Trở Về Mạt Thế

Chương 57: Rời đi



Âu Dương Linh thông qua màn hình giám sát thấy trận chiến của 2 người kia thì vui vẻ mỉm cười. Nhiệm vụ của cô đã hoàn thành rồi bây giờ cái đoàn xe nhàm chán này cô cũng không muốn ở nữa. Sau này cứ mặc kệ bọn họ đấu đá người chết ta sống thế nào cũng không liên quan gì đến cô nữa. Cô còn rất nhiều việc cần phải làm. Quan trọng nhất vẫn là nhanh chóng về thủ đô đoàn tụ với gia đình. Hạ quyết tâm Âu Dương Linh hít 1 hơi thật sâu ra khỏi không gian, để nghỉ ngơi.

Khi Âu Dương Linh thức dậy các anh đã chuẩn bị xong mọi thứ để mọi người rời đi theo kế hoạch đã định. Hạ Quan Trường thì chu đáo chuẩn bị bữa sáng cho mọi người. Cô và các anh cùng nhau ăn sáng thật vui vẻ. Bọn cô luôn sinh hoạt như bình thường, mọi người trong đoàn xe không hề phát hiện ý định của bọn cô.

Cả đoàn lại tiếp tục lên đường, xe của bọn cô vẫn như cũ đi ở phía sau cùng. Khi đến 1 cây cầu Hàn Dực điều khiển tất cả tang thi trong vùng tấn công đoàn xe. Tạo thành 1 đợt tang thi triều lớn nhất từ trước đến nay. Hứa Chí Vỹ khá ngỡ ngàng với đợt tấn công lần này, anh huy động tinh thần lực nhưng vẫn không thể điều khiển được chúng. Có rất nhiều con tang thi cấp cao đang tấn công bọn họ từ hai phía của cây cầu. Những chiếc xe trong đoàn đều đã chạy qua cầu, chỉ còn xe của Âu Dương Linh bị mắc kẹt lại giữa đàn tang thi.

Hàng nghìn con tang thi đang ồ ạt qua cầu tấn công đoàn xe. Đối với kẻ thù trước sau cùng tấn công, Khương Hạo ra lệnh cho mọi người đồng loạt dùng dị năng tấn công vào cây cầu. Để làm sập cầu cắt đứt tang thi triều ở phía sau. Đồng thời bỏ mặc sống chết của nhóm người Âu Dương Linh. Không ai trong đoàn có ý định cứu giúp bọn cô. Bọn họ chỉ lo lắng sống chế của chính mình mà thôi, đúng là 1 bọn người xấu thích ở cùng nhau mà.

Sau khi đã làm sập được cây cầu Khương Hạo lại góp sức cùng nhóm người của Hứa Chí Vỹ chống lại tang thi triều phía trước. Bọn họ dốc toàn lực chiến đấu 1 đường phá vòng vây thoát ra ngoài. Mà không hề nhìn lại phía sau. Hứa Chí Vỹ trong lòng có chút tiếc nuối vì không thể có được Âu Dương Linh để vào Âu Dương gia. Nhưng dù sao Âu Dương Linh và đám người kia cũng chết chắc rồi. Mối thù bọn người kia hại anh thân bại danh liệt cuối cùng cũng được trả. Bọn họ không phải rất tài giỏi hay sau cuối cùng vẫn phải chết thê thảm trong miệng tang thi. Hứa Chí Vỹ càng nghĩ càng vui vẻ khoái chí cười.

Đoàn xe cứ thế khuất xa dần phía sau họ là tiến tang thi không ngừng gầm rú. Âu Dương Linh và các anh ngồi trong xe thấy cảnh này thì nở nụ cười lạnh. Tang thi triều vốn do Hàn Dực điều khiển bọn chúng chỉ vây quanh xe của bọn cô mà không hề tấn công. Nhưng để cho bọn người Tiêu Kỳ ẩn núp ở phía sau, tin bọn cô bị tang thi sát hại Hàn Dực đã ra lệnh cho bọn chúng tấn công xe. Còn bọn cô thì vào trong không gian nghỉ ngơi. Chiếc xe bị bọn tang thi phá nát tang, hệ thống thì tạo ra 1 hiện trường giả be bét máu me. Khi tang thi triều qua đi bọn người Tiêu Kỳ đến xe của bọn cô kiểm tra thì thấy thảm trạng đó. Bọn họ chắc chắn bọn cô đã chết sau đó mới rời đi.

