Trở Về Mạt Thế

Chương 35: Thù sâu hơn biển 3.



Cả gia tộc Âu Dương chìm trong sự tang thương và mất mát, chỉ trong vòng 1 tuần lễ gia đình họ mất ba mạng người. Thậm chí tới xác của họ cũng không được nguyên vẹn, nỗi uất hận dâng trào trong lòng mỗi người. Đứa cháu gái, em gái họ yêu thương nhất kể từ khi về nhà đến giờ vẫn luôn tự nhốt mình trong căn phòng kín, không nói cũng không cười. Chỉ trốn trong một góc phòng sợ hãi run rẩy đôi lúc lại có những tiếng nấc nghẹn phát ra. 

Con bé chịu quá nhiều đã kích, bi kịch làm tinh thần con bé khủng hoảng. Cả gia đình đều thường xuyên nói chuyện an ủi đủ mọi cách nhưng vẫn không thể nào khắc phục nỗi đau này. 

Mỗi ngày các anh đều chạy qua an ủi cô đủ đường chỉ mong nhìn thấy được nụ cười của cô. Nhưng cô vẫn như vậy như một con búp bê mất đi linh hồn, vào một ngày cô bé thơ thẩn đi qua phòng ông ngoại thì nghe được câu chuyện về thảm kịch. Nhờ vậy mà cô cũng biết được chân tướng một chuyện.

Thì ra bọn người xấu bắt cô và mẹ hôm đó lại còn hại chết mợ hai là người của 3 đại gia tộc Mộ Dung, Hắc Mộc và Phương gia. Bọn họ bắt con cháu của 7 đại gia tộc nhầm uy hiếp họ giao ra quyền hành ở thủ đô, lợi dụng lúc mọi người lo lắng cứu người để tấn công vào căn cứ của 7 đại gia tộc. Nhầm lật đổ họ sau đó xưng bá thủ đô nhưng cuối cùng tất cả mọi kế hoạch đều thất bại. Do 7 đại gia tộc liên kết với nhau đối phó với chúng. Vì oán hận kế hoạch đã thất bại nên chúng mới gài bom ở khu giam giữ bọn cô. Mà trái bom chúng gài lại ngay cửa phòng giam, một khi cửa phòng giam mở trái bom nhất định sẽ nổ. Mẹ cô cố gắng cầm cự để cô và mọi người có thể trốn thoát còn mẹ vì vậy mà qua đời. Mẹ muốn bảo vệ cô nên mới chết, mẹ muốn cô được sống vui vẻ hạnh phúc. 

Thế nên kết cục của 3 đại gia tộc kia thật là thảm, Âu Dương huy động toàn bộ lực lượng kết hợp với 6 đại gia tộc còn lại. Truy bắt và diệt sạch 3 đại gia tộc kia. Đối với họ nợ máu phải được trả bằng máu, 3 đại gia tộc danh tiếng lẫy lừng cứ như thế mà bị diệt đi. Đau thương mất mát cũng không vì vậy mà tan đi hết được. 

Sau khi biết được sự thật Tiểu Linh Linh bắt đầu kiên cường hơn, cô bé gạt đi nước mắt quyết định phải sống thật tốt như lời của mẹ dặm trước khi mất. Buổi chiều hôm đó khi các anh tới tìm cô bé, Tiểu Linh Linh còn hẹn ngày mai sẽ thực hiện lời hứa mời mọi người ăn pizza. Cả nhà và các anh đều thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô bé có thể lấy lại tinh thần.

Sáng sớm hôm sau Tiểu Linh Linh quyết định sang nhà của ba mình để tìm chút yêu thương chút hơi ấm từ ba. Cô đã mất mẹ rồi giờ chỉ còn lại ba cô mà thôi, cô bé tinh tưởng người ba luôn yêu thương cưng chiều cô bé có thể bù dắp một phần nào mất mát ở trong cô. Nhưng Âu Dương Linh cô lại biết người ba đó thật chất không yêu thương gì cô cả, tất cả những tình thương đó đều chỉ là giả tạo mà thôi. Lúc trước cô cũng đã từng tin vào tình thương ông ta dành cho cô nhưng đổi lại được là dối trá phản bội. Cuối cùng là đưa cô gần hơn với cái chết, ông ta diễn kịch thật sự quá giỏi, giỏi tới mức tất cả mọi người trên thế giới này đều nghĩ ông ta thật sự rất thương yêu cô, ông ta là một người ba mẫu mực. 

