Trở Về Đời Thanh

Chương 57: Lòng son tấc cỏ (1)



Dịch: Tiểu Băng

Biên: Vivian Nhinhi

Dận Chân lắc đầu: “Hoàng ngạch nương, người đừng bao giờ nói như vậy, nhi thần không quan tâm đến bất cứ thứ gì khác, chỉ muốn hoàng ngạch nương người sớm khỏe lại, nhi thần chưa bao giờ nghĩ hoàng ngạch nương được phong thì nhi thần sẽ được cái gì tốt cả, nhi thần chỉ cầu hoàng ngạch nương sức khỏe an khang, muốn cái gì nhi thần cũng đều nguyện ý.”

Đông hoàng hậu cảm động: “Con ta, ngạch nương biết tính con, bình thường không nói một lời, nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ thương ngạch nương. Có những lời này của con, ngạch nương đã thỏa mãn. Nhưng mà, lời cần nói, ngạch nương vẫn phải nói, nếu không, dù ngạch nương có được Phật tổ đưa đi, ngạch nương cũng không an tâm.”

Dận Chân đứng dậy, quỳ gối trước giường: “Nhi thần cung kính lắng nghe hoàng ngạch nương giáo huấn.”

Đông hoàng hậu nói rất nhỏ: “Chân nhi, ngạch nương lo nhất là an nguy của con, hiện giờ con ở trong cung, dù rất được hoàng a mã hài lòng, nhưng như thế lại gây nên thù hằn không ít. Ngạch nương đã xin hoàng a mã con, chừa cho con một đường lui, chỉ cần sau này con không gây nên lỗi lầm gì lớn, sẽ bảo vệ con cả đời vẫn được bình an.”

Dận Chân nghe mà chưa hiểu lắm, cũng chẳng hề giấu diếm, hỏi luôn: “Nhi thần ngu dốt, thỉnh hoàng ngạch nương chỉ rõ.”

Giọng Đông hoàng hậu càng nhỏ hơn: “Có một số việc, một số người, dù ngạch nương ở trong thâm cung đại viên, nhưng cũng biết được một hai. Trước hết nói về thái tử, Chân Nhi, con trung thực nói cho ngạch nương biết, quan hệ của con với thái tử là như thế nào?”

Dận Chân càng hoảng, càng thêm bối rối, trong đầu thoáng chốc nghĩ tới đủ chuyện, không biết phải trả lời như thế nào.

Đông hoàng hậu khẽ cười: “Không phải sợ, cứ nói thật là được.”

Lúc này Dận Chân mới nói: “Bề ngoài thì quan hệ không có vấn đề gì, nhi thần đã xem huynh ấy là nửa quân, luôn làm lễ như nửa thần rồi, nói lý ra cũng không qua lại gì nhiều.”

Đông hoàng hậu gật đầu: “Tuy nói hậu phi không được tham gia vào chính sự, nhưng với tư cách ngạch nương, ta phải dặn con. Thái tử là ta nhìn thấy từ nhỏ đến lớn, tính tình không xấu, nhưng tâm tư quá nặng, mấy năm nay, lại bị Sách Ngạch Đồ không ngừng tác động, tính khí thái tử trở nên táo bạo hơn, nếu cứ tiếp như thế, hoàng thượng sẽ không thích. Chân Nhi con hiện giờ rất tốt, nhớ kỹ, trọng tình huynh đệ là điều tốt, nhưng chuyện liên quan tới bản thân, vĩnh viễn luôn chỉ được nghe lời một mình hoàng a mã con mà thôi.”

Dận Chân nghiêm nghị: “Nhi thần nhớ kỹ.”

Đông hoàng hậu nói tiếp:

“Trước đây thái tử đã từng không ưa con, nhờ hoàng a mã lôi kéo hai huynh đệ lại với nhau, muốn sau này con trở thành phụ tá đắc lực cho thái tử, nên thái tử mới cố gắng ra vẻ, nhưng trên thực tế vẫn còn nghi kị con, mà thực ra là nghi kị ngạch nương ở sau lưng con. Con lại làm ra một số việc được hoàng a mã tán thưởng, cho nên thái tử càng thêm địch ý với con. Giờ bổn cung lại được phong hậu, thái tử nhất định bất mãn trong lòng, nếu có cơ hội, chắc chắn sẽ gây bất lợi cho con. Nhưng ngày này có lẽ sẽ chưa tới. Vì bổn cung đi rồi, thái tử không còn gì lo sợ, cũng sẽ bớt đề phòng với con.

Dận Chân đau đớn lắc đầu: “Nhi thần chưa bao giờ có ý tranh giành gì với thái tử, chỉ muốn hoàng ngạch nương mạnh khỏe mà thôi.”

Đông hoàng hậu vỗ vai Dận Chân: “Con ngoan, con đừng đau lòng quá, ngạch nương vẫn còn chuyện quan trọng phải nói với con.”

Dận Chân không dám nói gì nữa, chỉ cúi thấp đầu, cố kìm chế cảm xúc bản thân.

Giọng Đông hoàng hậu đã rất yếu, nhưng vẫn cố nói: “Con với đại a ca dạo này không hòa thuận, chuyện này ngạch nương cũng biết, chuyện ném ngọc linh chi kia cũng là do nó gây ra, nhưng ngạch nương phải nhắc nhở con, con bây giờ là cánh chim không gió, làm cái gì cũng phải chừa lại đường lui, sau đại a ca còn có Huệ phi, còn cả Minh Châu nữa, con không thể coi thường. Đặt chữ nhẫn lên trên tất cả, con có hiểu không?”

