Tối hôm đó, Vương Du Lâm
và Cổ Hằng cũng tới thăm tôi, vừa vào cửa đã trêu chọc Minh Viễn, ý tứ tất
nhiên là trêu chọc cả hai chúng tôi. Tôi nghe mà mặt mũi đỏ bừng, mấy lần còn
định lên tiếng giải thích, nhưng Minh Viễn lại tỏ vẻ thản nhiên để mặc cho họ
trêu chọc, còn cười đáp trả: "Hai người đừng có đắc ý, sau này rồi bản
thân cũng sẽ có một ngày như vậy
Thế này… khác gì chính
thức thừa nhận quan hệ "yêu đương" giữa hai chúng tôi rồi sao?
Tôi cảm thấy có chút xấu
hổ, trong lòng một nửa là quái dị, một nửa là lúng túng chẳng biết phải làm gì.
Thời gian gần đây tôi luôn cố ý né tránh vấn đề này, có khi mọi người trêu đùa,
chỉ cần Minh Viễn không có mặt tôi cũng sẽ cười mà giải thích, nhưng xem tình
hình bây giờ, hiệu quả hình như là không đáng kể.
Hơn nữa, tôi ngàn vạn
lần không ngờ Minh Viễn lại thừa nhận chuyện này ngay trước mặt Cổ Hằng và
Vương Du Lâm. Ngẫm lại quá trình phát triển sự việc trong mấy hôm nay, tôi đột
nhiên cảm thấy mình hình như đã từng chút một rơi vào cạm bẫy của nó. Đến khi
tất cả mọi người xung quanh đều đã cho rằng chúng tôi là một đôi, ngay đến bản
thân tôi cũng không có cách nào phản bác nữa rồi…
Tôi ngồi trên giường,
sắc mặt có lẽ là hơi khó coi. Vương Du Lâm và Cổ Hằng thấy vậy, đều lén đưa mắt
nhìn qua phía Minh Viễn, nhưng nó lại vẫn tỏ vẻ thản nhiên như không có chuyện
gì xảy ra, Vương Du Lâm và Cổ Hằng ngồi nói thêm mấy câu rồi cùng tạm biệt
chuẩn bị rời đi, tới l
úc này, Vương Du Lâm đột
nhiên nói: "Minh Tử, cậu ra đây một chút, tớ có chuyện muốn nói với cậu."
Minh Viễn "ừ"
một tiếng, rồi đưa quả táo vừa gọt vỏ xong cho tôi, dịu dàng nói: "Em ăn
trước đi, anh ra ngoài một chút rồi quay lại ngay." Chẳng qua là ra ngoài
mấy phút, việc gì còn phải khai báo tường tận với tôi như vậy chứ. Tôi bị hành
động cố ý này của nó làm cho càng thiếu tự nhiên hơn, sau khi đón lấy quả táo,
không nói câu nào đã nằm xuống giường luôn rồi.
Ba người họ ra ngoài rồi
còn đóng cửa lại, tôi loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng nói chuyện, nhưng lại
không nghe rõ bọn họ rốt cuộc đang nói cái gì.
Tôi nằm trên giường được
chừng hai phút, đột nhiên cảm thấy buồn đi vệ sinh, liền đứng dậy xỏ giày. Vừa
ra đến cửa, tôi liền loáng thoáng nghe thấy Vương Du Lâm nhắc đến tên mình… Ý
tôi là, cái tên "Chung Tuệ Tuệ". Trong lòng tôi chợt cảm thấy nghi
hoặc, liền không kìm được dừng chân lại dỏng tai lên nghe, bọn họ đang bàn luận
về chuyện gì.
