Trở Về Một Ngày Trước Khi Bị Cô Lập

Chương 24



Editor: Cỏ
Không thể trách Vân Lục lựa chọn tới Anh, vốn dĩ cô muốn đi Mỹ, nhưng đời trước Khâu Linh Thải cũng du học ở Mỹ, đối với Khâu Linh Thải, Vân Lục luôn không muốn đụng mặt, nếu không phải muốn đòi lại tất cả mọi thứ thuộc về mình ở đời trước, cô cũng không muốn gặp hai mẹ con Trình Kiều Trình Tiêu, vừa nghĩ phải gặp mặt bọn họ liền cảm thấy ghê tởm.
Không muốn gặp Khâu Linh Thải là bởi vì thấy được vẻ tự tin trên người Khâu Linh Thải, thấy được một thiên kim thật sự nhận được muôn ngàn sủng ái, gương mặt Khâu Linh Thải luôn là lãnh lãnh đạm đạm, thường xuyên làm người khác mất mặt, nhưng càng như vậy càng nhiều người tôn cô là nữ thần. Mà cô, rõ ràng cũng là thiên kim tiểu thư, cũng lãnh đạm, trầm mặc, lại bị nói không hiểu chuyện, không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, một gương mặt của dì ghẻ.
Bị nhiều người cô lập, chán ghét.
Đãi ngộ này khác biệt như trời với đất, làm Vân Lục tư tâm hâm mộ Khâu Linh Thải, nhưng càng hâm mộ càng chua xót, bởi vì cô không có gia tộc chống đỡ, cha cô vĩnh viễn sẽ không đứng sau chống đỡ, chỉ cần vô ý một chút, sẽ bị mẹ kế chị kế đẩy xuống vực sâu.
Lại nói, cho dù hiện tại Giang Úc giống như thích cô, nhưng Khâu Linh Thải mới là vị hôn thê của Giang Úc. Mà đời trước Giang Úc cũng ở Mỹ học tập, chỉ là không sớm như vậy mà thôi. Vân Lục nhấp môi dưới, cầm di động nửa ngày không nói chuyện, Giang Úc đầu bên kia đen mặt, hung hăng nói: "Nói chuyện."
Vân Lục cuộn tròn trên sô pha, ôm đầu gối, nói: "Tớ không biết cậu xuất ngoại sớm như vậy"
Giang Úc hừ lạnh: "Cậu không biết, còn nhiều lắm!"
Vân Lục hướng ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ sương mù bay, cô dừng một chút nói: "Cùng nhau cố lên đi."
Chờ lâu như vậy, liền chờ được những lời này, vốn tưởng rằng tâm ý tương thông, Giang Úc ở đầu kia cũng trầm mặc, một lát sau, hắn cúp điện thoại.
Nhanh, cực nhanh.
Tút tút tút.
Vân Lục nắm chặt di động, thở một hơi, tâm tình thực phức tạp, cũng có chút khó chịu. Cô không dám đáp lại Giang Úc, là bởi vì hắn còn có một vị hôn thê, hiện nay, Khâu Linh Thải không có hủy hôn, đời này bên người Giang Úc thiếu đi một Trình Tiêu, biến hóa như vậy, Khâu Linh Thải không hủy hôn, lại có thể là một biến hóa khác.
Cô nghĩ.
Nếu Khâu Linh Thải từ hôn, đến lúc đó cô sẽ đáp lại tình cảm của Giang Úc.
Lại nói, hiện nay cũng không có tâm tư yêu đương, nỗ lực học tập mới là con đường đúng, Cambridge thi cử rất khó, cô phải ôn tập thật nhiều, mới có thể đuổi kịp tiến độ.
Thời gian rất dài, nhưng tình thế gấp gáp.
Lúc cô gọi điện thoại, Vân Xương Lễ đã đi dạo một vòng căn hộ, căn hộ rất rộng, trần nhà so với nhà ở trong nước cao hơn, đại khái là bởi vì lò sưởi âm tường. Ông từ trong phòng đi ra, ngồi xuống bên cạnh Vân Lục, "Mới vừa rồi là ai gọi điện thoại tới?"
