Trở Về Một Ngày Trước Khi Bị Cô Lập

Chương 21



Editor: Cỏ

Vân Lục phát tiết xong, chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất, cô không hiểu tại sao đời trước đã tội tệ như vậy mà đời này vẫn không thay đổi được. Trọng sinh trở về là để tiếp tục nhìn mẹ con Trình Kiều diễu võ dương oai sao? Di động tích tích tích kêu không ngừng, đều là Vân Xương Lễ gọi.
WeChat cũng nhảy ra, trên màn hình nhảy loạn xạ.
Vân Xương Lễ: Lục nhi, con ở đâu?
Vân Xương Lễ: Lục nhi, cha lái xe đi đón con, con đừng đi...
Vân Xương Lễ: Lục nhi, ngoan, nhận điện thoại được không?
Một cái tiếp theo một cái, Vân Lục theo bản năng trốn phía sau cây cột, cô rũ mắt, nước mắt theo gương mặt nhỏ giọt, rơi xuống đất.
Cô muốn đi, nhưng không biết nên đi nơi nào. Cô sợ vừa đứng lên, Vân Xương Lễ liền nhìn thấy, cô không muốn về nhà.
Cô muốn đi tìm Dương Yến, nhưng Dương Yến không ở Lê Thành, Dương Yến ở quá xa. Làm sao bây giờ?
Lúc này, di động lại lần nữa reo, là Giang Úc gọi.
Vân Lục ngơ ngác nhìn tên nhảy trên màn hình.
Cùng với gọi điện còn có WeChat.
Giang Úc: Nhận điện thoại.
Ngữ khí mang theo mệnh lệnh, Vân Lục run lên, phản xạ ấn xuống vòng tròn màu xanh lục, cô cắn môi dưới, không lên tiếng. Giang Úc cũng không lên tiếng, chỉ còn lại tiếng hít thở rất nhỏ, một hồi sau, Vân Lục mới nhớ tới phải nói gì đó, cô há miệng thở dốc, đầu bên kia, Giang Úc nhanh hơn, tiếng nói có chút thấp, "Ở đâu?"
Ở lối đi bộ trong tiểu khu, rất tối.
Bởi vì đang ngồi xổm, từ xa nhìn lại, những căn biệt thự đó giống như những con dã thú khổng lồ, hơn nữa thỉnh thoảng có đèn xe lóe lên rất nhanh, ngẫu nhiên chiếu xuống chân cô, giống như đèn pin chiếu qua nơi này, giống đời trước hơn hai tháng cô không có ra cửa, đột nhiên đi ra ngoài, điện thoại di động của hàng xóm sáng lên chiếu lại đây, khiến cô có cảm giác không thể động đậy.
Vân Lục thấp giọng, mềm mại, có chút khóc nức nở: "Tớ...Tớ đi ra ngoài."
Giang Úc: "Đi đâu?"
"Lối đi bộ trong tiểu khu." Vân Lục ngữ khí mờ mịt, nhu nhược mà nói.
Cô không cần biết người kia là ai, cô chỉ muốn nói, muốn cho người biết, tình cảnh hiện tại của mình. Đời trước chính là cho dù có chuyện gì xảy ra cô cũng sẽ không nói, không ai có kiên nhẫn nghe, không có người để ý, cho nên cô không nói, càng không nói ra, càng tự bế, tự ti...
Kỳ thật có người nghe cô nói, là khá tốt.
Mặc kệ người này là ai.
Giang Úc: "Tôi đón cậu, đề toán ngày hôm qua còn chưa giải xong."
"Cậu thật sự rất ngốc."
Vân Lục nghe được tiếng xe, vội vàng trốn phía sau cái cây, cây trong tiểu khu rất lớn, vừa lúc không mở đèn, dây leo trong sân nhà người khác trồi ra che khuất rương hành lý, nhất thời không có ai nhìn thấy bên này đang đứng một người, mà một chiếc xe màu đen.
Chính là xe nhà cô, chậm rãi từ trước mặt cô chạy qua.
Cô nhìn chằm chằm chiếc xe kia, tay cầm điện thoại nói một tiếng: "Được."
