Trở Về Đời Thanh

Chương 81: Xuất chinh (4)



Lòng Dận Chân sáng tỏ như gương, vội vàng nói: “Lời dạy bảo của hoàng a mã, nhi thần xin khắc ghi trong lòng.”

Khang Hi khẽ “hừ!” một tiếng, quay đầu nhìn sang phía khác, làm như đang quan sát quân sĩ Nội Hỏa Khí Doanh đang nghỉ ngơi. Đúng lúc này, chợt nghe thấy trên trời có tiếng sét rạch ngang trời: “Roẹttttttt..... Ầm!” Không ít chiến mã đang nghỉ chân bị tiếng động này làm xao động bất an. Trời vốn đã hơi âm u, lúc này mây đen dày đặc. Võ Đan thấy hai cha con Khang Hi đã nói chuyện xong thì vội vàng chạy tới thưa: “Hoàng thượng, hôm nay thật là dị mà. Theo nô tài biết từ đầu năm nay tới giờ chỗ này chưa mưa giọt nào. Bách tính ở đây cầu mưa năm bảy lần rồi mà chả có cái tác dụng rắm gì. Tình hình này, chẳng lẽ sắp mưa rồi?”

Lý Đức Toàn và Mục Tử Hi cũng đã chạy đến bên cạnh Võ Đan. Lý Đức Toàn là người tinh ranh, câu nói vừa rồi của Võ Đan lão nghe không sót một chữ. Mặc dù cách dùng từ của Võ Đan theo lý mà nói là không hợp quy củ, nhưng lão hiểu được sức nặng của Võ Đan trong lòng Khang Hi, thấy sắc mặt Khang Hi có vẻ không có ý trách cứ Võ Đan, Lý Đức Toàn cũng khôn khéo làm bộ như chưa nghe được gì.

Nhưng Mục Tử Hi vốn là người cẩn thận, không khỏi nhỏ giọng nhắc nhở Võ Đan đôi câu: “Huynh đệ, cậu nói chuyện với hoàng thượng kiểu gì thế hả? Càng già càng không có quy củ.” Khang Hi tai thính, nghe vậy thì cười: “Hai thằng chó con nhà ngươi đang thì thầm cái gì ở đấy phỏng?” Võ Đan cười, vò đầu đáp: “Lời nói của nô tài vừa rồi không có quy củ, hoàng thượng thứ tội.” Khang Hi phụt cười, tâm trạng vui vẻ hẳn: “Đấy chính là điểm trẫm coi trọng Võ Đan ngươi. Trước giờ ở trước mặt trẫm ngươi chưa bao giờ giả vờ giả vịt cả. Mục Tử Hi, đừng trách móc Võ Đan quá nặng. Thoải mái đi, trẫm cũng không bắt bẻ nhiều.” Lúc bấy giờ Mục Tử Hi mới không nói thêm gì nữa.

Võ Đan nhìn sắc trời, lại nói: “Hoàng thượng, chúng nô tài hôm nay ra ngoài gấp, không mang theo đồ che mưa. Nghe tiếng sét vừa rồi, chắc sẽ mưa ngay giờ đấy ạ. Chúng nô tài hầu hạ hoàng thượng khởi giá về doanh thôi. Muộn tí, phải đội mưa thì chúng nô tài gây tội lớn rồi.”

Lý Đức Toàn cũng góp lời: “Đúng đấy hoàng thượng, nhìn trời này chắc mưa sập xuống ngay ấy. Ôi, một giọt nhỏ vào mặt nô tài rồi đây này!”

Lý Đức Toàn vừa dứt lời, trời quả nhiên đổ mưa, những giọt mưa rơi xuống mặt đất phát ra tiếng lộp bộp, từng giọt to như hạt đậu nện xuống. Dận Chân nhíu mày, vội lấy trong túi đồ treo trên lưng ngựa ra một tấm áo vải dầu phủ lên vai Khang Hi.

Bảo Trụ gào lên một tiếng, các binh lính ở xung quanh cũng vội vàng lấy áo dầu ra đưa cho những người còn lại. Bản thân các binh sĩ Nội Hỏa Khí Doanh cũng chia ra bốn, năm người một tổ che chung một tấm vải dầu để tránh mưa. Động tác nhanh gọn, không rối không loạn, giống như đã được tập luyện rất thuần thục rồi. Khang Hi thấy cảnh này thì hơi kinh ngạc, đảo mắt nhìn về phía Dận Chân.

