Trở Về Năm 1981

Chương 45



Tám giờ sáng hôm sau, mấy cô nàng trong ký túc đều đã đi học, Minh Viễn đột nhiên gọi điện thoại tới, hỏi tôi đã dậy chưa. Tôi để ý thấy giọng nói của nó hơi khàn khàn, tâm trạng cũng có vẻ rất tệ. Đây là chuyện mà tôi chưa từng gặp bao giờ. Trong ấn tượng của tôi, Minh Viễn xưa nay luôn giấu kín tâm trạng của bản thân, khi vui cũng chỉ khẽ mỉm cười, còn khi buồn… Từ năm mười tuổi, tôi đã rất ít khi nhìn thấy nó buồn.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao nó lại đột nhiên trở nên ủ rũ như vậy?

Tôi nhất thời không kìm được cất tiếng hỏi. Bên kia im lặng chừng mấy giây, rồi Minh Viễn mới trả lời: "Để anh tới chỗ em, chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện." Sau đó nó gác máy. Tôi vội vàng gọi lại, nhưng đã không còn kịp nữa.

Minh Viễn tốt xấu gì cũng là một người nổi tiếng trong trường, nhỡ bị các bác quản lý ký túc quát cho một trận, kiểu gì cũng lập tức lan truyền ra khắp toàn trường, đến lúc đó thì làm gì còn chút mặt mũi nào chứ.

Tôi thấp thỏm bất an nằm trên giường một lúc, cảm thấy mình không thể khoanh tay đứng nhìn chuyện này xảy ra, thế là vội vàng mặc quần áo, chuẩn bị ra ngoài. Nhưng đúng lúc này, tôi lại nghe thấy tiếng gõ cửa kèm theo giọng của Minh Viễn vang lên bên ngoài: "Hiểu Hiểu, em có đó không?"

Đúng là lạ thật, vừa rồi đâu có nghe thấy tiếng quát của mấy bác gái đâu. Chẳng lẽ nó trèo tường vào?

Tôi vội vàng chạy ra mở cửa, lập tức nhìn thấy Minh Viễn đang đứng ngay bên ngoài, nhưng cũng chỉ có sắc mặt nó là hơi tiều tụy một chút, không hề thấy dấu vết gì do các bác gái để lại. "Anh làm thế nào mà vào được đây vậy?" Tôi tò mò hỏi.

Nó đáp: "Đi qua cửa chứ sao." Khi nói xong thì người đã ở trong phòng, còn đưa túi đồ ăn sáng cho tôi. Bên trong là một bát cháo trắng nóng hổi và mấy chiếc bánh bao vừa mới ra lò. Vừa đúng lúc bụng tôi đang đói, nên cũng không khách sáo, liền cầm bánh bao lên cắn một miếng, chóp chép miệng: "Cái bánh bao này… Cái bánh bao này…"

"Là bánh bao nhân thịt lừa." Nó cười nói với tôi: "Anh phải mất công tới tận cửa đông mua về đấy, trước đây cô anh thích nhất món này."

Tôi: "…"

Thấy tôi không nói gì, Minh Viễn lại hỏi: "Sao em lại ra viện thế? Anh đã hỏi bác sĩ rồi, bác sĩ nói cơ thể em còn chưa khỏe hẳn, tốt nhất là nên ở đó thêm vài ngày nữa."

Tôi lầm bầm giải thích: "Chỉ là em không muốn ở trong phòng bệnh thôi, khó chịu lắm. Dù sao cũng chỉ là uống thuốc, uống ở đâu mà chẳng vậy. À, đúng rồi…" Tôi vội vàng chuyển chủ đề sang chuyện khác: "Sao hôm nay anh không tới cục Cảnh sát? Không phải anh đã tới đó thực tập rồi

Nghe thấy vậy khuôn mặt Minh Viễn lập tức thoáng qua nét buồn bã, nhưng rất nhanh sau đó đã trở lại bình thường, hàng lông mi dài dường như đã giấu hết mọi tâm trạng của nó đi: "Đội trưởng Phan cho anh nghỉ phép vài ngày, để anh ở nhà nghỉ ngơi, hôm nay đổi cho Lâm Tử đến đó."

