Trên con việt dã tại trước cổng biệt thự Đặng gia, Thẩm Dung Yên hai tay bị trói chặt ngồi chật vật trên xe không ngừng giãy giụa.
“Tên khốn này! Thả tôi ra!”
Đặng Dương mặc kệ ngồi ở ghế xe bên kia nhàn nhã hút thuốc, tùy ý để Thẩm Dung Yên trừng mắt nổi giận với mình.
Tay phải anh gác trên cửa sổ xe, mắt nhìn ra khung trời đêm bên ngoài, nội tâm có vẻ khá phức tạp, thế mà người phụ nữ bên cạnh vẫn cứ lải nhải bên tai anh không ngừng.
“Tôi nói anh thả tôi ra mà? Anh điên rồi sao? Đã ép tôi lên xe anh, bây giờ lại còn trói tay tôi lại, Đặng thiếu… có phải anh có sở thích quái đản như vậy hay không?”
Bên tai Đặng Dương bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy, nhưng anh không buồn để tâm, chỉ là Thẩm Dung Yên không có ý định sẽ bỏ qua cơ hội lần này, cứ như vậy mà xả hết bực tức lên người anh.
“Anh là cái tên khốn khiếp! Đồ xấu xa! Anh…”
“Chậc! Ồn ào quá.” Chưa để Thẩm Dung Yên kịp nói hết câu, Đặng Dương đã mất kiên nhẫn cau mày vứt thẳng điếu thuốc, một khắc liền vòng tay ra phía sau ghì chặt gáy cô kéo lại, cúi đầu nuốt trọn những tiếng la của người phụ nữ ồn ào này.
Thẩm Dung Yên ngay tức khắc im bặt, mở to mắt nhìn người đàn ông, thoáng chốc đã quên luôn cả phản kháng.
Đến khi nhận thức được người đàn ông này dám ngang nhiên chiếm tiện nghi của mình thì Đặng Dương phút chốc đã buông hẳn cô ra.
Thẩm Dung Yên: “…”
Gì vậy chứ? Cô còn chưa kịp phản kháng mà?
Thẩm Dung Yên thầm nghĩ không biết phải giấu mặt vào đâu, thế này chẳng phải là vừa nãy cô đồng ý để cho Đặng Dương hôn mình sao? Nhưng cô không có tình nguyện mà?
Trông thấy vẻ mặt không biết nên khóc hay nên cười của cô, Đặng Dương không nhịn được bật cười.
“Anh cười gì chứ?” Thẩm Dung Yên cau có hỏi.
“Cười em.” Đặng Dương vui vẻ trả lời.
Cô ghét bỏ lườm Đặng Dương một cái, vẫn không quên chuyện mình bị anh dốc ngược cả người sau đó vác lên xe, tay còn đang bị trói đây này.
“Bây giờ thì anh có thể nói cho tôi biết lý do vì sao anh một mực bắt cóc tôi được rồi chứ?”
Đặng Dương nhướng mày, thích thú hỏi: “Này, em có thể dùng từ dễ nghe một chút được không? Tôi bắt cóc em bao giờ?”
Thẩm Dung Yên giơ hai cánh tay bị trói đến đỏ của mình, bất mãn nói: “Vậy đây là cái gì?”
Đặng Dương bây giờ mới để ý tới những vết hằn đỏ trên tay cô, liền vội cởi trói.
Ban nãy lúc Hứa Dĩnh Hàn ra lệnh hủy diệt tất cả mầm mống Tống gia, Đặng Dương không nghĩ nhiều liền khẩn trương nắm tay Thẩm Dung Yên giúp cô tẩu thoát.
Tuy anh và Lâm Hy đã giao kèo trước, nhưng anh với thằng bạn chân thối của mình đã giao kèo gì đâu?
Lúc đó vì Thẩm Dung Yên không chịu ngoan ngoãn nên Đặng Dương chỉ đành thẳng tay vác ngược cô lên xe, cũng bởi vì cô không chịu an phận nên anh mới phải trói cô lại, nhờ vậy mà người phụ nữ này mới có thể ngoan ngoãn hơn một chút.
Nhưng miệng cô thì lại không ngoan chút nào.
