Trở Về Năm 1988

Chương 11: Cá hầm ớt



Editor: Thienyetkomanhme

Sáng hôm nay, Cao Lương mang đi hơn hai mươi cân rau trộn nhưng không đến 8 giờ đã bán xong rồi, trừ phí tổn, phải lời ít nhất mười đồng. Tuy rằng là buôn bán nhỏ, lợi nhuận vẫn rất lớn. Cao Lương nghĩ thầm, nếu mình có mặt tiền cửa hàng, có thể vừa làm vừa bán, mỗi ngày ít nhất có thể kiếm được gấp đôi.

Cao Lương nhớ rõ hôm nay là sinh nhật Cao Cường, ngày hôm qua đã mua chút trứng gà, cô tính toán lại đi mua chút thịt, thuận tiện nhân cơ hội này chúc mừng bắt đầu cuộc sống mới một chút. Quầy bán thịt heo đã không còn thịt, chỉ còn lại có hai cái xương lớn, Cao Lương nhìn xương, hỏi: "Xương cốt bán thế nào?"

Ông chú bán thịt đang mài dao: "Còn lại đúng 2 khúc xương này, nếu cô mua tôi bán rẻ cho, một đồng một cân." Mức sinh hoạt hiện tại không quá cao, vật chất tương đối thiếu thốn, mọi người còn không quá chú trọng hưởng thụ, tỷ như mua thịt heo, muốn mua thật nhiều thịt mỡ hoặc thịt nạc mới cảm thấy có lợi, xương cốt lại không được yêu thích, trừ bỏ cửa hàng bữa sáng mua về hầm canh, người bình thường rất ít mua, cho nên giá rẻ hơn thịt hơn nửa.


Cao Lương nói: "Cho cháu một khúc."

Ông chủ nói: "Cháu muốn thì đều cầm đi đi, tính rẻ cho, tám hào."

Cao Lương khẽ cắn môi: "Được."

Tổng cộng bốn cân rưỡi, 3 đồng 5 hào, ông chủ còn giúp Cao Lương chặt nhỏ. Cao Lương tính toán mua xương cốt trở về làm nước kho, nước kho thêm chút xương cốt, hương vị càng tươi ngon.

Mua xong xương, Cao Lương lại đi qua quầy gà vịt, muốn mua con gà, nhưng gà nuôi đều quá béo, một con gà mái ba bốn cân, một con gà trống thiến nặng năm sáu cân, mua một con gà liền hết mười mấy đồng, Cao Lương luyến tiếc.

Lúc này một người phụ nữ trung niên bên một thùng nước bước nhanh vào chợ, vừa đi một bên lớn tiếng ồn ào: "Ai nha, ai nha, tới quá muộn, đều tan rồi."

Cao Lương chạy nhanh lại gần, phát hiện đối phương có hai thùng cá tươi. Trong lòng cô vui vẻ, mua con cá cũng tốt. Đối phương buông thùng xuống, đổ hai cái thùng cá tất vào trong bồn to, trong bồn lập tức có một trận rối loạn, bọt nước văng khắp nơi, chỗ cá này đều vừa bắt từ trong sông lên, tươi sống vô cùng.


Cao Lương nhanh thò lại gần: "Cá bán thế nào ạ?"

Cô bán cá nói: "Con to một đồng năm, con bé tám hào."

Cao Lương biết đang nói đơn giá, cô chọn một con cá trắm cỏ nặng hai ba cân: "Cho cháu con này đi." Cá không tính là quá lớn, nhưng há béo, hương vị mới tươi ngon.

Lấy cá xong, Cao Lương lại đi chọn mua một ít nguyên liệu nấu ăn, nguyên liệu nấu ăn trong nhà dùng sắp hết rồi, thấy nguyên liệu nào mới cũng mua một chút, tranh thủ mỗi lần đều có thể đổi một hai loại rau mới, như vậy mới không mất đi lực hấp dẫn. Cao Lương còn nhớ rõ mua một mũ rơm mới cho Cao San.

Cao San nhìn chị cả cầm theo một đống lớn đồ ăn trở về, tức khắc tròn miệng: "Chị, sao mua nhiều đồ ăn như vậy?"

