Dùng hai chiếc bánh bao làm tiền vốn coi như chẳng đáng là bao.
Lâm Thanh Hòa hẹn với lão bà ngày mai cô sẽ tới gặp tiền trao cháo múc. Sau đó cô tự ăn một bữa ở bên ngoài rồi mới quay về.
Lúc cô trở lại Chu Thanh Bách đã ở trong phòng, thấy cô trở về liền thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên vẫn trầm mặc không nói chuyện.
"Ta biết chuyện này là lỗi của ta. Thế nhưng ngươi biết đấy, khi đó ta đối với ngươi căn bản không hề có chút tình cảm. Ta nghĩ sinh ba đứa con cho ngươi là xong rồi, nên không suy nghĩ có ngày ta lại thích ngươi" Lâm Thanh Hòa nói.
Sắc mặt Chu Thanh Bách càng lúc càng đen hơn.
"Nhưng sau khi ngươi trở về, ngày đêm chung đụng với ngươi, không biết bắt đầu từ khi nào, ta đã cảm thấy gả cho ngươi là điều cực kỳ hạnh phúc. Mặc dù ngươi nói chuyện khô khan, không biết nói lời lãng mạn để ta vui vẻ. Thế nhưng ngươi vẫn luôn hy sinh thầm lặng vì gia đình, âm thầm gánh vác trọng trách của một người chồng, một người cha" Lâm Thanh Hòa nói tiếp.
Chu Thanh Bách nhìn cô một cái.
"Khi đó ta cũng chưa phát hiện bản thân thích ngươi, lúc ngươi trở lại ta còn kêu ngươi đi ngủ ở phòng sát vách mà. Nhưng tình cảm không phải là thứ có thể điều khiển được. Ta không thể tránh được việc cùng ngươi chung đụng mỗi ngày. Ta thích ngươi, lúc ngươi nói muốn một đứa con gái, ta liền hối hận, nhưng không biết phải nói với ngươi như thế nào" Lâm Thanh Hòa nhìn hắn.
Chu Thanh Bách nói: "Tại sao ngươi không nói sớm cho ta biết?"
"Ta cũng muốn sớm nói cho ngươi biết, nhưng ta không nói ra lời. Ta biết ngươi muốn một đứa con gái đến nhường nào, nhưng làm thì đã làm rồi, ta còn biết phải làm sao chứ? Ta đành lặng lẽ chờ đợi, xem ngươi có bản lĩnh xuyên qua ga-rô được không?" Lâm Thanh Hòa nói.
Mặt Chu Thanh Bách đen như đáy nồi.
Lâm Thanh Hòa thật sự nghĩ như vậy. Nếu buộc ga-rô rồi, hắn vẫn khiến cô mang thai được thì cô nhất định sẽ sinh cho hắn.
Nhưng Chu Thanh Bách rõ ràng không chấp nhận.
Vì vậy Lâm Thanh Hòa bắt đầu dùng thân thể để xin lỗi hắn.
Chu Thanh Bách vốn dĩ không muốn phản ứng với cô, cơn giận của hắn còn chưa tiêu tan đâu, một chút cũng chưa tiêu tan.
Cơ mà người phụ nữ này quá biết dùng thủ đoạn, hắn nhịn không được liền dùng phương thức này trừng phạt cô một trận.
Xong chuyện, hắn lại quay về bộ mặt tức giận.
"Ngươi là người được lợi mà" Lâm Thanh Hòa tự giác hy sinh to lớn, nhìn hắn thoải mái xong lại tiếp tục trưng bộ mặt kia cho cô xem, cô đâu có chịu được.
Chuyện này từ đầu tới cuối, chính cô cũng là nạn nhân đấy. Chẳng qua vì thích hắn, thương hắn, nên mới an ủi hắn.
Cái gì cũng một vừa hai phải thôi, cô cũng muốn tức giận, để xem người nào giận lâu hơn!
Chu Thanh Bách bị cô chọc tức giận không chịu được, thế mà cô còn dùng giọng điệu như vậy!
Trực tiếp liền xoay người.
Lâm Thanh Hòa bật cười: "Chu Thanh Bách, ngươi được lắm. Ta dỗ dành ngươi lâu như vậy, ngươi còn không chịu nguôi giận. Vậy ngươi hãy dứt khoát một chút, ngươi muốn như thế nào, muốn ly hôn đều được. Nhưng có một chuyện ta phải nói cho ngươi biết, ta không muốn nuôi ba đứa con trai, chính ngươi tự nuôi đi"
Không phải là không thể nuôi, cô chỉ đang hù dọa người đàn ông này mà thôi.
Chu Thanh Bách xoay người lại nhìn cô chằm chằm: "Ngươi còn muốn ly hôn?"
"Không phải là điều ngươi muốn sao, ta đã nhận lỗi rồi, ngươi còn không muốn chấm dứt chuyện này có phải không? Ta hối hận, sau khi thích ngươi ta liền hối hận, hối hận đến chết ngươi có biết không?" Lâm Thanh Hòa nói.
"Ta thấy ngươi vẫn chưa biết ngươi sai chỗ nào đâu!" Chu Thanh Bách nói.
