Mười một giờ ba mươi
phút trưa, Tuệ Tuệ lê lết tấm thân tê dại rã rời vào nhà vệ sinh đánh răng rửa
mặt. Vừa mới hắt một ít nước ấm lên mặt, cô chợt nghe Minh Viễn kinh ngạc kêu
váng lên trong phòng ngủ: “Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ, em mau qua đây, xảy ra chuyện lớn rồi.”
Là chuyện lớn gì mà lại
có thể khiến một người xưa nay luôn ung dung trấn tĩnh như Minh Viễn trở nên
kinh ngạc như vậy nhỉ?
Tuệ Tuệ còn chưa kịp lau
mặt đã vội vàng mở cửa chạy ngay ra ngoài. Căn phòng vẫn rất bình thường, cửa
sổ đang đóng chặt, không có sinh vật lạ nào, cũng không thấy có người ngoài
hành tinh định xâm chiếm trái đất, Tuệ Tuệ quả thực nghĩ không ra tại sao Minh
Viễn lại căng thẳng như vậy.
Anh đang ngồi xổm trên
giường nhìn chăm chăm vào tấm ga giường, tỉ mỉ quan sát cái gì đó, mặt mày
nghiêm túc nói với Tuệ Tuệ: “Tuệ Tuệ, em qua đây!”
Tuệ Tuệ cứ cảm thấy
chuyện này có gì đó không đúng lắm, bèn rụt rè đi tới bên cạnh anh, hỏi: “Sao
vậy?”
“Có máu.”
Trên tấm ga giường màu
hồng có một vết máu to bằng đồng xu, màu đỏ sậm, rõ ràng là đã khô từ lâu. Từ
tối qua đến giờ trên giường chỉ có hai người họ chiến đấu với nhau, vết máu tất
nhiên từ trên người họ mà ra.
“Em bị thương rồi.” Minh
Viễn nói giọng chắc nịch, sau đó đột nhiên đưa tay bế thốc cô lên, rồi đặt
xuống chiếc giường bên cạnh: “Để anh kiểm tra thật kỹ xem sao…”
“Ấy…” Tuệ Tuệ không kìm
được lớn tiếng kêu lên: “Nhưng…” Tiếc là lời còn chưa nói xong thì cái miệng cô
đã bị chặn lại rồi.
Cuối cùng kết quả kiểm
tra là trên người Tuệ Tuệ không có vết thương nào cả… À, ngoại trừ việc một số
vị trí có thêm rất nhiều vết hôn.
“Liệu có phải là… bên
dưới không nhỉ…” Anh chàng nào đó vừa ăn no uống say khẽ lẩm bẩm nói linh tinh.
Tuệ Tuệ ngáp dài một
cái, rồi liếc mắt nhìn anh, điềm nhiên hỏi: “Anh rốt cuộc muốn nói gì đây? Là
tối qua anh quá thô lỗ? Hay là… từ trước đến giờ anh vẫn chưa thành công?”
Anh chàng nào đó lập tức
nhảy dựng lên như con mèo bị giẫm phải đuôi: “Sao lại chưa thành công được chứ?
Anh…” Tiếp đó là một tràng diễn thuyết hùng hồn kéo dài tới nửa tiếng đồng hồ,
ngoài ra còn kèm theo sự vận động của thân thể. Có điều anh chàng rõ ràng đã
đánh giá quá cao thể lực của mình, sau mấy tiếng đồng hồ vận động với cường độ
cao vào đêm qua, sáng nay và vừa nãy, cho dù là người đúc bằng sắt cũng không
chịu đựng nổi, huống chi là tấm thân xương thịt của anh. Thế là, chỉ vài phút
sau đó, có ai đó đã bắt đầu lực bất tòng tâm.
