Trở Về Năm 1988

Chương 15: Ốc đồng xào cay.



Editor: Thienyetkomanhme

Cao Lương về đến nhà, bâng quơ nhẹ nhàng nói với các em chuyện mình thi rớt. Bản thân Cao Lương bình tĩnh, các em hiển nhiên khó tiếp thu hơn, về sau chị cả không đi học.

Cao Lương nhìn các em trầm mặc, nói: "Mấy đứa đều làm sao vậy, không thi đậu đại học thì chị không còn là chị của mấy đứa sao?"

Cao Cường hút cái mũi lắc đầu: "Không phải, chị vẫn là chị cả."

Cao Phán đỏ vành mắt: "Chị, em sẽ học tập thật tốt."

Cao Lương nghe thấy lời này, vươn tay ôm vai hai đứa em: "Như vậy mới đúng. Mấy đứa về sau nhiệm vụ chủ yếu chính là học tập, chuyện kiếm tiền giao cho chị, không cần cô phụ kỳ vọng của chị nhé."

Cao San cúi đầu: "Em nhất định sẽ học tập thật tốt, chị cả."

Cao Lương buông bọn họ ra, vỗ tay nói: "Được, chiều nay không cần bày quán, bài tập hè của mấy đứa làm xong chưa? Không làm xong thì nhanh làm đi."


"Em còn một chút, hiện tại liền đi làm." Cao Cường nói xong chạy nhanh vào trong phòng đi lấy bài tập hè.

Cao San nói: "Chị cả, em đã tốt nghiệp, không có bài tập hè."

"Ngày hôm qua không phải em mới mượn 《 sương mù đều cô nhi 》 từ chỗ Tuấn Vĩ sao, đi xem, xem xong rồi viết một bài tưởng cho chị xem." Cao Lương bố trí bài tập cho em gái.

"Được."

Cao Phán nói: "Em có mấy bài vật lý không biết làm."

Cao Lương nhìn Cao Phán, thành tích của em gái lớn làm Cao Lương tương đối lo lắng, Cao Phán học khoa học tự nhiên tương đối kém, lúc trước chính là không thi đậu cấp ba mới đi theo mình ra ngoài làm công, hiện giờ cũng không thể giẫm lên vết xe đổ đó, như thế nào cũng phải học cấp ba: "Lấy ra chị nhìn xem."

Cao Phán chạy nhanh cầm bài lại đây, Cao Lương vừa thấy, phát hiện xa lạ đến như xem thiên thư, cô thiếu chút nữa quên chính mình có hơn hai mươi năm không học qua vật lý, cần xem sách giáo khoa một lần nữa mới thấy định lý cùng công thức, liền nói: "Kiến thức cấp hai chị sắp quên hết rồi, nếu không đi hỏi Tuấn Vĩ đi, hắn thi đậu đại học, khẳng định biết làm."


Cao Phán có chút ngoài ý muốn mà nhìn chị cả, vẫn gật đầu: "Vâng." Nhấc chân chuẩn bị đi sang cách vách.

Cao Lương nhớ tới cái gì: "Buổi chiều em hãng đi đi, Tuấn Vĩ còn chưa trở về đâu, hắn đi ra ngoài ăn cơm." Thời buổi này không lưu hành du lịch tốt nghiệp, Tuấn Vĩ ở nhà nhàn rỗi, hắn làm người lại nhiệt tình, hơn phân nửa sẽ đáp ứng, Cao Lương nếu đưa tiền cho hắn, hẳn là sẽ không muốn, cô cân nhắc phải làm cái gì ngon cho Tuấn Vĩ, bằng không để người ta giảng đề cho em gái suốt cũng không tốt.

Cao Cường đột nhiên hỏi: "Chị cả, anh Tuấn Vĩ thật sự thi đậu đại học?"

Cao Lương gật đầu: "Đúng vậy, thi đậu, hẳn là đại học trọng điểm. Mấy đứa nên theo Tuấn Vĩ học tập, biết không?"

Trong mắt mấy đứa toát ra thần sắc hâm mộ, sinh viên, ở trong cảm nhận bọn họ tôn quý chẳng khác gì tượng Phật mạ vàng, quả thực chính là kim quang lấp lánh.


Cao San xoa bóp nắm tay: "Em cũng nhất định sẽ thi đậu đại học."

Cao Cường vội vàng nói: "Em cũng muốn, em cũng muốn!"