Đặng Dương cẩn thận giúp Thẩm Dung Yên xoa lên những vết hằn đỏ, động tác của anh rất nhẹ nhàng, cô định sẽ cự tuyệt thế nhưng nó quá thoải mái khiến cô nhất thời không muốn mất đi cảm giác dễ chịu này.
Bất ngờ Đặng Dương nói: “Tôi làm tất cả chỉ vì muốn em được an toàn, em nên cảm kích tôi mới phải!?”
“Gì cơ?”
Anh ta vừa nói điên nói khùng gì vậy chứ?
Thẩm Dung Yên sững sờ nhìn Đặng Dương đang từ từ cúi đầu thổi nhẹ lên vùng cánh tay bị đỏ của mình, thoáng chốc cả người cô dâng lên một hồi run rẩy.
“Tôi nói là, tôi chỉ đang muốn bảo vệ người của mình mà thôi.” Lời này Đặng Dương nói rất nhẹ, nhưng Thẩm Dung Yên biết, lời này của anh ta là thật lòng.
Nhưng cô không muốn chấp nhận.
“Anh bớt nói năng tùy tiện đi, tôi chưa bao người của anh cả.”
Đặng Dương nhẹ cười, anh gật đầu nhìn cô, bá đạo nói: “Đã dám xông vào địa bàn của tôi thì chính là người của tôi, em cứ thử cự tuyệt xem, đến lúc đó tôi sẽ cho em biết, thế nào là cảm giác sống trong địa ngục!”
“Ép người quá đáng!” Câu này Thẩm Dung Yên chỉ dám nghĩ, không dám buột miệng, buột miệng là đi tong.
“Được rồi, tôi đưa em lên nhà.”
“Không muốn!”
Đặng Dương không để tâm đến lời cự tuyệt của cô, trực tiếp mở cửa xe bế cô ra ngoài.
“Anh… tôi nói là không muốn rồi mà?”
“Im miệng!” Thoáng chốc, bầu không khí im ắng hẳn.
…
Đã hai ngày kể từ sau cái đêm xảy ra sự việc kinh hoàng đó, Lâm Hy vẫn chưa tỉnh lại.
Hai ngày này, Hứa Dĩnh Hàn vẫn luôn túc trực ngày đêm bên cạnh cô, nửa bước cũng không dám rời, hắn chỉ sợ Lâm Hy xảy ra chuyện.
Bên ngoài có tiếng bước chân, nhưng dường như mọi sự chú ý của Hứa Dĩnh Hàn đều chỉ dồn hết vào một mình cô gái nhỏ đang yếu ớt nằm trên giường bệnh của hắn.
Mãi đến khi có tiếng người gọi, Hứa Dĩnh Hàn mới biết đến sự tồn tại của người vừa mới bước vào phòng.
“A Hàn à, bác sĩ cũng đã nói là con bé không sao rồi, con cũng nên về nghỉ ngơi thôi.” Ông lớn không đành lòng nhìn hắn buồn rầu như vậy, cũng đã khuyên hắn không biết đến bao nhiêu lần, thế nhưng Hứa Dĩnh Hàn hắn vẫn không chịu nghe lời ai cả, vẫn một mực muốn ở lại bên cạnh Lâm Hy.
Ông lớn hết cách thở dài, ông bất đắc dĩ đặt tay xuống vai con trai mình vỗ nhẹ coi như trấn an, tiếp đó dặn dò hắn đôi lời rồi cũng nhanh chóng quay trở về tổ chức.
Bởi tổ chức cần ông.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Hứa Dĩnh Hàn và Lâm Hy, căn phòng bốn góc quen thuộc, là nơi lưu giữ bao nhiêu hồi ức tươi đẹp của cô và hắn.
Thế mà, hắn lại nỡ quên đi tất cả…
Còn có một chuyện khiến hắn day dứt đau đớn tâm can hơn nữa đó là… ngày ấy, cô đang mang thai, cô mang trong mình giọt máu của
hắn.
Hứa Dĩnh Hàn vô thức đặt tay sờ xuống vùng bụng trơn phẳng của cô, bàn tay run rẩy đến lạ thường.
