Trở Về Đời Thanh

Chương 17: Săn bắn (1)



Dận Chân nằm trên giường trọn vẹn năm ngày mới có thể xuống giường đi lại, trong những ngày này, hắn cứ khẽ động là vết thương trên lưng lại đau nhức, buộc phải nằm sấp. Chỗ tốt duy nhất do cái vết thương này mang lại là Đông Quý Phi đã dặn dò nhà bếp mỗi ngày phải dựa theo khẩu vị của Dận Chân chuẩn bị nhiều món ngon cho hắn, coi như là có chút an ủi.

Thái y mỗi ngày đến xem bệnh đều bôi trên người hắn một ít dược cao đen sì. Những hương thuốc bí truyền trong hoàng cung quả thực có chỗ độc đáo, chưa đến mười ngày, vết thương trên lưng hắn cơ bản đều đã khép miệng. Dận Chân lại phải khôi phục lại công việc hàng ngày, chỉ tạm hoãn việc tập luyện bộ pháp, hoạt động tay chân để tránh ảnh hưởng đến miệng vết thương.

Sáng nay, Khang Hi triệu kiến nội vụ phủ đại thần Hách Thế Hưởng, yêu cầu hắn chuẩn bị tốt cho cuộc săn bắn mùa thu tại Nam Sơn. Hách Thế Hưởng vội vàng nhận lệnh. Thu phục Vân Nam chính là đại sự của Khang Triều, bình thường đều tổ chức một số cuộc săn bắn với ý nghĩa chúc mừng. Bên phủ Nội Vụ cũng đã sớm an bài công tác chuẩn bị, chỉ chờ hoàng thượng hạ chỉ.

Hách Thế Hưởng theo lệ cũ, xin ý chỉ hoàng thượng về những người tham gia. Khang Hi suy nghĩ một chút rồi nói: “ Thái tử, nhị hoàng tử, tam hoàng tử, còn có mấy người lớn lên tại kinh thành đều cho đi theo. Ngừng một lát, lại nói: “Gọi cả tứ hoàng tử cùng đi theo đi”. Hách Thế Hưởng ngạc nhiên, hỏi lại: “ Hoàng Thượng, thứ cho Nô tài lắm miệng, Tứ hoàng tử năm nay mới năm tuổi…” Khang Hi vui vẻ cười ha ha nói: Tiên đế sáu tuổi cầm quyền trong nước, trẫm tám tuổi đã ngồi lên ngai vàng, ở cái tuổi Dận Chân, trẫm đã sớm theo tiên đế săn thú mấy lần. Con cháu Ái Tân Giác La đều trưởng thành từ trên lưng ngựa, Dận Chân là nhi tử của trẫm, ta muốn nó được rèn luyện một phen.” Hách Thế Hưởng không giám nhiều lời nữa, vội vàng chạy đi chuẩn bị.

Rất nhanh, tin tức đã đến tai Dận Chân. Hắn cảm thấy hưng phấn vô cùng, đây chính là chuyện mà hắn một mực mong ngóng, trước kia, chỉ được nghe đám thị vệ Ngạc Luân Đại, Nặc Mẫn kể lại. Bọn họ vừa nghe tới được theo thánh giá đi săn, cao hứng bừng bừng. Nhìn tư thế hiên ngang lẫm liệt của bọn hăn, hò hét đến nỗi nước bọt văng tứ tung, thực làm cho Dận Chân ghen tị. Hiện tại chính hắn cũng có cơ hội được tham gia đi săn như vậy, có thể nào không làm cho hắn vui như mở cờ trong bụng được chứ?

Sau đó công tác chuẩn bị được bắt đầu, phủ Nội Vụ sắp xếp cho Nặc Mẫn làm thị vệ tùy thân của Dận Chân. Dận Chân rất vui, Nặc Mẫn cũng hân hoan không thôi. Tiếp đó, phủ nội vụ phái người cùng Dận Chân đi tứ viện chọn ngựa. Dận Chân ở trong cung còn chưa có chính thức được cưỡi ngựa lần nào, cho nên vì mục đích đảm bảo an toàn cho hắn, Nội vụ phủ chuẩn bị cho vị Tứ gia này một con ngựa non Mông Cổ thấp bé nhất. Sau đó giao cho Nặc Mẫn cầm cương. Điều này làm Dận Chân vô cùng bất mãn. Kiếp trước, hắn đã từng tham gia câu lạc bộ cưỡi ngựa kỹ thuật, cũng được coi là một cao thủ trong đó. Ngựa hắn từng cưỡi đều là những giống ngựa tốt của Anh hoặc Đức, vừa cao lớn, vừa uy phong. Lại nói, lúc hắn ở phủ Dụ Thân Vương cũng coi như là có kinh nghiệm sa trường, kỹ thuật cưỡi ngựa căn bản không phải chỉ để nói chơi. Chỉ là trong cung mọi người vẫn chưa có ai biết mà thôi.

Bởi vậy, theo yêu cầu bướng bỉnh của Dận Chân, phủ Nội Vụ đành phải đổi cho hắn một thớt ngựa Hà Sáo(1) màu đen, mặc dù không đủ cao lớn uy mãnh, song cũng miễn cưỡng được coi là đủ tiêu chuẩn của hắn. Sau đó đem bàn đạp điều chỉnh cho phù hợp với chiều cao của Dận Chân, quản sự của Nội vụ phủ dắt ngựa, một tên thái giám quỳ xuống cho Dận Chân leo lên lựng ngựa. Hắn cảm thấy trong lòng không vui, đến từ xã hội văn minh, đối với hắn mấy chuyện này vẫn là rất khó để thích ứng.

