Trở Về Năm 1981

Chương 53



Phan Nghiêm đứng trong ngõ hút liền một mạch bốn điếu thuốc, nhưng trên mặt vẫn không tỏ ra khó chịu chút nào. Minh Viễn nhìn một hồi lâu, cuối cùng mới ngoảnh đầu lại, đôi mắt nhìn bọn tôi không chớp, nhỏ giọng nói: “Hai người phải cẩn thận đấy, người này… không đơn giản đâu.”

Không cần nó nói, trong lòng bọn tôi đều hiểu rõ. Nếu Phan Nghiêm mà dễ đối phó thì đã không có bao nhiêu người chết trong tay hắn ta như vậy.

Tuy trước đó tôi đã nói năng hùng hồn hết cỡ, nhưng bây giờ đến lúc mấu chốt trong lòng lại căng thẳng vô cùng, cơ thịt trên người có vẻ như không chịu sự khống chế của bản thân, hai chân mềm nhũn, hai tay cũng run bần bật. Nhìn sang Cổ Hằng, hóa ra cũng chẳng khá hơn tôi là bao, tuy đang nghiến răng cầm cự, nhưng nụ cười cứng đờ trên khuôn mặt đã bán đứng nó rồi.

“Hay để em đi cho.” Minh Viễn đột nhiên thay đổi chủ ý nói với Cổ Hằng: “Dù sao gã Phan Nghiêm này cũng không biết em.

“Không.” Đề nghị của nó vừa mới nói ra khỏi miệng đã bị Cổ Hằng hậm hực từ chối, rồi Cổ Hằng hít vào một hơi thật sâu, nghiến răng nói: “Anh nhất định phải đi gặp gã khốn đó một phen mới được.” Vừa nói xong, nó đã đột ngột xoay người đi mở cửa. Tôi sợ nó lại kích động, liền vội vàng chạy theo phía sau giữ chặt lấy cánh tay nó, rồi nhỏ giọng nói: “Anh phải giữ bình tĩnh đấy!”

Cổ Hằng lặng im không trả lời. Lòng tôi không ngừng trầm xuống, tất cả mọi kế hoạch đã định sẵn lúc này dường như đều không thể thực thi.

Sắc trời đã tối, con ngõ trở nên hư ảo dưới ánh đèn đường mờ mịt. Bóng người bị kéo ra rất dài, chiếu lên bức tường bên cạnh, trở nên quái dị và vặn vẹo đến lạ thường. Lúc này Phan Nghiêm vẫn đứng dựa lưng vào tường, thỉnh thoảng lại phun ra một hơi thuốc, dường như căn bản không chú ý tới sự xuất hiện của chúng tôi.

Hai người bọn tôi cứ như vậy chậm rãi đi tới chỗ cách hắn chừng mười bước chân, rồi lẳng lặng nhìn hắn, không nói năng gì. Mãi mười mấy giây trôi qua, Phan Nghiêm mới chậm rãi ngẩng đầu lên, một khuôn mặt với những đường nét sắc sảo xuất hiện trước mặt chúng tôi. Cách nhau đủ gần rồi, chúng tôi có thể nhìn thấy ánh mắt mơ màng mà trống rỗng, vẻ mặt có chút thẫn thờ của hắn, dường như đầu óc hắn còn chưa tỉnh táo trở lại. Hắn cứ thế nhìn chúng tôi một hồi lâu, sau đó, hàng lông mày hơi cau lại, hỏi: “Cậu... là cháu của Tiểu Mẫn đúng không?”

Tiểu Mẫn là tên gọi ở nhà của Cổ Diễm Hồng, chẳng có nhiều người biết, hôm qua khi gọi điện thoại cho ba người bọn họ tôi đã dùng tới cách xưng hô này. Nhưng, chúng tôi ngàn vạn lần không ngờ được, rằng hắn ta lại nhận ra Cổ Hằng. Bốn người bọn tôi chọn đi chọn lại, chỉ sợ bị đối phương nhận ra, còn mất công loại cả Minh Viễn và Vương Du Lâm để tôi với Cổ Hằng đi ra gặp mặt, nào ngờ người tính không bằng trời tính, cuối cùng hắn ta vẫn nhận ra Cổ Hằng.

Thế này chúng tôi chẳng phải đã bại lộ rồi sao? Đến lúc trở về, hắn ta chỉ cần điều tra một chút, nhất định sẽ phát hiện ra Minh Viễn và Vương Du Lâm, tất nhiên tôi cũng chẳng thoát được. Hóa ra lần này bọn tôi đều tự chui đầu vào rọ rồi. Trong đầu tôi còn đang suy nghĩ mông lung xem nên xử lý chuyện này thế nào, Cổ Hằng ở bên cạnh đã kích động lao về phía trước. “Mày là đồ khốn, hại chết cô tao, tao phải giết mày!” Vừa nói, nó vừa vung nắm đấm vừa to vừa đen của mình đánh thẳng về phía Phan Nghiêm.