"… Tớ đã nói với
Đội trưởng Phan rồi, ngày mai cậu hãy tới đó đi… Nếu không, Đội trưởng Phan sẽ
giận thật đấy…" Hình như Vương Du Lâm đang khuyên Minh Viễn tới đại đội
trinh sát thực tập. Cậu Vương Du Lâm này đúng là một người thẳng thắn chính
trực, Minh Viễn vì chuyện của tôi mà không đi thực tập, nếu chọc giận vị Đội
trưởng Phan kia, chắc chắn sẽ bị đá ra ngoài, đến lúc đó người được chọn trúng
tất nhiên sẽ là Vương Du Lâm. Vậy nhưng cậu ta không hề lợi dụng việc này,
ngược lại còn tới khuyên nhủ Minh Viễn, đúng là quang minh lỗi lạc quá chừng!
Minh Viễn im lặng không
nói gì, Cổ Hằng ở bên cạnh không kìm được lớn tiếng nói: "Minh Tử, chú
đừng quên chúng ta tới đây là vì cái gì, chú muốn chăm sóc cho bạn gái anh
không cản chú, nhưng chú không thể vì Lưu Hiểu Hiểu mà bỏ mặc chuyện của cô
Chung được! Chú như thế này, thật khiến anh thất vọng quá đấy!"
"Anh nói nhỏ một
chút!" Minh Viễn trầm giọng nói. Bên ngoài nhất thời chìm vào tĩnh lặng,
một lúc sau, tôi mới nghe giọng nói có vẻ không vui của Vương Du Lâm vang lên:
"Minh Tử, Cổ Hằng, hai người nói vậy tớ không thích nghe đâu đấy. Suốt mấy
năm nay, trong đầu các cậu chỉ nghĩ đến vụ án đó hay sao, những chuyện khác đều
không đáng nhắc tới chắc?"
Cổ Hằng khẽ
"hừ" một tiếng, không nói gì, rõ ràng là đã mặc nhận, Minh Viễn im
lặng từ đầu đến cuối. Tôi không trông thấy vẻ mặt của họ, nên tất nhiên không
biết tình hình bên ngoài rốt cuộc thế nào rồi, chỉ loáng thoáng nghe thấy Vương
Du Lâm giậm chân một cái, tức tối nói: "Coi như tớ đã nhìn nhầm các cậu
rồi." Sau đó, chỉ còn những tiếng "lộp bộp" vang lên.
Tôi vội vàng quay lại
nằm ngay ngắn trên giường, sợ bị họ phát hiện, nhưng đã nằm một hồi lâu, vẫn
chẳng thấy Minh Viễn quay lại phòng. Tôi liền chậm rãi bò dậy khỏi giường, dỏng
tai lên lắng nghe, nhưng vẫn không thấy bên ngoài có bất kì động tĩnh nào. Dù
sao cũng đang có vấn đề sinh lý cần giải quyết, nên tôi đứng dậy đi tới nhà vệ
sinh, sau khi xong xuôi và ra ngoài, tôi lượn lờ bên ngoài hành lang một lúc,
nhưng vẫn không thấy Minh Viễn quay trở lại.
Tôi vốn còn muốn nói với
Minh Viễn về chuyện vừa nãy, nhưng bây giờ lại chẳng có cách nào, đành quay về
phòng bệnh, đợi nó trở lại rồi tính tiếp
Sắc trời dần tối, y tá lại
tới truyền dịch cho tôi. Một lát sau, Uông Tiểu Viên còn mang cơm tối tới, thấy
Minh Viễn không ở đây, cô nàng ngạc nhiên hỏi: "Sao hôm nay không thấy hộ
hoa sứ giả của cậu thế?"
Trong lòng tôi đang có
tâm sự, nên chỉ đáp qua loa mấy câu. Đúng lúc này chợt có người gõ cửa, Tiểu
Viên liền cười nói: "Cậu xem, đúng là nói Tào Tháo, Tào Tháo tới liền
nhé." Vừa nói cô nàng vừa đứng dậy đi ra mở cửa, đến khi nhìn thấy người
đó tôi không khỏi thoáng bất ngờ, trong lòng còn có chút nghi hoặc. Vương Du
Lâm vừa mới cãi nhau với Minh Viễn, tại sao bây giờ lại quay trở lại đây?
