Trở Về Đời Thanh

Chương 49: Mới biết mùi vị nỗi buồn (3)



Dịch giả: Tiểu Băng

Đới Đạc từ ngày gặp Dận Chân, qua nhiều lần suy nghĩ, cuối cùng cũng đã hạ quyết tâm. Hắn là người thông minh, biết vượt long môn thì đương nhiên thành danh, nhưng trên đời thế sự khó liệu, ví dụ chuyện trường thi ở Giang Nam thôi, đám sĩ tử náo loạn tới mức khiêng tượng Khổng thánh nhân ra đường diễu hành để biểu thị sự bất mãn với sự dối trá bất công ở trường thi. Mình chỉ là một kẻ hàn nho, không có ai chống lưng, muốn vượt long môn phải đối mặt với rất nhiều nhân tố không xác định. Dận Chân thông minh hiếu học, kiến thức sâu sắc, là người nổi bật trong đám a ca, chưa chắc đã không đáp ứng được những kỳ vọng của mình, nên quyết định bỏ qua việc thi cử của bản thân, một lòng đi theo Dận Chân. Dận Chân qua sự giúp đỡ của Nặc Mẫn, cho Đới Đạc một cái hàm chủ sự Bộ Hộ lục phẩm, lại nhờ Dụ thân vương cho Đới Đạc gia nhập Bạch kỳ. Đới Đạc vô cùng biết ơn Dận Chân, nếu là qua thi cử, dù có nằm trong ba người đứng đầu kỳ thi, cùng lắm cũng chỉ được một chân biên soạn Hàn Lâm viện lục phẩm, còn mà không đạt tiến sĩ, thì cao nhất chỉ được một cái hàm thất phẩm mà thôi.

Dận Chân từng cùng Đới Đạc bàn chuyện Đông phi, ngữ khí rất không cam lòng, Đới Đạc nhìn Dận Chân, cười khẽ: “Tứ gia, hoàng thượng mãi không phong hậu chính là vì ngài.”

“Vì ta? Xin chỉ giáo cho?”

“Tứ gia chắc cũng đã đọc quyển ‘Tả truyện – Hoàn công mười năm’, trong đó có một câu ‘kẻ mang ngọc là có tội’, tứ gia biết nó nghĩa là gì không?”

Dận Chân ngẫm nghĩ: “Đái tiên sinh ý nói ta chính là viên ngọc là hoàng ngạch nương đang mang?”

“Tứ gia thông minh lắm. Tuy nô tài ví von như vậy không chính xác cho lắm, nhưng đạo lý cũng tương tự. hiện giờ Tứ gia ngài đang là người trong lòng hoàng thượng, là người duy nhất trong các a ca được hưởng bổng lộc Bối Tử, nếu không có gì thay đổi, hai năm nữa, lúc Tứ gia được phân đất phong hầu, chắc chắn sẽ được được tước vị Bối Lặc. Cộng với hai năm trước Tứ gia xử lý chuyện Y Đặc Mộc Căn với Sử Thư đã chứng tỏ mình là người có mưu có dũng, vì giữ gìn pháp luật kỷ cương không ngại đắc tội thân vương, được cả triều đình ủng hộ, tăng được sức nặng của ngài trong lòng hoàng thượng, thế nên hoàng thượng mới lo cho Tứ gia ngài.”

Dận Chân nói: “Nói tiếp đi.” Trong lòng không khỏi vì mấy lời của Đới Đạc mà kinh hãi, dù hắn cũng đã loáng thoáng cảm nhận được điều đó.

Đới Đạc nói tiếp: “Thái tử là người được thánh thượng trước đây ngầm chỉ định sẽ kế vị người, nhưng cho tới bây giờ, vẫn cứ như con rùa nằm ở trong mai, trong khi Tứ gia lại thể hiện được bản lĩnh, làm sao hoàng thượng không lo cho được? Nếu Tứ gia đã tỏa sáng, làm sao tránh được hoàng thượng đem ra so sánh với thái tử - con người nhu nhược, không có khả năng khống chế cục diện? nếu phong quý phi nương nương thành hậu, Tứ gia ngài là con nuôi của Đông quý phi, tuy không phải con trai trưởng, nhưng vẫn là mẫu bằng tử quý mẹ sướng nhờ con, lực uy hiếp của Tứ gia lên thái tử sẽ càng lớn. Sau lưng Đông phi là Đông gia, bản thân Đông gia chính là huân thích. Phụ thân của Quý phi nương nương Đông Quốc Duy làm việc trong Thượng Thư Phòng. Đương nhiên, trước đây hoàng thượng cho trộn chung lẫn lộn, để cho hai đảng Sách Ngạch Đồ với Minh Châu đánh nhau, mấy người Hùng Tứ Lý, Trương Anh đều tuổi đã cao, Cao Sĩ Kỳ lại là Hán thần, tuy được bảy lần thăng vượt cấp nhưng không đủ sức nặng, người này lại đi lại với Minh Châu, hoàng thượng không hề yên tâm về ông ta, nên mới có hành động này. Nhưng bây giờ thế sự đã khác, nô tài ở trong Bộ Hộ, cũng đã vài lần nhìn thấy dấu hiệu, nếu nô tài đoán không lầm, hoàng thượng đã sắp ra tay với hai phái Minh Châu, Sách Ngạch Đồ. Nếu là như vậy, chẳng phải chỉ còn có một phái của Đông Quốc Duy chiếm lĩnh triều đình hay sao, nếu lại thêm hoàng hậu với Tứ gia ngài nữa, hoàng thượng không thấy sợ mới là lạ.”