Cao Lương cười tủm tỉm mà nói: "Hôm nay sinh nhật Cường Cường, chị mua con cá. Đi thôi, nhanh trở về, bằng không cá chết mất."


Hôm nay tuy tiêu nhiều tiền, Cao Lương vẫn rất cao hứng, đặc biệt cảm thấy có thành tựu. Về đến nhà, Cao Lương đem cá thả vào thúng nước, đi một đường cư nhiên còn chưa chết, sinh mệnh đủ ngoan cường, thả đến giữa trưa lại làm cá hầm ớt. Cao Lương rửa sạch xương, thêm nước nấu sôi, ninh chậm, đổ một phần nước xương vào trong nồi nước kho, phần còn lại thêm ngó sen vào hầm, cấp nấu canh bổ sung Canxi cho các em, canh xương hầm nhiều dinh dưỡng.

Bận rộn xong, Cao Lương đi ngủ bù như cũ, buổi sáng ngủ một giấc, giữa trưa cơ ngủ một lát, buổi tối ăn cơm tắm xong liền ngủ ngay, mỗi ngày ước chừng có thể ngủ bảy đến tám giờ, tuy rằng thời gian ngủ không liền mạch, miễn cưỡng cũng coi như ổn.

Cao Lương tỉnh ngủ, ngửi thấy bên ngoài có một mùi hương lạ, cô tức khắc cảm thấy có chút đói bụng, vội rời giường. Cao Cường liều mạng mà hít mũi ngửi mùi hương: "Thơm quá, thơm quá! Em đói quá."
Cao Lương phát hiện nguyên lai là canh xương củ sen mình hầm lúc trước đã chín, khó trách thơm như vậy, tâm tình cô rất tốt nói: "Đừng nóng vội, chốc lát còn thơm hơn."

Cao Cường vừa quay đầu lại, thấy chị cả đi ra, chạy tới: "Chị cả, chị dậy rồi?"

Cao Phán đang ở bên vòi nước xem cá, quay đầu lại nói: "Chị cả, cá hình như sắp chết rồi."

Cao Lương cuốn tay áo: "Không có việc gì, hiện tại chị xử lý cá, San San lấy tạp dề cho chị."

Mấy đứa em đều kinh ngạc nhìn cô, phảng phất nghe được chuyện gì kinh dị lắm, Cao San đưa tạp dề qua: "Chị cả, chị học làm cá từ khi nào?" Cá nhà bọn họ luôn là cha xử lý, tới mẹ cũng không biết làm cá, càng miễn bàn mấy đứa nhỏ bọn họ.

Cao Lương nghĩ thầm, lúc trước mình không gϊếŧ cá sao? Cô bình tĩnh mà nói: "Xem cha làm nhiều như vậy, chẳng lẽ còn không biết sao? Tới, tới, cho mấy đứa thấy sự lợi hại của chị cả." Cao Lương không chỉ biết làm cá, còn biết cắt lát, trong mắt mấy đứa em quả thực chính là ma thuật.
Cao San nói: "Hình như cha không cắt được mỏng như vậy."

Cao Lương vừa nghe thấy hỏng rồi, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ bất ngờ: "A? Cá không phải cắt như vậy sao? Chị cắt linh tinh. Thôi, cứ kệ đi. San San, nhanh đi nói với bà Vương, nói trưa hôm nay nhà bà đừng nấu cơm. Đều tới nhà của chúng ta ăn." Nói xong mới nhớ tới sáng hôm nay không nói với Lý Tuấn Nghị giữa trưa trở về ăn cơm, thôi, lát giữ lịa phần cho hắn.

"Vâng." Cao San nhanh như chớp chạy đến cách vách chào hỏi, luôn ăn ở nhà Tuấn Vĩ, hôm nay cuối cùng có thể mời lại một lần, cô bé cảm thấy vô cùng có mặt mũi.