Chỉ có Cao Phán không có lên tiếng, so với hai em hùng tâm bừng bừng, cô hiển nhiên đối với hiện thực nhận thức rõ ràng hơn một chút, cô cúi đầu, bắt đầu làm bài.

Lý Tuấn Vĩ còn chưa có trở về, chuyện hắn thi đậu đại học cũng đã truyền khắp toàn bộ phố hẻm, hắn chính là sinh viên đầu tiên chỗ bọn họ, tất cả hàng xóm đều tới chúc mừng cùng bà Vương, không có người không hâm mộ.

Trung Quốc từ xưa đã có quan niệm truyền thống "Tất cả toàn hạ phẩm duy có đọc sách cao", mãi cho đến tân Trung Quốc thập niên 80-90 đã rất thịnh hành, đương nhiên, mười năm trung gian hỗn loạn nào đó không tính. Về sau kinh tế nhanh chóng quật khởi, vật chất càng ngày càng phong phú, truyền thống giá trị quan niệm đã dần thay đổi, toàn bộ xã hội hết thảy lại coi trọng tiền hơn, bình phán một người thành công hay không biến thành tiền tài, cũng dần dần xuất hiện cách nói "Đọc sách vô dụng . Nhưng đây là năm 1988, địa vị người đọc sách còn phi thường cao, bởi vì đọc sách là đường ra tốt nhất của nhân dân thấp cổ bé họng.
Một buổi trưa bà Vương chiêu đãi khách nhân, ngày này khách tới không ngừng. Mãi cho đến 3, 4 giờ chiều Lý Tuấn Nghị mới chở Lý Tuấn Vĩ về. Lý Tuấn Vĩ hiển nhiên uống hơi nhiều, ngồi ở sau xe đạp mặt ôm eo anh trai ngửa đầu lên hát vang: "Mấy độ mưa gió mấy độ xuân thu, phong sương tuyết vũ bác dòng nước xiết......" Tuấn Vĩ nói chuyện dễ nghe, nhưng là hát lại có chút khó nghe, hắn rất tự mình hiểu lấy, ngày thường sẽ không ca hát ở nơi công cộng, hôm nay lại cất giọng ca vàng lúc giờ trưa yên tĩnh, tự nhiên khiến cho hàng xóm láng giềng chú ý, cũng làm mọi người chê cười.

Buổi chiều không cần bày quán, Cao Lương khó có khi thanh nhàn, ngủ một giấc ngủ trưa dài tỉnh lại, lúc này đang cùng các em xử lý ốc đồng mua về hôm trước, tiếng ve kêu cũng dừng lại, làm trưa ngày mùa hè phá lệ yên lặng. Tiếng ca Lý Tuấn Vĩ vừa xuất hiện, lập tức đánh vỡ sự yên lặng, Cao Lương quay đầu nhìn thoáng qua, không khỏi mỉm cười.
Cao San nghe thấy Lý Tuấn Vĩ hát, nhịn không được duỗi đầu lưỡi làm mặt quỷ: "Cường Cường, em nhìn anh Tuấn Vĩ giống con gà trống nhà chúng ta khi đánh thắng không? Cái thần khí kia."

Cao Cường còn chưa có trả lời, Cao Phán liền nói: "Nếu em thi đậu, sợ còn hơn anh ấy."

Cao San hiển nhiên đối với cách nói của chị hai phi thường không hài lòng: "Em mới không ấu trĩ như vậy đâu."

Cao Lương cười, con bé này nói chuyện như ông cu non, con bé biết cái gì mà ấu trĩ.

Cao Cường ngồi ở rễ cây, dẩu mông vớt ốc đồng, sau đó đưa cho Cao Lương: "Chị cả, nhiều như vậy, chúng ta ăn hết sao?"

Cao Lương nhận ốc đồng, cắt đuôi ốc: "Khẳng định ăn hết, chị còn sợ không đủ đâu." Riêng nhà mình phỏng chừng một bồn còn không đủ, huống chi còn có anh em Lý Tuấn Vĩ.

