Trở Về Một Ngày Trước Khi Bị Cô Lập

Chương 46: Đàm phán🌻



Editor : Phương

Vợ của tôi đâu?

Vân Lục đâu?

Trình Tiêu đau đến một câu nói không nên lời, tầm mắt mơ hồ, nghe thấy lời nói này có chút mông lung.

Dương trợ lý ở bên cạnh nhìn thấy tình huống này,nhìn đến người đàn ông lạnh lùng u ám này sợ tới mức lùi về sau vài bước, dẫm hụt một bước ngã xuống đất, túi văn kiện màu đen rơi tung tóe.

Cả người Dương trợ lý phát run, cô ta nghĩ tới, nghĩ tới, đối phương yêu cầu Vân tiểu thư tới đàm phán hợp đồng này, cô ta nhất thời quên mất.

Vân Lục.

Vị tiểu thư Vân Lục này quen biết người của Giang thị khi nào vậy?

Không.

Truyện chỉ được đăng tải tại truyenwiki1.com hoaiphuongdayne, nhung trang khác reup lại đều là chó

Cô ấy hình như là vợ của Giang thiếu gia.

Nghĩ đến đây, Dương trợ lý càng luống cuống hơn,cô ta cầm lấy túi văn kiện muốn đứng dậy.

Đúng lúc này, tầm mắt của người đàn ông đảo qua, lãnh đạm,giống như đang nhìn một con kiến. 

Dương trợ lý cả người cứng đờ.

Giang Úc nâng cằm: “ Cô là người nhận điện thoại ?”

Dương trợ lý sắc mặt trắng bệch, liều mạng mà lắc đầu.

Giây tiếp theo, lại gật đầu, qua một lát,  cô ta lập tức quỳ xuống: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi quên mất, tôi, nhất thời quên mất....”

“Tại sao cô vẫn chưa chết luôn đi?” Giang Úc tiếng nói lạnh hơn, hắn đứng đứng dậy, đem tàn thuốc ném ở bên chân Trình Tiêu , bóp eo, đi lên bậc thang.

Nhìn Lâm thư ký một cái.

Lâm thư ký lập tức hiểu ý của Giang Úc, anh ta gọi hai người bảo vệ nữa đến, đem hai người kia đá ra ngoài.

Trước khi bảo vệ động thủ.

Lâm thư ký lạnh nhạt nói :" Nhớ để Vân tiểu thư qua đây." 

Sau khi nói xong, chính anh ta cũng khiếp sợ, hóa ra vị tiểu thư Vân Lục là người yêu của Giang thiếu! Không là vợ? Bọn họ kết hôn rồi sao? Tại sao lại không nghe thấy tin bát quái nào cả.

Khó trách Giang thiếu muốn tự mình ra đón.

Dương trợ lý cầm lấy túi tài liệu,nhanh chóng gật đầu, cô ra quay lại muốn đỡ Trình Tiêu,nhưng lại nhìn thấy bộ dạng chật vật của Trình Tiêu, rồi lại nghĩ tới Giang thiếu xử lý cô ta, Dương trợ lý theo bản năng mà thu hồi tay, chỉ kéo cửa xe ra.

Trình Tiêu cơ hồ mà té nhào đi vào trong xe, sau khi ngồi xuống, khóc rống lên.

Cầm lấy điện thoại, gọi cho Khâu Quyến Đông. 

Đáng tiếc.

Gọi thật lâu cũng chưa có người nhận.

*

Phòng tràn ngập mùi hương, là mê tình dược. .

Khâu Quyến Đông mặc áo tắm dài dựa vào quầy bar, giữa chân mày mang theo một chút hứng thú.

Vợ người ta hóa ra lại có hương vị như vậy, anh ta cầm ly rượu,đảo qua đảo lại, điện thoại vừa lúc vang lên, Khâu Quyến Đông nhìn qua, là Trình Tiêu.

Anh ta đột nhiên cười lạnh một tiếng, cầm lấy điện thoại, ném xuống giường.