Cao Lương đứng bên bếp lò, cô bắt đầu biểu diễn, đây là lần đầu tiên sau khi trở về cô nấu đồ ăn mặn, nói thật, tâm tình của cô cũng rất kích động, căn cứ theo cách làm trong trí nhớ, thực mau liền nấu xong một nồi to cá hầm ớt tươi ngon mềm mại, miếng cá hơi mỏng vào miệng là tan, tư vị quả thực quá tốt.
Cao Lương trước dùng chén nhỏ múc một chén cá đầy, đây là giữ lại cho Lý Tuấn Nghị, phần còn lại cô cho vào bồn lớn, cả con cá thêm đậu giá, đựng tràn đầy một bồn lớn. Cô còn dùng trứng gà làm trứng cuốn, trứng còn cuốn thịt bằm, thịt là bà Vương đưa sang. Còn đi Lý gia hái được mấy trái cà chua xào một chén cà chua xào trứng. Ngoài ra còn có một nồi to canh xương hầm củ sen, hơn nữa còn có rau trộn, bày đầy một bàn.

Lúc Lý Tuấn Vĩ cùng bà Vương tới, thấy một bàn lớn đồ ăn như vậy, liền nói quá phong phú. Cao Lương cười nói: "Kỳ thật cũng không có gì, chính là nhìn nhiều, mọi người đừng ghét bỏ tay nghề của cháu thì tốt rồi. Tới ăn cơm đi, cháu để phần cho anh Tuấn Nghị rồi, không cần lo lắng."

Ngày thường Lý Tuấn Vĩ không thích ăn cá, bởi vì bà Vương không biết làm cá, mỗi lần làm cá đều bị tanh. Nhưng hôm nay lại vì một khối xương cá cuối cùng mà chơi "oẳn tù ti" với mấy đứa em Cao Lương, cuối cùng thành công thắng được khối xương cá đó, mấy đứa nhỏ bất mãn vẫn ăn xương cá ngon lành, cười đến đặc biệt đắc ý. Cao San bĩu môi: "Đều là sinh viên rồi, đây là khi dễ học sinh tiểu học! Không công bằng."
Cơm nước xong, Lý Tuấn Vĩ ợ một cái, dào dạt đắc ý mà nói với Cao San, Cao Cường: "Lát nữa anh còn được ăn nữa, trên đường ăn vụng của anh anh."

Lời này khiến cho tất cả mọi người khinh bỉ. Lý Tuấn Vĩ đương nhiên chỉ nói giỡn, hắn đem hộp cơm Cao Lương đã chuẩn bị tốt đưa cho Lý Tuấn Nghị, nhìn Lý Tuấn Nghị mở ra hộp cơm, nịnh nọt mà cười: "Anh không thích ăn cá đúng không? Nếu không muốn ăn, em ăn giúp anh."

Lý Tuấn Nghị nhìn em trai: "Em bắt đầu thích ăn cá từ khi nào?" Hai người bọn họ đều không thích ăn cá là do bà nội ban tặng, hôm nay Tuấn Vĩ đột nhiên muốn ăn cá, cá này hương vị khẳng định cực kỳ đặc biệt.

Lý Tuấn Vĩ hắc hắc cười. Lý Tuấn Nghị nhìn hộp cơm, mặc kệ là mùi thơm, màu sắc phối hợp đều không thuộc khoản: "Cơm hôm nay không phải bà làm đi?"
Lý Tuấn Vĩ cười hì hì nói: "Anh đã nhìn ra? Sao bà nấu cơm tinh xảo như vậy được. Anh đoán là ai làm?"

Lý Tuấn Nghị nhìn rau trộn, nói: "Cao Lương?"

Lý Tuấn Vĩ kinh ngạc nói: "Anh cũng chưa ăn, làm sao mà biết được?"

Manh mối rõ ràng như vậy, còn nhìn không ra tới ? Khóe miệng Lý Tuấn Nghị hơi cong, gắp lên một miếng thịt cá bỏ vào trong miệng, đồ ăn có hơi nguội, hương vị hẳn là kém hơn, nhưng vẫn cực kỳ non mịn tươi ngon, nếu là đồ ăn nóng, chắc rất tuyệt. Trứng cuốn cũng vậy, vào miệng hương vị nháy mắt tràn đầy khoang miệng. Trong lòng Lý Tuấn Nghị âm thầm kinh ngạc, không nghĩ tới tay nghề Cao Lương cư nhiên tốt như vậy, lại không thấy cô bé học bao giờ, thật là không thầy dạy cũng tự hiểu.

