Buổi tối hôm đó Âu Dương Linh không tài nào chợp mắt được. Khương Hạo cứ la hét ầm trời làm cho mọi người vô cùng chán ghét. Thậm chí có người còn trói hắn lại sau đó nhét giẻ vào miệng hắn để hắn im lặng. Nhưng không được bao lâu hắn đã thoát ra và tiếp tục la hét ầm ỹ không cho ai nghĩ ngơi. Mọi người cũng nể mặt hắn bị bệnh mà đành để yên như vậy. Tất cả mọi người đều hết sức lo lắng. Vì tiếng la hét của Khương Hạo dẫn dụ không ít tang thi đến chỗ bọn họ. Ở một nơi vắng vẻ khác hai thân ảnh trên giường đang mãnh liệt chiến đấu mặt kệ hết thẩy mọi thứ.
Ngày tiếp theo tất cả mọi người đều vô cùng mệt mỏi lại phải ra ngoài thu thập vật tư để tiếp tục lên đường. Giữa lúc mọi người đang bận rộn thì lại bị tiếng la hét và đập phá làm chấn kinh. Khương Hạo điên cuồng đập phá mọi thứ, hôm nay hắn đã không còn đau đầu nữa. Nhưng hắn lại không thể vận dụng dị năng của mình, hắn đã cố gắng thử cả trăm ngàn lần cũng đều không được. Làm cho hắn phát điên khi người chuyên nghiên cứu dị năng trong đoàn nói cho hắn biết hắn bây giờ đã hoàn toàn trở thành 1 người bình thường. Từ trước đến giờ hắn vẫn luôn kiêu ngạo vì dị năng của mình. Đùng 1 cái lại biến thành người bình thường yếu đuối, vô dụng, hắn làm sao có thể chịu nỗi.
Hứa Chí Vỹ thấy hắn ta điên cuồng như vậy bèn ra lệnh cho mọi người bắt trói hắn lại. Sau đó nhốt vào trong 1 nhà kho cũ trong trạm dừng chân. Mọi người lại tiếp tục công việc của mình, Âu Dương Linh bây giờ đang đóng vai 1 con sâu gạo lười biếng làm tổ trong lòng Triệu Tử Kỳ. Dương Tử Yên lên xe thấy 1 màn như vậy thì vô cùng tức giận. Rõ ràng Triệu Tử Kỳ bây giờ đã là người đàn ông của cô. Vậy mà con ả hồ ly tinh Âu Dương Linh vẫn quấn lấy không buông anh. Thật đúng là thứ mặt dày vô sĩ nhất trên đời này mà, cô phải nói rõ để Tử Kỳ tránh xa con tiện nhân đó ra mới được.
Dương Tử Yên kéo Âu Dương Linh ra khỏi người của Triệu Tử Kỳ: “ Linh Nhi em là 1 đại cô nương còn chưa có lấy chồng suốt ngày dính lấy Tử Kỳ như vậy mọi người sẽ dị nghị. Huống chi em không biết chị và Tử Kỳ đã lưỡng tình tương duyệt. Em nên tránh xa anh ấy 1 chút, chị hy vọng đây là lần cuối chị nhìn thấy cảnh này. Huống chi anh Vỹ nhà em cũng sẽ ghen đó, dù không nói ra nhưng trong đoàn có rất nhiều người trong đoàn nói xấu về em. Nói em là hồ mị tử chỉ biết mê hoặc nam nhân, chị nghe xong rất là tức giận. Nhưng miệng là của người ta làm sao có thể ngăn họ chứ, em phải tiết chế lại 1 chút.”
Âu Dương Linh bộ dáng vô cùng khó xử: “ Em xin lỗi em không biết là mọi người lại nghĩ như vậy. Em chỉ coi anh Tử Kỳ như ca ca ruột của mình. Từ nhỏ chúng em đã quen thuộc như vậy rồi nên em mới không để ý. Anh Vỹ cũng biết, anh ấy nói không để ý nên em mới. Em không biết mình làm nhiều người khó chịu như vậy. ” nói xong đôi mắt cô đã ươn ướt chuẩn bị khóc.
Dương Tử Yên thân thiết dỗ dành cô: Chúng ta là chị em, chị làm mọi thứ là muốn tốt cho em thôi. Ngoan không được khóc, em xem chị mang thức ăn ngon đến cho em nè. Thấy chị thương em ghê chưa.” cô ta đem 1 giỏ trái cây đến trước mặt cô.
Trong lòng cô vô cùng buồn cười Dương Tử Yên và Mạc Nguyệt đều cảm thấy cô rất thiếu ăn sao? Người nào cũng mang đồ ăn đến cho cô, còn làm như đó là ân tình lớn lao lắm vậy. Hai người bọn họ cái gì cũng vô cùng giống nhau đến kỳ lạ, mỗi lần đến thăm cô thể hiện tình chị em. 1 là khóc 2 là cho cô đồ ăn còn ra vẻ cao cao tại thượng bố thí. Cô cần họ bố thí những thứ đó sao? Bọn họ cho rằng các anh sẽ để cho cô đói khát thiệt thòi. Đúng là nực cười đến cực điểm, nhưng cô vẫn vui vẻ nhận tất cả mọi thứ. Còn tỏ ra vô cùng biết ơn họ nhiều lúc mừng muốn khóc luôn ấy chứ. Những lúc đó 2 người bọn họ không biết đã âm thầm khinh bỉ cô như thế nào nữa hazz.