"Minh Tử không ở
đây sao?" Ánh mắt Vương Du Lâm nhìn khắp căn phòng một lượt, khuôn mặt tỏ
vẻ khó hiểu, sau đó lại cười nói với tôi: "Anh đi chỗ khác tìm nó
vậy."
"Này, anh đợi một
chút!" Trong lòng tôi chợt nảy ra một vài suy nghĩ, liền vội vàng ngồi dậy
gọi cậu ta lại: "Vừa khéo em cũng đang có chuyện muốn nói với anh."
Nói xong, tôi lại liếc mắt nhìn qua phía Tiểu Viên.
Tiểu Viên thường ngày
nhìn có vẻ tùy tiện, nhưng thực ra lại là người rất tinh ý, vừa thấy ánh mắt đó
của tôi là lập tức hiểu ý ngay, bèn phủi mông đứng dậy nói: "Hai người cứ
nói chuyện đi, tớ còn phải quay về ôn bài nữa. Hộp cơm này mai tớ sẽ quay lại
lấy."
Tôi trịnh trọng cảm ơn
một tiếng, rồi đứng dậy tiễn cô bạn ra ngoài cửa, Vương Du Lâm vẫn cau mày,
hình như trong lòng đang có tâm sự.
Đợi Tiểu Viên đi rồi,
Vương Du Lâm mới ngồi xuống với vẻ cảnh giác, rồi cất tiếng hỏi tôi: "Em
muốn hỏi chuyện gì thế?"
Thấy bộ dạng này của cậu
ta, tôi không khỏi có chút chột dạ, liền quyết định không nhắc đến chuyện đó
vội, mà liếc mắt nhìn thứ cậu ta đang cầm trong tay, cười hỏi: "Trong tay
anh đang cầm thứ gì thế? Định đưa cho Minh… Kim Minh Viễn hay sao?"
Cậu ta vội vàng giấu thứ
trong tay đi theo phản xạ, trên mặt thoáng qua một nét gì đó không được ấp úng
trả lời: "Nó… nhờ anh… điều tra mấy việc… Không liên quan gì tới em."
Tôi vốn cũng chỉ hỏi bừa
một câu, bây giờ thấy vẻ mặt cậu ta như vậy, trong lòng cũng chợt nảy sinh hứng
thú với tập tài liệu cậu ta đang cầm trong tay. Minh Viễn đã nhờ cậu ta điều
tra cái gì nhỉ? Hơn nữa còn thần bí như thế, đến tôi cũng không thể biết hay
sao? Tôi đột nhiên nhớ đến tấm bảng đen trong phòng học số 322, trái tim liền
trầm hẳn xuống.
Suy nghĩ một chút, tôi
quyết định cứ nói rõ mọi chuyện ra thì hơn, liền thấp giọng hỏi cậu ta:
"Là về vụ án đó sao?"
"Vụ án gì chứ? Anh
không hiểu em đang nói gì." Vương Du Lâm giả bộ không hiểu, nhưng anh
chàng này hiển nhiên là không có thói quen nói dối, vừa mở miệng mặt mũi đã đỏ
bừng, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi. Nếu tôi mà không nhìn ra, thì rõ là một
con ngốc chính hiệu.
"Em sớm đã biết
rồi." Tôi bước từng bước trở lại giường, rồi ngồi xuống rót cho mình một
cốc trà nóng, nhấp từng ngụm nhỏ, sau đó mới chậm rãi nói: "Anh cho rằng
em rất ngốc, chẳng biết cái gì sao? Tuy về học tập em không bằng được bọn anh,
nhưng ở trong phòng 322 lâu như vậy, trong đó có cái gì còn giấu được em sao.
Hơn nữa, vừa nãy bọn anh nói gì em đều nghe được hết rồi."
Vương Du Lâm mặt mũi đỏ
bừng không nói năng gì nữa, đồng thời còn cúi đầu, bàn tay nắm lại rất chặt,
không biết là đang nghĩ gì.
Tôi lại hỏi: "Bọn
anh vẫn luôn điều tra vụ án đó sao?"