Ở 1 không gian khác Âu Dương Linh đang dẫn mọi người đi tham qua không gian của mình. Triệu Tử Kỳ và Lãnh Hàn vẫn cứ giống như trẻ con trợn mắt há hốc mồm ngạc nhiên. Còn các anh còn lại thì vẫn điềm tĩnh như không có chuyện gì.

Lãnh Hàn đến bên cạnh Âu Dương Linh nắm lấy tay cô cọ cọ, đôi mắt của anh tràn đầy ủy khuất: “ Tiểu Linh Linh thời gian gần đây rất hư. Thường hay ngó lơ người ta, em không biết anh có bao nhiêu ủy khuất đâu. Đã vậy Tiểu Linh Linh còn không có tin tưởng anh nữa chứ. Em giấu người ta bí mật trong không gian của em. người ta thật sự rất ủy khuất đó.”

Âu Dương Linh nhìn anh như vậy cảm thấy mình đã gây ra 1 tội ác vô cùng ghê gớm. Cô nhìn anh bằng 1 ánh mắt long lanh vô tội: “ Em cũng không phải muốn giấu mọi người mà. Thật ra lúc đầu em còn chưa nhớ ra mọi thứ nên không thể hoàn toàn tin tưởng các anh được. Sau này lúc em đã nhớ ra mọi thứ thì lại gặp phải đoàn người kia nên không thể nói với các anh được.” nói xong cô chột dạ xoa xoa lỗ tai của mình. Sau đó lại nhỏ giọng nói: “ Với lại lúc đầu em vốn định để cho người nhà em vào không gian trước. Rồi mới để cho các anh vào hì hì hì. “

Triệu Tử Kỳ nhìn cô bằng vẻ mặt oán phụ: “ Tiểu Linh Linh thật là thiên vị quá đi. Em có phải hay không ghét bỏ người ta.”

Cô bất đắc dĩ lắc đầu: “ Em không có ghét bỏ mọi người mà. Em chỉ là yêu thương gia đình mình hơn thôi mà. Các anh cũng là người rất quan trọng với em. Mọi người không cần tự mình so sánh rồi tủi thân mà. Tiểu Linh Linh cũng rất yêu thương mọi người.”

Lãnh Hàn bĩu bĩu môi: “ Xem như em còn có lương tâm.” nói xong anh lại cọ đầu vào vai cô nũng nịu.

Triệu Tử Kỳ lại đến bên cạnh cô tranh sủng với Lãnh Hàn. Âu Dương Linh nhìn cảnh này cảm thấy vô cùng ấm áp. Bọn họ đã lâu rồi không có ngốc nghếch trả con như thế này. Khi đối mặt với người ngoài các anh chì có 1 vẻ mặt lạnh như băng. Nhưng khi bọn cô ở riêng với nhau tất cả mọi người đều không do dự bọc lộ hết tất cả tính cách của mình ra. Mọi người đều là người thân tuyệt đối tin tưởng lẫn nhau.

Vũ Văn Thành Ngọc lạnh lùng cắt ngang cuộc chiến tranh giành của 2 bạn nhỏ: “ Các cậu bớt bớt lại giùm mình đi. Suốt ngày cứ trẻ con như vậy. Có ngày sẽ bị bé con ghét bỏ cho mà xem. Bây giờ chúng ta đã ra khỏi cái đoàn phiền phức kia rồi bé con em có thể nói rõ tất cả mọi chuyện cho bọn anh nghe được rồi.”