Dận Chân cau mày: “Từ đâu nhìn thấy hoàng thượng sẽ ra tay với Sách Ngạch Đồ, Minh Châu?”

Đới Đạc bình thản rút trong người một xấp giấy tờ đưa cho Dận Chân. Ghi rằng, đầu năm ngoái, Ngự Sử Trần Tử Chi dâng sớ hạch tội tuần phủ Hồ Quảng là Trương Khiên tham ô nhận đút lót, đầu mâu chỉ thẳng vào hậu trường Minh Châu, Khang Hi phê rằng: “Quan viên ai cũng có lòng tham. Trương Khiên tham ô, không ai dám nói. Trần Tử Chi dám dâng sớ tố tội, rất đáng khen.”

Dận Chân không khỏi bật cười: “Cái tên quan tham Trương Khiên này, ngay cả ta cũng còn nghe thấy, hoàng a mã xử lý hắn là chuyện đương nhiên, nhưng trong lời phê của người, đâu có chữ nào đề cập tới Minh Châu? Đới tiên sinh dựa vào đâu kết luận Hoàng a mã sẽ ra tay với Minh Châu?”

Đới Đạc đáp: “Tứ gia đừng vội, mấy cái này đều chỉ là bên ngoài, Tứ gia có biết Vu Thành Long không?”

Dận Chân đáp: “Đương nhiên biết, tuần phủ Trực Lệ lừng danh thiên hạ, ai mà không biết. Sư phụ ta Cố Bát Đại từng nói người này cương trực, là văn thần nhưng dám lấy cái chết để làm gương, ngay cả hoàng a mã cũng kính trọng khí khái của ông ta.”

“Tứ gia có biết Vu Thành Long được hoàng thượng ban cho đặc quyền dâng mật tấu hay không?”

“Dù ta không biết rõ, nhưng có thể đoán được. Vùng Trực Lệ rất khó quản lý, có quyền dâng mật tấu cũng đâu có gì là ghê gớm.”

“Ta lại hỏi thêm câu nữa, Tứ gia có nhớ Vương Duy Trân không?”

“Ý ngươi là Thuận Thiên Phủ thừa, Vương Thành Long, Vương Duy Trân có quan hệ gì với Minh Châu?”

“Tứ gia đừng vội, để ta từ từ giải thích. Vương Duy Trân chính là con thứ của một người bạn thân cùng tuổi của Vu Thành Long.”

“Ờ.” Dận Chân lờ mờ nhìn ra gì đó, nhưng vẫn chưa hiểu rõ lắm.

“Vương Duy Trân từng ăn phải quả đắng. Hơn nửa năm trước, sau khi Vu Thành Long được điều về làm tuần phủ Trực Lệ, hai người từng gặp nhau. Từ Vương Duy Trân, Vu Thành Long biết tới Minh Châu, và chuyện mua quan bán tước, nên mới mật tấu với hoàng thượng, nói thẳng rằng ‘Chức quan đã bị Minh Châu mua bán’”

Dận Chân cả kinh, không ngờ Vu Thành Long lại dám nổ súng thẳng vào thủ phụ đương triều, trong lòng nảy sinh nghi ngờ, hỏi ngay: “Đã gọi là mật tấu, làm sao Đái tiên sinh biết được?”

Đới Đạc nở nụ cười quỷ quyệt: “Tứ gia nóng tính thật, nô tài là nghe được tin từ Cao tướng đó.”

Dận Chân càng thêm khó hiểu: “Cao Sĩ Kỳ?”

“Đúng vậy. hôm trước nô tài đi gặp Nặc đại nhân (Nặc Mẫn đã được thăng làm Thượng Thư Bộ Hộ), vừa lúc gặp được Cao tướng ở chỗ Nặc đại nhân, Cao tướng trong lúc lơ đãng đã nói ra việc này. Cao tướng còn nói, hoàng thượng cũng đã hỏi ý kiến ngài, vì ngài chính là người được Minh Châu tiến cử, Cao tướng lúc ấy đã trả lời là đám người Minh Châu là người tham lam.Hoàng thượng lại hỏi, thế sao trong triều không có ai vạch tội? Cao tướng trả lời ‘Con người ai chẳng sợ chết.’”

“Cái gì?” Dận Chân bật thốt: “Vua không kín miệng mất ngôi – Tôi không kín miệng thời rơi mất đầu. Cao Sĩ Kỳ làm tướng nhiều năm, sao lại tiết lộ thông tin cơ mật như thế, không sợ mất đầu sao?”

“Không chỉ có vậy, Cao tướng còn nói, hoàng thượng còn dụ ngài ấy, bảo rằng ‘Chẳng lẽ thế lực của Minh Châu còn mạnh hơn Tứ đại phụ thần (là những người như Ngao Bái) hay sao? Trẫm có thể chỉ nói một lời diệt sạch tất cả, có gì phải sợ?”

“Đó là tội khi quân, Cao Sĩ Kỳ điên rồi.” Dận Chân lẩm bẩm. Một đạo linh quang chợt lóe lên trong đầu hắn: “Hẳn là đã có người chỉ điểm cho ông ấy!”

Đới Đạc mỉm cười: “Đúng là như vậy. Tại sao Cao tướng lại lộ ra chuyện ấy, lúc đầu nô tài cũng không hiểu được, sau này mới hiểu, tứ gia quả là sâu sắc. Suy nghĩ của nô tài chắc cũng giống Tứ gia, chắc là chính hoàng thượng muốn Cao tướng thả ra tiếng gió.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.