Đang yên đang lành sao tự dưng lại cho nghỉ phép chứ? Tôi chợt nghĩ đến mấy tình tiết thường gặp trong phim truyền hình, nhân vật chính được nghỉ đều do làm hỏng chuyện gì đó, còn nghỉ phép chẳng qua chỉ là một cách trừng phạt biến tướng mà thôi. Chẳng lẽ mới hôm đầu tiên đi thực tập mà Minh Viễn đã làm sai chuyện gì rồi sao? Sao có thể như thế được nhỉ, với sự cẩn thận và tỉ mỉ của Minh Viễn…

Chắc thằng bé cũng nhìn ra là tôi đang suy nghĩ linh tinh, liền khẽ ho hai tiếng, vẻ mặt buồn bực giải thích: "Anh không phạm sai lầm gì hết, chỉ là hôm qua vừa khéo gặp lúc có nhiệm vụ, Đội trưởng Phan liền dẫn anh theo, kết quả là…" Nó dừng lại một lúc lâu, rồi mới chậm rãi nói tiếp: "Kết quả là có người chết…"

Người… chết…

Tôi bị lời của nó làm cho giật nảy mình, hồi lâu không nói năng được gì. Cái ông Đội trưởng Phan gì đó kia cũng thật buồn cười, sao có thể dẫn học viên thực tập đến nơi nguy hiểm như thế chứ? May mà lần này Minh Viễn không bị thương, nhưng nhìn bộ dạng của nó bây giờ chắc là cũng khá sợ hãi, nói không chừng còn bị ảnh hưởng tâm lý, sau này làm sao làm cảnh sát được nữa chứ.

"Anh không sợ gì cả." Minh Viễn nhìn tôi, vẻ mặt rất phức tạp, hình như đang băn khoăn vấn đề gì đó không thể tìm ra đáp án: "Anh chỉ có chút ngỡ ngàng, không biết nên làm thế nào mới phải. Cảnh sát… không phải là người đại biểu cho chính nghĩa hay sao?"

Tôi không hiểu tại sao nó lại đột nhiên hỏi một câu như vậy, nhưng nhìn nó đúng là không có vẻ gì là sợ hãi hết, chỉ là hình như đã phải chịu một sự đả kích rất lớn mà thôi. Tôi cảm thấy hết sức khó hiểu, với sự kiên cường của Minh Viễn, rốt cuộc chuyện gì đã khiến nó trở nên ủ dột như vậy?

"Hôm qua…" Nó không hề có ýmà kể lại tỉ mỉ với tôi đầu đuôi mọi việc. Buổi trưa hôm qua có người đã gọi điện đến báo cảnh sát về việc ở trung tâm thành phố xảy ra một vụ khống chế con tin, khi cảnh sát đến nơi, cục diện gần như đã nằm ngoài tầm kiểm soát. Nguyên nhân của sự việc là chủ thầu xây dựng không chịu trả tiền lương, công nhân sau mấy phen đòi tiền không được, cuối cùng lôi chủ thầu lên tận tầng thượng của tòa cao ốc…

Khi nghe tới đây tôi đã đại khái đoán được phần sau sự việc sẽ diễn biến theo chiều hướng nào, chắc hẳn cuối cùng người bị giết chết không phải là gã chủ thầu xấu xa, mà là một người công nhân xui xẻo nào đó. Chẳng trách tâm trạng Minh Viễn lúc này lại tệ như vậy, nếu đổi lại là tôi, chỉ e thế giới quan sẽ lập tức sụp đổ hoàn toàn.

Đột nhiên tôi lại nhớ đến lời đánh giá của Vương Du Lâm về Minh Viễn lần trước, trong lòng có một nỗi sợ hãi khó tả. Có lẽ tâm lý của Minh Viễn đã bắt đầu biến đổi từ lúc này, khi mà người đại biểu cho chính nghĩa trở nên méo mó, nó cũng sinh ra sự hoài nghi đối với những quy tắc đạo đức trên thế giới này, nên mới cảm thấy rằng mình đại biểu cho chính nghĩa, và gây ra những chuyện về sau.