Lý Tuấn Vĩ nhìn anh trai một bên ăn một bên cười, không tự chủ được mà liếm môi, tuy rằng hắn đã ăn no, nhưng cái miệng còn muốn ăn làm sao bây giờ? Lý Tuấn Nghị ăn, đột nhiên nâng mắt lên, nhìn em trai trông mong liếm môi: "Làm sao vậy? Em còn muốn ăn?"
Lý Tuấn Vĩ hắc hắc cười: "Chia cho em một miếng cá là được, nếu không một miếng trứng cuốn cũng được."

Lý Tuấn Nghị lại nhìn, cái nào cũng không bỏ được: "Nếu không cho em một viên đậu phộng đi."

Lý Tuấn Vĩ phồng quai hàm: "Keo kiệt!"

Lý Tuấn Nghị cũng không khách khí: "Không cần thì thôi. Giữa trưa khẳng định em ăn không ít rồi."

Có vết xe đổ ngày hôm qua, bốn giờ chiều, Cao Lương liền vượt nóng xuất phát, so với ngày Trong lòng Cao Phán có điểm kháng cự, cô bé đang tuổi dậy thì, lòng tự trọng mạnh, tính sĩ diện nhất nhất, cảm thấy đi ra ngoài làm người bán rong rất mất mặt, bất quá ngoài miệng vẫn không có cự tuyệt. Cao Lương biết suy nghĩ của em gái, nhưng không muốn băn khoăn nhiều, Cao San còn nhỏ hơn, theo lý phải chiếu cố em gái một chút, hơn nữa cô cũng muốn nhân cơ hội mài giũa em gái một chút, làm con bé hiểu được sinh hoạt gian khổ, phải học tập cho tốt.
Dọc theo đường đi Cao Phán cúi đầu giúp đỡ Cao Lương đẩy xe, một câu cũng không có, mồ hôi một giọt, một giọt mà dừng ở trên mặt đất nóng bỏng, nháy mắt liền biến mất không thấy. Cao Lương dừng lại ở một bóng cây râm mát: "Nghỉ một lát lại đi. Uống miếng nước."

Cao Phán cầm bính thủy tinh uống một ngụm nước sôi để nguội, vươn ra ngón tay lau mồ hôi, một bên thở phì phò. Cao Lương nhìn tóc bị mồ hôi dính vào trên mặt em gái: "Phán Phán, có mệt hay không?"

Cao Phán nhìn phía sau lưng chị cả đều ướt đẫm, nghĩ đến mỗi ngày chị đều phải chạy tới chạy lui như vậy, buổi sáng ba giờ đã dậy, so với chính mình không biết vất vả bao nhiêu lần, kỳ thật chị cũng chỉ lớn hơn mình hai tuổi mà thôi, liền lắc đầu: "Còn ổn."

Cao Lương thở dài nói: "Mỗi ngày chạy tới chạy lui xác thật rất vất vả, chờ đoạn thời gian này liền tốt, chờ tích cóp đủ tiền, chị sẽ mở cửa hàng, không bao giờ chịu tội như bây giờ nữa."
Cao Phán hiển nhiên có chút không tin: "Chúng ta có thể mở cửa hàng sao?"

Trên mặt Cao Lương lộ ra nụ cười tự tin: "Một ngày nào đó có thể, bất quá hiện tại quan trọng nhất chính là giải quyết vấn đề ấm no." Cô có kinh nghiệm sinh hoạt hơn người khác vài thập niên, biết cái thời gian này có cô hội làm ăn khắp nơi, nhưng mà cơ hội nhiều mà không có tiền vốn cũng không được, cho nên chỉ có thể đi từng bước một.

Cao Phán nhìn chị cả, cũng mạc danh cảm thấy bị ảnh hưởng, chị cả đúng là một người lạc quan lại kiên cường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.