Trợ Thủ Nhỏ Của Hàn Lão Đại

Chương 86: Hàn Tứ xảy ra chuyện rồi



“Cậu làm gì ở đây?”

Tiếng quát phẫn nộ vừa rồi cứ ngỡ sẽ là của ông lớn, nhưng nào có ngờ nó lại được phát ra từ chính miệng của Tống Ngôn.

Mà lúc này ông lớn cũng nhận ra Tống Ngôn có chút gì đó tức giận khi hỏi chuyện Hàn Tứ.

“Ban nãy tôi đến lấy thuốc, vô tình đụng phải hệ thống nào đó nên căn hầm này mới được mở ra. Tôi thấy lạ nên muốn vào xem thử, lại không phát hiện ra được gì mới mẻ nên đã quay trở về, vừa vặn lại gặp ông lớn và ngài Tống đây, xin thứ lỗi vì đã mạo phạm.” Hàn Tứ thuật lại một cách trôi chảy, không vấp một chữ nào, giống như câu chuyện mà anh vừa mới bịa ra hoàn toàn là sự thật.

Ông lớn không nghi ngờ nhiều, chỉ có Tống Ngôn là vẫn luôn nhìn Hàn Tứ với một ánh mắt thâm sâu khó hiểu.

Hàn Tứ lại càng chắc chắn nghi ngờ của mình về ông ta.

“Thôi được rồi, cũng không phải chuyện gì to tát, cậu trở về đi, giữ mồm giữ miệng một chút là được.” Ông lớn khua tay ý ra hiệu cho Hàn Tứ lui về, giọng nói vẫn điềm đạm chẳng chút gì gọi là nghi ngờ Hàn Tứ.

“Vâng ạ.” Hàn Tứ tránh sang một bên, cung kính cúi đầu nhường đường cho hai ông bước.

Nhưng chỉ trong chốc lát thôi, Hàn Tứ đã bắt gặp được ánh mắt sắc lẹm của Tống Ngôn đang trừng trừng thâm hiểm nhìn anh, mười phần thì hết tám phần cảnh cáo.

Bỗng đầu óc Hàn Tứ trở nên mông lung, anh kín đáo nhìn theo bóng lưng đang dần dần khuất trong căn hầm tối, dường như đã dự đoán được kết cục chẳng bao lâu nữa của mình.

Không được, anh phải nhanh chóng báo cho Lâm Hy biết.



“A Phong, anh đừng có mà đánh trống lảng, mau trả lời em, rốt cuộc thì em với chị ta ai đáng yêu hơn?”

Đã hơn 10 phút kể từ sau khi rời khỏi khu phố ẩm thực, Doãn Tử vẫn luôn như một bóng ma đeo bám A Phong, đơn giản chỉ vì cô bé muốn biết mình và nữ sinh đồi núi chập chừng kia ai đáng yêu hơn.

Chuyện là như thế này…

Vừa nãy cô cùng A Phong đi đến một trại của đội cổ vũ bán nước ướp lạnh, bởi vì đêm nay sẽ có những nhóm văn nghệ của trường đến phố ẩm thực để ca hát nhảy múa, cho nên sự xuất hiện của các nữ sinh này cũng không khiến cho Doãn Tử lấy làm lạ.

Đội cổ vũ mà A Phong cùng Doãn Tử ghé qua cũng chỉ là một trong số những đội cổ vũ xuất hiện ở đây mà thôi.

Xung quanh vẫn còn rất nhiều nữ sinh diện váy thể thao đại diện cho từng lớp đến cổ vũ văn nghệ.

Chuyện cũng không có gì đáng nói, cho đến khi…

“… Phương My… Phương My… Phương My…”

Ngay khoảnh khắc MC vừa mới giới thiệu tiết mục nhảy đơn của một nữ sinh bắt đầu, phía dưới khán đài ai nấy đều hò hét, ngay cả Doãn Tử cũng phải ngầm tán thưởng vài phần.