Trở lại với ký ức của cô Tiểu Linh Linh vì muốn tạo cho ba mình một bất ngờ nên đã trốn vào trong một góc bàn làm việc. Nhưng cô bé không thể ngờ cô sắp chứng kiến bi kịch lớn nhất đời mình. Ba cô cư nhiên ôm một người phụ nữ khác vào phòng hôn hít còn làm chuyện nam nữ. Cô bé tội nghiệp chết trân trước sự việc đó cô còn quá nhỏ để biết đến chúng. Cô chỉ biết rắng ba ba của cô đang ôm hôn nồng nhiệt một người phụ nữ khác trong khi mẹ cô chỉ vừa mới qua đời. Làm sao có thể ba vẫn luôn rất yêu mẹ mà không phải sao? 

Đang lúc hai người trên sofa đang nồng cháy thì một cô gái bước vào: " Qua xem tôi thấy được chuyện gì này, anh cư nhiên đang ôm ấp tiểu tam trong khi vợ mình mới chết. Thật là một tên đàn ông tồi mà, không hiểu sao lúc trước tôi có thể động lòng với anh dược. Anh làm gì cũng nên cẩn trọng một chút để Âu Dương gia biết được thì anh xong đời." 

Ba cô từ trên người cô gái đứng lên phất tay cho cô gái ra khỏi phòng: " Em đến đây làm gì không phải bọn họ đang truy sát em sao? Em gan thật đấy dám xuất hiện ở đây, lỡ bọn họ phát hiện anh sẽ tự tay mình giao em cho bọn họ." 

" Anh đúng là đồ khốn mà, nếu không phải tại anh tôi có thê thảm như hiện tại. Gia tộc đều bị diệt người chồng trên danh nghĩa cũng đã chết, bây giờ tôi còn phải trốn chiu trốn nhĩu như một con chuột. Còn anh thì hay rồi ở đây ôm ấp người đẹp. Cái tên khốn này tôi giết anh." cô gái kiên tục đánh về phía ba cô. 

Ông rất tức giận: " Cô đang lên cơn điên cái gì vậy chứ, cô bây giờ ngoan ngoãn nghe lời cho tôi. Nếu không tôi sẽ cho cô và con cô chết rất khó coi đó." 

" Tên khốn này anh dám dùng con để uy hiếp tôi, nó cũng là con của anh. Anh dám đụng đến nó tôi sẽ đến Âu Dương gia nói cho bọn họ biết hết tất cả chân tướng. Anh làm sao để lập mưu bầy kế cho 3 đại gia tộc kia đối phó bọn họ. Anh đừng quên anh làm sao mà tính kế có được Âu Dương Phượng rồi ép cô ta lấy anh để được địa vị như ngày hôm nay. Trong cái âm mưu to lớn của 3 đại gia tộc anh là công thần số một nhưng lại không phải chịu một chút trách nhiệm nào. Lý do đơn giản vì anh là ba của những đứa cháu nhà Âu Dương. Tôi biết rất nhiều bí mật của anh mà khi bị lộ ra rồi anh chỉ có một con đường chết. Anh nghĩ xem chó đến chân tường sẽ cắn người đó, anh có muốn cùng nhau chết chung không hả." cô ta nhìn vẻ mặt ngày càng tối sầm của ba cô bèn nở một nụ cười hả hê. 

" Cô muốn gì nói mau, tốt nhất nên ngậm miệng cho tôi. Nếu không cô sẽ chết càng thảm hơn bao giờ hết." ba cô giận dữ bắt lấy cô ta lắc mạnh. 

" Sao anh lại giận dữ như vậy chứ, tôi chẳng qua là muốn tiền mà thôi. Anh đưa tôi tiền để tôi trốn đi, còn anh ngoan ngoãn chăm sóc Tiểu Tuyết nhận nó về nhà. Tôi sẽ ngoan ngoãn ngậm cái miệng này lại." cô ta vui vẻ ngồi lên sofa. 

Ba cô thì tới két sắt lấy mấy cộc tiền quăng vào cô ta: " Ngoan ngoãn cút xa một chút đừng để tôi gặp lại cô. Cô mà dám nói linh tinh chuyện này tôi sẽ cho cô chết thật khó coi." 