Trình Kiều đang ngồi ở đấy,mặc lại quần áo,cúi đầu xuống nhìn thấy tên trên điện thoại.

Bà ta cứng đờ cả người.

Sau đó bà ta duỗi tay, ấn tắt đi.

Khâu Quyến Đông câu môi cười, nói: “Đi thong thả .”

Đây là ý tứ đuổi người.

Trình Kiều vốn tưởng rằng anh ta đối với mình ít nhiều cũng có chút cảm giác,bà ta đứng lên ý tứ câu dẫn mà liếc anh ta một cái. 

Giọng điệu dịu dàng: “Tôi đi đây,cậu nhớ kỹ những lời cậu nói đấy.”

Lời cuối cùng nó xuống,còn mang theo ý làm nũng.

Khâu Quyến Đông không đáp,uống rượu,đôi mắt nhìn qua có vẻ ôn hòa nhưng sâu bên trong lại khinh miệt.

Trình Kiều lại liếc anh ta một cái,khảy tóc, phủ thêm áo choàng rời đi.

*

Vân Lục xem xong tư liệu, đi ra văn phòng, mới vừa đi chưa được hai bước,cửa thang máy mở ra.

Dương trợ lý đi ra ngoài, nhìn thấy Vân Lục ánh mắt sáng lên, chạy nhanh tới trước mặt Vân Lục,cung kính mà gọi :" Vân tiểu thư."

Vân Lục bị đông tác của cô ta dọa sợ,sửng sốt, lui về phía say hai bước :" Có chuyện gì sao ?".

“Vân tiểu thư, là như thế này, tôi nhận được tài liệu của Giang thị,bọn họ yêu cầu cô phải đích thân đi đàm phán hợp đồng này, hợp đồng rất quan trọng đấy, nói tốt…." Dương trợ lý nói tới đây, dừng lại một chút, nói tốt chính là lập công lớn,gia tăng thêm phần trăm tranh đoạt được ghế chủ tịch.

Truyện chỉ được đăng tải tại truyenwiki1.com hoaiphuongdayne, nhung trang khác reup lại đều là chó

Nghĩ đến đây, Dương trợ lý đột nhiên phát hiện, trước mắt Vân tiểu thư không đơn thuần chỉ là là đại cổ đông, mà sau lưng chống lưng lại là một nhân tài lợi hại.

Chồng của cô ấy thế nhưng lại là Thái tử gia của tập đoàn Giang thị.

Dương trợ lý cười đến càng thêm lấy lòng, “Nói tốt thì ngài cách ghế chủ tịch càng gần”

Người này cứ một tí một tí lại đổi một khuôn mặt, đôi mắt Vân Lục mơ hồ,duỗi tay tiếp nhận bản hợp đồng, nhìn thấy là Giang thị, tuy là rất kinh ngạc nhưng cũng không thể hiện ra, cô lập xem một lúc, hỏi :" Bọn họ bản chúng ta khi nào qua?."

“Càng nhanh càng tốt.” Dương trợ lý mỉm cười.

“Hả, được, tôi đã biết.” Vân Lục nói xong, cầm hợp đồng xoay người trở lại văn phòng, Dương trợ lý vốn định đi theo, nghĩ một lúc, vẫn là không nên.

Vân Lục tiến vào văn phòng phía trước, đột nhiên dừng lại bước chân,cô quay đầu mà liếc Dương trợ lý một cái.

Tất chân của Dương trợ lý bị rách một mảng lớn,một bên giàu cao gót thì bị gãy gót, tay áo sơmi trắng đầy bụi đất, không chỉ có như thế, trên mông cô ta cũng bị bám đầy bụi đất.

Vân Lục nhướng mày, hỏi :" Dương trợ lý,cô đây là?."

Dương trợ lý đang cũng kính nhìn Vân Lục, bị hỏi đến,sững sờ,sau đó xấu hổ mà cười nói: “Không có việc gì, không có việc gì.”

Xoa xoa vết bụi ở tay áo sơmi.

Vân Lục không đáp, đẩy cửa đi vào.