Âu Dương Linh bắt đầu kể lại tất cả mọi chuyện cho các anh nghe. Từ việc cô bị hôn mê 3 ngày 3 đêm nhớ lại quá khứ. Nhớ đến mối thù hận năm xưa vẫn chưa kết thúc. Kẻ chủ mưu thật sự vẫn còn sống nhởn nhơ. Không ngừng tiếp tục bầy mưu hãm hại bọn họ. Nguyên nhân vì sao cô phải gia nhập đoàn xe và bày ra nhiều trò như vậy để đối phó bọn người kia. Còn có thân phận thật sự của Hứa Chí Vỹ và Tiêu Kỳ. Sau đó là kế hoạch báo thù của cô.

Khi đã nghe xong mọi thứ các anh đều im lặng, gương mặt ai cũng đầy tự trách, đau xót và lo lắng. Hạ Quan Trường ôn nhu ôm cô vào lòng vỗ về an ủi: “ Anh xin lỗi. Anh không biết Tiểu Linh Linh phải trái qua nhiều chuyện đau buồn như vậy. Đều tại bọn anh không tốt, không thể bên em chăm sóc em. Đều là bọn anh đáng chết mà. Bé ngoan nếu em vẫn còn buồn thì có thể khóc thật lớn. Bờ vai của anh lúc nào em cũng có thể dựa vào.”

“ Đúng vậy đều do bọn anh khốn nạn đã không thể nào ở bên em những lúc em cần. Hại em chịu nhiều đau khổ như vậy. Đã vậy thời gian qua còn không thể chia sẻ bớt cho em những gáng nặng này. Đều là bọn anh đáng chết mà.” Triệu Tử Kỳ vừa nói vừa hành hạ chính mình. Các anh còn lại cũng như vậy.

Âu Dương Linh nhìn bọn họ như vậy vô cùng đau lòng. Nước mắt bắt đầu tuôn rơi: “ Mọi người đừng tự giày vò mình như vậy. Tất cả không phải là lỗi của các anh. Em bây giờ không phải rất tốt sao. Mọi người bây giờ phải giúp em trả thù những kẻ kia.”

Hạ Quan Trường cẩn thận ôm cô vào lòng vỗ về, cô nằm trong lòng anh khóc 1 trận thật lớn trút bỏ gành nặng lâu nay. Anh trầm tỉnh trở lại khuyên ngăn các anh: “ Mọi người hãy nghe lời Tiểu Linh Linh đi. Mọi người còn như vậy Tiểu Linh Linh sẽ càng buồn hơn.” các anh sau đó bắt đầu lấy lại bình tỉnh.

Lăng Vân Hoài bắt đầu giảo hoạt trở lại, anh trầm tư suy tính kế hoạch: “ Chúng ta bỏ ra 10 năm để huấn luyện và xây dựng lực lượng để có thể bảo vệ Tiểu Linh Linh. Chúng ta cứ tưởng rằng mình phải trở nên lớn mạnh mới có thể đứng bên cạnh bảo vệ em ấy. Còn có chúng ta quá tin tưởng vào năng lực của Hàn Dực và Âu Dương gia rồi. Bây giờ Hàn Dực đã biến thành tang thi rồi, cậu ấy sau này phải làm sao đây. Chúng ta luôn xem cậu ấy là anh em nên sẽ đối xử với cậu ấy như người bình thường. Cậu ấy cũng rất có năng lực có thể che dấu thân phận của mình với mọi người. Nhưng khi về thủ đô chúng ta rất khó để bảo vệ cậu ấy. Ở đó mọi thứ đều có thể xảy ra được. Quan trọng hơn nữa chúng ta phải tìm được ảnh. Có ảnh trợ giúp chúng ta sẽ dễ dàng thực hiện kế hoạch trả thù hơn.”

Vũ Văn Thành Ngọc cũng trầm tư lo lắng: “ Đúng vậy chúng ta thật sự sẽ khó che dấu thân phận của Hàn Dực ở thủ đô. Chúng ta cũng không thể bỏ mặc cậu ấy không lo được. Còn có ảnh bây giờ chắc chắn rất loạn vì không có người lãnh đạo. Có thể họ cũng đang tìm kiếm chúng ta.”