Vân Lục buông di động, "Bạn"
"Bạn như thế nào?" Vân Xương Lễ nhớ tới tiểu khu Tĩnh Lan và tấm thẻ hội viên, xoa đầu cô cười cười, Vân Lục nhìn mặt cha, ông cười rất từ ái, nhưng Vân Lục cũng biết, Vân Xương Lễ mấy năm nay nỗ lực muốn phát triển Vân gia, đối với thân phận ông rất có dã tâm.
Nếu không, đời trước sẽ không vì Trình Tiêu gia nhập bọn Giang Úc, đối Trình Tiêu càng thêm lau mắt mà nhìn, thế cho nên về sau càng không nhìn tới đứa con gái ruột là cô.
Vân Xương Lễ người này rất mâu thuẫn, ông muốn bảo vệ mặt mũi, gia trưởng, muốn tìm một nữ nhân ôn nhu ở bên cạnh, lại nhớ mãi không quên người vợ cũ độc lập tự chủ, ông yêu thương Vân Lục, một là bởi vì cô là con gái Dương Yến, hai là cũng bởi vì ông là một người cha, ông nhớ rõ rất nhiều chi tiết lúc Vân Lục sinh ra, nhưng ông lại muốn nhanh chóng phát triển Vân gia, cho nên ông hy vọng có thể có một ít trợ lực.
Trình Tiêu đến liền thành trợ lực của ông, Trình Tiêu hiểu chuyện tự nhiên hào phóng đều là chiêu bài, ông mới có thể càng ngày càng yêu thương Trình Tiêu.
Lúc này, ông còn cân bằng giữa quyền lực và tình thân. Về sau lại, quyền lực lại chiến thắng thân tình, Vân Lục bị vứt bỏ.
Tính ra.
Đoạn tình thân này, căn bản không đáng một đồng. Vân Lục nhớ tới mới vừa trọng sinh, còn còn hi vọng từ trong tay mẹ con Trình Kiều đoạt lại yêu thương của Vân Xương Lễ.
Thật sự quá mức ngu xuẩn.
cô hơi hơi mỉm cười, nói: "Chính là bạn bè bình thường."
Cô và Giang Úc quả thật là bạn bè bình thường, nhưng người bạn bình thường này thích cô, mà bạn bình thường lại là Giang thái tử, cho nên Giang Úc liền biến thành lợi thế, nhưng Vân Lục không nghĩ lấy hắn ra làm con cờ trên bàn.
Cái này, làm vấy bẩn tình cảm của Giang Úc.
Vân Xương Lễ có chút thất vọng, ông rất muốn biết Vân Lục gần đây quen biết người nào, có thể  là một trong bốn gia tộc ở Lê Thành hay không.
Đáng tiếc.
Vân Lục vẫn không nói. Ông cười một cái, gật đầu: "Bạn con rất quan tâm con, vừa đến Anh liền gọi điện thoại, nhớ cảm ơn người ta."
"Dạ ba."
Sương mù tiếp theo mang đến chính là mưa tuyết, tuyết rơi ở Anh, nhờ bảo mẫu đi phố người Hoa mua thực phẩm Trung Quốc, nấu cơm cho hai cha con.
Vân Lục dọn dẹp phòng ngủ, căn hộ có hai phòng, còn có một cái phòng sách, bất quá cô không nghĩ  dùng đến, cô học trực tiếp trong phòng ngủ là được
Vân Xương Lễ gọi điện thoại xử lý công vụ.
Làm xong đồ ăn, Vân Lục mới treo xong quần áo, vỗ vỗ tay cô cầm lấy di động.
Bởi vì có internet, WeChat đều có thể dùng.
Lí Viên bất tri bất giác: "Ngọa tào!!! Cậu xuất ngoại nhưng không cho tớ biết??? Trời ạ, cậu có xem tớ là bạn hay không? Tớ nói, chân trước cậu vừa xuất ngoại, Giang Thái Tử cũng đi theo, hắn đi Mỹ, cũng vì nữa năm gần đây trong nhà bắt hắn đi, nhưng không biết vì cái gì hắn vẫn ở lại,  thư thông báo trúng tuyển Harvard cũng đã gửi tới nhà!"
Ra vậy.
Hắn sớm đã đi thi?
Đời trước, vì sao ngốc đến mức học xong năm ba mới đi?
Vân Lục không hiểu, nhưng cô cũng không tìm hiểu sâu.