Tiểu Linh Linh như chết trân tại chỗ ba cô cư nhiên là người hãm hại mẹ cô, thì ra ba mẹ cô không hề yêu thương nhau như cô tưởng tượng. Ông ta còn góp phần không nhỏ trong cái chết của mẹ và mợ hai và đứa bé trong bụng. Tại sao có thể như vậy trời đất như sụp đổ trong lòng cô bé. Tiểu Linh Linh thì chết lặng khi phát hiện ra sự thật còn trong mắt Âu Dương Linh chỉ có sự căm thù. Thù hận ngút ngàn bao lấy cô, cô vạn vạn không ngờ tới kẻ thù lớn nhất lại là ba của mình. Cô vốn đã biết bộ mặt thật của ông ta nhưng không hận ông ta nhiều như vậy. Nhưng bây giờ thù hận của cô và ông ta còn sâu hơn biển lớn. 

Trong lúc sơ ý Tiểu Linh Linh đụng đầu vào một cạnh bàn phát ra tiếng động. Cô bé bị ba mình phát hiện ba kéo mạnh tay cô: " Con ở đây làm gì hả, đến từ lúc nào? Có phải con đã nghe hết mọi việc rồi không? " Cô bé sợ hãi tới mức không nói được lời nào một cơn đau từ cánh tay truyền đến do bị siết chặt. 

Cô gái kia đi đến bên cạnh cô: " Anh hỏi chuyện thừa thải đó làm gì, em nghĩ không cần hỏi cũng biết mà. Ai dâu đây không phải bảo bối nhà Âu Dương gia con gái cưng của anh sao. Nhìn xem bây giờ anh phải làm sao đây con bé nhất định sẽ nói chuyện này cho ông ngoại, cậu và các anh của nó nghe. Không lẽ anh sẽ giết người diệt khẩu sao,? Dù sao nó cũng là con anh đó người ta nói hổ dữ không ăn thịt con mà. Không lẽ anh còn hơn cả hổ dữ, như vậy làm sao tôi an tâm giao Tuyết nhi cho anh đây. Đứa con này anh còn thương yêu như vậy mà." 

Ba cô ngày càng tức giận: " Cô im miệng ngay cho tôi, còn con nữa sao lại không nghe lời như vậy. Con đã không ngoan ngoãn cũng đừng trách ba quá vô tình. Ai bảo con đã biết quá nhiều thứ không nên biết như vậy thật không tốt." nói xong ông đẩy mạnh cô bé đập vào bàn thật mạnh. Cơn đau đớn truyền khắp cơ thể. Ông ta tiến đến gần cô bé dùng đôi tay muốn bóp chết cô. Cô bé liên tục lùi lại cơ thể run cầm cập không ngừng trốn tránh người trước mặt. Đó không phải là ba cô nữa đó là quỷ dữ là cầm thú muốn giết chết chính con ruột của minh.

Khi ông ta vừa bốp cổ cô bé, đã bị Tiểu Linh Linh cắn cho một cái thật đau. Sau đó cô bé chạy thật nhanh ra khỏi phòng, ông ta mau chống đuổi theo ở phía sau, còn cô gái kia thì ở một bên xem kịch vui. Tiểu Linh Linh cố gắng chạy thục mạng ra khỏi nhà không để ý đến mọi thứ. Và rồi một khi cô bé nhìn lại phát hiện mình đang ở giữ đường trong khi đó lại có một chiếc xe hơi đang chạy với tốc độ cực nhanh tới. Cô bé hoảng hốt nhưng không thể nào tránh được vì chiếc xe đã gần trong gang tấc. 

Tiểu Linh Linh mở to mắt nhìn chiếc xe lao về phía mình trong vô vọng bỗng có một cái gì đó ôm cô bé vào lòng. Chiếc xe tông cô và vòng tay ấm áp đó bay lên rồi rớt xuống đất. Trong lúc mơ màng cô nghe được một tiếng gọi: " Tiểu Linh Linh em nhất định sẽ không sao. Yên tâm bây giờ anh lập tức đưa em tới bệnh viện." trong ký ức mơ hồ hiện ra gương mặt đầy máu của Lăng Vân Hoài. 

Trên người anh toàn là vết thương trên đầu còn chảy rất nhiều máu, trong lúc xảy ra tai nạn anh là người đã dùng thân thể của mình bảo vệ cho cô. Vì vậy mà anh bị thương rất nghiêm trọng còn cô thì bị thương nhẹ hơn nhiều nhưng do quá sợ hãi và hoảng sợ nên ngất đi. Anh cõng cô trên vai mặc kệ tất cả lao về phía bệnh viện, vết thương trên cơ thể vì vận động mạnh mà chảy máu thật nhiều. Vừa tới bệnh viện giao cho cô bác sĩ cũng là lúc anh ngất đi. 