Vừa mới tiến vào,còn chưa có ngồi xuống, Lưu Yến đã gõ cửa đi vào. Vân Lục ngẩng đầu nhìn cô ấy, Lưu Yến đứng trước mặt Vân Lục nói :" Vừa nãy Trình tiểu thư đi tập đoàn Giang thị ký hợp đồng, nhưng không biết tại sao, đã nhanh chóng trở lại. Siêu nhanh luôn, Dương trợ lý xảy ra tai nạn xe sao?."

Trình Tiêu đi Giang thị ?Tại sao lại không trở về?

Bị tai nạn chết rồi sao?

Vân Lục nghĩ,lại tiếp tục xem hợp đồng, lúc nào,điện thoại vang lên là Giang Úc gửi tới một cái video. 

Vân Lục không nghĩ nhiều,trực tiếp ấn mở. 

Trong video, Giang Úc mặc sơ mi trắng quần dài màu đen,đang cầm điếu thuốc mà dí vào một cô gái đang quỳ gối trên mặt đất.

Hàm dưới của hắn khẽ động,rất lạnh lùng, động tác rất mạnh bạo, sau đó nhìn thấy, cô gái kia lộ mặt ra, là Trình Tiêu.

Vân Lục kinh ngạc.

Theo sau, từ trong video nghe được “Vợ của tôi đâu?” “Hử, Vân Lục đâu?”

Video quay gần lại,cái trán của Trình Tiêu hình thành một vết sẹo to do tàn thuốc tạo ra.

Cô ta động cũng không dám động,cứ như vậy mà bị dí thuốc vào, trông rất đáng thương.

Vân Lục nghĩ, nếu là cô, có khả năng còn đá cho cô ta một cái nữa.

Còn chưa tưởng tượng xong, trong video Giang Úc nhấc chân đá một cái, Trình Tiêu lăn như quả bóng xuống cầu thang.

Vân Lục đột nhiên nở nụ cười, nhìn đến bộ dạng kiêu ngạo của Giang Úc, rất muốn ôn hôn hắn một cái.

Bạn trai thật tốt.

Lưu Yến đứng ở một bên, cũng nhìn thấy được video, cô ấy sửng sốt, lại nhìn thấy được ở trong video thoáng qua hai chữ Giang thị, nghe thấy âm thanh của chàng trai trong video.

Cô ấy đã hiểu rõ, Vân tiểu thư hóa ra lại cùng Giang gia có quan hệ, khó trách khó trách, ánh mắt Lưu Yến nhìn Vân Lục càng thêm sùng bái, ý muốn đi theo Vân Lục càng thêm kiên định.

“Chuẩn bị một chút, chúng ta đi Giang thị.” Vân Lục ấn dừng video, cầm điện thoại đứng dậy, nói hai câu, lại dừng một chút, nhìn về phía Lưu Yến :" có thể đi cùng tôi không?".

“Đương nhiên có thể. Tôi rất cảm kích” Lưu yến lập tức tỏ lòng trung thành,còn kém chưa có quỳ xuống.

Vân Lục mỉm cười,sau đó đi sang văn phòng bên kia lấy đồ, mực nước ở trên bàn đã được chà lau sạch sẽ, cô lại nghĩ đến video Giang Úc dạy dỗ Trình Tiêu, trong lòng Vân Lục cảm thấy thật sảng khoái.

Cô nghĩ, cô cũng có thể bảo vệ Giang Úc, nam nữ yêu nhau, phải như vậy.

Cầm lấy túi văn kiện, Vân Lục cùng Lưu Yến ra cửa, lại đụng phải Dương trợ lý, cô ta đã thay áo sơmi, theo bản năng nói :" Vân tiểu thư muốn đi Giang thị sao?."

Coi ta nhìn Lưu Yến một cái, muốn thay thế cô ấy.

Vân Lục không nói gì, cùng Lưu Yến đi tiếp, Dương trợ lý chần chờ nói :" Vân tiểu thư, hạng mục này tôi hiểu rõ…." 

“Im miệng.” Vân Lục giọng điệu lãnh đạm đánh gãy lời cô ta. 