Vân Lục: "Xin lỗi a, tự nhiên quyết định, thành tích tớ không tốt lắm, nhanh ra ngoài học tập, tranh thủ hết năm có thể thi đậu, lại nói, cậu cũng biết, nhà tớ....."
Lí Viên đều biết, Vân Lục không hề giấu.
Lí Viên rất nhanh trả lời: "Không cần phải nói, tớ biết, chuyện mẹ kế cậu mang thai trong lớp ai mà không biết? Chị kế kia của cậu lơ đãng lộ ra cho Tiêu Tinh biết, hiện tại không đơn thuần chỉ là lớp học, không chừng cả trường đều biết, biết bao nhiêu người chúc mừng cậu ta, nói cậu ta cuối cùng cũng không phải khom lưng cuối đầu, dỗ dành cậu."
Vân Lục: "Cậu hiểu là được rồi."
Lí Viên: "Tớ đương nhiên hiểu, mẹ tớ cũng muốn tớ xuất ngoại, nhưng ba tớ không cho, cho nên tớ sẽ không xuất ngoại, hiện tại chỉ có thể chờ cậu về thôi."
Vân Lục: "Được, xin lỗi."
Lí Viên: "Ách, nhớ là cậu nợ tớ."
Vân Lục nở nụ cười, cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cầm di động ngồi xuống bàn ăn, buông di động, nghĩ một chút, vẫn là gửi cho Giang Úc một tin nhắn.
Vân Lục: "Thực xin lỗi."
Mặc kệ hắn nhìn thấy hay không, có mở WeChat hay không, cô xin lỗi là được rồi.
Bảo mẫu là người Hoa, bà dùng đũa gắp cho Vân Lục một khúc sườn, "Tiểu thư thử xem tôi làm hợp khẩu vị hay không."
"Tốt, Vân Lục ăn đi, Vân Xương Lễ ngồi xuống, ông còn không buôn điện thoại, thanh âm cực nhẹ trấn an người bên kia.
Rất ôn nhu.
Hai người cách không xa, Vân Lục có thể nghe được âm thanh ôn nhu của Trình Kiều.
Ghê tởm đến mức thiếu chút nữa đem xương sườn nhổ ra.
*
Ăn xong cơm chiều, cha con từng người trở về phòng, Vân Lục tắm rửa, đọc sách làm bài tập, ngẫu nhiên nhìn di động, nhưng không có động tĩnh. Giang Úc không trả lời.
Vân Lục hít một hơi, dời ánh mắt, tiếp tục đọc sách.
Vào đêm, tuyết bao trùm toàn bộ chung cư, sáng hôm sau, bà chủ nhà ở cửa dọn tuyết. Vân Xương Lễ đơn giản nấu cháo, cha con hai ăn xong, Vân Xương Lễ đến sân bay, bay về nước. Ra cửa, lại ôm ôm Vân Lục, bởi vì mặt đất có tuyết, Vân Xương Lễ không cho Vân Lục đưa ra sân bay.
Cũng là vì Vân Lục lần đầu tiên tới Anh, không quen thuộc đường xá, sợ cô không biết đường về nhà.
Vân Lục cũng không tiễn, đứng ở cửa nhìn ông lên xe.
Xe rời đi.
Cô xoay người vào nhà, từ hôm nay trở đi, cô một mình ngây người ở Anh quốc.
Không có cặp mẹ con kia, cả thể xác lẫn tinh thần đều sảng khoái.
Điều cấp bách nhất với Vân Lục chính là ngôn ngữ, cũng may bà chủ nhà là người Anh, bảo mẫu lại là người Hoa nói tiếng Anh, bọn họ đều xem Vân Lục như con gái mà đối đãi, biết cô một mình du học không dễ dàng, thường xuyên sẽ dành thời gian dạy cô tiếng Anh, rất nhanh, Vân Lục khẩu ngữ càng ngày càng tốt.
Trong lớp bổ túc, cô gặp một vài du học sinh Trung Quốc, cũng coi như có vài người bạn.
Thời gian qua thật sự nhanh.
Trung Quốc đến Tết Nguyên Đán, Vân Xương Lễ gọi Vân Lục về nước, nhưng cô không muốn trở về, Vân Xương Lễ vốn định qua đây cùng cô, chính là bụng Trình Kiều có chút lớn, hành động không tiện, Vân Xương Lễ liền không qua, chỉ nhờ bà chủ nhà chăm sóc Vân Lục. Vân Lục đảo một chút đều không sao cả.