“Đẹp quá.” Doãn Tử mắt sáng long lanh nhìn lên sân khấu, nơi mà nữ sinh kia đang bắt từng nhịp nhảy đầu tiên.

A Phong chỉ đứng phía sau cô nửa gang tay, anh cao hơn Doãn Tử một cái đầu, cho nên chỉ cần hơi cụp mắt xuống một chút là đã có thể nhìn thấy được ánh mắt sáng lấp lánh cùng đôi môi nhỏ nhắn đang nhoẻn miệng cười rất tươi của cô.

Thời khắc này, mọi thứ xung quanh từ tiếng nhạc sôi động, tiếng người hò hét, cho tới những con người đi qua đi lại, nữ sinh nổi bật trên sân khấu… Tất cả đều sớm đã bị A Phong vứt bỏ ra khỏi đầu.

Thế giới xoay quanh A Phong bấy giờ chỉ còn lại mỗi một mình Doãn Tử.

Khóe môi anh hơi cong, ánh mắt dịu dàng nhìn cô đến không chớp mắt, bàn tay từ lúc nào đã vô thức nâng lên muốn xoa đầu Doãn Tử, chỉ là giữa chừng lại bị tiếng hét lớn của khán giả bên cạnh làm cho chột dạ mà giật mình một cái, liền có chút gượng gạo thu tay về.

Cách bọn họ mười mấy con người…

Hứa Dĩnh Hàn cùng Lâm Hy cũng có quan tâm gì đến tiết mục trên sân khấu đâu, mọi sự chú ý đều đổ dồn về A Phong và Doãn Tử.

Nói đúng hơn là chỉ có mỗi Lâm Hy là chú tâm tới tình hình bên đó, còn Hứa Dĩnh Hàn thì dõi mắt nhìn cô.

Một bên cảnh tượng lãng mạn đẹp đẽ, còn một bên lại rình mò lấp ló như ăn trộm, nếu không bị nghĩ là ăn trộm thì cũng bị người ta nghĩ là đang âm mưu làm chuyện xấu xa không đứng đắn.

Hứa Dĩnh Hàn nhìn mà buồn cười.

Lâm Hy hiện tại trông chẳng khác gì một paparazzi đang rình rập săn ảnh những nhân vật nổi đình nổi đám, vì một tương lai ngày mai bài viết được lên hot search.

“Cô có thể nào giống phụ nữ một chút được không?” Hứa Dĩnh Hàn nhìn bộ dạng bấy giờ của Lâm Hy, nhịn không được phải trêu chọc.

Lâm Hy quay sang lườm hắn một cái, hắn không xem cô là phụ nữ… vậy bấy lâu nay hắn ăn nằm với đàn ông chắc?

“Này, không phải anh nói kế sách này sẽ thành công sao? Tôi thấy hai người bọn họ có chút tiến triển gì đâu chứ?” Lâm Hy mắt nhìn về hướng A Phong, Doãn Tử, miệng lẩm bẩm phàn nàn.

“Cái gì cũng phải từ từ, cô muốn thành công luôn thì làm sao mà được, cũng phải cho bọn họ một chút thời gian.” Hứa Dĩnh Hàn nói rất nghiêm túc, nhưng chỉ là dù Lâm Hy rất muốn tin nhưng giây sau đó thôi đã không thể tin tưởng cái con người này được nữa.

“Tôi thấy anh chỉ giỏi khoác lác thôi, hừ…”

Nhìn thấy một màn sứt mẻ bên phía Doãn Tử cùng A Phong, Lâm Hy buồn bực bỏ lại Hứa Dĩnh Hàn sau đó thì nhanh chân đuổi theo hai con người đang cãi cọ ầm ĩ bên kia.

Hứa Dĩnh Hàn không những không giận mà còn như cưng như chiều từng bước từng bước đi theo cô gái nhỏ.