Trái tim tôi quặn thắt, đau khổ hơn là tôi không biết phải nói thế nào với nó. Nếu ngay đến bản thân mình tôi còn không tự thuyết phục được, thì nói gì đến chuyện thuyết phục nó đây. Có lẽ vẻ mặt của tôi đang quá nghiêm túc, Minh Viễn lo lắng đưa tay lên sờ trán tôi, dịu giọng hỏi: "Hiểu Hiểu, em sao rồi?"

Trong đầu tôi lúc này toàn là vụ án mà lão Chương đã kể, hơn một năm sau, Minh Viễn sẽ phạm phải một tội ác đáng sợ, vì thế mà mất luôn tính mạng của bản thân. Tôi rất sợ hãi, mấy ngày gần đây tôi luôn cố gắng ép bản thân đừng nghĩ đến chuyện này, bởi mỗi lần nghĩ đến tôi rất đau khổ, tựa như có một đôi tay không ngừng cào xé trái tim tôi, khiến tôi đau đớn đến mức không thể thở được.

"Hiểu Hiểu, sao em lại khóc?" Minh Viễn lo lắng đứng bật dậy, đi tới vuốt ve bờ má tôi, trong mắt tràn đầy vẻ bất an và áy náy: "Có phải chuyện anh vừa kể đã làm em sợ không?"

Tôi đưa tay lên lau mặt, bàn tay lập tức ướt nhòe, thì ra tôi đã rơi nước mắt từ lúc nào chẳng hay

"Em không sao." Tôi vừa lau nước mắt vừa cố nặn một nụ cười gượng gạo: "Em chỉ… chỉ tự nhiên muốn ăn bánh vòng, loại vị dứa ấy."

Ánh mắt sâu xa của Minh Viễn nhìn tôi chăm chú: "Được, chúng ta đi ăn bánh vòng vị dứa."

Đến lúc ra ngoài cổng trường, tâm trạng của tôi mới dần khôi phục trở lại, sau đó bắt đầu cảm thấy xấu hổ. Tuy vừa rồi chỉ là kiếm cớ, nhưng nói ra khỏi miệng đúng là rất mất mặt. May mà Minh Viễn không có thói quen buôn chuyện với người khác, nếu không chuyện này mà truyền ra ngoài, chắc nửa tháng tới tôi không dám ra khỏi cửa nữa.

Tôi ấp a ấp úng không chịu đi tiếp, do dự nói: "Hay là, chúng ta đừng đi nữa. Dù sao cũng chỉ là bánh vòng thôi mà, ở đâu mà chẳng bán, đâu cần thiết phải tới tận khu thành đông." Vừa nghe nói tôi muốn ăn bánh vòng vị dứa, Minh Viễn bèn nhất quyết đòi kéo tôi tới cửa tiệm bên ngoài con ngõ dẫn vào ngôi nhà cũ kia, nói bánh vòng vị dứa ở đó là đúng kiểu nhất.

Tôi đương nhiên là biết nơi đó, trước đây mỗi buổi cuối tuần tôi đều đứng bên ngoài cửa tiệm chờ những chiếc bánh vòng nóng hổi mà bác chủ tiệm vừa mới nướng xong nữa kìa. Thế nhưng bây giờ tôi lại chẳng muốn tới nơi đó chút nào, tôi rất lo khi trở lại những chỗ thân thương với biết bao nhiêu kỉ niệm đó, bản thân sẽ có những biểu hiện khác thường, huống chi, bên cạnh tôi còn có Minh Viễn.

"Em sẽ thích thôi." Nó nói, trên khuôn mặt tràn ngập một nét nhớ nhung: "Anh cũng nhiều năm chưa đến nơi đó ăn bánh vòng rồi, đó là một trong những món điểm tâm mà cô anh thích ăn nhất đấy." Nó nhìn sang tôi, trong mắt thấp thoáng những tia sáng mịt mờ, ánh mắt nhìn chăm chăm vào khuôn mặt tôi không chớp: "Em… rất giống cô của anh."

Trái tim tôi giật thót một cái, sau đó không thể kiềm chế được mà đập lên thình thịch. Gần đây nó thường xuyên liên hệ chúng tôi với nhau, các động tác nhỏ của tôi, sau đó còn có cái gì nữa đây? Tôi không biết, lại càng không dám nghĩ. Trong vô thức, tôi chuẩn bị vân vê đầu ngón tay, nhưng đột nhiên chú ý thấy ánh mắt hơi mang theo nét cười của nó, thế là ngón tay liền run lên, tôi vội vàng giấu hai tay ra sau lưng.

