tiên lại chính là vết bớt son màu đỏ ở kẽ ngón tay bên phải của ông, mà cô nhớ rất rõ năm đó chính cô là người đã ngồi cả ngày trước sân với ba để nghiên cứu về nó, ở tay cô cũng có vết bớt tương tự.

Cho nên, cái này không thể nhầm.

Lâm Hy bất giác đứng lên, cô nhìn Lâm Văn mà hốc mắt đã nóng lên từ lúc nào. Giây sau, cô bước từng bước chậm chạp tới, cho đến khi đứng trước mặt ông, cô đưa bàn tay run rẩy của mình tới muốn chạm vào khuôn mặt đã lộ rõ vết chân chim.

Lâm Văn chủ động đưa người về phía trước để cô thuận lợi chạm vào mình, cho đến khi bàn tay đã tiếp xúc với làn da hơi nhăn vì có tuổi của ông, Lâm Hy vẫn cảm thấy không chân thực.

Lâm Hy chớp nhẹ đôi mắt mấy cái, bờ môi bỗng nhiên run rẩy, khẩu hình miệng của cô như đang muốn nói gì đó, lại giống như bị ai đó bóp nghẹt cuống họng không thể thốt lên lời.

Vài giây vất vả trôi qua.

“Ba…” Lâm Hy cuối cùng cũng có thể nói ra được từ này.

Lâm Hy kích động ngồi xuống ôm chầm lấy ông: “Ba.”

“Hy nhi của ba.” Lâm Văn vui mừng vỗ lưng con gái.

Ngay cả Lâm Quyền ngồi đó cũng không kiềm lòng được mà lén che đi sự xúc động của mình.

Hai ba con nhận lại nhau, có rất nhiều chuyện để họ giãi bày suốt những ngày tháng xa cách, đến khi tâm sự xong thì đã quá chiều lúc nào không hay.

Lâm Hy vẫn chưa nỡ về, Lâm Văn lại không nỡ để con gái đi. Cuối cùng, Lâm Quyền đưa ra quyết định cả 3 người bọn họ sẽ dựng lều ở gần hồ cá để cắm trại.

Hồ này rất lớn, không khí nơi đây lại thoáng mát trong lành, rất hợp để nướng cá ăn.

Mấy con cá: “…”

Chuẩn bị xong xuôi, Lâm Quyền nướng cá ở mé sông, Lâm Hy thì châm lửa đốt một đống lửa nhỏ ở gần lều để hơ ấm, Lâm Văn vui vẻ ngắm nhìn hai đứa con của mình đang nhí nhảnh làm công việc của chúng nó, thoáng chốc trong lòng lại ấm hơn hẳn.

“Ba nghe nói con muốn đến bữa tiệc của Hứa gia?” Lâm Hy cũng không mấy bất ngờ trước câu hỏi đó, cô nhanh chóng gật đầu.

“Vâng ạ, con có chuyện cần phải tự mình đến đó xác nhận.” Lâm Hy trả lời một cách thành thật, không dài dòng.

“Nhưng còn bà ấy và…” Nói đến đây thì Lâm Văn bắt đầu cảm thấy hối hận, ông vì lo cho con gái của mình quá mà lỡ miệng rồi.

Lâm Hy dịu dàng nhìn ông: “Ba đã biết cả rồi?”

“Ừm.” Lâm Văn gật đầu hai cái sau đó thì thở dài: “Là lỗi của ba, ba không nên để con ở lại đó, thiệt thòi cho con rồi.”

Lâm Hy vội nắm lấy tay ông: “Không phải lỗi của ba, ba đừng tự dằn vặt mình.”

“Thôi được rồi, nói cho ba biết, lần này con định tới Hứa gia để làm gì?” Ông nghiêm túc hỏi Lâm Hy, bởi ông biết con gái mình không đơn giản chỉ là tới dự tiệc.

“Ba à, tạm thời con chưa thể nói cho ba biết được, nhưng mà con hứa với ba, con nhất định sẽ bảo vệ tốt chính mình.” Lâm Hy đưa ra lời đảm bảo với Lâm Văn, ông cũng yên tâm đôi chút.

Một lúc sau, chỉ thấy ông từ trong túi lấy ra một cái thiệp mời sau đó đưa cho cô: “Đây là ba nhờ mối quan hệ xin thêm một tấm, có nó con có thể thuận lợi qua được ải của đội bảo an.”

Lâm Hy có chút kinh ngạc, ba cô đã tính vẹn toàn cho cô cả rồi.

Cô lễ phép thấp đầu, hai tay nhận lấy tấm thiệp. “Con cảm ơn ba.”

Vừa đúng lúc này thì Lâm Quyền cầm cây xâu cá chạy tới: “Ba, chị, cá chín rồi.”

“Ôi, nhanh lên nhanh lên, chị đói chết rồi đây này.” Lâm Hy hối thúc Lâm Quyền nhanh chân một chút, cậu lại cố tình mà bước từng bước chậm rì.

