Trở Về Đời Thanh

Chương 77: Tòng quân (8)



Ngoài cửa Thượng thư phòng, Lý Đức Toàn đang chỉ tay vào mặt Tần Phúc mà thấp giọng mắng nhiếc: “Cái tên nô tài không có mắt nhà ngươi, giỏi thật rồi, bây giờ là giờ gì rồi hả? Hả? Sao còn chưa thay trà nóng cho chủ tử hả? Cứ hai khắc là phải dâng trà nóng lên cho chủ tử cơ mà, đây là quy củ không nhớ à? Ngươi váng đầu à? Chủ tử mà trách tội xuống, đến ta cũng phải ăn đòn cùng với ngươi à!”

Tần Phúc rũ mắt cụp mi cẩn thận giải thích: “Lý tổng quản, vừa rồi hoàng thượng có ra lệnh không có phép quấy rầy ạ.”

Lý Đức Toàn lại quát khẽ một tiếng rồi bảo: “Ngươi xem bây giờ là canh mấy sáng rồi? Chủ tử vất vả như thế, lại ngay cả ngụm trà nóng cũng không được uống! Mấy đứa vô dụng không tâm can các ngươi để tâm vào, mau tránh sang một bên, cẩn thận mà học ta cho tử tế đây này. Xong việc ta lại tính sổ với các ngươi." Dứt lời, Lý Đức Toàn vụng trộm liếc vào trong phòng, thấy Khang Hi đang cầm tấu chương đọc rất chăm chú, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ mơ hồ. Lý Đức Toàn biết ngay lúc này tâm trạng của Khang Hi chắc chắn là không tệ, thế là bưng ngay một chén trà nóng, lại thêm một chiếc khăn lau tay đã làm nóng vào.

Có lẽ Khang Hi bị nội dung của bản tấu chương này hấp dẫn sâu sắc, ngay cả chuyện Lý Đức Toàn lại gần cũng không phát hiện. Lý Đức Toàn khẽ thưa: “Chủ tử, đã sắp canh Ba sáng rồi, cuối thu trời lạnh, nô tài hầu hạ ngài một chiếc khăn tay nóng, đã xấp nước hoa hồng giúp tỉnh táo tinh thần. Ngài nghỉ ngơi một lát đã đi ạ.” Miệng nói, tay chân cũng nhanh nhẹn dâng khăn tay đến.

Khang Hi mỉm cười và bảo: “Bên cạnh có người ở chung lâu năm đúng là dễ chịu. Bên cạnh trẫm đúng là không thể thiếu ngươi mà, Lý Đức Toàn.” Nhận khăn tay, Khang Hi lau mặt một cái sảng khoái. Lại nhấc chén trà nóng lên uống một ngụm ngon lành.

Lý Đức Toàn nhìn Khang Hi, tươi cười đáp lại: “Chỉ cần chủ tử thư thản, đấy đã là phúc phận lớn nhất của nô tài rồi. Hôm nay chủ tử nhất định là có chuyện vui, nô tài nhìn cũng thấy mừng rỡ.”

Trên mặt Khang Hi cũng hiện lên ý cười rõ rệt, ông đáp: “Đúng vậy. Vừa rồi nhận được điều trần do Tứ a ca và Phí Dương Cổ dâng lên, trẫm thật sự vui mừng quá. Lo toan mọi chuyện chu đáo, biết nhìn xa trông rộng. Tốt!” Dứt lời vẫn còn chưa hết hứng, Khang Hi lại cầm tấu chương lên đọc tiếp.