Cô ngồi trước lò sưởi, một bên chơi ghép từ đơn, một bên cùng Lí Viên phát WeChat.
Lí Viên trò chuyện trò chuyện đột nhiên nói một câu không liên quan: "Cậu biết Khâu Linh Thải không? Tớ mẹ nó đến hôm qua mới biết cậu ấy là vị hôn thê của Giang Úc, tối hôm qua nhà tớ được mời đi dự tiệc mừng thọ của Giang lão gia.... Khâu Linh Thải kéo Giang Úc tay đi ra, mẹ nó, sau đó Chu Dương mới nói với tớ, đó là vị hôn thê của Giang Úc, trời ạ, tớ vẫn luôn cho rằng Giang Úc thích cậu....."
"Sau đó, tối hôm qua không biết vì sao, sắc mặt Giang Úc không tốt, lúc đầu còn rất lịnh lãm, sau lại trực tiếp ném tay Khâu Linh Thải ra, chạy tới cầu thang hút thuốc, cho tiền cũng không dám tới gần hắn, lúc ấy tớ cho rằng hắn cùng Khâu Linh Thải cãi nhau, sau lại mới biết được, là Khâu Linh Thải không chịu từ hôn, chọc giận Giang Úc."
"Tin tức đến nhanh như gió, một giây trước biết bọn họ có hôn ước, một giây sau lại biết khả năng sẽ từ hôn, kết quả lại mẹ nó không từ hôn, tớ cảm giác cốt truyện này..... Thật thú vị."
Không từ hôn?
Tấm card trong tay dừng lại, cô suy nghĩ một chút, đời trước khi Khâu Linh Thải xuất ngoại là tháng ba, bởi vì cô đạt được giải nhất thiết kế thời trang Mỹ được Havard gửi thiệp mời, có thể nói là đặc biệt mời, bản thân cô thành tích rất tốt, có thể tham gia thi khảo hạch, nhưng cái tấm thiệp mời này làm thân phận của cô càng thêm loá mắt.
Thời gian Khâu Linh Thải xuất ngoại... Rất gần.
Còn có.
Harvard?
Vân Lục lúc này mới nhớ tới, Khâu Linh Thải cũng đi Harvard.
Cô cũng không từ hôn.
Quả nhiên.
Từ lúc cô trọng sinh trở về, quỹ đạo liền thay đổi. Vân Lục tiếp tục liều mạng học từ đơn, trong phòng chỉ có ánh lửa trong lò sưởi, ấm áp, và hàng lông mi rất dài rủ xuống.
Chuông cửa lúc này vang lên.
"Leng keng leng keng, chúc mừng năm mới."
Chuông cửa là cô đặt.
Trễ vậy là ai tới?
Vân Lục buông tấm card, đứng lên, mang dép bông, khoác áo khoác kéo cửa ra.
Bên ngoài.
Giang Úc mặc áo lông vũ đen, đôi tay nhét trong túi, đôi mắt hẹp dài mang theo hàn quang lạnh lẽo nhìn cô.
Phía sau, là một mảnh tuyết trắng xoá.
Vân Lục sững sờ.
Đứng tại chỗ, cùng hắn đối diện. Tuyết lất phất rơi xuống, rơi trên mũi Giang Úc, Vân Lục lúc này mới phản ứng lại, cô lập tức nghiêng người, "Vào đi, bên ngoài rất lạnh."
Giang Úc đi lên bậc thang, đứng trước mặt cô, không có trực tiếp vào nhà, dừng lại, nghiêng đầu, đôi mắt hẹp dài từ trên cao nhìn xuống cô.
Hắn trên người mang theo hàn khí, Vân Lục theo bản năng lui ra sau, dựa cửa, ngẩng đầu.
Mặt cô bị nướng đến đỏ lên, tóc dài hơn, xõa trên vai, vài sợi nghịch ngợm mà trốn vào cổ áo, biểu tình vô tội.
Giang Úc nhìn nhìn.
Đột nhiên hừ một tiếng, bước vào nhà.
Vân Lục chớp chớp mắt, thở một hơi, đóng cửa lại, thuận tay mở đèn, giây tiếp theo, nhìn thấy giày thể thao của hắn đạp trên sàn gỗ, hiện ra vài dấu chân ẩm ướt tuyết trắng, Vân Lục lập tức khom lưng lấy ra một đôi dép lê, chạy đến Giang Úc thả xuống bên chân.