“Tiểu Tử à, đi chậm một chút coi chừng ngã.”

“…”

“Tiểu Tử.”

“…”

“Giận rồi sao?”

“…”

“Rồi rồi… em đáng yêu, em đáng yêu nhất được chưa?”

“Hứ! Không thèm!” A Phong đuổi theo cả chặng đường, cuối cùng Doãn Tử chỉ phun ra đúng một câu giận dỗi như thế.

Ban nãy cô hỏi anh nữ sinh trên sân khấu có phải là đẹp lắm không thì anh trả lời liền là ‘không tệ’. Thế mà khi Doãn Tử hỏi lại anh rằng mình có đáng yêu không thì anh lại đứng im như pho tượng không chịu trả lời.

Rõ ràng là đang ngầm chê bai cô không đủ đáng yêu đây mà.

A Phong thoáng chốc tái mét mặt, chỉ biết bất đắc dĩ làm cái đuôi nhỏ lẻo đẻo vừa đi vừa dỗ cô.

Phía xa xa kia cũng có thêm hai cái đuôi một trước một sau nối theo bọn họ.

“Ây da…” Lâm Hy vì mải chú tâm tới hai người trước mặt mà quên mất là mình cần phải nhìn đường, ở đây lại còn đông như vậy, cô chẳng may bất cẩn va trúng một người đàn ông trung niên đang cõng con nhỏ trên vai xem văn nghệ.

“Ấy chết, tôi xin lỗi tôi xin lỗi… chú và em có sao không?” Lâm Hy chụm hai tay lại lễ độ xin lỗi.

Hứa Dĩnh Hàn cũng vừa vặn đi tới, việc đầu tiên hắn làm là khẩn trương kiểm tra xem Lâm Hy có bị đau chỗ nào hay không, sau đó thì mới để ý tới hai cha con bên cạnh.

“Xin lỗi, là tôi không trông chừng cô ấy cẩn thận, để cô ấy chạy lung tung đụng trúng hai người.”

Lâm Hy chớp chớp đôi mắt kinh ngạc nhìn hắn, cô có đang nghe nhầm không vậy? Hứa Dĩnh Hàn biết xin lỗi người khác sao?

Ờ thì trước đây hắn cũng đã xin lỗi cô không ít, nhưng hai cái này khác nhau, ngoại trừ cô ra thì cô chưa bao thấy hắn hạ mình xin lỗi ai bao giờ, chuyện ngày hôm nay quả thực là ngoài sức tưởng tượng của cô.

“À, không sao đâu.” Người đàn ông mỉm cười trìu mến nói ‘không sao’ với bọn họ, sau đó thì quay người tiếp tục nhìn lên sân khấu.

“Anh thả tôi ra được rồi.”

Hứa Dĩnh Hàn chợt khựng một cái, giây sau liền buông bàn tay đang nắm bả vai Lâm Hy ra, bởi từ lúc chạy tới hắn vẫn luôn trong tình trạng bảo bọc cô như thế.

“Cô khẩn trương như vậy làm gì? Bọn họ cũng đâu có biến mất luôn, cô gấp cái gì chứ?” Hứa Dĩnh Hàn có hơi khó chịu khi Lâm Hy chỉ luôn chú tâm đến hai con người kia mà bỏ quên hắn.

Hắn còn sống sừng sững ở đây kia mà.

Lâm Hy biết hắn không vui, nhưng cũng chẳng thèm dỗ. Cô đưa tay che miệng ngáp một cái rồi tìm kiếm bóng hình Doãn Tử trong đám đông.

Thôi được rồi, là hắn ngược cô trước, bây giờ xem ra là quả báo đến sớm rồi.

Hứa Dĩnh Hàn bị cô lơ riết cũng thành quen, hắn than thầm trong bụng một lúc, cuối cùng vẫn rảo bước đi theo sau cô.