Giang Úc đầu bên kia thở ra một hơi, cũng không tắt điện thoại, mà đứng lên, mặc quần ngắn đen và áo cùng màu cầm chìa khóa xe liền ra cửa.
Giang Lục từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy hắn cầm cây kẹo mút đi ra cửa, sửng sốt, "Trễ như vậy còn đi ra ngoài?"
Giang Úc đổi giày, "Đêm nay không về, mọi người ngủ trước đi."
Giang Lục híp mắt: "Lại đi chơi game suốt đêm?"
"Ừa." Giang Úc trả lời, trực tiếp ra cửa.
Gần vào thu, không khí có chút lạnh, Giang Úc đóng mui xe trên đỉnh đầu, xe thể thao ầm ầm ầm rời khỏi tiểu khu Sơn Thủy, một đường hướng tiểu khu Vân Lục chạy đi.
Tiểu khu nhà Vân Lục vốn dĩ rất mới, nhưng không nằm trong vị trí trọng điểm, hơn nữa không phải do tập đoàn lớn gì xây dựng, trong mắt đám người Giang Úc, quả thật chẳng ra gì. Xe rất nhanh đến tiểu khu, Giang Úc lấy thẻ ra vào, quẹt một cái, trực tiếp đi vào, thẻ này là vì lần đó đem thẻ hội viên câu lạc bộ Tinh Không cho Vân Lục tiện tay làm.
Hắn cầm điện thoại vẫn chưa tắt, hỏi: "Ở chỗ nào trên lối đi bộ?"
Bên kia, âm thanh mềm mại của nữ sinh truyền đến, khóc nức nở nhưng thật ra cũng vững vàng một ít, "Ở phía trước nhà tớ, hướng tiểu khu...."
Lời nói còn chưa nói xong, Giang Úc liền nhìn thấy người, xe thể thao chạy đến bên cạnh lối đi bộ, hạ cửa sổ xe, Giang Úc nhìn nữ sinh đang ngồi xổm phía sau gốc cây trên lối đi.
Vân Lục ngồi xổm, bên cạnh là rương hành lý màu đen, một bàn tay cô ôm rương hành lý, ngửa đầu nhìn hắn, ánh sáng mỏng manh chiếu đến, nữ sinh nhu nhược đáng thương.
Yết hầu Giang Úc  động đậy, ngón tay siết điện thoại, một hồi lâu, cửa xe mở ra, Giang Úc đi xuống xe, kéo rương hành lý, một phen nắm tay Vân Lục, kéo cả người cô lên, Vân Lục bị động đứng lên, Giang Úc lôi kéo cô đi về phía xe, bàn tay nam sinh to còn rất mạnh mẽ, đi vòng qua đầu xe bên kia.
Lòng bàn tay, đầu ngón tay hai người dán sát vào nhau. Đầu ngón tay tràn ra một dòng điện, Giang Úc dừng chân, Vân Lục đột nhiên thu hồi tay.
Hai bàn tay cô gắt gao đan vào nhau, càng mờ mịt.
Giang Úc cắn răng, rũ mắt nhìn mắt nhìn hai bàn tay cô, một tay đẩy cô lên ghế phụ, âm thanh trầm thấp: "Thắt đai an toàn, ngồi đàng hoàng."
Vân Lục ừ một tiếng, thành thật thắt đai an toàn
Phía sau, Giang Úc đem rương hành lý của cô ném vào cốp xe, đóng lại, sau đó hướng vị trí ghế lái đi đến, hắn ngồi trên ghế lái, chân dài dẫm lên chân ga, quần đùi cùng áo màu đen đơn giản thoải mái giống như đang ở nhà, bàn tay đeo đồng hồ cầm một cây kẹo, ném vào lòng Vân Lục.
"Ăn." Là mệnh lệnh.
Vân Lục a một tiếng, mở giấy gói kẹo, bỏ vào trong miệng.
Giang Úc khởi động xe, xe ầm ầm ầm vang lên, chạy như bay, hắn không có quay đầu, mà là từ cửa nhà Vân Lục chạy qua, khi đi qua cửa nhà, Giang Úc quét mắt nhìn Vân Lục một cái, chỉ thấy bả vai cô co lại một chút, Giang Úc mím môi, nhìn vào khoảng sân đèn đuốc rực rỡ.