Cứ tiếp tục thế này, không cần nó vạch trần, tự tôi cũng sẽ không chịu được.

"Anh nói đến cô anh, em căng thẳng cái gì chứ?" Khuôn mặt nó dần ghé sát tới, càng lúc càng gần, mắt càng lúc càng sáng hơn, cứ như là nhìn thấy một con mồi thú vị: "Lưu Hiểu Hiểu, em… rốt cuộc… là…"

"Xe đến rồi!" Trước khi nó kịp hỏi xong câu đó, tôi đột nhiên nhảy tránh ra, chỉ tay về phía chiếc xe bus đang chầm chậm chạy tới, lớn tiếng nói: "Chúng ta mau lên xe thôi!"

Minh Viễn bật cười, trong mắt lóe lên một tia sáng tinh ranh như cáo: "Sao em biết chúng ta phải đi chiếc xe này? Chẳng lẽ… em từng tới chỗ đó rồi sao?"

Tôi cảm thấy nếu cứ tiếp tục thế này mình sẽ bị nó làm cho sụp đổ. Tôi không đủ thông minh, cũng không đủ lý trí, không cách nào khiến mình hoàn toàn không để lộ ra sơ hở. Hồi năm 1981, dù tôi có xuất hiện vấn đề gì thì cũng không có ai phát giác, nhưng bây giờ bên cạnh tôi có một con cáo con tinh ranh bám theo, nó không ngừng nhìn chằm chằm vào tôi, quan sát tôi, khiến tôi càng lúc càng căng thẳng, cũng càng lúc càng hoảng loạn.

Nếu không phải trước lúc đi lão Chương đã dặn đi dặn lại, tôi thật hy vọng có thể nói rõ mọi chuyện với Minh Viễn, như vậy hai chúng tôi đều sẽ được giải thoát. Nó tự đi trải nghiệm kiếp nạn của nó, còn tôi quay về năm 2010, hưởng thụ cuộc sống thong dong nhàn nhã vốn thuộc về tôi.

Lần này tôi không để ý đến nó, mà nghiêm mặt lại đi ngược trở về. Sắc mặt nó hơi biến đổi, vội vàng đuổi theo tôi, rồi đưa tay kéo tôi lại, nôn nóng nói: "Em muốn đi đâu? Em lại muốn…" Nói được một nửa nó chợt dừng lại, trong giọng nói rõ ràng toát ra vẻ thiết tha và sợ hãi khó mà miêu tả bằng lời.

"Em về ký túc." Tôi thở ra một hơi nặng nề, rồi ngoảnh đầu lại nhìn Minh Viễn, nghiêm túc nói: "Kim Minh Viễn, em không thích anh như vậy. Ý em là, xin anh đừng so sánh em với cô anh. Anh làm như vậy, sẽ khiến em cảm thấy anh tốt với em chỉ bởi vì em giống cô anh."

Nó im lặng không nói gì, chăm chú nhìn tôi, ánh mắt sâu xa vô hạn. Đây rõ ràng là đã mặc nhận rồi.

Tôi lại càng không biết nên phản ứng thế nào, chỉ hậm hực giậm chân một cái, xoay người nhanh chóng rời đi.

Trở về ký túc, mọi người đều đã học xong hai tiết và quay trở lại. Thấy tôi vào phòng, mấy cô nàng lập tức xao động cả lên, chạy ào tới tranh nhau cười nói: "Hiểu Hiểu, cậu thành người nổi tiếng rồi đấy." "Hiểu Hiểu, cậu đừng sợ Thiên Nga Trắng, yên tâm, có bọn tớ chống lưng cho cậu mà." "…"

Có trời mới biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.

Mọi người nhao nhao kể lại sự tình, tới lúc này tôi mới biết mọi chuyện đều là do Minh Viễn mà ra.