Hắn cố gắng khắc chế mọi cảm xúc đang dâng lên, chỉ có sự run rẩy ở cánh tay là rõ nhất.
Đã hơn sáu tháng rồi, đáng lẽ con của hắn phải có tim thai, đáng lẽ con của hắn phải được phát triển mỗi lúc một lớn ở trong bụng mẹ, thế nhưng tại sao? Tại sao hắn không cảm nhận được gì hết vậy?
Bàn tay Hứa Dĩnh Hàn run rẩy, hắn muốn cảm nhận thật kỹ nhưng lại chẳng thấy gì.
Sự thống khổ và thất bại cứ thế bao trùm lấy hắn, chưa bao giờ Hứa Dĩnh Hàn cảm thấy bản thân mình vô dụng như lúc này, đến vợ con hắn mà hắn cũng không thể bảo vệ được, lại còn suýt chút nữa hại chết Lâm Hy.
Hứa Dĩnh Hàn khổ sở gục xuống, nắm chặt bàn tay cô đặt lên trán mình.
Sau đó… hốc mắt hắn nóng lên, giọng nói cũng khàn đến khô khốc: “Anh xin lỗi…”
Khi ấy, chắc hẳn cô đã rất tuyệt vọng.
“Anh xin lỗi em, Lâm Hy à, anh…”
“Ây da! Ồn ào chết đi được!” Giữa bầu không khí đáng lẽ ra phải cảm động trời đất thì giọng nói bất mãn kia nó lại chả ăn nhập một chút nào.
Người con gái nằm trên giường bệnh khó chịu không ngừng phàn nàn: “Là kẻ nào vậy? Có biết là mình đang làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của người khác không?”
Hứa Dĩnh Hàn bất giác nắm chặt tay cô trong vô thức, hắn từ từ ngẩng mặt lên, mái tóc lòa xòa phủ xuống hết trán, dường như là hắn đã dùng triệt để nghĩa đen của câu “không rời nửa bước” để ở lại bên cạnh chăm sóc cô.
Bộ dạng trông có chút buồn cười, nhưng lại cực kỳ đẹp trai, nhìn kiểu gì cũng cảm thấy gợi cảm.
Lâm Hy khó khăn chống tay ngồi dậy, thế mà người đàn ông kia vẫn cứ sững sờ nhìn cô không chớp mắt, cô mất kiên nhẫn nhíu mày:
“Bộ đơ rồi sao?”
Khuôn mặt Hứa Dĩnh Hàn hiện lên một vẻ vui mừng hiếm thấy, cuối cùng thì cô gái nhỏ của hắn cũng chịu tỉnh rồi.
Hứa Dĩnh Hàn thở phào một hơi, tâm trạng cũng nhẹ đi không ít, chỉ là… hiện tại hắn vẫn chưa dám đối diện với cô.
Hứa Dĩnh Hàn mang theo nội tâm phức tạp trực tiếp đứng dậy bước ra khỏi phòng, nhưng còn chưa ra được tới cửa thì câu nói của người con gái phía sau đã thành công khiến hắn chùn bước.
“Anh là ai?”
Bước chân của Hứa Dĩnh Hàn ngay tức khắc đứng khựng lại, hắn từ lo sợ đến bàng hoàng.
“Àaaa… tôi biết rồi.” Lâm Hy lập tức đứng dậy chỉ tay chất vấn: “Biến thái nhà anh! Vừa rồi anh lại còn cả gan dám nắm tay của tôi nữa, định sàm sỡ tôi có đúng không? Được lắm! tôi sẽ báo cảnh sát.”
Nói là làm liền, Lâm Hy ngay lập tức quay người đi tìm điện thoại, nhưng lục tung khắp phòng vẫn không thấy chiếc di động của mình đâu, cô đã sắp phát hỏa tới nơi rồi.
“Này, đừng nói đã làm biến thái rồi mà còn có tiểu sử trộm cắp nữa nhé, giao điện thoại ra đây cho tôi!”
Hứa Dĩnh Hàn hắn không để tâm đến những lời chấn vấn khó nghe đó của cô, cái làm tim hắn như chết dần chết mòn đó chính là cô gái nhỏ không còn nhớ ra hắn.