“Bộp...” một tiếng vang lên, Phan Nghiêm bị đấm trúng ngay một cú, phải lùi liên tiếp mấy bước về phía sau, cuối cùng vẫn không đứng vững được, ngã phịch xuông đất, bộ dạng vô cùng thảm hại. Nhưng Cổ Hằng không dễ dàng buông tha cho hắn, lại tiếp tục lao về phía trước, tay đấm chân đá bùm bụp lên người Phan Nghiêm. Phan Nghiêm không né tránh, cứ cố gắng chịu đựng, thậm chí còn chẳng rên rỉ tiếng nào.

Phan Nghiêm bị Cổ Hằng đánh cho mặt mày bầm tím, khóe miệng cũng rách toạc, còn nôn ra một ngụm máu. Nếu cứ tiếp tục thế này, chỉ e sẽ xảy ra án mạng.

Tôi vội vàng chạy về phía trước, hậm hực kéo cánh tay Cổ Hằng lại, lớn tiếng nói: “Cổ Hằng, tỉnh táo một chút đi, chuyện này có chút không bình thường.”

Lúc này Cổ Hcòn đang kích động, đâu có nghe lọt tai lời của tôi, thấy bị ngăn cản còn ra sức đẩy mạnh tôi một cái. Thân thể èo uột này của tôi đâu chịu nổi cú đẩy của nó, chỉ cảm thấy có một luồng lực rất mạnh tràn về phía mình như nước thủy triều. Rồi đôi chân tôi loạng choạng một cái, thiếu chút nữa đã ngã phịch xuống đất.

Một tiếng “a” còn chưa kịp kêu xong, tôi đã được một cánh tay nhẹ nhàng đỡ lấy. Là Minh Viễn đã kịp thời chạy ra.

“Em đừng có đến gần, cứ đứng bên cạnh xem là được rồi, biết chưa?” Nó dịu dàng đỡ tôi qua một bên, cẩn thận dặn dò, sau đó liền chạy nhanh tới, ôm chặt lấy Cổ Hằng. Cổ Hằng làm sao chịu dừng tay như thế, vừa lớn tiếng mắng chửi vừa khoa tay múa chân muốn chạy về phía trước, nhưng lại bị Minh Viễn kéo thẳng đến cạnh tường, lớn tiếng gào lên: “Cổ Hằng, anh bình tĩnh lại một chút đi!”

“Anh...” Cổ Hằng tức giận vô cùng, vừa khóc vừa lớn tiếng mắng chửi: “Cái thằng khốn đó, cái thằng khốn đó đã hại chết cô anh. Anh phải giết nó! Anh phải giết nó!”

“Không phải chỉ có một mình anh mất đi người thân đâu!” Minh Viễn lớn tiếng nói: “Em cũng muốn bắt được hung thủ lắm chứ, nhưng chuyện này có chút khác thường.” Nó lấy ra một cái ví da, mở ra vứt cho Cổ Hằng, nói tiếp: “Anh nhìn kỹ đi!”

Trong chiếc ví da cũng chẳng có gì, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là một tấm ảnh nhỏ, trên ảnh là một cặp nam nữ ôm nhau thân mật, cười ngô nghê, chính là Phan Nghiêm và Cổ Diễm Hồng. Hai người họ quả nhiên là một cặp tình nhân. Đã bốn năm trôi qua, bây giờ Phan Nghiêm cũng đã hai mươi chín tuổi, chưa kết hôn, hơn nữa vẫn giữ tấm ảnh chụp chung của họ bên người. Điều này chứng tỏ điều gì chứ?

Cổ Hằng vẫn còn chưa tỉnh táo trở lại, cầm lấy chiếc ví mà há hốc miệng, ngẩn người ra. Phan Nghiêm chợt lao tới giật ngay lấy chiếc ví, động tác nhanh như chớp, còn rất mạnh mẽ, quả thực hoàn toàn khác với bộ dạng chỉ chịu đòn không đánh trả vừa rồi. Không chỉ mình tôi, đến Cổ Hằng cũng ngây ra. Vừa rồi nếu Phan Nghiêm thật sự phản kháng, Cổ Hằng chắc chắn không phải là đối thủ.

Lúc này Vương Du Lâm cũng vội vàng chạy tới, thấy bộ dạng của chúng tôi hiện giờ, trên mặt lập tức lộ rõ vẻ nghi hoặc.

“Về cái chết của cô Cổ, rốt cuộc anh biết được những gì?” Một lúc lâu sau, rốt cuộc vẫn là Minh Viễn lên tiếng hỏi.