Cô nàng Thiên Nga Trắng vốn bỏ công theo đuổi Minh Viễn mà không được kia nghe nói tôi đã ra viện, không ngờ lại xua quân ồ ạt tới lớp chúng tôi để tìm tôi tuyên chiến. May mà hôm nay tôi không ở đó, nếu không không biết lớp học sẽ hỗn loạn đến mức nào. Cho dù như vậy, mọi người vẫn đều sục sôi máu nóng, không ngừng rung cờ hò hét cổ vũ cho tôi, trong dáng vẻ ấy cứ như là muốn lập tức ném tôi ra ngoài đại chiến với Thiên Nga Trắng một trận.

Nhưng tôi lại chẳng muốn vì thằng nhóc kia mà cái nhau với người ta, bây giờ tôi chỉ muốn tránh đi thật xa, chẳng quan tâm tới chuyện gì hết, cũng chẳng muốn biết chuyện gì hết… Tôi thèm vào để ý đến việc nó thích ai, cũng chẳng quan tâm nó thế nào rồi.

Thế là tôi vội vàng thu dọn đồ đạc bỏ trốn về nhà, cái gì mà Thiên Nga Trắng, cái gì mà Kim Minh Viễn, tránh khỏi tôi càng xa càng tốt.

Kết quả là tôi vừa mới về đến nhà thì điện thoại của Minh Viễn đã gọi tới, cứ như trước đó chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy. Cô Liêu đi nghe điện thoại, rồi nói chuyện tới hơn nửa tiếng đồng hồ, bị thằng nhóc ở đầu điện thoại bên kia pha trò đến nỗi cười vang không ngớt. Tôi cảm thấy mình rất có lỗi với cô, bây giờ cô đã coi Minh Viễn như con rể mà cưng chiều rồi.

Buổi tối nó đến nhà tôi, xách theo một túi hoa quả và đồ điểm tâm, còn cất tiếng chào tôi với vẻ thản nhiên. Cô Liêu cười đến híp cả mắt, cứ một câu Minh Viễn hai câu Minh Viễn, nghe còn thân thiết hơn con ruột. May mà còn có chú Lưu ở cùng một chiến tuyến với tôi, khuôn mặt luôn tỏ ra nghiêm khắc, không hề cười với nó.

Bảy giờ tối, sau khi ăn cơm xong cô Liêu đi thu dọn bát đũa, còn chú Lưu gọi Minh Viễn vào phòng đánh cờ, tôi chẳng có việc gì làm liền nằm trên sofa ở phòng khách, vừa xem ti vi vừa dỏng tai lên muốn nghe xem chú Lưu đang nói gì với nó. Thế nhưng đúng vào lúc này, Vương Du Lâm lại chợt tới nhà tôi.

Đối với việc Vương Du Lâm tới đây cô Liêu tỏ ra rất kinh ngạc, không ngừng nhìn tôi, dường như muốn tìm kiếm tin tức hữu dụng gì đó. Lúc này chú Lưu và Minh Viễn cũng từ trong phòng đọc sách đi ra, nhìn thấy Vương Du Lâm, sắc mặt Minh Viễn lập tức trở nên khó coi hơn.

Nhưng rất nhanh nó đã trở lại bình thường, nhiệt tình cười nói với Vương Du Lâm: "Sao cậu lại tới đây thế?"

Vương Du Lâm không nói gì, cái thằng nhóc thành thực này, muốn tôi phải nói thế nào đây nhỉ?

Tôi sợ Vương Du Lâm để lộ ra sơ hở, bèn vội vàng nói giúp: "Là em bảo anh ấy tới đây, có mấy bài tập em không hiểu lắm, nhờ anh ấy đến giảng giúp."

"Vậy sao?" Ánh mắt sắc bén của Minh Viễn nhìn lướt qua khuôn mặt chúng tôi, bên khóe miệng là một vẻ như cười mà chẳng phải cười: "Em thấy anh giảng bài cho em không đủ rõ ràng hay sao?"

Tôi không biết phải trả lời thế nào, đành cười khan hai tiếng: "Mọi người cứ từ từ nói chuyện đi, bọn em còn phải ôn bài nữa." Nói xong, tôi cũng mặc kệ bọn họ nghĩ thế nào, vội vàng kéo Vương Du Lâm đi vào phòng tôi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.