Nhưng những lời hào hùng
bất khuất vẫn vang lên không ngớt, cho dù có phải liều mạng thì cũng không thể
chùn bước ở đây được…
Tuệ Tuệ quả thực là
chẳng có cách nào. Có một số chuyện liên quan đến sự tôn nghiêm của đàn ông,
bất kể người đàn ông đó kiên cường đến đâu thì cũng không thể tùy tiện đả kích,
nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Cô thậm chí còn rất phối hợp, phát ra
những âm thanh rất… ừm… rất mê hồn.
Tuệ Tuệ tập trung vào
việc biểu diễn được mấy giây, rồi rất nhanh sự chú ý đã chuyển sang hướng khác.
Đôi mắt cô nhìn chăm
chăm vào vòm ngực rắn chắc của Minh Viễn, cơ bắp anh tràn đầy vẻ tráng kiện,
tạo thành những đường cong tuyệt đẹp, có mấy giọt mồ hôi chảy dọc theo ngực anh
xuống dần tới bụng, ở đó có sáu múi thịt nhỏ hết sức chỉnh tề, đang lúc ẩn lúc
hiện theo từng động tác nhịp nhàng của anh. Rồi xuống tiếp nữa… Xuống tiếp nữa
thì Tuệ Tuệ không dám nhìn… Bởi máu mũi đã sắp xịt ra đến nơi rồi…
Ánh mắt Tuệ Tuệ đành
lướt nhanh qua khu dưới bụng anh, di chuyển tới cặp đùi thon dài…
“Ấy!” Tuệ Tuệ đột nhiên
ngồi bật dậy giống như vừa phát hiện ra một đại lục mới, phần cơ thể giao hòa
vào nhau cũng vì thế mà áp lại siết chặt hơn, cảm giác mê hồn ở nơi ẩm ướt nào
đó khiến cả hai không kìm được cùng rên lên một tiếng…
Đôi tay Minh Viễn vươn
ra, ôm chặt lấy cô gái đang mặt mũi ửng hồng vào lòng, sau đó chậm rãi trượt
dần xuống, đỡ lấy bờ eo thon thả của cô. Làn da ở nơi đó mịn màng và bóng loáng
như lụa, chỉ mới chạm tay vào thôi mà đã khiến tâm hồn anh như bay vút lên tận
chín tầng mây.
“… Lên nào…” Anh thấp
giọng lẩm bẩm, chừng như rất dịu dàng, lại như đang nghiến răng nghiến lợi.
Mưa giông chớp giật…
Mãi vẫn không dừng
Sau khi tỉnh giấc, Tuệ
Tuệ rụt đầu lại uể oải giải thích: “Em muốn nói là, cuối cùng thì em đã tìm
được nguồn gốc của vết máu kia rồi.”
Phía dưới đầu gối của
anh chàng nào đó vì kiên trì vận động quá lâu nên đã bị rách một mảng da lớn,
và lưu lại dấu tích bí hiểm khiến bọn họ phải mất bao công sức điều tra kia.
Minh Viễn giật mình hiểu
ra: “Anh đã nói mà, thảo nào đầu gối Vương Du Lâm lại thường xuyên phải dán
urgo như thế? Ấy mà không đúng…” Anh đột nhiên ngồi bật dậy, cau mày lẩm bẩm:
“Thế đầu gối của Cổ Hằng sao lại bị thương nhỉ?”
Phần 2 Đi toilet lúc nửa
đêm
Bởi vì buổi tối phải vận
động kịch liệt, nên trước lúc ngủ Tuệ Tuệ đã uống nguyên một ca nước đầy, kết
quả là đến đêm, cô liền nằm mơ rằng mình phải đi khắp nơi tìm toilet.
Cứ tìm, tìm mãi, cuối
cùng cô bức bối đến nỗi phải tỉnh giấc.
Cô nửa mơ nửa tỉnh nhịn
suốt một hồi lâu, đến khi mở mắt ra, thời gian mới trôi qua được có năm phút.
Cuối cùng cô đành chấp
nhận số phận, hơi ngọ nguậy người một chút, muốn xuống giường đi toilet.