Sau tai nạn khi Tiểu Linh Linh tỉnh dậy lại không nhớ được chuyện gì, bác sĩ nói đây là chứng tự bế. Do cô gặp quá nhiều đau khổ và không còn muốn nhớ đến quá khứ đó nữa, nên đã tự mình phong ấn nó. Ông ngoại thì có vẻ rất thoải mái vì việc này: " Không nhớ cũng tốt, con bé có thể bắt đầu lại một cuộc sống mới. Vô âu vô lo, vui vẻ hồn nhiên như lúc trước, có lẽ đây là sắp đặt của ông trời cũng nên." cả nhà ai cũng nghĩ như vậy. 

Khi ác anh đến thăm cô, cô lạnh nhạt vô tình như người xa lạ. Thậm chí còn thấy họ rất phiền phức và chán ghét, tất cả tình cảm những năm qua cũng vì thế mà bị lãng quên mất. Sau khi được ra viện cô được đưa về Âu Dương gia, cắt đứt tất cả mọi quan hệ với nhà nội cô. Sau đó tất cả 4 anh em nhà cô đều đổi thành họ Âu Dương mà không theo họ Mạc nữa. Vì ông cho rằng tai nạn xảy ra với cô một phần lỗi là do ba cô gây ra, ông cũng biết ba có liên quan đến vụ 3 đại gia tộc. Nhưng nể tình con cháu ông mới không tính toán với ba, ông không muốn cháu mình có bất cứ quan hệ gì đến hạn người nhu vậy. Kể từ đó Tiểu Linh Linh bắt đầu cuộc sống búp bê trong lồng kính của mình.

Ký ức thì ra lại đau khổ như vậy trong mắt Âu Dương Linh ngập tràn thù hận. Ba cô tại sao lại có thể độc ác đến như vậy, ông ta đã muốn giết cô khi cô còn rất nhỏ. Ông ta không phải là con người mà, làm sao có thể tàn nhẫn tới mức giết hại con gái ruột của chính mình khi đó cô chỉ mới 9 tuổi. Một cô bé 9 tuổi phải trải qua nhiều nỗi đau như vậy tới mức phải tự bế chính mình. Cô hận ngày càng hận, khi cô về thủ đô cô nhất quyết sẽ cho ông ta nếm thử cảm giác của cô hiện tại. Ông ta không phải ba của cô, ông ta không phải từ bây giờ cô và ông ta chính là kẻ thù không đội trời chung. Ký ức còn làm cô biết được tình cảm của cô và các anh không đơn giản là tình cảm chớp nhoáng trong vài ngày. Mà tình cảm này như một hủ rượu ngon càng ủ càng nồng. 10 năm không gặp 10 năm cô quên đi các anh. Nhưng cái tình cảm này vẫn luôn ẩn dấu trong tim mỗi người đến khi gặp lại như được vỡ òa trong cảm xúc. Hủ rượu nồng sẽ làm say bất cứ người nào chìm đắm trong nó. Ký ức mang cả đau khổ và ngọt ngào xem lẫn vào nhau 10 năm trước cô chọn cách quên đi. Cô vẫn luôn sống trong sự giả dối, vẫn luôn lừa gạt chính mình, thật buồn cười mà. 10 năm trước cô vô dụng làm cho những người yêu thương vì bảo vệ cô mà bị thương nhưng bây giờ sẽ không như vậy nữa từ giờ cô sẽ bảo vệ họ. 

* Thù hận của Âu Dương Linh lại chính là ba ruột của chính mình, nhưng đây vẫn chưa phải là hết. Mối thâm thù đại hận của cô còn rất nhiều người để biết được chúng mọi người nhớ chờ chương sau nhé*

tg chương này dài quá dài luôn nè mọi người ơi. Các bạn thấy chap mới này sau đây, ý tưởng của mình rất hay nhưng khi mình viết ra thì lại quá dở. Đôi lúc còn sợ mọi người không hiểu nữa cơ chứ, càng ngày ta càng hoang mang rồi. Có ai giúp ta không hu hu hu có phải càng ngày càng dở rồi không. Hay giống như làm văn ta bị lạc đề rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.