Trước giờ, Lâm Thanh Hòa không phải là người biết kiên nhẫn, kiên trì hiện tại đã dùng gần hết rồi, nói: "Trở về thì làm thủ tục đi! Ta không có cách nào sinh con cho ngươi được nữa. Ngươi có thể đi tìm một cô gái trẻ đẹp sinh cho ngươi. Về phần mấy đứa nhỏ, cứ để cho chúng tự lựa chọn, nếu như muốn ở với ngươi, ta không có gì để nói"
Tính tình Chu Thanh Bách rất tốt, vậy mà cũng bị cô chọc đến tức điên.
Người phụ nữ này không đem hắn tức chết thì sẽ không bỏ qua đúng không?
Hắn không nói chuyện, tiếp tục đen mặt nhìn Lâm Thanh Hòa.
Lâm Thanh Hòa quăng cho hắn một cái liếc mắt, xoay người sang chỗ khác ngủ. Tên sói này vừa mới hung hăng ăn cô nhiều lần thế kia, khiến cô mệt lả người. Còn muốn cô dỗ hắn ư? Không có cửa đâu.
Thích nổi giận thì nổi giận, chẳng hao tổn gì đến cô.
Chu Thanh Bách thấy cô không tim không phổi cứ thế mà đi ngủ, người đang giận dỗi như hắn cũng nhịn không được mà bật cười.
Rốt cuộc làm thế nào mà hắn cưới được người vợ không có lương tâm này vậy?
Chuyện lớn như vậy mà cô tự làm chủ, còn không cho phép hắn tức giận. Dỗ dành hắn một tí cô đã không kiên nhẫn rồi.
Thế mà còn nghĩ đến chuyện ly hôn, thậm chí ngay cả con cũng không cần!
Chu Thanh Bách cảm giác thái dương có chút đau.
Mắt thấy thời gian không còn sớm, Chu Thanh Bách nói: "Dậy ăn cơm đi"
"Ăn một mình đi, ta thấy ngươi là thấy phiền" Lâm Thanh Hòa mơ mơ màng màng trả lời một câu, còn đặc biệt rõ ràng.
Tim gan Chu Thanh Bách đau nhói, người phụ nữ tàn nhẫn này không đâm cho hắn mấy nhát thì không bỏ qua mà.
Nhưng đành như vậy thôi, Chu Thanh Bách ăn xong, lại mang một phần về cho cô.
Chỉ là Lâm Thanh Hòa đã ăn truớc đó rồi, vì vậy kiên quyết không ăn đồ ăn hắn mang về: "Tự mình ăn đi, đồ của ngươi ta ăn không nổi"
Thôi xong, lời nói này trực tiếp khiến hắn nổi cơn thịnh nộ, biến hắn không còn là hắn thường ngày nữa.
"Dậy ăn" Chu Thanh Bách nói, dù thế nào đi chăng nữa cũng không được để bụng đói. Cãi nhau thì cãi nhau, nhưng phải để cái bụng no trước đã.
"Không thấy ngon miệng" Giọng nói của Lâm Thanh Hòa bắt đầu trở nên thiếu kiên nhẫn.
Chu Thanh Bách chưa bao giờ biết dỗ dành con gái, cho nên mím môi, đứng bên giường nhìn cô.
Lâm Thanh Hòa ngủ tiếp, để cho người đàn ông này tự mình suy nghĩ kĩ càng đi. Hắn rốt cuộc là muốn cô hay là muốn cái bụng cô.
Chu Thanh Bách chờ một lúc, thấy thức ăn đã nguội nhưng cô vẫn không có dấu hiệu gì, chỉ còn cách ăn luôn phần của cô.
Lâm Thanh Hòa ngủ một giấc đến năm giờ tối, sau đó mới chuẩn bị mặc quần áo đi ra ngoài.
Chu Thanh Bách liền đi theo ra, Lâm Thanh Hòa liếc mắt nhìn hắn: "Ngươi đừng theo ta!"
"Hai vợ chồng cãi nhau à" Một vị đại nương ở trong nhà khách chứng kiến hai người bọn họ như vậy thì bật cười.
"Đại nương hiểu lầm rồi, chúng ta sao cãi nhau được" Lâm Thanh Hòa cười híp mắt.
Chu Thanh Bách không nói chuyện.
Hai vợ chồng đi ra ngoài ăn tối.
Tuy Chu Thanh Bách không đói bụng, nhưng vẫn theo cô ăn chung một bữa, sủi cảo cây tề thái, mùi vị không tệ.
Lúc này Bắc Kinh không có chỗ nào đi mua sắm cả. Sau khi ăn xong, Lâm Thanh Hòa trở về nhà khách.
"Đi dạo với ta một chút" Chu Thanh Bách khẽ thở dài.
Lâm Thanh Hòa nhìn hắn, cuối cùng cũng mềm lòng, vì vậy đi theo hắn. Thế nhưng đi nửa ngày cũng không thấy hắn nói chuyện, Lâm Thanh Hòa nói: "Ngươi tự đi đi!"