Hàn Dực thấy mọi người đều lo nghĩ cho anh trong lòng rất ấm áp. Cho dù anh có biến thành 1 cái xác bọn họ cũng chưa từng nghĩ sẽ bỏ rơi anh. Lúc trước bọn họ tin tưởng anh như vậy mới giao Tiểu Linh Linh cho anh chăm sóc, bảo vệ. Nhưng anh đã làm bọn họ thất vọng rồi. Những lúc anh không biết Tiểu Linh Linh bị những người kia tính kế hãm hại. Là anh không tốt, tất cả lỗi lầm là của anh mới đúng. Đã vậy thời gian qua anh còn không có nói sự thật cho bạn bè mình biết. Nghĩ đến đây anh vội lên tiếng: “ Thật ra các cậu không còn lo lắng cho mình như vậy. Mặc dù mình đã biến thành tang thi nhưng mình là tang thi vương. Có thể nói chuyện và suy nghĩ bình thường như mọi người. Chỉ là cơ thể mình không còn hơi ấm không còn sự sống mà thôi. Thời gian qua không phải cố ý giấu các cậu đâu. Mình vốn tính nói cho mọi người biết lâu rồi. Nhưng lại có rất nhiều chuyện xảy ra nên vẫn chưa có cơ hội. Mình và Tiểu Linh Linh có tâm ý tương thông nên dù mình không nói em ấy vẫn biết mình đang nghĩ gì và ngược lại.”

Triệu Tử Kỳ bĩu môi: “ Cậu được lắm, chuyện quan trọng như vậy không nói cho anh em biết. Không có nghĩa khí gì hết hừ. Mình vốn nghĩ là cậu chỉ là tang thi cao cấp có năng lực điều khiển tang thi mà thôi. Không ngờ cậu lại là tang thi vương oai phong như vậy. Đã vậy còn có tâm ý tương thông với Tiểu Linh Linh thật là ghen tỵ quá mà.”

Lăng Vân Hoài nghe xong đã tẫn cho Triệu Tử Kỳ 1 cái: “ Cậu bị ngốc à. Hàn Dực đã biến thành tang thi cậu ấy đã rất đau khổ rồi. Cậu còn ăn nói hàm hồ đụng tới nổi đau của cậu ấy nữa mình sẽ đánh cậu đó. “

“ Không sao mà. Mình đã quen với việc này rồi. Bây giờ mình không còn bận tâm về nó nữa các cậu cứ yên tâm đi.”

“ Cậu nghĩ thoáng như vậy cũng tốt. Chúng ta là anh em có chuyện gì cũng phải nói với nhau. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là chúng ta phải quay về thủ đô. Trên đường đi chúng ta sẽ nghĩ cách che dấu thân phận giúp Hàn Dực. Sau đó sẽ tiến hành kế hoạch trả thù giúp cho Tiểu Linh Linh. Chúng ta cần phải nâng cao thực lực của mình nhiều hơn nữa.” Lăng Vân Hoài nghiêm túc lên tiếng.

Âu Dương Linh sau khi khóc xong 1 trận cảm thấy lòng mình vô cùng nhẹ nhàng. Cô thấy mọi người vì cô và Hàn Dực lo nghĩ nhiều như vậy vội lên tiếng: “ Các anh muốn nâng cao thực lực thì cứ ở lại đây luyện tập. Trong không gian của em có rất nhiều khu huấn luyện. Hơn nữa còn có suối nước nóng linh tuyền có thể nâng cao thể chất và tinh thần cho mọi người. 1 ngày ở đây bằng 24 phút ở bên ngoài. Nên mọi người cứ yên tâm luyện tập mà không sự lỡ hành trình.”sau khi nói xong cô dẫn tất cả mọi người đến khu huấn luyện.

* Sau khi rời khỏi đoàn xe chuyện gì sẽ xảy ra với họ tiếp theo đây mời mọi người đọc chap sau nhé.*

Tg chap này ta lại bắt đầu lảm nhảm nữa rồi hi hi. Cầu góp ý. mọi người có thấy nó quá nhanh hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.