Giang Úc hai tay còn nhét trong túi, cúi đầu, nhìn chằm chằm cô.
Vân Lục lui về phía sau một bước, chỉ vào dép lê, "Thay ra, sàn nhà bị cậu làm dơ."
Giang Úc trầm mặc nhìn đôi dép, lát sau, duỗi chân, một phen đá văng ra. Sau đó, nửa khom lưng, để sát vào Vân Lục, lạnh lùng hỏi: "Đâu ra có dép của nam nhân?"
Vân Lục sửng sốt: "..... Ba tớ."
Giang Úc ngơ người.
Một hồi lâu, hắn a một tiếng, khom lưng cầm đôi dép kia, đi đến sô pha ngồi xuống, đổi giày. Vân Lục tại chỗ đứng một hồi, xoay người đi phòng tắm, cầm khăn lông ra, đưa cho Giang Úc. Hắn đổi giày xong, nhìn thấy khăn lông, duỗi tay nhận lấy, lau tay, lau người
Vân Lục lại đi rót nước, bưng tới, đặt ở trước mặt hắn, sau đó cầm đôi giày của hắn đến tủ giày, đặt xuống, lau giày cho khô một chút.
Giang Úc cởi áo khoác, treo lên, trùm khăn lông trên đầu, nhìn Vân Lục bận rộn. Chút giận dữ kia lắng xuống, chờ Vân Lục lau giày xong đứng lên, hắn từ phía sau duỗi tay ôm eo cô.
Tim Vân Lục thiếu chút nữa chạy ra ngoài
Nam sinh trên người mang theo hương nước hoa nhàn nhạt, lòng ngực ấm áp. Cô cứng ngắc chống đỡ, cúi đầu, muốn gỡ tay hắn ra, kết quả bàn tay mang đồng hồ lật qua, cầm lấy hai tay cô, trắng trắng, mềm mại, tinh tế. Lát sau, hắn dựa trên vai cô, nũng nịu nói: "Tức chết tôi."
Vân Lục: "....."
Trong phòng an tĩnh.
Ngọn lửa trong lò sưởi đang bùng cháy.
Vân Lục không biết nói cái gì, hắn rõ ràng là tới tìm cô. Tim hắn cũng đập rất nhanh, Vân Lục suy nghĩ một chút, cảm thấy nên nói gì đó,cô nhìn vách tường tuyết trắng, hỏi: "Cậu đến hồi nào? Đặt khách sạn chưa? Hay tớ giúp cậu đặt phòng?"
Giang Úc đen mặt, nghiêng đầu nhìn sườn mặt cô, lông mi rất dài, cái mũi rất cao, miệng rất nhỏ, không nói gì còn được, vừa nói ra làm người ta tức muốn chết.
Hắn nói: "Tối nay tôi ở đây, không cần đặt phòng."
Vân Lục: "..... Không tốt lắm."
"Tôi đói." Giang Úc không muốn lại nghe cô nói, buông cô ra, cầm khăn lông lau tóc, lười nhác đi đến sô pha ngồi xuống, áo lông đen lỏng lẻo khoác trên người, lộ ra một chút xương quai xanh. Hắn giống như một vị hoàng đế, ra lệnh: "Đi nấu ăn."
Phía sau nam sinh vừa đi, giống như mang cả độ ấm rời đi, Vân Lục khẽ run, cô đan tay vào nhau, thăm dò liếc hắn một cái, suy nghĩ một chút, quyết định vẫn là nghe lời hắn đi làm chút đồ ăn, lát nữa nói chuyện này sau.
Tủ lạnh còn chút đồ ăn bảo mẫu để lại, Vân Lục nấu cho tô mì Giang Úc, đời trước cô sống một mình, tự nhiên phải học nấu cơm.
Mì sợi thả chút thịt bò, còn có cà chua. Một mùi hương bay ra, cô cung kính đặt tô mì xuống, đưa đũa
Giang Úc buông khăn lông, duỗi tay nhận lấy, cũng liếc nhìn cô một cái.
Vân Lục ngồi xếp bằng dưới đất, dựa vào bàn trà, nhìn hắn ăn.