Chạy một vòng, ra khỏi tiểu khu
Vừa lúc gặp một chiếc xe hơi màu đen chạy thoáng qua, Vân Lục lại lần nữa rụt bả vai, cố gắn hạ thấp người xuống hết mức có thể.
Giang Úc liếc cô một cái, rũ mi, "Bên ngoài không nhìn thấy gì đâu."
Vân Lục cúi đầu, ừ một tiếng.
Giang Úc sâu kín nhìn vào chiếc xe kia, nếu như không phải trong xe có Vân Lục, hắn khẳng định sẽ đụng bọn họ.
Xe nhanh chóng chạy vào đường cái.
Trong xe nhất thời tràn ngập một chút trầm mặc, Vân Lục ngậm kẹo, không nói gì. Giang Úc nâng cằm, nhìn con đường phía trước. Đại khái hắn có thể đoán được một chút tình huống, nhưng... Cũng có chút không đúng, đã gửi cái video đó cho Vân Lục, theo lý thuyết, mọi chuyện không phải phát triển như thế này
Tiểu bạch thỏ này.
Lại tự mình chạy ra ngoài.
Xe thể thao màu đen vốn dĩ chạy đến tiểu khu Sơn Thủy Nhật Hoa, mà khi nhìn đến bốn chữ Sơn Thủy Nhật Hoa, Giang Úc lại không lên tiếng quay đầu xe, chạy đến một tiểu khu khác, tiểu khu Nhật Hoa là nơi Giang Úc thường lui tới, vật dụng cần thiết vô cùng đầy đủ, nhưng một tiểu khu khác, rất lâu không có người ở  ngoại trừ nội thất thì không có gì khác, khá trống trãi.
Xe thể thao dừng trước cửa hàng tiện lợi đối diện tiễu khu Tĩnh Lan, Giang Úc mở cửa xuống xe, nói: "Mua một số nhu yếu phẩm hàng ngày."
Vân Lục mở đai an toàn, xuống xe, chạy theo, Giang Úc nhướng mày liếc nhìn cô một cái, "Tôi đi mua "
Vân Lục: "Tớ trả tiền."
Giang Úc cắn răng: "....."
Hắn lớn tới chừng này, lần đầu tiên có nữ sinh ở trước mặt hắn nói: trả tiền.
Cổ họng không nhả ra được một câu, hắn đi lên bậc thang, Vân Lục cũng đuổi theo, hai người một trước một sau vào cửa hàng, nam sinh cao lớn tuấn lãng, nữ sinh nhỏ nhắn mềm mại, vừa vào cửa liền hấp dẫn sự chú ý của nhân viên thu ngân, đặc biệt là nam sinh kia, từ eo trở xuỗng đều là chân, hắn đi đến kệ hàng, ôm cánh tay, nhìn Vân Lục.
"Tự chọn đi."
Vân Lục tiến lên một bước, đứng trước kệ hàng, lấy bàn chải đánh răng, sau đó đi qua kệ hàng khác, lấy kem đánh răng, lại lấy thêm khăn lông và vài vật dụng khác, côg dừng một chút, bất tri bất giác nhớ tới, lát nữa sẽ đi đâu? Cô chần chờ, quay đầu lại hỏi: "Tớ ra khách sạn hả?"
Giang Úc khoanh tay đứng sau lưng cô, rất cao, cô ngửa đầu, nhìn thấy yết hầu hắn, còn có cái cằm đường cong rõ ràng. Giang Úc rũ mắt, câu môi, "Có phải cậu quá coi thường người Vân gia rồi hay không?"
Vân gia tuy rằng xuống dốc, nhưng quan hệ giao tiếp không phải là không có, Vân Lục đi vào khách sạn, giây tiếp theo Vân Xương Lễ là có thể đi vào bắt người.
"Cậu bị ngốc à?" Hắn lại thấp giọng lại hỏi một câu.
Vân Lục: "......"
Thiếu chút cô nữa đã quên.
Cô không trả lời, tiếp tục lấy vật dụng hàng ngày, bỏ vào xe đẩy, vừa đi vừa suy nghĩ, sao hồi nãy cô không tìm Lý Viên?.