Hứa Dĩnh Hàn gấp gáp bước tới nắm chặt bả vai cô, giọng nói vừa run vừa khàn: "Lâm Hy à,
là anh đây, em không nhận ra anh sao em?"
Lâm Hy phũ phàng gạt hai cánh tay của hắn ra khỏi người mình, chân lùi về phía sau muốn giữ khoảng cách: “Này anh, xin tự trọng.”
“…”
Cảnh này sao lại quen thuộc đến thế?
Bao nhiêu cảm xúc được hắn khắc chế bấy lâu, cuối cùng cũng không nhịn được mà tuôn ra hết thảy.
Hứa Dĩnh Hàn như trút bỏ được hết gánh nặng trong lòng mình, hắn vừa đau khổ vừa vui mừng nhanh chóng tiến lại gần cô.
Giây phút tưởng chừng Hứa Dĩnh Hàn sẽ ôm chầm lấy Lâm Hy nhưng không… hắn vậy mà lại cúi xuống bế thốc cô lên giường.
“A…” Lâm Hy nhất thời bị dọa cho nhắm chặt hai mắt, không biết kết cục tiếp theo của mình sẽ là gì.
Lần này cô chọc phải quỷ mặt lạnh rồi.
Hứa Dĩnh Hàn sắp bị cô chọc cho tức đến điên rồi! Nhưng cõi lòng của hắn vẫn không nguôi đi sự đau đớn: “Sao hả? Trêu đùa anh rất vui có đúng không?”
Nghe thấy giọng nói tức giận của hắn, Lâm Hy
vội vã lắc đầu: “Không vui!”
Hứa Dĩnh Hàn cuối cùng cũng sẵn sàng đối diện với tất cả, hắn dịu dàng nhỏ giọng bên tai cô: “Là vì giận anh sao?”
“Tất nhiên là giận rồi.” Lâm Hy ghì mạnh phần cằm của mình vào ngực hắn, cô là đang muốn xả giận: “Em vẫn còn chưa quên cái đêm đính hôn của anh và cô gái họ Thẩm kia đâu nhé, lúc đó anh còn nhẫn tâm cự tuyệt em.”
“…” Hứa Dĩnh Hàn bật cười một tiếng, hắn vui vẻ hỏi lại: “Vậy cho nên, em dùng chính cái cách anh cự tuyệt em khi đó để trả thù anh sao?”
Lâm Hy nghe xong thì ngẩng mặt lên từ trong lòng hắn, mỉm cười rạng rỡ nói to: “Còn gì thỏa mãn hơn khi trả thù được anh chồng nhà mình chứ? Anh thấy em nói có đúng không?”
“A!..” Hứa Dĩnh Hàn bất ngờ thẳng tay đánh mạnh một phát vào mông cô.
“Ừ, em đúng.”
Lâm Hy: “…”
Thật ra là cô đã tỉnh lại từ lúc sớm, chỉ là vừa vặn đúng lúc ông lớn đi vào, cô thì lại chưa sẵn sàng để gặp mặt ông, cho nên cô mới nằm im giả chết.
Lâm Hy bất giác nắm lấy bàn tay của Hứa Dĩnh Hàn, đặt lên vị trí trước đó hắn đã chạm.
Cô có thể cảm nhận được sự run rẩy thoáng qua của hắn.
Hứa Dĩnh Hàn đau lòng nhìn cô, hai mắt hắn phiếm hồng, hắn định nói gì đó thế nhưng Lâm Hy đã nhanh chóng đặt tay lên môi hắn chặn lại: “Đừng nói gì cả.”
Thanh âm của cô rất nhẹ, tựa như cũng rất đau lòng, giây sau cô mỉm cười với hắn: “Mọi chuyện đều đã qua rồi, em đã rất khó khăn mới có thể vượt qua được, vậy nên, em mong anh cũng sẽ vượt qua được. Nếu có thể, hãy quên hết những chuyện đau buồn ấy đi.”
Hứa Dĩnh Hàn gật đầu nhìn cô, ánh mắt hắn chua xót, là vì hắn nên cô mới phải chịu đựng nhiều đến vậy: “Vất vả cho em rồi.”