Dận Chân gật đầu.

“Bát a ca, ta thấy con rất để tâm tới nó, nhưng nó không cảm kích con đâu, đúng không?”

Dận Chân lại gật đầu.

“Con cảm thấy con làm ơn cho nó, mà nó lại không biết mang ơn con?”

Dận Chân nhớ tới cuộc nói chuyện lần trước với Bát a ca trước Vô Dật Trai, trong lòng nghèn nghẹn, nói một chữ ‘vâng’.

“Con ngốc quá. Con phải hiểu, đối với Bát a ca, ân tình của con càng nặng, nó sẽ càng cảm thấy tự ti và căm hận con, vì nó không thể nào báo đáp được cho con, hơn nữa lại càng làm nó thấy mình bất lực. Ngạch nương nói nhé, người khát được uống đủ nước, tỉnh dậy sẽ bỏ đi, nên con chỉ nên cho vừa phải để còn khống chế nó, phải để cho nó luôn phải còn hơi khát, mới khiến nó sinh ra tính ỷ lại vào con. Một khi nó không phải ỷ lại vào con, tất sẽ không tất cung tất kính với con, đó gọi là ‘ngự hạ chi đạo’.”

Dận Chân hiểu ra một chút, khẽ gật đầu.

“Những a ca còn lại, đều không có giao tình đặc biệt gì với con, nhưng kỳ thực, người sống trên đời, có ai không cần được người khác giúp đỡ? Có thêm mấy cái giao tình cũng tốt, đến khi cần có thể hỗ trợ lẫn nhau.”

Dận Chân lại đáp ‘vâng’.

Câu tiếp theo của Đông hoàng hậu làm Dận Chân kinh hãi: “Ngạch nương còn biết, ở bên ngoài con đã thu được mấy môn nhân.”

Dận Chân á khẩu không trả lời được. Hắn không biết làm sao Đông hoàng hậu biết được chuyện này, càng không biết phải trả lời làm sao. Hắn còn chưa tới tuổi được phân phủ, không được phép chiêu nạp môn nhân, như vậy là vượt khuôn phép, nếu bị Khang Hi biết được, tất sẽ bị phạt.

Đông hoàng hậu nhìn gương mặt xấu hổ của Dận Chân: “Sợ cái gì, chắc hoàng a mã của con chưa biết đâu, nhưng con phải càng thêm cẩn thận. Là một chủ nhân, a ca có thể không cần phải quan tâm tới mấy chuyện văn chương như vậy.”

Dận Chân đành phải đáp “Nhi thần biết sai, sau này không dám nữa.”

Đông hoàng hậu khẽ cười: “Có một vài môn nhân, cũng không phải tội gì lớn, chỉ cần con không tạo nên uy hiếp cho những a ca khác, dù có tám mươi một trăm môn nhân cũng chẳng sao cả. Ngạch nương đã tâu với hoàng a mã con, muốn trước khi quan lễ của con (tức được hai mươi tuổi), sẽ không phân đất phong tước gì cho con nữa.”

Dận Chân nghe xong, trong lòng không khỏi có hơi thất vọng, nhưng không lộ ra mặt, chỉ nói: “Nhi thần sẽ làm theo lời dạy của hoàng ngạch nương.”

“Nhìn sơ qua thì thấy có vẻ không công bằng với con, bởi vì mấy năm nay, con đã làm ra mấy việc tốt, kể cả còn cứu được cả hoàng a mã con. Nhưng mà, với tuổi tác hiện giờ của con, đã được phong làm Bối tử, hoàng thượng không phong thêm tước cho con, là để tránh những hoàng a ca khác động tâm. Bây giờ đã phong bản cung làm hậu, sau này hoàng thượng sẽ có cớ, mẹ quý nhờ con, phong con làm thân vương, như làm như thế, các a ca khác sẽ nghĩ thế nào? Thái tử sẽ nghĩ như thế nào? Chân Nhi, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Sau này hoàng ngạch nương không còn bên con nữa, lấy ai che chở cho con? Cho nên, hoàng ngạch nương giúp con lùi lại một bước này, lùi một bước để sau này trời cao biển rộng.”

======

Chú giải:

* Về tên chương: Nguyên văn là "Thùy ngôn thốn thảo tâm" là một câu trong "Du tử ngâm" (Khúc ngâm của người con đi xa)

Câu này nói về tình mẹ con, về sự hi sinh tảo tần của người mẹ dành cho con mình.

"Từ mẫu thủ trung tuyến,

Du tử thân thượng y.

Lâm hành mật mật phùng,

Ý khủng trì trì quy.

Thuỳ ngôn thốn thảo tâm,

Báo đắc tam xuân huy."

Dịch nghĩa:

Sợi chỉ trong tay mẹ hiền,

Nay đang ở trên áo người đi xa.

Lúc mới lên đường, mẹ khâu kỹ càng,

Có ý sợ con chậm trễ trở về.

Ai dám nói rằng tấm lòng của một tấc cỏ,

Lại có thể báo đáp được ánh nắng của ba xuân?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.