Lưu Yến quay đầu lại nhìn Dương trợ lý một cái, trong mắt mang theo đắc ý chói lọi.

Dương trợ lý tức giận đến nói không lên lời, ở cùng với Vân Xương Lễ cô ta luôn được xem trọng, vậy mà hiện tại lại đến lượt Lưu Yến đắc ý.

Nhìn cửa thang máy đóng lại.

Dương trợ lý hối hận đến muốn hộc máu.

*

Trình Tiêu trước tiên đi bệnh viện xử lý vết thương,cũng không dám đi vào bệnh viện nhiều người, lợi dụng quan hệ của Vân gia đi tìm một bệnh viện tư nhân.

Xử lý xong miện vết thương, lại gọi lai cho Khâu Quyến Đông một lần nữa, nhưng là đầu bên kia vẫn không nghe máy, cô ta sợ gọi nhiều sẽ làm cho anh ta cảm thấy phiền, nên không gọi nữa. Đi vào xe hơi, trở về biệt thự. 

Ở cửa biệt thự, cô ta nhìn thấy mẹ vừa xuống khỏi một chiếc xe taxi, khoác áo choàng màu đen, Trình Tiêu đột nhiên cảm thấy rất ủy khuất.

Cô ta rút chìa khóa xe ra, nhanh chóng xuống xe, chạy tới ôm chặt lấy Trình Kiều, bà ta sững sờ, đỡ lấy Trình Tiêu, khuôn mặt đỏ ửng cũng trở lại bình thường.

Bà ta im lặng mà vỗ lưng Trình Tiêu,hỏi :" con làm sao vậy ?".

Lời nói còn chưa nói xong, cả người đã tỏa ra một mùi hương, mà Trình Tiêu ghé và bả vai bà ta còn chưa kịp khóc,đã gửi thấy một mùi hương quen thuộc.

Mùi hương quen thuộc làm cô ta ngẩn ra, sau đó người bị đẩy ra, đối diện là mặt Trình Kiều, bà ta vuốt vết thương trên trán Trình Tiêu hỏi :" Sao con lại băng đầu lại vậy ?". 

Trình Tiêu không có trả lời, cô ta lại lần nữa ôm chặt Trình Kiều,ngửi một hơi, là mùi nước hoa nhàn nhạt.

Mùi này thường xuyên được Khâu Quyến Đông sử dụng. 

Trình Tiêu hỏi: “Mẹ, mẹ thích mùi nước hoa này sao?”

"Hả?”

Trình Kiều sửng sốt,bà ta xoay người một chút, mùi hương nước hoa xông vào khoang mũi, sắc mặt Trình Kiều cứng lại,nói :" À, chắc là hôm nay mẹ tụ hội với mấy người khác, mấy dì ấy mang theo con trai đến, chắc là mấy người ấy dùng nước hoa, hiện tại người trẻ tuổi đều dùng hiệu này sao?". 

Truyện chỉ được đăng tải tại truyenwiki1.com hoaiphuongdayne, nhung trang khác reup lại đều là chó

Trình Tiêu dừng một chút, trả lời: “Cũng không biết, không nhất định."

Bạn học cô ta sẽ không dùng mùi này.

*

Đến tập đoàn Giang thị, sắc trời xám xịt một mảng, trời đang mưa, mưa phùn nhưng không lớn lắm, dày đặc, Vân Lục vừa mới bước xuống xe, một chiếc ô đã che đến, cô ngẩng đầu, nhìn thấy là Giang Úc đang trưng ra khuôn mặt lạnh lùng, mắt híp lại hỏi cô :" Nhìn cái gì ?".

Vân Lục cười, duỗi tay ôm lấy cánh tay hắn. 

Giang Úc không lên tiếng mà nhìn cô chủ động, trong lòng cảm thấy rất ngọt, dìu người đi lên bậc thang, Lâm thư ký ở một bên nhìn thấy,cảm giác mình cũng phải làm gì đó, vì thế anh ta cũng cầm lấy một cái ô, xuống bậc thang, đưa Lưu Yến đi lên, Lưu Yến nhìn thấy thì kinh ngạc.