Nhưng đến khi thật sự
ngọ nguậy rồi, cô mới phát hiện toàn thân mình từ trên xuống dưới đang bị bao
vây toàn diện. Anh chàng nằm bên cạnh hệt như một con trai ngậm chặt lấy cô,
đầu tựa lên đầu cô, một tay vòng qua eo cô, tay còn lại đặt trên ngực cô, hai
chân thì giống như tua bạch tuộc quấn lấy hai chân cô, hết sức kiên cố và vững
chắc.
Tuệ Tuệ mơ mơ màng màng
động đậy một chút, cơ thể Minh Viễn cũng hơi lắc lư theo, rồi “ồ” một tiếng,
cái đầu rúc vào giữa cổ cô.
“Minh Viễn, em phải đi
toilet!” Tuệ Tuệ gắng sức nói.
Minh Viễn khẽ đáp lại
một tiếng, chợt ngẩng đầu lên với đôi mắt vẫn nhắm nghiền, rồi hôn lên môi cô
một cách vô cùng chuẩn xác: “Được!” Giọng nói rất rõ ràng, nhưng chân tay anh
vẫn không hề động đậy.
“Buông tay ra!” Tuệ Tuệ
tức tối giãy giụa mấy cái, dường như cô đã có chút không nhịn nổi nữa rồi.
Minh Viễn khẽ “ừ” một
tiếng, mơ mơ màng màng nắn ngực cô mấy cái, sau đó mới hài lòng buông cô ra.
“Còn cả chân nữa.” Tuệ
Tuệ nghiến răng nghiến lợi kêu lên, nếu anh cứ bám lấy cô thế này, e là cô sẽ
lập tức…
May mà động tác của Tuệ
Tuệ vẫn còn khá nhanh nhẹn, Minh Viễn vừa buông chân ra, cô liền lập tức nhảy
xuống giường, lê lết đôi chân tê dại run rẩy chạy ngay vào toilet.
Gần đây vì vận động có
phần quá tải nên cô buồn ngủ vô cùng, thiếu chút nữa đã ngủ gật trên bồn cầu,
may mà bên ngoài có người nào đó ở trên giường gào ầm lên: “Tuệ Tuệ, em xong
chưa thế?”
Tuệ Tuệ mặc quần áo xong
liền lập tức chạy ra ngoài, khi đi đến bên giường thì không khỏi tức đến méo
miệng.
“Đây là gối của em, chăn
của em, còn một nửa bên giường của em nữa!” Tuệ Tuệ ngồi phịch xuông đầu
giường, rồi ra sức đẩy Minh Viễn về phía bên kia.
Dáng ngủ của Minh Viễn
rất tệ, rõ ràng tối qua khi lên giường anh còn nằm ở đầu bên kia, nhưng chỉ một
lát sau đã lập tức công thành cướp đất, chiếm mất gối, cướp luôn chăn của cô,
rồi còn đẩy cô đến bên mép giường, sau đó thì tay chân khép lại, giống như cái
vỏ trai bao vây cô vào trong.
Bây giờ thì anh đang nằm
ở chỗ của cô, gối đầu lên gối của cô, ô chiếc chăn của cô, sau đó… chỉ để lại
cho cô một mảng giường rộng chưa tới hai tấc.
Nghe thấy giọng nói đầy
giận dữ của cô, Minh Viễn mơ mơ màng màng thò đầu ra từ trong chăn, đôi mắt lèm
nhèm, ánh mắt mông lung, mặt mày mờ mịt nhìn cô: “Tuệ Tuệ, sao em còn chưa
ngủ?”
Tuệ Tuệ đột nhiên cảm
thấy, giữa đêm nổi nóng với anh là một chuyện ngu xuẩn và ngốc nghếch vô cùng.
Cô buồn bực tự đập vào đầu mình mấy cái, cuối cùng đành chấp nhận số phận chạy
qua phía bên kia giường, rồi vén chăn lên nín giận nằm xuống.
Mới nằm được chừng vài
phút, chiếc giường đã lại nhộn nhạo một hồi, rồi sau đó, cô lại nằm trọn trong
cái vỏ trai mà anh tạo ra.