Phía sau, Giang Úc híp mắt, nhìn đồ dùng mỗi thứ một cái bên trong xe đẩy, chỉ có một người! Hắn nghiến răng, không nói, khớp xương ngón tay rõ ràng, thong thả ung dung từ trên kệ để hàng lấy kem đánh răng bàn chải đánh răng cái ly, lơ đãng bỏ vào, đi dạo một vòng, Vân Lục liền kéo xe đẩy đi đến quầy.
Khi nhân viên thu ngân nhận đồ, vội vàng nhìn thoáng qua người đứng ở bên cạnh, nam sinh rũ mắt bấm điện thoại, này mẹ nó cũng quá soái đi.
Là idol chạy ra ngoài chơi sao?.
Vân Lục đem mọi thứ để lên bàn, mới phát hiện đống đồ này tự dưng nhiều thêm vài thứ, đều dành cho nam. Cô chần chờ, quay đầu lại hỏi: "Mấy cái này....là cậu lấy hả?"
Giang Úc dựa vào lan can, ngẩng đầu, liếc mắt một cái, gật đầu: "Ừa."
Vân Lục nghĩ.
Lát nữa khẳng định hắn sẽ về nhà, mấy thứ này chắc là để đem về. Cô duỗi tay, đem tất cả đồ vật gom lại, nhìn thu ngân: "Tính tiền."
Thu ngân di chuyển tâm mắt từ trên người Giang Úc ra, đỏ mặt cúi đầu bắt đầu quét mã vạch. Quét xong một loạt, cô cười nói: "Tổng cộng 386, quét mã hay tiền mặt?"
Vân Lục: "WeChat."
Cô cúi đầu, click mở mã QR.
Giơ lên di động, đưa lên cho nhân viên thu ngân.
Thu ngân nâng tay, muốn nhận lấy, lúc này, Giang Úc ở phía sau Vân Lục đi lên giơ di động đi ra phía trước, tích một tiếng, thanh toán thành công.
Vân Lục lúc này mới phản ứng lại, ngẩng đầu.
Giang Úc cúi đầu, ánh mắt hai người giao nhau, hắn vốn cao hơn cô một cái đầu, đối diện như vậy, chỉ cần hắn khom lưng một chút, là có thể hôn lên môi cô.
Đôi mắt hẹp dài của Giang Úc tối hơn vài phần, Vân Lục mở miệng, nói: "Sao cậu lại trả tiền?"
Giang Úc: "Tại sao cậu chỉ mới mười sáu tuổi?" (Liên quan ghê)
Vân Lục ngây người, "A?"
Bên kia thu ngân bỏ đồ vào túi xong, Vân Lục nhìn thấy, duỗi tay muốn cấm lấy, nam sinh ở phía sau nhanh hơn, duỗi tay, một tay cầm túi đồ tay còn lại nhét túi quần, biếng nhác đi ra ngoài. Vân Lục sửng sốt, đuổi theo, hắn tay dài chân dài, nhanh hơn cô nhiều.
Vân Lục chạy chậm qua.
Một đường xuống bậc thang, cửa xe thể thao tự động mở ra.
Vân Lục lên xe, mới vừa ngồi xuống, Giang Úc giơ tay, đem túi đồ ném vào trong ngực cô, Vân Lục phản xạ ôm túi, Giang Úc liếc cô một cái, vòng qua bên kia ngồi lên ghế lại.
Sau khi hắn lên xe, Vân Lục mới nhẹ giọng hỏi: "Bây giờ....chúng ta đi đâu?"
Cô nghĩ muốn kêu Giang Úc đưa cô qua chỗ Lý Viên, nhưng cô không có thói quen quấy rầy người khác, thực phân vân, nhưng cũng may giờ này khắc này còn có Giang Úc ở bên cạnh.
Tuy rằng cô rất sợ hắn, nhưng lúc này, xác thật có cảm giác an toàn.
Ban đêm thành phố rất phồn hoa, Vân Lục biết, Giang Úc sẽ cho cô lời khuyên.
Giang Úc không khởi động xe, dựa ra sau, nghiêng đầu nhướng mày: "Cậu muốn đi đâu?"
Hắn cố ý không nói.
Vân Lục suy nghĩ một chút, "Hiện tại có thể thuê nhà không?"
Cô có tiền.