Dận Chân thưa: “Nhi thần vốn ham mê xem tinh vũ biểu, phát hiện mấy năm nay khí hậu khu vực này có một cái đặc điểm là mùa xuân hè dễ chịu ảnh hưởng bởi mùa mưa ở Giang Nam. Giang Nam mưa mười thì Mạc Bắc mưa ba, bốn. Giang Nam mưa ba, bốn thì Mạc Bắc không mưa. Mùa thu đông lại thường chịu ảnh hưởng của mùa mưa ở Triều Tiên, thậm chí Lưu Cầu (1). Năm nay mùa xuân hè ở Giang Nam ít mưa, cho nên Mạc Bắc mới không có mưa tới tận bây giờ. Nhưng khoảng một, hai tháng trước khi đại quân xuất phát, nhi thần biết tin Lưu Cầu vẫn luôn mưa to triền miên, cho nên nhi thần mới nghĩ, lần này hành quân đến Mạc Bắc phải chăng cũng gặp phải trời mưa? Vì thế mới đặc biệt điều một ít vải dầu từ bộ Binh đến để phòng. Mấy thứ này nhẹ lại không thấm nước, buổi tối lúc hạ trại binh sĩ sẽ trải vải dầu xuống rồi trải đệm chăn lên, coi như một vật nhiều tác dụng.”

Khang Hi khẽ gật đầu, ông bảo: “Hiểu được cách phòng ngừa chu đáo, tốt!”

Dận Chân nhìn sắc mặt Khang Hi có vẻ hơi buồn bực thì nói tiếp: “Hoàng a mã là chân long thiên tử, hôm nay hạn hán lâu ngày lại gặp trời mưa, nhi thần xin thay trăm họ ở đây tạ ơn hoàng a mã ban thưởng mưa.”

Khang Hi bật cười, hỏi ngược lại: “Vừa rồi con chẳng phải bảo nơi này trời mưa có khả năng liên quan đến khí hậu Lưu Cầu sao? Giờ lại lật lọng là thế nào? Này là bất kính với vua, với cha!”

Dận Chân đáp không chút hoang mang: “Hoàng a mã, mặc dù nhi thần nói lượng mưa ở khu này có khả năng chịu ảnh hưởng thật, nhi thần lại không biết bao giờ trời mới mưa, hoàng a mã vừa đến, trời mưa ngay, chẳng lẽ không phải trời cao gợi ý?”

Khang Hi khẽ lắc đầu bảo: “Ngụy biện. Nhưng trẫm không lý luận chuyện này với con. Con nói thử cho trẫm xem, vì sao con thích xem tinh vũ biểu?”

Dận Chân khom người đáp: “Nhi thần đọc binh pháp, biết kẻ nhà binh cần biết thời tiết ngày mai. Dụ thân vương hoàng thúc cũng thường xuyên dạy bảo nhi thần, kẻ giỏi dùng mưu tất phải biết chi tiết. Bởi vậy nhi thần cảm thấy, đọc tinh vũ biểu có lẽ có thể giúp nhi thần phần nào ạ.”

Khang Hi không nói gì, trong lòng quả thực lại yêu thương Dận Chân thêm một tầng. Vừa rồi Võ Đan nói trời hạn hán đã lâu nay gặp Khang Hi lại mưa, trong lòng Khang Hi vốn đã có ý nghĩ đây là điềm lành trời ban rồi. Một hồi giải thích của Dận Chân vừa rồi, mặc dù nghe có lý thật, nhưng vẫn khiến Khang Hi hơi mất hứng. Cũng may mấy câu sau của Dận Chân khéo léo cực kì, lại thể hiện sự chu đáo lo liệu mọi sự, quả thực đã làm Khang Hi thưởng thức không thôi.

Khang Hi ra lệnh: “Bây giờ cùng ta đi ngự doanh, một lúc nữa trẫm sẽ thương thảo chuyện trong quân với các đại thần ngự tiền, trẫm thấy con cũng có chút ý tưởng, đi theo trẫm nghe một hồi cũng có thể trau dồi thêm kiến thức.”

Dận Chân vui sướng thưa vâng, lại gọi Bảo Trụ nhắn Hải Ngọc và Mục Sâm tạm thay hắn quản lý sự vụ trong doanh, rồi lập tức theo nhóm người của Khang Hi vội vã đi về phía ngự doanh.