Tuệ Tuệ thở dài, rụt đầu
vào trong với vẻ hết cách, rồi tựa vào ngực anh, nhắm đôi mắt lại…
Phần 3 – Bạn trai của
công chúa Bạch Tuyết
Tuệ Tuệ đã kết hôn với
Minh Viễn được bốn tháng, nhưng cái bụng vẫn chưa có động tĩnh gì. Tuệ Tuệ thì
chẳng sao, nhưng người nào đó đã không ngồi yên nổi nữa.
Từ rất lâu trước đây anh
đã bắt đầu mơ mộng về cuộc sống gia đình rồi, khi chuẩn bị kết hôn, anh còn bảo
thư ký đi chuẩn bị hẳn một khu vui chơi cho trẻ con trong ngôi nhà mới. Bây giờ
mọi việc đều đã đủ cả, nhưng đứa bé thì mãi vẫn chưa chịu đến với anh.
Chẳng lẽ mình vẫn chưa
đủ chuyên cần?
Minh Viễn nghiêm túc
ngẫm nghĩ.
“Em nói xem… Có phải anh
nên đi tìm bác sĩ xem thử không nhỉ?” Tối đến, Minh Viễn ôm cô gái vẫn còn đang
thở dốc trong lòng, giọng nói mang theo một nét ấm ức.
“Hử?” Tuệ Tuệ ngáp dài
một c, rồi ngẩng đầu lên, mơ mơ màng màng hỏi: “Để làm gì, anh không khỏe hay
sao?” Đâu có giống nhỉ, vừa nãy vẫn còn khỏe lắm cơ mà. “Có cần em bảo cha em
bắt mạch cho anh không?”
Minh Viễn lập tức lắc
đầu nguầy nguậy. Chuyện bí mật như thế này, làm sao có thể để cha vợ biết được
chứ. Lỡ như… Lỡ như thật sự là vấn đề của anh… Vừa nghĩ đến đây, mặt mũi anh đã
tái mét rồi…
Ngày hôm sau, anh nhờ
người tìm giúp một bác sĩ Đông Y già, nghe nói… nghe nói là rất có kinh nghiệm
về phương diện này.
Rồi Minh Viễn lập tức
lái xe đi ngay.
Vị bác sĩ này đã hơn tám
mươi tuổi, râu tóc bạc phơ mà mặt mũi vẫn hồng hào, thực đúng như câu “Hạc phát
đồng nhan”, vừa nhìn đã khiến người ta sinh lòng tin tưởng. Minh Viễn lập tức
cảm thấy tràn trề hy vọng.
Bắt mạch xong, vị bác sĩ
già nheo mắt hỏi: “Tình hình là… sinh hoạt vợ chồng vẫn bình thường chứ?”
Tiêu chuẩn của bình
thường là… Minh Viễn hơi do dự một chút: “Chắc có thể coi là bình thường.”
Vị bác sĩ già hờ hững
liếc nhìn anh: “Tần suất là…”
“Dạ… Chừng một, hai
lần.” Minh Viễn có chút ngượng ngùng đáp.
“Mỗi tháng ư?” Đôi hàng
lông mày của vị bác sĩ già hơi cau lại.
“Dạ, mỗi… mỗi ngày…”
Minh Viễn nuốt một ngụm nước bọt, ấp úng đáp.
Khóe miệng vị bác sĩ già
hơi co giật, chịu thua không nói năng được gì… Phụ nữ bây giờ làm sao thế nhỉ,
đến một người đàn ông mạnh mẽ như rồng như hổ cỡ này mà cũng bắt phải đi khám.
Tần suất thế này… thảo nào lại có vẻ thận hư…
“Anh bạn trẻ à, phải chú
ý giữ gìn sức khỏe, đừng làm nhiều quá…” Vị bác sĩ nói một hồi. Minh Viễn trợn
tròn mắt há hốc mồm, thì ra không phải anh không đủ chuyên cần, mà là… làm
nhiều quá…
“Không được chỉ truy cầu
số lượng, còn cần có cả chất lượng nữa…” Vị bác sĩ già tận tình khuyên bảo.
