Trở Về Làm Thiên Tài

Chương 82: 82: Đối Kháng




Vì Ly đang ở trong phòng, tôi cũng không biết phải làm gì với cô ấy.

Bỗng nhiên, tôi nảy ra ý tưởng là rủ cô ấy chơi game (hết trêu lại đến dụ dỗ con gái nhà người ta).

Ban đầu, Ly từ chối nhưng khi tôi nói nếu thắng tôi thì cô ấy sẽ có quà, Ly ngay lập tức đồng ý chơi với tôi.

Tôi liền mở tựa game đối kháng trên laptop của mình và hướng dẫn cho Ly làm quen với những nút đánh, nút di chuyển, nút dùng chiêu thức và tôi sẽ không chỉ cô ấy cách kết hợp các chiêu thức với nhau để tạo thành một chuỗi tấn công liên hoàn (chơi bẩn).

Sau 10 phút làm quen, Ly đã chọn được nhân vật để đấu với tôi, tôi chẳng lấy làm lạ khi mà cô ấy chọn nhân vật nữ, nhân vật này khiến cho tỉ lệ thắng của tôi cao hơn bởi vì chiêu thức đơn giản, ít khống chế và rất dễ bắt bài.
Trận đầu tiên đương nhiên là trận thử nghiệm, tôi luôn nhường Ly tấn công trước.


Kết quả không ngoài dự đoán, cô ấy đã thắng tôi hai ván và giành chiến thắng trong trận đó (một trận gồm ba ván, người nào thắng hai ván trước là người đó thắng).

Trận hai là trận chính thức, tôi cho Ly biết thế nào là áp đảo hoàn toàn, tôi đã đánh bại nhân vật cô ấy những hai lần trong khi nhân vật của tôi không mất một chút máu nào.

Trận tiếp theo, tôi vẫn áp đảo Ly nhưng chỉ được ván đầu, hai ván sau đó, cô ấy liên tục sử dụng một chiêu duy nhất, chiêu này rất khó chịu khi nó có thể tấn công từ xa và khiến cho đối phương bị bật lùi mỗi khi bị trúng đòn nên tôi chẳng thể nào tiếp cận cô ấy, kết quả tôi thua trận này.

Trận cuối cùng là trận quyết định xem tôi hay là Ly thắng và như trận vừa rồi, Ly tiếp tục sử dụng chiêu thức đó, khiến tôi chỉ biết cười trong sự bất lực do không thể làm gì được cô ấy (tôi chẳng dám nói với Ly rằng như thế là chơi bẩn đâu, bởi vì tôi là người chơi bẩn trước).

Tôi đành ngậm ngùi thua thêm trận nữa.
- Đâu? Quà của em đâu? – Ly quay sang nhìn tôi hỏi.
Tôi chỉ vào bản thân mình và nói rằng mình chính là quà, Ly nhìn tôi với ánh mắt không biết phải nói gì, tôi mỉm cười và bảo mình chỉ đang đùa, sau đó tôi đi tới chỗ tủ quần áo lấy ra một chiếc hộp và đưa cho Ly.

Khi cô ấy mở hộp, tôi nhanh chóng giật lại từ tay cô ấy và nói rằng mình đã đưa nhầm (tôi không chắc Ly đã kịp nhìn thấy nó hay chưa nhưng trên nét mặt cô ấy không thể hiện ra bất kỳ biểu cảm nào với những thứ trong hộp).

Tôi cất lại hộp đó vào trong tủ và lấy ra một chiếc hộp khác và khẳng định đây mới là hộp đúng.

Ly vội vàng mở hộp để xem món đồ bên trong, đó là một chiếc váy tennis màu trắng.

Tôi hỏi Ly liệu cô ấy có muốn mặc thử không và cô ấy đã yêu cầu tôi đưa cho cô ấy cái hộp vừa nãy (thế là Ly đã nhìn thấy đồ bên trong).

Đương nhiên là tôi từ chối nhưng Ly đã bảo rằng nếu tôi không đưa thì cô ấy sẽ tự lấy, vì vậy tôi buộc phải đưa cho Ly.

Sau khi đưa xong, cô ấy hỏi xem tôi có còn hộp nào khác không, tôi bất ngờ và hỏi tại sao cô ấy lại biết, Ly nói rằng mình đoán bừa may mắn đã trúng, tôi chẳng biết phải nói gì trước trực giác của cô ấy.

Tôi lấy hết những hộp còn lại trong tủ đưa cho Ly, cô ấy vội ôm hết những hộp đó vào trong phòng tắm của tôi, trước khi vào, cô ấy đã bảo tôi cấm nhìn trộm, tôi nói mình không dám (nói thẳng ra thì tôi cũng được nhìn thấy rồi nhưng đó là trong quá khứ chứ còn hiện tại là chưa bao giờ).

Hơn 20 phút sau, Ly bước ra từ phòng tắm, tôi ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của cô ấy và không biết phải dùng câu từ gì để miêu tả (như tiên giáng trần này, nghiêng nước nghiêng thành này và còn nhiều thế mà không biết dùng, chán), nhưng trong đầu tôi đã thốt lên một chữ "đẹp".

Thấy tôi im lặng, Ly liền tới gần và hỏi tại sao tôi chọn hầu hết đều là đồ màu trắng thì tôi mới tỉnh lại và giải thích rằng mình chọn đồ trắng để cô ấy chỉ cần trang điểm nhẹ nhàng là sẽ đẹp.
- Từ bờm tóc, mắt kính gọng tròn, dây chuyền, vòng tay, đôi tất cổ cao, bộ đồ cả trong lẫn ngoài cho đến cả đôi giày.

Làm sao anh biết được kích cỡ của em? Hay anh đã đo lúc nào mà em không hay biết? – Ly nói.
Tôi trả lời rằng mình nhìn và đoán.
- Anh đừng lừa em.


Chiếc áo dài tay và áo phông em đang mặc rất vừa vặn, không quá rộng cũng không quá chật.

Thậm chí mẹ em còn thỉnh thoảng mua nhầm cỡ cho em nữa là, và cả hai đồ bên trong của em cũng vậy, không thể nào có chuyện anh nhìn và đoán trúng được.

– Ly vừa nói vừa lườm tôi.
Tôi nói với Ly rằng tôi cũng giống như cô ấy, cũng may mắn đoán bừa rồi trúng nhưng cô ấy không hề tin lời tôi, bắt tôi phải nói thật.

Tôi chợt nghĩ ra một lý do nên nói với Ly rằng cô ấy không biết là đàn ông có khả năng chỉ cần nhìn vào người một phụ nữ sẽ có thể biết được kích cỡ của người đó đang mặc, thêm vào đó tôi còn là chồng trong tương lai (và từng là trong quá khứ) của cô ấy.
Ly chẳng biết phải nói gì với tôi mà chỉ mỉm cười..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.