Lâm Văn thấy thế thì bật cười thành tiếng: “Quyền Quyền à, đừng chọc chị con nữa, ba cũng đói rồi.”

“À… dạ.” Lâm Quyền không trêu cô nữa, nhanh chóng cầm con cá chạy lại.

Đêm đó, ba cha con tâm sự đến hơn 2 giờ sáng mới chịu đi ngủ.



Cuối cùng cũng đến ngày Hứa gia mở tiệc.

Bên ngoài cổng sớm đã xếp hàng những chiếc siêu xe đắt đỏ khác nhau.

Lâm Hy đứng ở bàn nọ hơi lắc nhẹ ly rượu trên tay, đưa mắt nhìn vào đám đông quan sát một lượt…

Không thấy Hứa Chí Hâm.

Ba của cô tối nay cũng đến, chỉ là hai người không đi chung, bởi cô còn có việc phải làm.

Bỗng tiếng xì xào nổi lên, Lâm Hy theo phản xạ hướng mắt về phía ngoài cửa.

Chỉ thấy một thân hình cao ráo với tướng mạo nổi bật đang thong dong lướt qua đám người đi vào bữa tiệc.

Là Hứa Dĩnh Hàn, song song với hắn là Đặng Dương.

Hứa Dĩnh Hàn hắn vẫn trung thành với bộ comple màu đen không họa tiết như thế, mỗi một lần xuất hiện đều giống như một doanh nhân thành đạt chứ không phải là một lão đại lạnh lùng lãnh đạm.

Có một điều mà tất cả mọi người ở đây đều không hề biết, đó là Hứa Dĩnh Hàn hắn chính là cổ đông lớn của tập đoàn KT, bấy lâu nay vẫn luôn thần thần bí bí không bao giờ xuất hiện, ấy vậy mà hôm nay lại chịu xuất đầu lộ diện, hẳn là đã bị ông lớn lấy chuyện ân huệ gì đó ép tới rồi.

Cũng may là hắn mất trí nhớ, chứ nếu không nơi này đêm nay sẽ loạn tung trời.

Lâm Hy nhìn hắn đến không rời mắt, bất chợt cô nhớ đến những lời mà Hàn Tứ đã nói với cô, vô thức lại đi về hướng đó.

Hứa Dĩnh Hàn cũng nhạy bén nhận ra được sự xuất hiện của Lâm Hy, hắn ngồi ngả lưng thong thả ở đó, nhàn nhã nhấp rượu, mắt vẫn dõi theo từng bước chân của người con gái kia.

Đoán chừng chỉ vài bước nữa thôi Lâm Hy sẽ đi tới trước mặt hắn, chỉ là không ngờ, lúc này bất chợt cô chuyển tầm mắt hướng lên phía trên lầu nhìn chằm chằm vào thứ gì đó, giây sau trực tiếp quay người chuyển hướng đi lên.

Hứa Dĩnh Hàn tức khắc nhíu mày, hắn chẳng nói chẳng rằng cứ thế đặt ly rượu xuống rồi đứng dậy đi theo cô.

“Ây, cậu đi đâu đấy?” Đặng Dương lớn giọng hỏi với tới nhưng không thấy Hứa Dĩnh Hàn trả lời, anh ta lúc này cũng không quan tâm nữa, tiếp tục đi ra mời rượu những vị khách quen.

Bên này, Lâm Hy nãy giờ vẫn luôn đuổi theo bóng lưng của người phía trước. Đi theo hồi lâu, không biết từ lúc nào mà cô đã ra đến sân golf của căn biệt thự, mà lúc này cô lại không thấy bóng dáng của người thanh niên đó nữa.

Tìm kiếm phía trước một lúc, Lâm Hy quyết định bỏ cuộc không tìm nữa và quay trở về sảnh lớn.

Ngay khoảnh khắc vừa quay người lại, Lâm Hy giật mình đến mức suýt thì la lên.

“Chí Hâm, là cậu…”

“Chị tới đây làm gì?” Hứa Chí Hâm dùng thái độ lạnh lùng đó để nói chuyện với người chị mà cậu trước sau vẫn luôn kính nể.

Lâm Hy sững sờ nhìn Hứa Chí Hâm, nhưng cũng không quá bất ngờ: “Cậu nhớ lại rồi?”

“Nếu không nhớ lại, chị định sẽ lừa tôi cả đời sao?”

Một mặt xa lạ này của cậu khiến Lâm Hy nhất thời chưa quen, cô chỉ tiếp cận cậu vì có mục đích nhưng không hiểu tại sao chính giờ phút này lại cảm thấy có chút mất mát.

Lâm Hy không muốn Hứa Chí Hâm nhìn thấu tâm tư của mình, cô cười nhạt một tiếng, giây sau liền cất giọng lạnh lùng: “Cậu đã biết tôi tiếp cận cậu vì có mục đích, biết tôi suốt thời gian qua vẫn luôn lợi dụng cậu, vậy có phải là… giữa hai chúng ta từ nay đoạn tuyệt quan hệ không?”