…
Trưa hôm ấy, Lâm Hy ngoan ngoãn ngồi dựa lưng vào thành giường, há miệng để Hứa Dĩnh Hàn đút cháo cho cô.
“Ngon không?” Hắn hỏi.
“Ưm!.. nóng nóng.” Lâm Hy nhăn mặt khó khăn nuốt vội miếng cháo.
Hứa Dĩnh Hàn vội vàng đặt bát cháo xuống, lo lắng hỏi cô: “Bỏng rồi sao? Anh đã thổi rất kỹ rồi kia mà?”
Thấy Lâm Hy lè chiếc lưỡi bị đỏ của mình ra, hắn có hơi khẩn trương tiến lại: “Đây, để anh thổi…”
“È hem!” Bên ngoài bất ngờ có tiếng người cười nói, lại thêm những tiếng ho khụ khụ.
Lâm Hy thoáng chốc giật mình thụt người về phía sau, nhưng Hứa Dĩnh Hàn thì lại khác, hắn không để ai vào mắt cả, quay người tiếp tục đút cháo cho cô.
“Các người quên chưa gõ cửa.” Hứa Dĩnh Hàn nói.
Minh Lễ và Viễn Minh phía sau từ chối đưa ra ý kiến, Doãn Tử thì không phải nói nữa rồi, cô bé ghét Hứa Dĩnh Hàn ra mặt, vậy nên câu trả lời chắc chắn là nhường cho A Phong.
A Phong thản nhiên đẩy ghế đến cho Doãn Tử, sau đó anh ngồi gác chân lên chiếc ghế kế bên, dáng vẻ ngạo mạn nói: “Cần thiết sao?”
Viễn Minh, Minh Lễ: “…” Bọn họ chết hết rồi à?
“Hừ!” Hứa Dĩnh Hàn cười lạnh một tiếng, hai ngày qua hắn cũng đã được tiếp xúc với A Phong không ít, anh tuy lạnh lùng ngạo mạn chẳng để ai vào mắt, thế nhưng lại là một người có thể tin tưởng được.
Sở dĩ mở miệng tiếp xúc với A Phong là bởi vì Hứa Dĩnh Hàn muốn biết, trong suốt hơn sáu tháng ở đảo hoang, Lâm Hy đã phải sống một cuộc sống như thế nào.
Nhờ vậy mà hắn mới biết, Lâm Hy đã phải cùng cực đau khổ như thế nào, chống chọi với kẻ thù ra sao…
Đó cũng chính là lý do Hứa Dĩnh Hàn không dám đối diện với người con gái ấy.
Những lúc cô đau khổ nhất, tuyệt vọng nhất, thậm chí là cần hắn nhất, hắn lại không thể ở cạnh bảo vệ chu toàn cho cô.
Lâm Hy đợi mãi mà không thấy Hứa Dĩnh Hàn đưa muỗng cháo tới, cô nhẹ lay cánh tay hắn:
"Dĩnh Hàn… "
“À…” Hứa Dĩnh Hàn lúc này mới chợt bừng tỉnh, thoát ra khỏi dòng suy nghĩ.
Doãn Tử ngồi ở một góc, hết nhìn tên đáng ghét kia rồi lại nhìn nữ chủ của mình, ruột gan phèo phổi bắt đầu ngứa ngáy, ngứa nhất là cái miệng, cô bé nhịn không được lớn tiếng lên án: “Nữ chủ à, chị tha thứ cho hắn ta dễ dàng vậy sao?”
Lâm Hy nghe xong thoáng chốc bị sặc, muỗng cháo bấy giờ chợt thấy đắng ngắt, muốn nuốt cũng không nuốt được.
Hứa Dĩnh Hàn cau mày rót nước cho cô, sau đó hắn không kiêng không kỵ quét ánh mắt cảnh cáo sang cho Doãn Tử.
Doãn Tử nào có sợ hắn, cô bé lườm hắn một cái thật nồng đậm sau đó chờ đợi câu trả lời từ Lâm Hy.
Vẫn không bỏ qua luôn sao?
Lâm Hy thầm nghĩ chuyến này mình xong rồi, bình thường toàn là Doãn Tử phải dỗ dành cô, sao bây giờ thời thế thay đổi rồi cơ chứ?