Trên đường đi, Khang Hi cúi đầu, chỉ phóng ngựa phi nhanh. Dận Chân theo sát phía sau. Trong lòng mỗi người đang nghĩ gì thì chỉ chính mình mới biết. Nửa canh giờ sau, đã thấy ngự doanh ở phía xa xa. Lúc này, Võ Đan thúc mạnh ngựa của mình, tăng tốc lao vào doanh trại. Một lát sau, một đoàn người ngựa từ trong doanh lao ra, dẫn đầu chính là Cung thân vương Thường Ninh. Đi lại gần, Cung thân vương vội vã nhảy xuống ngựa, quỳ rạp xuống đất, hoàn toàn không để ý bùn nhão trên mặt đất. Đương nhiên, Dận Chân cũng không dám lãnh đạm, đây chính là đệ đệ mà Khang Hi yêu quý nhất đấy. Thế là hắn cũng học theo ngay lập tức, xuống ngựa cái là quỳ xuống, dập đầu.

Khang Hi nhìn thấy Thường Ninh, cuối cùng mặt cũng lộ ý cười. Thường Ninh nhìn khuôn mặt Khang Hi lộ vẻ mệt mỏi thì đau lòng nói: “Thần đệ mới không gặp hoàng thượng có mấy ngày, ngài đã tiều tụy hẳn đi. Đám nô tài kia ăn không ngồi rồi không chịu làm việc sao? Không biết chăm sóc chủ tử gì cả!” Dận Chân thấy Mục Tử Hi và Lý Đức Toàn đều tỏ vẻ hổ thẹn thì vội vàng giải vây: “Dận Chân tham kiến hoàng thúc, ngũ thúc ngài bớt giận đã, trước không nói đến đám nô tài kia. Hoàng a mã lần này thân chinh, chiến sự cực khổ, nay có ngũ thúc tới, hoàng a mã có vị Thướng Thắng tướng quân là ngũ thúc ngài, tất sẽ san bằng đại doanh của Cát Nhĩ Đan. Hoàng a mã chắc chắn sẽ vui vẻ hơn ngay mà!” Thường Ninh cười ha ha. Ông ở trước mặt Khang Hi không giống như Phúc Toàn. Phúc Toàn lúc nào cũng câu nệ lễ tiết, ông thì tùy tính đã quen. Khang Hi cũng khá yêu chiều vị đệ đệ này, vì thế, cấp bậc lễ nghĩa gì đó trước nay đều là mắt nhắm mắt mở.

Thượng Ninh cười nói: “Tứ a ca hiện giờ cũng là thống lĩnh một doanh rồi, nhìn bộ võ trang này đi, ra tấm ra món cả, có thể sánh ngang với đại a ca rồi!”

Khang Hi cười trách mắng: “Lão ngũ đệ đừng có tâng bốc Dận Chân, lại để nó không biết mình ở đâu. Trẫm thấy nó chính là một Triệu Quát (2) thôi, đại a ca là đánh trận hàng thật giá thật đấy.”

Thường Ninh vẫn cười, ông đáp: “Hoàng thượng, mắt thần đệ chuẩn lắm, thần đệ thấy tứ a ca chắc chắn sẽ không kém. Nếu hoàng thượng yên tâm, cứ giao cho thần đệ dẫn đến trước trận rèn luyện một phen được không?” Dứt lời, lập tức quay ra nhìn Dận Chân đầy thâm ý.

===============

Chú thích:

1) Lưu Cầu: Là một nước nhỏ trong lịch sử, vị trí nằm ở đảo Okinawa hiện nay. Nhưng giờ thì tiểu quốc này đã về dĩ vãng, lãnh thổ đã sáp nhập vào Nhật Bản. Ai tìm hiểu về Nhật sẽ biết, dân Okinawa rất đặc biệt, kể cả về con người, tập quán, phong tục, kiến trúc… VD: Dân Okinawa uống rượu bằng ca đó chư vị. Còn có mấy anh ca sĩ dân Okinawa vừa đẹp trai vừa ngầu, vừa nhảy đẹp nữa, nói chung là mlem lắm.

2) Triệu Quát: Ai đọc truyện này từ đầu, hoặc có đọc lịch sử quân sự thì chắc biết, Triệu Quát là một nhân vật nổi tiếng là giỏi lý thuyết mà thực hiện thì như… binh thư cứ gọi là thao thao bất tuyệt, nghĩ mình giỏi lắm. Kết quả đánh trận thật thì đại bại, tổn thất mấy chục vạn quân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.