“Súng điểu thương kiểu mới là vũ khí lợi hại để tấn công thành trì, thủ vững biên cương. Nhưng nhi thần cũng có lo lắng, trước mắt, việc chế tạo lẫn bảo quản món vũ khí này đều ẩn chứa tai họa ngầm, nếu sơ sẩy để những kẻ nghịch tặc, gian nịnh như Cát Nhi Đan trộm được, rất có khả năng khiến kinh kỳ lâm nguy. Bởi vậy, nhi thần đặc biệt dâng tấu xin hoàng thượng, xin cho quá trình chế tạo, bảo quản, cấp phát súng và đạn dược chia ra cho bộ Binh và phủ Nội Vụ cùng quản lý để làm kế vạn toàn… Như thế, tất có thể trừ bỏ tai họa ngầm. Mà món vũ khí sắc bén này cũng có thể chỉ dùng cái lợi mà tránh được cái hại. Nếu trong quân phổ biến loại súng này, tất có thể tăng cường quân lực trước mắt của Đại Thanh ta, xét về mặt khách quan có thể tăng gấp mấy lần. Nhân cơ hội lần này Cát Nhĩ Đan mấy lần khiêu khích triều đình, có thể dùng súng đạn này để thể hiện uy phong của thiên triều ta, diệt khí thế hung hăng phách lối của Cát Nhĩ Đan. Trước mắt nhi thần khẩn cầu hoàng thượng gia tăng số lượng cho Hỏa Khí Doanh. Nhi thần cùng Phí Dương Cổ và chư tướng sĩ nguyện vì hoàng thượng mau chóng thao luyện thành quân, đợi khi đánh Cát Nhĩ Đan sẽ trở thành một cánh quân át chủ bài của quân ta.”

“Tứ a ca biểu hiện lòng trung thành nha.” Khang Hi lẩm bẩm.

Chợt để ý thấy Lý Đức Toàn tỏ vẻ lúng túng đứng ở đó. Khang Hi lập tức ý thức được mình quá hưng phấn mất rồi. Theo tổ huấn, thái giám không được tham gia vào chính sự. Thế là ông cười cười bảo: “Không sao, chỉ cần ngươi giữ chặt cái miệng mình là được, trẫm sẽ không trách tội ngươi.”

Lúc bấy giờ Lý Đức Toàn mới như trút được gánh nặng, lão đáp: “Chủ tử còn gì phân phó không ạ?”

Khang Hi nói: “Sáng sớm ngày mai, ngươi tuyên Đông Quốc Duy, Trần Đình Kính, Mã Kỳ vào thư phòng tiếp kiến đi.” Sau đó ngẫm nghĩ đến cái gì, ông lại hỏi: “Sách Ngạch Đồ gần đây có ở trong kinh không?”

Lý Đức Toàn thưa: “Hai ngày trước đã trở về rồi ạ, cũng đã dâng thiệp xin vào thỉnh an chủ tử và báo cáo công việc. Lần trước chủ tử có nói chờ hai ngày sẽ tuyên gặp ạ.”

Khang Hi đáp: “Ừ, hai ngày nay nhiều chuyện quá, trẫm cũng không nhớ rõ nữa. Bảo hắn ngày mai đến cả đi, cùng thương nghị bản điều trần này của Tứ a ca."

Lý Đức Toàn vâng dạ rồi lập tức đóng cửa lại bước ra ngoài.

Ngày hôm sau, sau khi thương nghị xong với các đại thần của Thượng thư phòng, Khang Hi phát ra một đạo chỉ dụ, lập thêm một Nội Hỏa Khí Doanh. Hỏa Khí Doanh ban đầu đổi tên thành Ngoại Hỏa Khí Doanh. Nội Hỏa Khí Doanh nằm ở trong kinh thành, gồm Súng doanh và Pháo doanh. Trong doanh có 2516 khẩu súng điểu thương, súng điểu thương giáp pháo 880 khẩu, pháo tử mẫu 40 khẩu. Cũng giống với Ngoại Hỏa Khí Doanh, Nội Hỏa Khí Doanh có biên chế gồm 1 Dực trưởng, 1 Thự dực trưởng tổng doanh, 1 Doanh tổng, 4 Tham lĩnh điểu thương hộ quân, 8 Phó tham lĩnh điểu thương hộ quân, 16 Thự tham lĩnh điểu thương hộ quân.

Đồng thời, Khang Hi phong Dụ thân vương Phúc Toàn làm Lĩnh thị vệ nội đại thần, kiêm Lĩnh Nội Vụ phủ chưởng ấn tổng quản đại thần của kho Võ Bị. Đồng thời, lấy lí do Dận Chân và Phí Dương Cổ tận tâm công tác mà tăng một cấp, ghi trong sổ, cũng ra ý chỉ giáng ba cấp, giữ công tác như cũ đối với Hải Ngọc do phát ngôn hoang đường. Đúng là một cục diện tất cả đều vui vẻ. Dận Chân đọc chỉ dụ mà hưng phấn không thôi. Chí ít trang bị súng đạn đã tăng lên gấp đôi. Đây quả là một sự khởi đầu tốt đẹp. Đợi đợt này thảo phạt Cát Nhĩ Đan, để Khang Hi thực sự nhìn ra tầm quan trọng của súng đạn thì chưa chắc tương lai Kỳ Doanh và Lục Doanh sẽ không được phổ cập trang bị súng đạn đâu. Chỉ có một chút tiếc nuối, ban đầu hắn còn tưởng Khang Hi sẽ giao việc thao luyện hai Hỏa Khí Doanh này cho mình cơ, đáng tiếc.