Minh Viễn mặt mày nhăn
nhó xách một túi thuốc Đông y to tướng về, rồi đem ra sắc khiến trong nhà nồng
nặc mùi thuốc. Tuệ Tuệ vừa về đến nhà liền để ý thấy ngay, không kìm được lo
lắng hỏi: “Anh thật sự bị ốm sao? Có nghiêm trọng không? Hay là chúng ta đến
bệnh viện khám lại một chút nhé? Ấy, đây là thuốc ai cho vậy, sao bên trong lại
có cả hoàng liên?”
Minh Viễn lắc đầu thật
mạnh. Điều làm anh khó chịu nhất chắc chắn không phải là bát thuốc Đông y đắng
ghê người, mà là việc tối nay dù rất muốn nhưng không thể không kiềm chế…
Bảy ngày đã trôi qua…
Tuệ Tuệ ngay từ sớm đã
phát hiện ra là có vấn đề.
Tuy mấy ngày trước cô đã
từng từ chối anh vì người không thoải mái, nhưng trước đó cũng đâu có thấy Minh
Viễn giữ quy củ thế này. Xưa nay anh luôn tuân thủ một nguyên tắc, đó là dù
không được ăn thịt thì ít nhất cũng phải được húp canh. Nhưng giờ anh lại ngoan
ngoãn quá chừng, mỗi ngày lên giường đều nằm yên trong phạm vi lãnh thổ của bản
thân, không dám xâm chiếm hay động đậy bừa bãi. Cứ như là… như là anh đột nhiên
mất đi hứng thú với chuyện giường chiếu rồi vậy.
Đây quả thực không phải
là một hiện tượng tốt.
Họ mới kết hôn được bao
lâu chứ? Chẳng lẽ nhanh như vậy mà đã đến giai đoạn chán vợ rồi sao?
Tuệ Tuệ đột nhiên cảm
thấy giận dữ, trong lòng còn thoáng qua một nét hoảng sợ. Khi nào thì đàn ông
bắt đầu mất đi hứng thú với vợ mình nhỉ? Tuổi già sắc lụi, hay là, đã hết tình
cảm?
Cô vẫn còn rất trẻ, cơ
thể đang ở trong trạng thái lý tưởng nhất, làn da mịn màng, bờ eo thon gọn, các
đường cong cũng đều ổn cả. Như vậy, rõ ràng là cô chưa thể đến mức tuổi già sắc
lụi được.
Vậy thì… là tình cảm ư?
Nghĩ đến đây, trái tim
Tuệ Tuệ chợt như bị thứ gì đó đâm mạnh vào một cái, có chút hít thở không
thông. Anh yêu cô, cô vẫn luôn tin chắc vào điều này, nên anh mới có thể kiên
nhẫn chờ đợi cô suốt mười một năm như vậy.
Tuệ Tuệ tuyệt đối không
tin anh lại thay lòng.
Tối đó, Tuệ Tuệ tắm rửa
xong xuôi còn mất công bôi lên người một lớp nhũ tương mùi hoa hồng, có tác
dụng kích dục.
Rồi cô lại mặc một chiếc
váy lụa mỏng nhất, gợi cảm nhất, đi chân trần trên sàn nhà, buông xõa mái tóc
ướt sũng qua vai, khuôn mặt hết sức láng mịn, toát ra một vẻ tinh khôi khó tả…
Đây là lần đầu tiên cô
chủ động dụ dỗ anh, động tác khó tránh khỏi có chút vụng về, thậm chí mắt còn
nhìn chòng chọc vào anh, vừa đáng yêu vừa ngốc nghếch.
Đôi mắt Minh Viễn tối
sầm đi, động tác rề rà, ánh mắt đờ đẫn…
Anh ngoan ngoãn chạy đi
tắm, sau đó ngoan ngoãn nằm xuống giường, thậm chí, anh còn lần đầu tiên phá lệ
xoay người qua phía bên kia, chỉ để lại cho Tuệ Tuệ một bờ lưng lạnh lẽo.