Vương Du Lâm khẽ
"ừ" một tiếng, nhưng lại chẳng chịu nói thêm câu nào, hiển nhiên là
không muốn tiếp tục thảo luận chuyện này với tôi. Tôi nghĩ giữa ba người họ
chắc sớm đã có một hiệp ước gì đó, rằng tất cả phải cùng giữ bí mật, không ai
được tiết lộ chuyện này ra ngoài.
"Có thể kể em nghe
được không?" Tôi thử hỏi dò, thực ra trong lòng cũng chẳng nắm chắc là
bao. Cậu Vương Du Lâm này nhìn bề ngoài thì có vẻ hiền lành dễ nói chuyện,
nhưng thực ra là người rất có chủ kiến, lại cực kỳ giữ nguyên tắc, nếu không
thì đã chẳng chạy tới đây khuyên Minh Viễn nhà tôi tới đội trinh sát thực tập.
Quả nhiên, Vương Du Lâm
chẳng nghĩ ngợi gì đã từ chối tôi ngay: "Không được, anh đã hứa với Minh
Tử và Cổ Hằng rồi, chuyện này sẽ không có người thứ năm nào được biết."
Người thứ năm? Tôi
thoáng cảm thấy có gì đó không đúng, Minh Viễn, Cổ Hằng, thêm Vương Du Lâm,
tổng cộng mới chỉ có ba người, cho dù tính cả tôi nữa thì cũng mới là người thứ
tư mà thôi, tại sao lại… Tôi đột nhiên nhớ tới bức sơ đồ trên tấm bảng đen ở
phòng học số 322, tuy lần đó vì vội vàng nên tôi chỉ kịp nhìn thoáng qua, mà
sức chú ý cũng phần lớn dồn vào ảnh của tôi và Cổ Diễm Hồng, nhưng tôi vẫn còn
nhớ rõ góc dưới phía bên trái của tấm bảng đen có một gương mặt trẻ tuổi, hình
như là một cô gái…
Chắc cô ấy cũng đã xảy
ra chuyện rồi… Thảo nào Vương Du Lâm lại nói như vậy.
Có điều… tuy thằng nhóc
Minh Viễn đó tôi không đối phó được, nhưng với một cu cậu vừa thật thà vừa
chính trực như Vương Du Lâm thì lại quá dễ dàng. Tôi liền dùng giọng bất mãn
nói với cậu ta: "Được thôi anh không nói cho em, em sẽ tự đi điều tra. Dù
sao hôm đó thứ gì cần thấy em cũng đã thấy hết rồi, đợi về nhà em sẽ tìm cha
em, còn sợ không tìm ra được manh mối gì hay sao chứ?!"
Sắc mặt Vương Du Lâm
biến đổi hẳn, kích động đứng bật dậy, lớn tiếng nói: "Không được, em không
được đi! Nếu tin tức này mà tiết lộ ra ngoài, em nhất định sẽ gặp nguy hiểm. Em
căn bản không biết vụ án này lớn đến chừng nào đâu."
"Em đi điều tra một
chút không phải là biết rồi sao." Tôi nở một nụ cười khiêu khích với cậu
ta: "Cha em làm ở sở Công an, mấy chú mấy dì ở phòng Hồ sơ em đều quen
biết cả, chỉ cần em nói với họ một tiếng, có hồ sơ gì mà không tìm được. Đến
lúc đó, nói không chừng em còn phá án được trước bọn anh ấy chứ." Nói
xong, tôi lại làm ra vẻ mơ mộng, lẩm bẩm nói: "Nếu em mà phá được vụ án
này, để xem cha em còn cười em nữa không…"
"Lưu Hiểu
Hiểu!" Vương Du Lâm lo lắng đến sắp phát điên lên, thiếu chút nữa thì đã
lao ra ngoài: "Anh đi tìm Minh Tử."
ừng!" Tôi vội vàng
bước tới kéo cậu ta lại: "Nếu anh dám kể với anh ấy, em sẽ nói chuyện này
là do anh kể với em."