Giang Úc động tác cứng ngắc, nhìn cô, một hồi lâu, đôi mắt nhiễm một tia nghiền ngẫm, nhúng đôi đũa vào nước dùng, đưa tới trên môi Vân Lục, chạm nhẹ vào môi cô.
Vân Lục không nghĩ tới hắn sẽ như vậy, hoảng sợ, lập tức ngồi thẳng. Nam sinh cười nhẹ một tiếng, chống hai tay lên đầu gối, nghiêng người về phía cô: "Thế nào? Ngon không?"
Trên môi có vị cà chua, hắn lại cười cười, rõ ràng là đang cười cô, Vân Lục nhịn xuống duỗi đầu lưỡi đi liếm nhẹ, rút khăn giấy, lau môi
Giang Úc khịt mũi, "Khẳng định rất khó ăn."
Nói xong, hắn cúi đầu bắt đầu ăn mì, đưa đũa vào miệng, hắn dừng một chút, hương vị quá ngon, sợi mì mềm cứng vừa phải, quan trọng nhất còn có chút vị thịt bò, vô cùng thơm ngon. Hắn tăng tốc độ ăn, lập tức liền ăn xong rồi, lại ngẩng đầu, nữ sinh trước mặt lại tựa người xuống bàn.
Cô nháy mắt thấy hắn, gương mặt bị lò sưởi trong tường chiếu sáng, có thể thấy được lông tơ nho nhỏ.
Vân Lục: "Ăn ngon không?"
Giang Úc: "Không ngon."
Vân Lục sửng sốt, còn muốn nói. Hắn bưng tô lên, đem nước dùng một ngụm không chừa uống hết, Vân Lục thấy thế, cười đến mi mắt cong cong: "Cậu muốn ăn luôn cái tô hả?"
Giang Úc: "....."
Mẹ nó.
Cô mở miệng có thể khắc chế hay không?
Hắn mặt không cảm xúc buông tô, nói: "Cậu thích cậu ăn."
Nói xong, liền cầm tô đũa đặt trước mặt Vân Lục, Vân Lục cười một cái, khóe môi cong cong, má lúm đồng tiền ẩn hiện, cô cầm lên, đặt trong bồn rữa.
Lúc quay lại, nhìn thấy Giang Úc cầm di động, dựa vào sô pha buông cúi đầu.
Vân Lục dừng chân, cô muốn nói chuyện. Giang Úc lại nói trước, "Tôi muốn tại đây ở một đêm, cậu đi dọn phòng, không dọn tôi không ngại ngủ cùng cậu."
Vân Lục: "....."
Giây tiếp theo, cô xoay người hướng phòng ngủ phụ chạy, lập tức dọn dẹp. Một bên dọn dẹp còn cảm giác tim đập nhanh hơn, chờ thu dọn xong, cô đứng lên, quay lại, liền nhìn thấy Giang Úc dựa vào cửa, cong môi cười xấu xa.
"Sao cậu đáng yêu như vậy?"
Vân Lục nắm drap trải giường, thiếu chút nữa ném hắn.
Giang Úc đi đến, nhìn quanh bốn phía, sau ngồi xuống trên giường, thuận tay túm lấy cô kéo xuống, Vân Lục căn bản không thể vùng vẫy, ngã ngồi ở mép giường.
Hắn một chân gác lên gường, một chân song song với cô, hắn quần jean đen phi thường đẹp. Hắn nâng cằm cô lên, nói: "Gần đây tôi rất khó chịu."
Vân Lục bị bắt nâng cằm, chần chờ, ừ một tiếng.
Giang Úc dáng vẻ cô, nhướng mày: "Không hỏi xem vì sao tôi khó chịu?"
Vân Lục há miệng thở dốc, suy nghĩ một chút, "Chị Khâu không chịu từ hôn?"
Cô biểu tình tự nhiên, hỏi đến cũng rất tự nhiên. Giang Úc cắn răng hỏi: "Cậu biết?"
Vân Lục: "Đoán."
Giang Úc: "Ghen sao?"
Vân Lục: "Cảm giác ghen là như thế nào?"
"....... Chính là ê ẩm, tức giận, khổ sở." Giang Úc suy nghĩ một chút, thành tâm miêu tả.
Vân Lục: "Kia sẽ không."
Giang Úc: "....."
A!!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.