Âu Dương Linh vui vẻ đón nhận giỏ trái cây: “ Chị Tử Yên chị thật tốt với em quá hu hu hu. Em được làm em gái chị thật là may mắn quá mà.” giọng của cô mang theo sục sùi cảm động.
Cô ta kiêu ngạo xoa đầu cô: “ Đó là đương nhiên rồi chị không thương em còn có thể thương ai nữa chứ. Bây giờ chị muốn nói chuyện với Tử Kỳ 1 lát, em có thể ra ngoài 1 lát không? “
Âu Dương Linh ngoan ngoãn chân chó đi ra ngoài, Triệu Tử Kỳ trong lòng hết sức không vui nhìn cô ra ngoài. Anh thật sự vô cùng chán ghét cái cô gái Dương Tử Yên này, khắp người đều vô cùng giả tạo. Lại phải vì cô mà hy sinh nói chuyện cùng cô ta.
Vừa thấy Âu Dương Linh ra ngoài Dương Tử Yên đã vội ngã vào lòng Triệu Tử Kỳ. Nhưng chào đón cô ta không phải là cái ôm ấm áp ngọt ngào mà là hư không. Cô ta nhìn ánh bằng ánh mắt ủy khuất: “ Tử Kỳ anh thật xấu xa mà tối ngày chỉ biết bắt nạt người ta thôi. Anh đã hành hạ người ta như thế mà bây giờ lại lạnh lùng xa cách như thế. Thật là chán ghét mà.”giọng nói vừa nhõng nhẽo vừa điệu đến chảy nước của cô ta làm anh cảm thấy buồn nôn.
Triệu Tử Kỳ vẫn lạnh lùng giữa khoảng cách với cô ta: “ Có thể nói tiếng người được hay không? Cô nói cái gì tôi không hiểu gì cả. Để cho người khác nhìn thấy còn ra cái thể thống gì nữa.”
Dương Tử Yên bộ dáng làm nũng tiến lại gần anh hơn, anh lại tránh xa hơn. Cô ta nhìn anh bằng ánh mắt ủy khuất muốn khóc: “ Anh cái người không có lương tâm này. Em biết anh luôn muốn ở trước mặt mọi người làm ra vẻ chính nhân quân tử lạnh lùng xa cách. Nhưng sau lưng lúc nào cũng muốn làm chuyện cầm thú với người ta thôi. Em không thèm chấp nhất anh, em biết anh là người ngoài lạnh trong nóng. Em biết anh thương em nhất là được rồi, em chịu ủy khuất 1 chút cũng được.” cô ta làm ra vẻ vô cùng thấu tình đạt lý, vì anh có thể hy sinh tất cả.
nh cảm thấy vô cùng buồn nôn, không muốn ở bên cạnh cô ta 1 phút nào nữa: “ Hôm nay cô đến tìm tôi lại có việc gì nữa.”
Cô ta nhìn anh bằng 1 ánh mắt hình trái tim: “ Người ta nhớ anh đến tìm anh không được sao? Anh làm gì mà hung dữ với người ta như vậy chứ.”
Triệu Tử Kỳ không thèm để ý đến cô ta: “ Có chuyện gì mau nói đi. Tôi không có nhiều thời gian.”
“ Được rồi em biết bộ dáng lạnh lùng bây giờ của anh chỉ là diễn cho người ta xem thôi. Em yêu chết cái tên cầm thú đội lốp quân tử như anh. Em đến đây là muốn hẹn anh tối mai gặp mặt chỗ cũ.” cô ta một bộ dáng thâm tình nhìn anh.
Anh lạnh lùng: “ Đã biết cô có thể quay về rồi.”
Nhận được câu trả lời vừa ý Dương Tử Yên vui vẻ ra về trong lòng cô biết rõ Triệu Tử Kỳ ban ngày sẽ không thân mật với cô. Chỉ có ở trong bóng tối anh mới cuống vọng mà chiếm đoạt cô. Đúng là 1 ngụy quân tử chính hiệu mà. Nhưng dù anh có xấu xa ra sao cũng được. Chỉ cần anh có thể mang lại lợi ích cho cô là được rồi. Dương Tử Yên trong lòng vô cùng đắc ý, mấy ngày hôm nay đều là ngày nguy hiểm của cô, anh và cô lại kịch liệt như thế rất nhanh cô sẽ có bảo bối rồi. Nếu không phải hôm qua anh quá mãnh liệt là cô có chút đau đớn. Thì hôm nay cô vẫn muốn lăn giường cùng anh. Túng dục quá thì cũng không được bởi vậy cô mới hẹn anh vào ngày mai. Ngày mai cũng là ngày cô dễ mang thai nhất, nên chắc chắn chuyện sẽ thành. Rất nhanh cô sẽ được như ý nguyện Dương Tử Yên cười vô cùng đắc ý.