Cho ngựa chạy một vòng, Dận Chân điều khiển ngựa rất tốt, hai bàn chân đặt vững chắc hai bên hông ngựa, đầu gối tì sát bụng, không thực sự ngồi xuống lưng ngựa mà là nhấp nhô theo tiết tấu khi ngựa di chuyển. Nặc Mẫn cùng quản sự phủ nội vụ chứng kiến cảnh ấy đều tấm tắc kêu kỳ lạ, sau đó, Dận Chân, qua một phen cò kè mặc cả, tự mình giữ cương ngựa, rong ruổi một phen ra trò, cũng coi giải tỏa được cơn ghiền.

Tiếp đó, phủ nội vụ lại đưa tới một cái gọi là vũ khí. Dận Chân vừa nhìn qua đã thấy thất vọng, chỉ có một bộ cung tiễn nhỏ mà chẳng hề có súng ngắn. Hắn thật sự nghi ngờ, lấy những vật này, làm thế nào có thể đi săn chứ? Tuy hắn có luyện qua bia ngắm, nhưng hiện tại ngay cả bản lĩnh bắn năm trúng bốn của hắn trong trường hợp bắn vật sống còn có chút vấn đề. Thêm nữa ở Dụ Vương phủ, hắn dùng súng ngắn đâu cũng chỉ hơn trăm lần mà thôi.

Nặc Mẫn nhận ra tâm tư Dận Chân, nhẹ nhàng tiến đến nói: " Tứ gia, Nội vụ phủ có quy định, súng ngắn chỉ có thể cấp cho những hoàng tử đã trưởng thành, sợ cướp cò làm ngài bị thương."

Dận Chân bất mãn nói: "Vẫn còn chưa thử làm sao biết ta không sử dụng được? Nếu không tin, Nặc mẫn, ngươi đưa súng của ngươi đây ta thử xem." Trong lòng hắn tự nhủ. Ta trước kia huấn luyện quân sự, dùng súng trường ngắm bắn bia, mười phát chín mươi bảy điểm, dùng súng ngắn thì đạt chín mươi ba điểm, chẳng lẽ còn dùng không nổi cái súng ngắn nguyên thủy của các ngươi à, buồn cười! Lúc ta thử súng ở phủ Dụ Thân Vương, Dụ thân vương cũng phải chấn kinh vì sao một đứa bé lại có kĩ thuật bắn súng tốt đến thế cơ mà...

Nặc Mẫn do dự một chút rồi nói: "Không phải nô tài không tin ngài, nhưng cái thứ này rất nguy hiểm, vạn nhất gặp chuyện không may, nô tài thực không đảm đương nổi~"

Dận Chân trừng mắt: "Thật không ngờ nhi tử của Đồ Hải Đại tướng quân lại nhát gan như vậy, mau đem súng tới đây, ta bắn cho ngươi xem!"

Nặc Mẫn không còn cách nào, đành phải trở về lấy súng tới.

Dận Chân nâng khẩu súng lên, bắt đầu xem xét tường tận… Cái này theo lý thuyết mà nói chỉ là súng cầm tay. Nòng vừa ngắn vừa nhỏ, họng súng vừa thô vừa to, tay cầm đoạn trước làm bằng đồng, đoạn sau khảm bằng gỗ, cò súng cũng là làm bằng đồng. Nó cũng đã mang chút đặc điểm của súng hiện đại như chốt bảo hiểm, cò súng và một số thiết bị khác. Có tám phần tương tự với những khẩu súng từ thế kỷ 18 của phương Tây trước kia hắn đã gặp trong viện bảo tàng. Cẩn thận xem lại toàn bộ kết cấu khẩu súng, so với súng ở phủ Dụ Thân Vương thì thân súng quá nặng, thậm chí thiết kế còn thô hơn một chút, nhưng dù sao cũng là đồ vật Vương gia sử dụng, có thể tưởng tượng được mức độ tinh xảo của nó rồi!

Dận Chân một mặt để cho Nặc Mẫn kiểm tra súng, một mặt cẩn thận quan sát đạn dược, thuốc súng trước khi bắn, toàn bộ quá trình cũng tốn một khoảng thời gian dài, Dận Chân nhìn mà sốt ruột. Vất vả chuẩn bị cho tốt rồi, Nặc Mẫn chậm chạp không chịu đưa khẩu súng cho Dận Chân, Dận Chân vươn tay đoạt lấy khẩu súng, một tay cầm tay cầm, một tay nâng súng. Hắn đoán có khả năng sức giật của loại súng này sẽ rất khủng khiếp, vì vậy nhìn quanh một vòng, nhìn một cái cọ gỗ cách phía trước khoảng 50 mươi bước, bắn!

================

BD1) Hà Sáo: tên khu vực sông Hoàng Hà uốn lượn ở tỉnh Ninh Hạ và Thiểm Tây, cùng vùng núi Hạ Lan Sơn, Lang Sơn và ĐạiThanh Sơn, Trung Quốc. Đất đai bình nguyên màu mỡ, là khu nông nghiệp chủ yếu của các địa khu Nội Mông và Ninh Hạ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.