“Hừ, chị còn chưa hiểu sao? Kể từ giây phút mà tôi lấy lại toàn bộ kí ức thì giữa chúng ta đã không còn bất cứ quan hệ nào nữa rồi, ngay cả người lạ cũng không!” Hứa Chí Hâm tàn nhẫn nói ra những lời mà trong thâm tâm của cậu không muốn nói nhất.

Cậu không biết mình phải đối mặt với Lâm Hy thế nào.

“Được!” Lâm Hy nói một cánh tròn vành: “Tôi có thể không liên quan gì đến cậu cũng được, nhưng mà Hứa Chí Hâm, cậu hãy nghe cho rõ những gì tôi sắp nói, cậu có thể không, nhưng còn Hứa Cảnh Gia… tôi nhất định sẽ hủy hoại bằng mọi giá.”

Cô bỏ lại Hứa Chí Hâm sững người ở đó, bất ngờ cậu hét lên: “Rốt cuộc thì tại sao?”

Lâm Hy không quay lại, chỉ hơi ngoảnh đầu, sau đó cô nói một cách dứt khoát: “Tôi là con gái của Ngu Kim Cương.”

“Sao cơ?” Hứa Chí Hâm bàng hoàng đứng như không vững, cậu nhìn theo bóng lưng đang ngày càng xa cậu, lần này xa càng thêm xa.

Cậu và chị ấy mãi mãi không thể quay lại như trước đây được nữa. Có một loại đau đớn khó tả đang dần ăn mòn lý trí của cậu, đây là kết cục đời cha truyền lại cho con cháu sao?

Hứa Chí Hâm lảo đảo như người say, cậu cứ ngồi ở đấy mãi đến đêm cũng không muốn về, đơn giản là vì cậu cần thời gian để yên tĩnh một chút.



Lâm Hy vừa ra khỏi khuôn viên phía sau của căn biệt thự thì bất chợt đứng khựng lại, bởi cái người đang dựa lưng vào tường nhàn nhã hút thuốc kia khiến cô có muốn bước cũng không được, mà chính cô hiện tại cũng không muốn bước.

“Anh theo dõi tôi sao?” Lâm Hy trêu hắn.

Hứa Dĩnh Hàn dùng chân dụi đi tàn thuốc còn sót lại, hắn nhả ra ngụm khói dày, thẳng người đi tới trước mặt cô, giây tiếp theo đã nhíu mày: “Vì cậu ta mà khóc sao?”

“Tôi đâu có khóc.” Lâm Hy tự tin rằng bản thân đã che giấu rất tốt, cô thậm chí còn không để mình rơi một giọt nước mắt nào.

Chỉ là, vẫn không giấu được hắn.

“Cô còn mặt mũi nói không? Mắt đã đỏ thế kia rồi, này… không phải mới vài ngày trước còn đang đứng trước mặt tôi tự xưng mình là vợ tôi à? Vậy mà bây giờ đã đau lòng vì người đàn ông khác rồi, cô giàu tình cảm thật đấy.”

Lâm Hy hít sâu một hơi, cô chốc lát đã cảm thấy bốc hỏa trên đầu: “Con mắt nào của anh thấy tôi vừa mới khóc vì cái vấn đề vớ vẩn đó. Mà khoan đã…” Lâm Hy chợt đăm đăm nhìn hắn: “Anh ghen sao?”

Hứa Dĩnh Hàn phút chốc câm nín.

Vài giây sau, hắn mới vội vàng phủ nhận: “Tôi mà thèm sao?”

“Ồ! Ra là anh không thèm.”

Hứa Dĩnh Hàn lườm cô một cái, lại nhớ tới cảnh tượng vừa rồi của cô và tên nhóc kia.

Hắn thật sự nghĩ rằng cô có tâm tư với cậu thanh niên đó, vài giây sau vẫn là không nhịn được mà hỏi: “Cô gái của tôi, em thật sự cho rằng cậu ta sẽ không bỏ rơi em?”

Hỏi xong thì Hứa Dĩnh Hàn thật sự cảm thấy mình điên rồi, vừa rồi là lời nói trong vô thức, hắn thậm chí còn chưa suy nghĩ về nó mà đã vội vàng thốt ra một câu hoang đường như thế.

Mấy lần còn gắt gao cự tuyệt cô gái này, nay lại chính miệng đánh dấu chủ quyền như vậy.

Mất mặt chết đi được!

Lâm Hy ngược lại không mấy để ý đến chi tiết nhỏ này, có thể là do trước đây cô vẫn luôn quen Hứa Dĩnh Hàn gọi mình như thế.

Cô nhìn thẳng vào mắt Hứa Dĩnh Hàn, giọng nói đầy sự kiên định: “Cậu ta dám, tôi đánh gãy chân cậu ta!”

Hứa Dĩnh Hàn nhướng mày, hắn thích thú ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lại đang cau mày nghiêm túc kia.

Vài giây sau, hắn bỗng bật cười: “Ngầu thật.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.