Cắt xong đuôi ốc, Cao Lương bắt đầu rửa sạch xử lý ốc đồng. Ốc đồng mua trở về, rửa sạch dùng nước trong ngâm hai ngày, cho hai giọt dầu mè, để ốc phun tẫn tạp chất cùng dịch nhầy, lại cắt hết đuôi, bỏ miệng ốc, dùng bàn chải trúc cọ sạch, sau đó cho vào nồi xào lửa lớn, hơn nữa các loại hương liệu ngon miệng, liền thành ốc xào cay ngon miệng, một ngụm hút một cái, ăn tới nghiện. Cao Lương thích ăn ốc đồng, hôm trước ở chợ thấy có ốc đồng mới bắt rất béo, liền mua mấy cân về. Chuẩn bị trong chốc lát làm tốt đoan đi hối lộ Lý Tuấn Vĩ, bảo hắn dạy Cao Phán học bù.
Cao Lương rất tâm đắc cách làm ốc của mình, tốt nhất là lúc ốc phun xong chất dơ dùng nạc băm nát nhồi vào ốc đồng, sau đó lại xử lý chúng nó, nấu lúc nấu dùng canh loãng nấu cùng, nói như vậy hương vị sẽ càng thêm tươi ngon. Cao Lương lúc này không có làm như vậy, rốt cuộc hiện tại thịt nạc bọn họ đều không đủ ăn, nào có dư thừa cho ốc đồng ăn, hôm nay không mua xương, canh loãng cũng không có. Bất quá liền thiếu hai thứ này, Cao Lương cũng có thể làm được mùi hương bốn phía, làm nước miếng người ta chảy ròng.

Cao Lương chờ hàng xóm láng giềng đều đi khỏi Lý gia rồi, lúc này mới kêu Cao Phán bưng ốc xào cay đi cách vách. Bà Vương đang ở trong phòng bếp làm cơm chiều, Lý Tuấn Nghị cầm radio ngồi ở trên hành lang nghe hát, hắn nhịn không được trừu trừu cái mũi, nhìn Cao Lương: "Hôm nay lại làm cái gì ngon thế?"
"Ốc xào cay." Cao Lương nhìn nhìn, không nhìn thấy Lý Tuấn Vĩ, "Tuấn Vĩ đâu?"

Lý Tuấn Nghị vừa nghe là ốc, chạy nhanh bỏ radio buông, đứng dậy tiếp nhận chén nóng trong tay Cao Lương: "Tuấn Vĩ uống nhiều quá, còn chưa tỉnh." Cũng không rửa tay, trực tiếp nhặt một con ốc đồng nhét vào trong miệng, đầu lưỡi vừa tiếp xúc với ốc đồng, đôi mắt hưởng thụ mà híp mắt lại, sau đó dùng đầu lưỡi ăn ốc đồng sau đó phun vỏ ra, vừa lòng gật đầu: "Ăn ngon!"

Cao Lương xem kỹ thuật ăn ốc của hắn quả thực rất thành thạo, có thể thấy được cũng là người thích ăn ốc: "Anh cũng thích ăn cái này?"

Lý Tuấn Nghị gật đầu: "Đúng vậy." khi nói chuyện lại nhặt con thứ hai.

Cao Lương nhìn, nhịn không được nói: "Anh cũng không đi rửa tay."

Lý Tuấn Nghị bưng chén đi đến vòi nước, một bên ăn một bên rửa tay. Cao Lương nói: "Em muốn tìm Tuấn Vĩ có chút việc."
Lý Tuấn Nghị hỏi: "Tìm hắn chuyện gì?"

Cao Lương nghĩ một chút: "Phán Phán không biết làm bài tập vật lý, em ngày thường cũng không có thời gian, muốn nhờ Tuấn Vĩ có rảnh thì dạy con bé."

"Có thể, anh thay nó đáp ứng, chờ nó tỉnh anh khác nói, nó khẳng định đồng ý. Cái này cảm ơn." Lý Tuấn Nghị giơ chén nói với Cao Lương, lại nhặt một con ốc bỏ vào trong miệng.

Cao Lương thấy hắn như thế, rất có tư thế một hơi ăn sạch, liền nói: "Nhớ rõ chừa phần lại cho Tuấn Vĩ."

Lý Tuấn Nghị không nói chuyện, một bên ăn một bên gật đầu. Cao Lương xoay người sang chỗ khác nhịn không được cười trộm, ngày thường Lý Tuấn Nghị lạnh lùng tựa như một con chó săn, kết quả một chén ốc trước mặt hoàn toàn biến thành Husky, rất thú vị.

Ra cửa, Cao Phán lén lút nói với Cao Lương: "Mới vừa rồi anh Tuấn Nghị cười." Cao Phán nhát gan, tương đối hướng nội ngượng ngùng, đối với Lý Tuấn Nghị lạnh lùng ít lời luôn có tâm lý sợ hãi, thậm chí cũng không dám nhìn nhiều, càng miễn bàn chủ động nói chuyện, cho nên vừa rồi một tiếng cũng chưa dám nói, hiện tại cư nhiên dám sau lưng nói hắn, xem ra biểu hiện Lý Tuấn Nghị vừa rồi làm Cao Phán cạn lời.
Cao Lương nghĩ thầm: Lý Tuấn Nghị có biết hình tượng của hắn trước chị em các cô đã hoàn toàn sụp đổ?