Nhưng mà đi thuê nhà, có một chút lo lắng, đời trước, khi Vân Xương Lễ mua nhà cho cô khi đó cô đã mười tám.
Mà lúc này, cô ý thức được, có lẽ cô nên chuẩn bị sớm.
Giang Úc khởi động xe, trong xe thể thao vang lên âm thanh, "Gọi một tiếng anh chủ nhà."
Anh chủ nhà?
Vân Lục sửng sốt, ý của hắn là cho cô thuê nhà sao? Vân Lục tức khắc càng an tâm, thành thật hô: "Chủ nhà!"
Giang Úc thiếu chút nữa dẫm phanh.
Hắn cắn chặt răng.
Tiểu bạch thỏ, thật tàn nhẫn.
Xe đi vào tiểu khu Tĩnh Lan, chạy vào gara, rút chìa khóa, Giang Úc một tay kéo rương hành lý, đi nhanh về phía thang máy.
Vân Lục ở phía sau theo không kịp.
Cô kêu một tiếng: "Cậu đi từ từ, đợi tớ."
Nhu nhu nhược nhược, mềm mại, Giang Úc sững lại, vài giây sau, hắn xoay người, tay còn lại kéo cổ tay cô, da thịt hai người dán vào nhau, yết hầu hắn lăn lên lộn xuống, không phản ứng, kéo cô đi vào thang máy, Vân Lục giãy giụa vài sợi tóc trên đỉnh đầu rũ xuống.
Giang Úc nghiêng đầu nhìn cô, buông lỏng tay.
Lại cầm túi đồ từ trong ngực cô ra, đặt trên rương hành lý.
Rất nhanh đến tầng 26, một tầng lầu là một căn hộ, vừa ra khỏi cửa, chính là một cái cửa sắt, Giang Úc cầm rương hành lý, đầu ngón tay ấn mật mã, tích một tiếng.
Cửa mở.
Hắn kéo cửa, bên trong rắt một tiếng, mở ra. Trong phòng cảm ứng, đèn sáng ngời, cửa thông vào phòng khách, Giang Úc đổi giày, từ trong ngăn tủ lấy ra một đôi dép lê của nam đưa cho Vân Lục, Vân Lục mang vào, chân cô rất nhỏ, giống như một đứa trẻ trộm mang giày của cha.
Giang Úc nhìn thoáng qua ngón chân trắng nõn của cô, đi vào bật đèn ở những chỗ khác.
Vân Lục cũng đi vào, nhìn nội thất bên trong, vừa nhìn liền biết chỗ này chưa từng có người ở, cô nhẹ giọng hỏi: "Phòng này bao nhiêu tiền?"
"Thuê bao nhiêu tiền?"
Giang Úc: "30 vạn."
Vân Lục sửng sốt, không thể tin được, "Mắc quá đi?"
Cô không tính là giàu có nhưng cũng có chút tiền, nhiều lắm có thể mua một căn hộ ở ngoại thành, nhưng mà.... Thuê một căn phòng 30 vạn...
Vân Lục nuốt nước miếng, "Cậu...."
Giang Úc xoay người, khoanh tay, lười nhác dựa vào tủ rượu, nghiêng đầu, nói: "30 vạn là quá mắc?"
Vân Lục: "Cậu đừng vô lý được không?"
Một vạn cũng rất nhiều, tưởng cô không hiểu thị trường Lê Thành muốn lừa cô?
Giang Úc nhướng mày, liếm khóe môi, dưới ánh sáng mờ ảo, hắn câu môi cười xấu xa, "Nếu quá mắc, vậy...gọi một tiếng "Anh" tôi miễn phí cho cậu?"
Vân Lục dừng lại.
Hồi lâu, cô cầm di động, tìm kiếm tin tức thuê nhà của tiểu khu Tĩnh Lan, rất nhanh, liền có. Cô giơ di động, đưa tới trước mặt Giang Úc, "Nhìn đi, 1 vạn 2, không phải 30 vạn."
Giang Úc nhìn màn hình di động trước mặt.
Nửa ngày không nói chuyện.
Giang Úc: "......"
A!!
Nhìn hắn như vậy, Vân Lục chần chờ, "Kia... Lại cho cậu thêm 5000?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.