Phan Nghiêm cúi gằm mặt, nắm chặt chiếc ví trong tay, không trả lời, cũng không nhìn chúng tôi, bộ dạng như thể thà chết cũng không nói. Tôi chợt cảm thấy có chút kỳ lạ, ngay đến mấy người C Hằng cũng phát hiện ra cái chết của Cổ Diễm Hồng có vấn đề, Phan Nghiêm thân là cảnh sát, có lý gì lại không phát hiện ra. Nếu tình cảm của Phan Nghiêm với Cổ Diễm Hồng thật sự sâu sắc như thế, không thể nào hờ hững trước cái chết oan của cô nàng, bao năm nay tại sao anh ta không đi điều tra?

Hoặc là, anh ta vốn đã điều tra rồi, nhưng không chịu nói với chúng tôi?

Tôi ngẩng đầu quan sát tình hình, Cổ Hằng vẫn hằn học trừng mắt nhìn Phan Nghiêm, còn Minh Viễn và Vương Du Lâm thì đều cúi đầu xuống, sắc mặt nặng nề như những tảng băng. Hai người họ thế này là... Tôi đột nhiên giật mình hiểu ra. Phan Nghiêm quả nhiên đã đi điều tra rồi, hơn nữa còn sớm tìm được hung thủ, chỉ là, anh ta không thể nói ra.

Anh ta biết rõ ai là kẻ giết chết người yêu của mình, nhưng không những không vạch trần, còn cố gắng giữ chặt lấy bí mật này, bất kể là ai chất vấn cũng không chịu nói ra. Vì vậy, anh ta mới bỏ cả nghề cảnh sát. Minh Viễn và Vương Du Lâm chính là vì nghĩ đến điều này, nên sắc mặt mới trở nên đáng sợ như vậy.

Phan Nhất... Phan Nhất...

Ông ta là truyền kỳ trong giới cảnh sát, cũng là thần tượng của tất cả mọi cảnh sát trong tỉnh. Tôi đã từng nghe Minh Viễn nhắc đến ông ta không chỉ một lần, gương mặt đầy vẻ ngưỡng mộ, trong mắt tràn đầy kính yêu, nói ông ta kinh nghiệm già dặn thế nào, xử lý sự việc sáng suốt tỉnh táo ra sao, lại dìu dắt hậu bối thế nào... Nhưng giờ đây, hình tượng cao lớn ấy đã hoàn toàn sụp đổ.

Chính bởi vì có sự kính ngưỡng lớn lao đến th, nên sự thất vọng mới càng không gì đo đếm được.

Sau nỗi đau tột cùng khi tôi rời đi năm đó, Minh Viễn còn phải chịu đựng một sự phản bội đáng sợ đến nhường này, bảo sao mà nó lại làm ra những hành động tuyệt vọng như vậy. Khi đó, thế giới của nó chỉ e đã hoàn toàn sụp đổ rồi.

Tôi bước tới nắm chặt bàn tay Minh Viễn, lạnh băng.

Tôi xoa nhẹ bàn tay Minh Viễn, rồi lại đưa lên miệng hà hơi, muốn lên tiếng an ủi nó, nhưng cuối cùng chỉ có thể gọi ra được tên của nó mà thôi: “Minh Viễn...”

Cổ Hằng rốt cuộc cũng nhận ra không khí hiện giờ có chút khác thường, không kìm được nhìn qua phía Minh Viễn, rồi lại nhìn Vương Du Lâm. Nó dù sao cũng chưa theo Phan Nhất bao giờ, thêm vào đó vừa rồi tâm trạng quá kích động, nên nhất thời còn chưa làm rõ được rốt cuộc là có chuyện gì.

Trong khi đó, Phan Nghiêm đã cẩn thận cất chiếc ví da vào trong ngực, lê bước một cách khó khăn ra khỏi ngõ. Mới đi được mấy bước, anh ta chợt xoay người lại, nhỏ giọng nói: “Các cậu... Các cậu cẩn thận một chút!” Nói xong, liền chân thấp chân cao rời đi.

“Này, anh đừng có đi...” Cổ Hằng còn định đuổi theo, nhưng đã bị Vương Du Lâm kéo lại, trầm giọng khuyên: “Hằng Tử, để anh ta đi!”

Cứ như vậy, bốn người chúng tôi lặng lẽ trở về phòng.

Minh Viễn và Vương Du Lâm một mực im lặng không nói gì, Cổ Hằng rốt cuộc cũng hiểu ra, sắc mặt biến đổi không ngừng, rồi bàn tay nắm chặt lại đấm mạnh xuống bàn, khiến bộ ấm chén đặt trên đó rung lên loảng xoảng.

“Không ngờ lại là lão ta, không ngờ lại là lão ta!”

“Bây giờ phải làm sao đây?” Tôi hỏi.