Nghĩ thầm.

Wow,đãi ngộ thật tốt. 

Lại nhìn thấy Lâm thư ký vẻ mặt văn nhã, mặt đỏ lên,nhanh chân đuổi kịp bước chân anh ta, trong không khí như có hương vị ngọt ngào.

Sau khi vào cửa, Giang Úc đưa ô cho bảo vệ, ôm Vân Lục vào thang máy, vừa đi vừa giáo huấn :" Em tại sao lại ngốc như vậy? Hợp đồng gửi qua còn để cho con gà rừng nhận được, anh tức chết mất, có biết không hả?".

Vân Lục bất đắc dĩ: “Em cũng không biết các anh gửi hợp đồng lại.”

Giang Úc bước chân dừng lại, quay đầu nhìn Lâm thư ký, bước chân anh ta dừng lại, thành thật nhận sai :" Giang thiếu, tôi xin lỗi, là do tôi chưa nói rõ ràng."

Giang Úc hừ lạnh một tiếng,nắm tay Vân Lục tiếp tục đi về phía trước. 

Lễ tân chạy nhanh đi ấn thang máy, đôi mắt cận thận mà nhìn Vân Lục.

Ôi trời ạ.

Đại mỹ nhân.

Đến gần mới thấy được da của cô ấy thật tốt, không chỉ có thế, còn rất trắng, mi mắt cong vút.

Không có lời nào diễn tả được cái đẹp này, chính là chủ tịch của GY.

Lễ tân suy nghĩ xa xôi, nghĩ đông nghĩ tây, khóe môi cười càng lúc càng lớn, cười đến xán lạn, giống như con tìm thấy mẹ của mình vậy.

Vân Lục bị nụ cười của lễ tân hấp dẫn, nhìn cô ấy nhiều hai cái, Giang Úc theo tầm mắt Vân Lục nhìn qua, lạnh lùng hỏi lễ tân :" Vợ của tôi có gì buồn cười sao? Sao cô cười lâu vậy……"

Lễ tân: “.....”

Tôi sai lầm rồi!

Cô ấy nhỏ giọng nói: “Giang thiếu, tôi cảm thấy bạn gái của ngài rất xinh đẹp.....”

“Hử? Phải không? Được rồi, cô có thể tiếp tục cười.” Giang Úc mang theo mục đích riêng, ôm Vân Lục nâng cằm, hào phóng mà bảo lễ tân cười tiếp.

Lễ tân: “.....”

Cô bây giờ cười không nổi.

Lâm thư ký đáng thương liếc lễ tân,đưa Lưu Yến đi vào thang máy, thang máy hướng thẳng lên trên đến tầng cao nhất.

Tầng cao nhất này không cùng tập đoàn Vân thị giống nhau, còn muốn cao gấp đôi,mà tầng cao nhất của Vân thị còn có rất nhiều văn phòng nhân viên nhưng ở Giang thị lại khác, tầng cao nhất chỉ có ba văn phòng, còn có một phòng họp, còn lại toàn bộ để trống. 

Trưng bày rất nhiều mô hình điêu khắc, còn có không gian thiết kế 3D, giống y hệt như một ngôi nhà, sàn nhà bóng loáng đến mức có thể soi gương.

Đi ra ngoài, bốn người đi vào phòng họp.

Vân Lục mở hợp đồng,cô vừa mới nhìn một ít phương diện điều khoản,cảm giác không quá thích hợp. Bên này Lâm thư ký cầm hợp đồng đối chiếu với Vân Lục.

Mà Lưu Yến lại thành người ghi chép. 

Giang Úc ngồi ở ghế dựa, nhìn Vân Lục.

Bộ dạng nghiêm túc của cô giống y hệt như là đang học bài, ngoan cực kỳ, Giang Úc nhìn thế nào cũng không đủ. tắc oa ở ghế dựa, nhìn đối diện Vân Lục. 

Lâm thư ký nói xong.