Vất vả tìm kiếm mỏi lừ cả hai chân, cuối cùng thì cũng tìm thấy hai người bọn họ ở ngoài cổng.

“Hai con người không có lương tâm kia, tôi tìm hai người đến sắp tụt huyết áp luôn rồi, mau… Doãn Tử mau dìu chị.” Lâm Hy bày ra bộ dạng mệt mỏi, ý đồ muốn phá tan bầu không khí áp bức của hai người.

“Ấy, em suýt thì quên mất.” Doãn Tử gặp Lâm Hy thì mọi bực tức đều bay sạch, cô bé nhanh tay lẹ chân chạy vội tới đỡ lấy vị nữ chủ yêu quý của mình.

“Làm gì mà trông mệt mỏi thế? Em gọi điện cho anh và Doãn Tử chạy lại chỗ em không phải là xong rồi sao? Tự hành hạ mình!”

A Phong trông thấy Lâm Hy thở hồng hộc thì chân mày nhíu lại, bình thường không phải cô nhóc này thông minh lắm sao? Nay đầu óc lại để đi đâu mất rồi?

Nhưng anh nào có biết Lâm Hy sớm đã đánh sập nguồn điện thoại từ lâu, để tiện cho việc theo dõi anh cùng Doãn Tử.

Lâm Hy chỉ đành biết ôm lấy sự quở trách từ A Phong, gật đầu trả lời bâng quơ cho qua chuyện: “Ừ ừ… em quên…”

A Phong định châm điếu thuốc lên hút thì bỗng nhỡ ra Doãn Tử cực kỳ ghét mùi thuốc lá, anh nhanh chóng vứt luôn điếu thuốc qua thùng rác bên cạnh.

Ngẩng đầu lên liền thấy Doãn Tử đang chăm chú nhìn người đàn ông sau lưng Lâm Hy.

Bấy giờ A Phong mới để ý tới.

“Nữ chủ, đây là?..”

Lâm Hy đưa mắt nhìn theo hướng Doãn Tử đang nhìn, sau đó thì mỉm cười như đã hiểu, con bé đang hỏi Dĩnh Hàn sao?

Lâm Hy bước thêm một bước lại gần Doãn Tử, giây sau liền e thẹn nói: “Anh rể của em.”

"Áaaa… " Doãn Tử buột miệng hét lớn một tiếng, Lâm Hy vội bịt miệng cô bé lại, gượng cười nhìn những con người xung quanh.

Cô đánh nhẹ vào vai Doãn Tử một cái: “Em hét cái gì hả? Hình tượng chị dạy em để đi đâu hết rồi?”

Cô bé không trả lời câu hỏi của Lâm Hy, nhanh chóng gỡ bàn tay đang bịt miệng mình xuống, giọng điệu hớn hở: “Vậy mà trước đây em không hề biết, nữ chủ vậy mà lại có một anh chồng đẹp trai đến như vậy nha, hâm mộ chị quá đi mất.”

“Khụ khụ!” A Phong bỗng ho nhẹ hai tiếng.

Lâm Hy nhìn mà chỉ thấy thật không có tiền đồ, cô hết nhìn A Phong rồi lại liếc mắt nhìn Doãn Tử: “Em yên tâm đi, người của nữ chủ đương nhiên sẽ không phải chịu thiệt thòi…”

Nói đến đây, Lâm Hy lia mắt sang người đàn ông bên cạnh, nửa đùa nửa thật nói: “Chị đã hứa hôn cho em với một anh chàng cực kỳ đẹp trai, vậy cho nên… em không cần phải ngưỡng mộ chị.”

“Gì ạ?” Doãn Tử ngu ngơ chưa kịp tiêu hóa hết lời mà nữ chủ nói, liền bị A Phong kéo vội vào trong xe, tránh ở lâu cô em kia của anh sẽ lại ăn nói lung tung trước mặt cô bé nữa.