Nước mắt Tuệ Tuệ đã sắp
rơi xuống.
Cô cũng xoay người đi
thầm khó chịu một mình.
Họ đã kết hôn được hơn
bốn tháng, đây là lần đầu tiên anh nằm ngủ mà quay lưng về phía c thậm chí đến
sáng hôm sau, bọn họ vẫn nằm ngủ trong tư thế như hồi tối.
Tuệ Tuệ rất giận.
Cô cũng không nói năng
gì, mà mặt mũi hằm hè im lặng, chẳng buồn ăn sáng đã đi làm luôn.
Minh Viễn hết sức cẩn
thận lấy lòng cô, anh vẫn còn chưa biết mình rốt cuộc đã phạm phải lỗi lầm gì.
Đàn ông dù tinh tế đến mức nào đi nữa thì cũng không thể hoàn toàn thấu hiểu
trái tim phụ nữ.
Lúc anh đưa cô đi làm,
cô một mực im lặng, ngoảnh mặt ra ngoài cửa sổ, trong sự tịch mịch còn thoáng
mang theo một nét buồn thương. Trong lòng Minh Viễn trào lên sự chua xót, hình
như anh đã làm cô giận rồi, nhưng tại sao cô không nói rõ chứ?
“Tuệ Tuệ…” Khi cô xuống
xe, Minh Viễn không kìm được đưa tay tới muốn nắm tay cô, nhưng cô lại nhanh
chóng đứng dậy, mở cửa xe ra, rời khỏi anh mà chẳng buồn ngoảnh đầu nhìn lại
lần nào.
Bàn tay Minh Viễn nắm
trượt, lòng bàn tay tràn ngập sự lạnh lẽo. Không gian nhỏ bé trong chiếc xe
dường như vẫn còn lưu lại mùi hương của cô, thấp thoáng có mùi hoa hồng, thấm
vào tận xương tủy của anh.
Minh Viễn cảm thấy, anh
sắp nổ tung lên mất.
Mới đi chưa được bao
lâu, anh đã bị một cuộc điện thoại từ đơn vị của Tuệ Tuệ gọi lại, ở đầu dây bên
kia có người lớn tiếng kêu lên: “Tuệ Tuệ ngất rồi!”
Chiếc xe của Minh Viễn
lập tức xoay tròn một vòng trên đường, rồi lao ngược trở về hướng cũ với tốc độ
nhanh như tên lửa.
Khi anh chạy tới ngoài
cửa tòa án, vừa khéo nhìn thấy có mấy người đang cõng Tuệ Tuệ từ phía trong ra.
Sắc mặt cô trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, nằm ỉu xìu trên lưng người khác một
cách yếu ớt. Lúc này, trước mắt Minh Viễn đột nhiên lại hiện lên cảnh tượng mà
anh từng gặp từ rất nhiều năm trước. Trong mùa hè lạnh lẽo xa xăm đó, anh đờ
đẫn đi theo cảnh sát đến bệnh viện để nhận xác người thân duy nhấto:p>
Khi đó Tuệ Tuệ cũng nhắm
nghiền đôi mắt, khuôn mặt cũng trắng bệch, dù anh có khóc, có gọi thế nào cô
cũng không trả lời…
Đôi chân Minh Viễn trở
nên mềm nhũn, ngã sõng soài ra đất.
Xung quanh lập tức có
người lớn tiếng kêu lên: “Ôi không hay rồi, ông xã của Tuệ Tuệ sợ đến ngất đi
rồi…”
Khi Minh Viễn tỉnh lại,
Tuệ Tuệ đang nắm chặt bàn tay anh, tựa đầu lên vai anh, bên cạnh là đồng sự của
cô, còn ngồi phía trước lái xe là lãnh đạo.