Cao Lương còn chưa ăn xong cơm chiều, Lý Tuấn Vĩ liền vội vã chạy tới: "Còn ốc xào cay hay không?"

Cao San nhìn con ốc cuối cùng trong chén: "Đây là con ốc cuối cùng."

"Đều cho anh." Lý Tuấn Vĩ lấy chén đựng ốc đồng, trực tiếp múc cơm từ nồi cơm nhà Cao Lương, cầm lấy một đôi đũa, trộn cơm cùng nước sốt dư lại sau đó ăn từng miếng to, oán hận mà nói: "Lý Tuấn Nghị cư nhiên ăn mảnh, một chén ốc to mà chỉ liền cho tôi năm con! Kia cũng nói là để lại?! Tức chết mất."

Cao Lương vừa nghe, "Phốc" mà cười lên tiếng, hai anh em vì một ngụm ăn thiếu chút nữa trở mặt thành thù: "Nếu cậu thích ăn, qua hai ngày tôi lại làm cho."

Lý Tuấn Vĩ trông mong mà nhìn cô: "Ngày mai không thể làm sao?"
Cao San liếc Lý Tuấn Vĩ một cái, thanh âm thanh thúy: "Ngày mai mua về còn phải dùng nước dưỡng hai ngày, bằng không tất cả đều là bùn, ăn thế nào được?"

"Được rồi, hai ngày liền hai ngày, Cao Lương cậu giúp tôi xào ốc, tôi giúp Cao Phán làm bài tập." Lý Tuấn Vĩ vì một ngụm ăn, cũng liều mạng.

Cao Lương cười tủm tỉm gật đầu: "Được."

Ngày hôm sau Cao Lương đi chợ chuyện thứ nhất chính là mua ốc đồng, để làm ốc xào cay phải chọn ốc đồng tươi mới, con lớn tự nhiên là dễ xử lý, ăn cũng càng đã ghiền, ốc mới bắt mới có thể dưỡng được hai ba ngày, nếu không không đợi ngâm sạch sẽ cũng đã chết có mùi thúi cũng khỏi cần ăn.

Giữa trưa, mấy đứa em đều đi ngủ trưa, Cao Lương dùng nước trong dưỡng ốc đồng rửa sạch một lần, tới thêm vài giọt dầu mè vào, sau đó bắt đầu động thủ kho đồ ăn. Trong viện truyền đến tiếng chuông xe đạp, Lý Tuấn Vĩ ở bên ngoài kêu: "Cao Lương, có thư."
Cao Lương từ trong phòng bếp đi ra, thấy Lý Tuấn Vĩ đẩy xe ngừng ở dưới tàng cây trong sân, phía sau hắn còn có Uông Lị Na, Uông Lị Na thấy Cao Lương, trên mặt lộ ra nụ cười ái muội: "Nguyên lai nhà cậu ở nơi này a. Có người từ Thâm Quyến viết thư cho cậu, là thư tình sao?"

Cao Lương sửng sốt, hiểu được hẳn là thư của Đặng Hưng Hoa, cô từ trong tay Lý Tuấn Vĩ tiếp nhận thư, xụ mặt: "Không phải." Tới câu cảm ơn cũng chưa nói, xoay người vào phòng.

Uông Lị Na hì hì cười: "Thư tình thì thư tình chứ sao, có cái gì mà không dám thừa nhận, đều tốt nghiệp cấp ba rồi."

Lý Tuấn Vĩ nhíu mi: "Không nhất định, Hưng Hoa cũng viết cho tôi, chẳng lẽ cũng là thư tình? Chúng ta chơi cùng nhau mà thôi."

Uông Lị Na tiếp tục cười: "Là bằng hữu với cậu, nhưng với cậu ấu lại chưa chắc. Được rồi, nhanh tới nhà cậu đi, bên ngoài nóng chết mất."
Cao Lương ở trong phòng nghe thấy bọn họ đối thoại, đột nhiên liền hiểu được mọi chuyện: không phải Uông Lị Na thích Lý Tuấn Vĩ, vẫn luôn coi mình là tưởng địch đó chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.