Dận Chân không hề biết rằng, thực tế ban đầu Khang Hi đã định giao việc luyện quân này cho Dận Chân thật. Đáng tiếc, thái tử Dận Nhưng đã vội vàng đi gặp Khang Hi.

Thái tử đi vào Thượng thư phòng, thỉnh an xong bèn quỳ hoài không dậy. Khang Hi hơi bực, bèn hỏi: “Dận Nhưng, có chuyện gì vậy? Đứng lên đi rồi nói?”

Nhưng Dận Nhưng không hề nhúc nhích, chỉ nói: “Hoàng a mã, nhi thần tới để xin ý chỉ, nhi thần cũng muốn tòng quân học tập quân vụ, kính xin hoàng a mã ân chuẩn.”

Khang Hi nhịn không được mà bật cười, ông hỏi: “Sao con đột nhiên muốn tòng quân?”

Dận Nhưng đáp: “Nhi thần biết gần đây hoàng a mã chuẩn bị chinh phạt Cát Nhĩ Đan, nhi thần nguyện thay hoàng a mã xuất chinh.”

Khang Hi cười bảo: “Con có tâm tư này là tốt, trẫm rất mừng. Nhưng con đã mang chức trách trong người, hẳn là nên dốc lòng vào chính vụ mới đúng.”

Dận Nhưng vẫn còn bướng bỉnh: “Nhi thần cũng muốn được đi theo bảo vệ bên cạnh hoàng a mã, cùng hoàng a mã xông trận giết địch như đại ca và tứ đệ!”

Sắc mặt Khang Hi trầm xuống, ông hỏi: “Ngươi muốn giết địch, hay là đòi tranh công?”

Nghe thấy lời nói tru tâm này của Khang Hi, Dận Nhưng hơi hoảng hồn. Hắn đúng là đã sốt ruột đến đỏ mắt rồi, thấy danh vọng trong quân của đại a ca cực kì cao như mặt trời ban trưa, ngay cả thái độ của Khang Hi đối với đại a ca cũng cải thiện rất nhiều. Rồi lão tứ Dận Chân, ngay từ đầu Khang Hi đã coi trọng hắn, lần này còn tưởng hắn tòng quân học tập quân vụ rồi sẽ ít có cơ hội tranh lấy lòng lão gia tử với mình. Không ngờ, hắn lại làm ra cái gì bản điều trần chia để trị đối với súng và đạn dược, rất được Khang Hi thưởng thức. Dận Nhưng nghĩ nếu như mình còn không nhân cơ hội kiếm một chén canh thí về sau vị trí thái tử này sẽ tràn ngập nguy cơ, vì thế mới vội vã hấp tấp chạy tới xin Khang Hi phê chuẩn.

Thấy mặt Dận Nhưng đỏ lên, Khang Hi lại hơi mềm lòng, ông dịu giọng: “Thực tế, trẫm đang đặt gánh nặng ngàn cân lên vai con đấy. Nếu như trẫm thân chinh, con chính là thái tử giám quốc. Lương thảo, hậu cần, cung ứng, tiếp viện, tất cả những gì ở sau lưng trẫm đều giao hết cho con đó. Trong những ngày trẫm xuất binh ra trận này, trẫm sẽ lệnh cho đại thần của Thượng thư phòng và các Đại học sĩ đảm nhiệm việc phụ chính, nhưng con là thái tử của trẫm, một mảnh giang sơn rộng lớn thế này trẫm phải trông cậy vào con để quản lý. Các huynh đệ của con sẽ đều ra tiền tuyến, dựa cả vào sự ủng hộ của con. Con hiểu chưa? Dận Nhưng?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.