"Em…" Vương Du
Lâm tức tối đến nỗi mặt mày trắng bệch, giận dữ trừng mắt nhìn tôi, lớn tiếng
nói: "Lưu Hiểu Hiểu, sao em lại có thể như vậy được chứ?"
Tôi cứ lặng yên nhìn cậu
ta tức giận, đợi đến lúc cơn giận của cậu ta đã bớt đi một chút, mới nhỏ giọng
nói: "Anh đừng giận mà, thực ra em cũng chỉ muốn giúp đỡ bọn anh thôi.
Haizz… Kim Minh Viễn không phải luôn một lòng một dạ muốn phá vụ án này sao,
anh lại cho rằng hai người bọn anh là đối thủ cạnh tranh ngang tài ngang sức.
Theo em thấy, chỉ bằng bọn anh dùng vụ án này để đánh cược, xem ai có thể phá
án trước. Đến lúc đó ai giỏi hơn ai kém hơn, chẳng phải chỉ cần nhìn một cái là
ra ngay sao?" Nói xong tôi lại bổ sung thêm một câu: "Tài liệu trong
tay anh ấy chắc anh đều có cả rồi đúng không?"
Vương Du Lâm liếc mắt
nhìn tôi, chẳng rõ trong lòng cậu ta rốt cuộc đnag suy nghĩ những gì.
Tôi cũng biết thuyết
phục cậu ta không phải là chuyện dễ dàng gì, trong lòng lại càng thêm thấp thỏm
bất an.
Mãi một lúc lâu sau cậu
ta mới cắn chặt răng, gượng cười hỏi tôi: "Vậy chuyện này thì có liên quan
gì tới em nào?"
Sao lại không liên quan
gì chứ, liên quan lớn là đằng khác. Nếu Vương Du Lâm phá được vụ án, với tính
cách của cậu ta, chắc chắn sẽ nghĩ cách tìm được chứng cứ để đưa kẻ ác vào tù,
tuyệt đối không để Minh Viễn trực tiếp ra tay. Như thế chuyện này không phải là
được giải quyết rồi sao.
Nhưng mấy lời này tôi
không thể nói với cậu ta, trong thời gian ngắn cũng chẳng tìm ra được lý do nào
hợp lý, thế là bèn khoát tay, dùng giọng trẻ con nói: "Dù sao em cũng chỉ
nói vậy thôi, hai người bọn anh đánh cược với nhau, em tới giúp anh là được.
Anh đừng có coi thường em, có những thứ cho dù anh tới đại đội trinh sát cũng
chưa chắc đã kiếm được."
Đôi mắt Vương Du Lâm hơi
lóe sáng, sắc mặt cũng biến đổi không ngừng, nhưng mãi một lúc lâu sau cậu ta
vẫn cố chấp lắc đầu nói:"Không được, anhthể kéo em vào chuyện này."
"Anh sợ em cũng bị
hại hay sao?"
Sắc mặt Vương Du Lâm lập
tức trắng bệch như người chết, hai hàm răng va vào nhau lách cách không ngừng,
bàn tay nắm lại thật chặt, những đường gân xanh đều hằn rõ cả lên.
Tôi chậm rãi ngồi xuống
giường, co chân lên vòng tay ôm lấy đầu gối: "Cho dù không có ai hại em,
em cũng chẳng sống được bao lâu nữa rồi." Tôi cắn mạnh vào môi, cố gắng
nặn ra một nu cười chua chát: "Anh đừng nói với anh ấy!"
Vương Du Lâm xoay người
lại từng chút một giống như một con rối gỗ đôi mắt ngẩn ngơ nhìn tôi, trong ánh
mắt toàn là vẻ bất ngờ, có mấy lần đã định mở miệng, nhưng rốt cuộc vẫn không
nói gì.
"Em chỉ nghĩ… cho
dù em có chết, cũng phải chứng minh rằng bản thân là người hữu dụng." Tôi
nhìn cậu ta, nước mắt tuôn rơi từng giọt: "Nhưng em không muốn để anh ấy
biết…"