“Thật ra thì… chị cũng đâu có tha thứ dễ dàng như thế, anh ấy á? Phải dỗ dành chị đủ điều, hứa hẹn với chị đủ kiểu, lại còn thật lòng thật dạ muốn moi tim moi phổi ra để nhận lỗi, cho nên là chị mới… mềm lòng, hờ hờ! Đúng là vậy đó.” Nói xong cô còn không dám nhìn thẳng vào mặt cô bé, thấp thỏm cúi đầu uống hết ly nước mà Hứa Dĩnh Hàn vừa mới đưa cho.
A Phong bất giác phì cười, nhưng rất nhanh đã bụm chặt miệng, anh còn lạ gì đứa em này của mình nữa.
Đúng là, nói dối không biết ngượng miệng.
Hứa Dĩnh Hàn kín đáo nhích lại gần cô, cười cười thỏ thẻ nói: “Có chuyện đó nữa sao?”
“Anh…” Lâm Hy có tật giật mình, ngay lập tức hạ thấp âm xuống: “Anh im lặng đi, em đang cứu mạng anh đó.”
“Ồ…” Cô bảo vệ hắn thoát khỏi sóng gió gia đình nhà vợ sao? Không tồi.
Khuôn miệng Hứa Dĩnh Hàn thỏa mãn nhếch lên, đắc ý nhìn sang Doãn Tử, ánh mắt như đang nói với cô bé rằng “nữ chủ của nhóc đang bảo vệ tôi”.
“Xì! Ấu trĩ…” Doãn Tử chán ghét không thèm để tâm đến hai con người đang đồng tâm hiệp lực chống lại cô nữa.
Cô bé nhích lại gần chỗ A Phong ngầm kiếm đồng minh, A Phong lên được thiên đàng liền không muốn xuống, vui vẻ đến mức bán đứng luôn cả người em: “Tiểu Tử à, em yên tâm, anh theo phe em.”
Doãn Tử như được mở cờ trong bụng, cô bé phấn khích nhào đến khoác vai A Phong, cả người A Phong lập tức cứng đờ, ngay cả việc hít thở dường như cũng quên mất.
Còn chưa kịp để cho Lâm Hy hết kinh ngạc thì từ ngoài cửa, Lâm Quyền bất ngờ giận dữ xông vào.
“Tiểu Quyền à…”
“Chết tiệt!” Ngay khoảnh khắc mọi người trong phòng còn chưa kịp hiểu chuyện gì, Lâm Quyền đã lao nhanh tới chỗ Hứa Dĩnh Hàn, sau đó vung mạnh một cước.
Hứa Dĩnh Hàn bị đánh bất ngờ nên chẳng mấy chốc đã lảo đảo lùi về sau.
Một đấm đó của cậu, Hứa Dĩnh Hàn dư sức tránh, chỉ là trong một thoáng ngắn ngủi hắn nghe thấy Lâm Hy gọi cậu ta bằng cái tên thân mật “tiểu Quyền” kia, cho nên hắn mới quyết định không tránh.
“Dĩnh Hàn à, anh ổn không?” Lâm Hy lo lắng hỏi.
Hứa Dĩnh Hàn gật đầu vỗ nhẹ vai cô: “Ừm.”
“Chị, qua đây với em.” Lâm Quyền túm lấy cánh tay chị mình kéo lại, giấu về phía sau lưng, sau cùng cậu đối mặt với Hứa Dĩnh Hàn lạnh lùng nhả ra từng chữ: “Dù anh có là lão đại của tôi đi chăng nữa, nhưng nếu anh dám làm tổn thương đến chị tôi, tôi nhất định sẽ khiến cho anh mãi mãi cũng không thể tìm được chị ấy! Chị, chúng ta về nhà.”
“Cậu dám!” Hứa Dĩnh Hàn nét mặt một màu u ám, gằn giọng lên một cách đáng sợ, căn phòng ngay lập tứ đã tỏa ra khí lạnh khiến đám A Phong nổi hết da gà.
Lâm Quyền không những không sợ mà còn thẳng thừng tuyên bố trước mặt hắn.
“Anh dám tổn hại đến chị ấy, tôi dám cắt đứt quan hệ của hai người!”