Sau khi Dương Tử Yên rời đi cô lại lười biếng nằm trong lòng anh. Còn phải dỗ dành anh thật lâu, anh mới chịu bỏ qua cho cô. Âu Dương Linh nhân lúc rãnh rỗi xem xét tình hình của Mạc Tuyết ở thủ đô. Nhưng không ngờ lại thấy được cảnh cô ta bỏ thuốc anh hai của cô. Âu Dương Linh giận đến rung người, hận không thể bốp chết cô ta. Cô vội dùng bông tai liên lạc với anh cô, cô ta đã muốn lăn giường đến như vậy cô cũng không thể làm cô ta thất vọng được.
Anh hai nhậ được tin tức từ cô đã nhanh chống tráo đổi ly nước của mình với Mạc Tuyết. Còn Âu Dương Linh thì liên lạc với hệ thống, để hệ thống quấy nhiễu hệ thống của Mạc Tuyết để cô ta không phát hiện điều gì bất thường. Âu Dương Hạo thì nhân lúc Mạc Tuyết ý loạn tình mê do thuốc kích tình đặc biệt, anh ra ngoài tìm được 1 người vô cùng tốt cho cô ta. Đó là 1 lão già nhà giàu mới nổi ở thủ đô, đặc biệt ăn chơi sa đọa. Khi mạt thế ập đến hắn ta không kích hoạt được dị năng là 1 người bình thường. Nhưng nhờ có 1 lượng lớn lương thực tích trữ mà đã chiêu mộ được không ích dị năng giả bảo vệ mình. Đồng thời cũng dụ dỗ những cô gái đẹp ở thủ đô đi theo gã tiếp tục sa đọa. Anh cũng đã cho hắn ta uống thuốc xuân dược đặc biệt. Nên sau khi sự tình hoàn tất hắn ta sẽ không thể nhớ gì cả.
Mọi thứ đều thu sếp ổn thỏa anh hai và cô cùng nhau tâm sự, còn hai người trong phòng kia thì đang kịch liệt chiến đấu. Âu Dương Linh thở dài 1 hơi, tại sao những người phụ nữ ở bên cạnh cô đều muốn nhúng chàm đàn ông của cô vậy. Bọn họ vô cùng nhàm rỗi không có chuyện gì khác để làm sao? Đây là mạt thế cái cần thiết nhất không phải là cố gắng mạnh mẽ để sinh tồn sao? Nhân cơ hội cô cũng bàn thêm 1 số kế hoạch sắp tới để anh hai và mọi người sắp xếp ổn thỏa. Anh hai lúc nào cũng lo lắng bắt cô về nhà thật nhanh.Mọi người trong nhà nhớ cô đến sắp phát điên rồi, cô lại làm nũng với anh khiến anh vui vẻ hơn rất nhiều.
Lo liệu xong phía bên này cô còn phải tiếp tục kế hoạch của mình nữa. Khương Hạo cố gắng giẫy dụa gần 1 ngày chán nản mệt mỏi, hắn ta hứa sẽ không quậy phá nữa moi người mới thả hắn ra. Sau khi được tự do việc đầu tiên hắn làm đó là tìm rượu để uống. Uống hết rượu của mình hắn ta lại lấy thức ắn mình tích góp được để đổi rượu uống. Nhìn bộ dạng sâu rượu của hắn anh cũng thầm khinh bỉ như cái cách hắn từng khinh bỉ họ yếu kém.
Hứa Chí Vỹ sau khi làm nhiệm vụ về thì lại hẹn gặp cô gặp mặt nhưng cô thẹn thùng từ chối và hẹn vào ngày mai. Hắn ta không nói gì chỉ yêu chiều đồng ý với cô. Sau đó lại đi dỗ dành, quan tâm Mạc Nguyệt. Tìm nhiều cách để cô ta vui lòng, Hứa Chí Vỹ còn thề non hẹn biển với cô ta. Kết quả thì như mọi người đã biết họ lại lăn giường với nhau rồi. Âu Dương Linh âm thầm cười lạnh, cô lại chuyển qua quan sát động thái của Mạc Tuyết.
Mạc Tuyết hoàn toàn bị anh hai của cô mê hoặc, cô ta tin tưởng mình đã chiếm được anh hai cô. Từ nay về sau anh cô sẽ trở thành 1 con chó trung thành của cô ta. Tùy ý cô ta sai khiến, vì thuốc kích thích cô ta cho anh hai cô uống là loại đặc biệt. Sau khi giao hoan có thể mê hoặc thần trí đối phương, khiến đối phương lâm vào mê trận tình yêu của người vừa cùng mình giao hoan. Mạc Tuyết cười 1 nụ cười hả hê của người chiến thắng.
Chuyện gì sẽ diễn ra tiếp theo đây, chắc chắn sẽ rất thú vị mọi người chờ xem nhé.
Tg chương này hơi lan man nhưng ta lỡ viết rồi mọi người thông cảm góp ý thêm nha. Chap sau bù lại sẽ kịch tính hơn à nha.