Lâm Hy phì cười…

Đang cười sung thì vô tình bắt gặp được ánh mắt sắc lẹm của Hứa Dĩnh Hàn đang kín đáo nhìn cô, bỗng chốc Lâm Hy nổi hết da gà.

“Ờ… chúng ta cũng lên xe thôi.” Lâm Hy gãi đầu nói với hắn một câu rồi cũng chạy lẹ vào xe.

Khóe môi Hứa Dĩnh Hàn cong lên như vầng trăng khuyết, hắn thừa nhận… mình xin đầu hàng.



Về đến trước cổng biệt thự thì cũng đã là hai giờ sáng.

Nhìn bộ dạng ngủ ngon của Lâm Hy bên cạnh, Hứa Dĩnh Hàn vẫn chưa nỡ đánh thức cô.

Hứa Dĩnh Hàn không biết đang nghĩ cái gì mà lại vô thức đưa tay chạm lên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô gái nhỏ.

Ngón tay chạm lên ấn đường, từ từ xuống tới sống mũi, lại chậm rãi chạm tới nhân trung rồi từ từ chạy xuống làn môi đỏ hồng hơi hé.

Hắn bất giác nhớ đến bộ dạng yếu đuối như chịu bao sự tổn thương của cô ngày hôm ấy.

Chính là vào ngày hôm ấy, cô đứng trước mặt hắn với một con mắt đỏ ngầu, nói với hắn rằng đời này hắn mãi mãi nợ cô…

Ánh mắt ấy có bao nhiêu tuyệt vọng? Bao nhiêu mất mát? Hắn là người chứng kiến tất cả.

Chỉ là tận sâu trong gốc rễ hắn dù thế nào cũng không thể nhớ nổi hắn rốt cuộc đã nợ cô cái gì.



8 giờ sáng hôm sau, Lâm Hy mơ hồ tỉnh dậy.

Cô cũng không rõ là đêm qua mình trở về phòng bằng cách nào, mọi ký ức chỉ dừng lại ở khoảnh khắc khi cô lên xe và ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Lúc tỉnh dậy thì đã thấy bản thân mình nằm trên chiếc giường êm ái rồi.

"Lâm Hy… "

Bất chợt bên ngoài có người gõ cửa, không…

Là đập cửa mới đúng.

“Lâm Hy, cô có nghe tôi nói không?” Lại là tiếng đập cửa ngày một dồn dập, dường như có chút gấp gáp.

Ban đầu Lâm Hy chỉ nghĩ là do cô dậy muộn nên Hàn Tam đến để đánh thức cô, nhưng khi nghe thấy tiếng cửa đập loạn cùng giọng nói khẩn trương của anh ta thì Lâm Hy biết chắc đã có chuyện chẳng lành.

Cô vội đứng dậy chạy tới mở cửa.

“Cô có ở trong đó không? Lâm…”

“Hàn Tam, có chuyện gì vậy?”

Hàn Tam đang chuẩn bị đập cửa thêm một lần nữa thì Lâm Hy đã xuất hiện, cũng may là anh ta phanh kịp, nếu không thì giờ cô đã ăn trọn một cước của anh ta rồi.

“Sao vậy? Có chuyện gì?” Trông thấy sắc mặt lo lắng của Hàn Tam, Lâm Hy cũng khẩn trương đôi phần.

Hàn Tam hít sâu một hơi để mình bình tĩnh lại, phải rất khó khăn anh mới có thể thốt lên lời.

“Hàn Tứ… cậu ta…”

“Anh ta làm sao?” Lâm Hy bấy giờ cũng cảm thấy bốc hỏa trên đầu, cô lạnh giọng hỏi.

Hàn Tam cố gắng sắp xếp lại câu từ một cách hoàn chỉnh nhất, một lần nữa trả lời cô: "Hàn Tứ… e là xảy ra chuyện rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.