Tuệ Tuệ cũng không ngất
bao lâu. Thực ra, khi nghe thấy Tiểu Hoàng lớn tiếng kêu Minh Viễn cũng đã ngất
đi thì cô đã hơi tỉnh rồi, sau đó khi lên xe, cô liền nắm chặt lấy bàn tay anh.
Bây giờ nghĩ lại, sao cô
tự nhiên lại ngốc đến thế cơ chứ?
Tâm tư của phụ nữ, thì
ra có lúc đến bản thân cũng không khống chế nổi.
Nhưng rất nhanh sau đó
cô đã biết được nguyên nhân: có lúc, việc tiết hooc môn sẽ khiến phụ nữ trở nên
kỳ quái.
“Có thai rồi ư?”
Hai người không kìm được
đồng thanh kêu lên, sau đó trong lòng đều trào dâng một cảm giác mừng rỡ đến
điên cuồng. Minh Viễn run rẩy không nói nên lời, chỉ biết toét miệng ra cười
với Tuệ Tuệ, trông còn ngốc nghếch hơn Tuệ Tuệ nữa.
“Ừ, có thai được bốn
tuần rồi, mấy người trẻ tuổi các cậu đúng thật là…” Vị bác sĩ già nghiêm túc
phê bình đôi nam nữ thanh niên không hiểu chuyện này, đã mang thai rồi, lượng
đường trong máu thấp như thế, vậy mà lại dám bỏăn sáng đã đi làm…
Tuệ Tuệ từ đầu đến cuối
luôn ở trong trạng thái mơ màng, còn Minh Viễn thì toét miệng cười, không ngừng
cúi đầu khom lưng với bác sĩ. Cả đời này, anh chưa từng nhũn nhặn với ai như
vậy.
Sau khi kiểm tra xong
xuôi, Minh Viễn liền gọi điện thông báo cho cha mẹ Tuệ Tuệ, rồi cả nhà cùng hộ
tống Tuệ Tuệ về nhà giống như quốc bảo. Mẹ cô đến buổi biểu diễn văn nghệ của
phường vào tháng sau cũng từ chối tham gia để ở nhà học cách hầm canh, để mỗi
ngày hầm cho Tuệ Tuệ. Còn cha cô thì bắt đầu đi lượn lờ xung quanh, thấy ai
cũng khoe việc mình sắp được làm ông ngoại.
Khi mang thai được hơn
bốn tháng, Tuệ Tuệ đột nhiên nhớ lại chuyện này, sau khi do dự một hồi lâu, rốt
cuộc đã không kìm được hỏi han vào một buổi tối nào đó.
Sắc mặt Minh Viễn tràn
đầy vẻ ấm ức, do dự mãi rồi mới ấp úng đỏ mặt giải thích một lượt, sau đó lại
hỏi vẻ khó hiểu: “Thế hôm đó rốt cuộc tại sao em lại tức giận?”
Tuệ Tuệ đờ đẫn nhìn anh
một hồi lâu, cuối cùng quyết định không nói chuyện với anh nữa, mà vỗ nhẹ bụng
mình, dịu dàng nói: “Con gái ngoan, mẹ con mình không thèm để ý đến bố con nữa,
nhé!”
Hai người họ đều tin
chắc rằng trong bụng Tuệ Tuệ là một cô công chúa nhỏ, Minh Viễn thậm chí còn
mua về một đống áo váy nhỏ nhắn xinh xắn, rồi gặp ai cũng nói con gái tôi thế
này, con gái tôi thế kia, khiến những người không biết rõ tình hình còn tưởng
rằng con gái nhà họ đã bò lăng xăng khắp nhà rồi.
Đợi đến khi đứa bé được
bế ra từ phòng mổ, Minh Viễn không khỏi ngây ra, rồi vừa vui mừng vừa khó xử
hỏi mẹ Tuệ Tuệ: “Lát nữa con phải nói thế nào với Tuệ Tuệ đây?”
Ồ, thì ra đứa bé không
phải là công chúa Bạch Tuyết, mà là… bạn trai của công chúa Bạch Tuyết…