“Để không đổ oan cho người tốt, chúng ta cần phải xác nhận trước cái đã!” Lúc này, Vương Du Lâm có lẽ là người bình tĩnh và tỉnh táo nhất trong số chúng tôi, cậu ta trầm giọng dặn dò: “Mọi người tạm thời hãy giả bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, đặc biệt là Minh Tử, ngày mai ta còn phải đi làm, Đội trưởng Phan....” Vừa mới nói xong, cậu ta lại có chút thiếu tự nhiên chữa lại: “Phan Nhất tinh tường lắm, nếu cậu mà lộ ra điều gì khác thường, lão sẽ nhìn ra ngay. Hơn nữa, nói không chừng lão sớm đã biết thân phận của cậu rồi.”

Nếu Phan Nhất sớm đã biết về thân phận của Minh Viễn, lại cố ý gọi nó vào đội trinh sát, ẩn ý bên trong không cần nói cũng đã rõ ràng.

Mãi một lúc sau, Minh Viễn mới cười lạnh một tiếng, trả lời: “Tớ hiểu.” Vừa nói nó vừa nhìn sang tôi, trong mắt không còn nét thất vọng và đau khổ như trước nữa, mà trở nên trong veo như mặt nước hồ thu. Xem ra nó đã suy nghĩ thông suốt rồi. Tôi cảm thấy yên tâm hơn, bàn tay hơi dùng chút sức nắm lấy tay nó, nó cũng nắay lại, rồi gật đầu mỉm cười với tôi.

“Lần trước khi chúng ta điều tra, chỉ nghe nói đội trinh sát có phái người tới giúp đỡ, chứ không hề thấy ai nhắc đến Phan Nhất. Lần này quay về phải cẩn thận xác nhận lại mới được, Phan Nhất rốt cuộc đóng vai trò gì trong cuộc càn quét ma túy khi đó? Chỉ cần lão từng tham gia, chắc chắn còn có người nhớ được.”

Chính bởi vì tổng chỉ huy và ba người tổ truởng đều rất rõ ràng, cho nên bọn tôi căn bản chưa từng nghĩ đến Phan Nhất. Nếu lão ta thật sự tham gia vào vụ án năm đó, hẳn không đến mức phải đi làm một gã lính quèn chứ nhỉ?

Về nhà, tôi lập tức đi hỏi chú Lưu, tất nhiên là hỏi một cách rất mềm mỏng, tôi nói: “Cha ơi, con nghe nói Đội trưởng Phan từng tham gia vào cuộc càn quét tội phạm ma túy năm 94, sao trong hồ sơ lại ghi tổng chi huy là người khác vậy?”

Chú Lưu lúc này đang chăm chú đọc báo, hỏi lại tôi mà chẳng buồn ngẩng đầu lên: “Sao con tự nhiên lại hỏi tới chuyện này thế?”

Tôi nói: “Con chỉ cảm thấy tò mò cho nên mới hỏi thôi mà. Đội trưởng Phan là đại đội trưởng của đại đội trinh sát, chắc không đến mức phải đi làm một tay lính quèn góp vui chứ nhỉ?”

Chú Lưu cười hà hà đáp: “Tất nhiên rồi, lần đó anh ta là quyền tổng chỉ huy. Tổng chỉ huy đáng lẽ phải là Phó giám đốc Mạnh, nhưng hôm đó ông ấy lại bị đau bụng, đến nỗi chẳng thể đi làm. Phan Nhất liền chủ động xin đi thay, và nhiệm vụ lần đó được hoàn thành tốt đẹp. Mà điều hiếm có là Phan Nhất không hề tham công, về sau khi tổng kết còn để tên của Phó giám đốc Mạnh, nên trong hồ sơ tất nhiên không có tên của anh ta rồi.”

Thì ra là vậy!

Chủ động xin đi thay, xem ra là sớm đã có mưu tính từ trước.

Mấy ngày sau, phía bên Vương Du Lâm và Minh Viễn cũng đã điều tra ra vấn đề. Bảy năm trước, vợ của Phan Nhất gặp tai nạn giao thông, trở thành người thực vật, để chữa bệnh cho vợ, cuộc sống của gia đình bọn họ trở nên hết sức túng quẫn. Nhưng bốn năm trước, vợ của Phan Nhất lại đột nhiên được chuyển phòng bệnh, còn từng tới Bắc Kinh điều trị mấy lần. Phan Nhất luôn nói với bên ngoài rằng đó là nhờ sự giúp đỡ của Hội Chữ thập đó, nhưng khi tới Hội Chữ thập đỏ, Minh Viễn không thể tìm thấy tên của ông ta trong hồ sơ.

Vụ án rốt cuộc đã trở nên rõ ràng, bây giờ thứ còn thiếu chính là chứng cứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.