Vân Lục nói: “ Tôi cảm thấy về phương diện điều khoản có chỗ khó hiểu,thư ký Lâm, để tôi nói đúng lại.”

“Được, Vân tiểu thư mời nói.” Lâm bí thư giơ tay mời, Vân Lục nói: “Ban đầu định ra hợp đồng, là bên chúng tôi 30%, bên các cậu 70%, nhưng là bản hợp đồng hiện tại, các người không chỉ là phụ trách về nguyên vật liệu, còn chia lại chúng tôi 70%, các người 30%, mọi người như vậy....”

Cô dừng lại.

Nghẹn ra một câu :" giống như là đi giúp giúp đỡ người nghèo…."

Lâm thư ký dừng lại, anh ta nhìn Giang Úc.

Giang Úc nhướng mày, tay để ở khóe môi,cười trộm. Lâm thư ký làm như không thấy, nói tiếp :" Vân tiểu thư, cái này không phải gọi là giúp đỡ người nghèo,cái này gọi là duy trì…."

Tập đoàn Vân thị không có sản xuất vật liệu bao giờ, bọn họ phụ trách cũng không quá phận. Nói như vậy, công ty đối phương cũng phải trả một ít chi phí, nhưng là, Vân tiểu thư cùng Giang thiếu có quan hệ không bình thường, sao dám để đối phương nôn tiền ra, cuối cùng mới đưa ra điều khoản như vậy. 

Vốn dĩ Vân thị cũng chỉ có 30%, nhưng là giang thiếu yêu cầu cho 70%, anh ta cũng không có biện pháp nào, cũng chỉ có thể nhận mệnh làm việc.

Còn không thể gọi là giúp đỡ người nghèo, chỉ có thể nói là duy trì.

Lâm thư ký ở trong lòng an ủi chính mình, đây là duy trì, cùng với đối phương song phương duy trì.

Nhưng mà vị tiểu thư Vân Lục này còn rất lý trí. 

Có chỗ tán thưởng.

Vân Lục cảm thấy đây đang chiếm lợi, nhìn về phía Giang Úc.

Giang Úc lập tức thu tay, cố nén ý cười, nghiêm trang: “Em nói đi.”

Vân Lục vâng một tiếng nói: “phí xây dựng của các người có thể không thu, nhưng tôi cảm thấy cho chúng tôi 30% là hợp lý rồi."

30% đối với Vân thị đã là quá nhiều rồi,huống chi phí vật liệu đối phương còn cho không, đây chính là miếng bánh từ trên trời rơi xuống.

Lưu Yến ở bên cạnh gật đầu liên tục.

Đúng vậy, không nên tham như thế.

Giang Úc sớm đoán được Vân Lục sẽ như vậy, cô gái này thẳng như ruột ngựa.

Hắn ngồi nghiêm túc lại nói :" Giang thị có thể phát triển được như hôm nay, là do nhượng bộ. Không chỉ có công ty các cô chúng tôi mới như vậy,có rất nhiều công ty cũng như vậy, cho nên,các cô có thể yên tâm…."

Lâm thư ký vẻ mặt như đưa đám, gật đầu.

Trong lòng nghĩ,có cái rắm ấy !

Vân Lục chớp chớp mắt, cô cũng chưa điều hành công ty bao giờ, không hiểu lắm.

Vì thế cô suy nghĩ một chút, nói :" Giang Úc, không bằng anh ra ngoài một chút đi, đổi người khác vào."

Giang Úc: “Mẹ nó?”

Vân Lục xua tay: “Đúng vậy, các cậu hẳn là đang nhượng bộ, hay là gọi phó chủ tịch tới, Giang thiếu anh ra ngoài đi."

Giang Úc: “.....”

Tôi có thể mắng một cái bàn phím sao?

📎📎📎📎📎📎📎📎📎📎📎📎📎📎📎

 Spoil : Chương sau gặp bố chồng nha 🤭

Tui nguyền rủa những web reup sẽ bị ia chảy suốt cuộc đời😢

Anh em bốn bể là nhà

Thằng nào reup là thằng đấy ngu


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.