Trở Về Năm 1988

Chương 177: Nữ nhi nô



Trang hoàng nhà gấp gáp, Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị thương lượng hồi lâu, mới xác định xong phong cách, cơ hồ thay đổi toàn bộ cấu trúc cũ.

Trong phòng khách lắp một khu vui chơi nhỏ cho Quả Quả. Một trong hai cái phòng bếp cải tạo thàn quầy bar, lắp một cái TV to, có chỗ giải trí cho người trẻ tuổi, xem TV tám chuyện. Tám phòng ngủ có hơi nhiều, vì thế lấy một gian làm phòng vận động, Cao Lương tính toán bồi dưỡngmột chút tế bào nghệ thuật cho con gái, mặc kệ tương lai Quả Quả luyện đánh đàn, khiêu vũ hay hội họa cũng được, đều có chỗ để cải tạo, người lớn cũng có thể dùng làm phòng tập thể thao; còn một gian làm thư phòng, trong thư phòng trừ bỏ kệ sách cùng bàn, còn có thể đặt một chiếc giường, dùng khi có khách.

Phòng ngủ hai vợ chồng Cao Lươnglà phòng lớn nhất, ở bên trong Cao Lương xây một phòng quần áo, tuy rằng hai vợ chồng không phải đặc biệt chú ý tới chuyện ăn mặc, nhưng làm ông bà chủ công ty trang phục, khẳng định không thể ăn mặc xuề xòa.

Xác định xong ý tưởng, Cao Lương lại thảo luận với công ty nội thất, cuối cùnglàm xong thiết kế bản thảo. Thời gian xây dựng rất lâu, bởi vì công trình quá lớn, ít nhất cần hơn nửa năm, cho nên năm nay chưa thể dọn vào, Quả Quả còn phải ở cùng ba mẹ. Cuối cùng vẫn là bà nộI thông cảm hai vợ chồng trẻ, chuyển giường nhỏ của Quả Quả vào phòng bà, buổi tối để bảo mẫu trông và pha sữa bột cho Quả Quả.

Khi đang sửa nhà mới, Lý Tuấn Nghị cũng bớt thời giờ trở về quê một chuyến, chuẩn bị xây biệt thự, tính toán nhờ anh họ Cao Dũng của Cao Lương trông coi. Vương Tiểu Vvân và Cao Dũng bán món kho mấy năm, đã tích cóp đủ tiền mua nhà ở huyện thành, đã sớm dọn đi, nhà Cao Lương ở quê đã hơn một năm bỏ hoang, cho nên lúc này phá bỏ và di dời cũng không phải việc khó, chỉ là gia cụ trong nhà còn phải xử lý.

Bà nội biết muốn dọn đồ vật phá phòng, cố ý về cùng, nhà cũ bà cũng ở vài thập niên, tình cảm thâm hậu, trước khi phá bỏ và di dời muốn trở về nhìn một cái. Bà luyến tiếc gia cụ ở quê, bởi vì chúng nó đều tràn đầy hồi ức, thấy cái gì cũng muốn lưu lại, Lý Tuấn Nghị cảm thấy những gia cụ đó đều đã quá cũ, đã sớm lỗi thời, nên bỏ thì phải bỏ, còn dùng được thì tặng người khác. Vì bà nộI kiên trì, hai bà cháu cẩn thận kiểm tra tất cả đồ vật trong nhà một lần, cuối cùng thật đúng là đào ra không ít đồ thú vị, ví dụ như ảnh cũ, thậm chí còn tìm thấy một quyển nhật ký của Cao Lương khi còn nhỏ.

Buổi tối trở lại khách sạn nghỉ ngơi, Lý Tuấn Nghị lấy ra sổ nhật ký của Cao Lương, mở ra nhìn thoáng qua, năm 1982, anh nghĩ nghĩ, hẳn là khi Cao Lương học lớp 5, bên trong còn có lời phê của giáo viên, nhìn có vẻ đây là bài tập của giáo viên. Anh đang định đọc kỹ, bà nộI đeo kính viễn thị cầm ảnh đi tới: "Cháu nhìn xem, đây là Lương Lương đúng không?"

Lý Tuấn Nghị thò lại gần vừa thấy: "Ơ, đúng rồi ạ." Trên ảnh chụp là năm đứa trẻ, có hai anh em Lý Tuấn Nghị, đang tầm mười mấy tuổi, phía trước anh là một bé gái bện tóc sừng dê, nắm tay hai bé gái nhỏ hơn, nhìn kỹ thật đúng là Cao Lương, hai đứa bé cô nắm tay tự nhiên là Cao Phán và Cao San.

Bà nội xem ảnh chụp: "Đây hẳn là ba chị em gái Cao lương."

Lý Tuấn Nghị nói: "Đúng vậy. Bà nội, sao cháu chưa từng thấy bức ảnh này? Cháu hoàn toàn không có ấn tượng, đây là chụp khi nào?"

Bà nội nhíu mày suy nghĩ hồi lâu: "Đây hẳn là năm ba mẹ cháu trở về thăm, thuận tiện đưa Tuấn Vĩ về đi học thì chụp, ba cháu mang theo một cái máy ảnh về, khi đó Cao Cường còn ở trong bụng mẹ thôi. Bức ảnh này bị đè dưới một bức ảnh khác, chúng ta cũng không để ý. Hắc, nguyên lai Lương Lương đã sớm chụp ảnh với cháu rồi, đúng là duyên phận!"

Lý Tuấn Nghị cười, cầm ảnh chụp cẩn thận quan sát hồi lâu, bởi vì ảnh chụp đen trắng, chỉ to khoảng ba tấc, hình người rất nhỏ, mơ hồ có thể thấy được chính mình rất nghiêm túc, Cao Lương lộ ra nụ cười thẹn thùng. Khóe miệng anh cong lên, đột nhiên nói: "Quả Quả rất giống Cao Lương hồi nhỏ."

"Đúng có vài phần giống." Bà nội gật đầu tán thành.

Lý Tuấn Nghị nói: "Tấm ảnh này phải giữ cẩn thận, lấy về cho Cao Lương xem."

Bà về phòng, Lý Tuấn Nghị mở nhật ký của Cao Lương ra đọc, càng đọc càng cảm thấy ngạc nhiên, bên trong cư nhiên có không ít nội dung về anh, tỷ như "Hôm nay anh Tuấn Vĩ đánh nhau, chảy cả máu mũi, quần áo đều dính máu, anh ấy không dám về nhà, chạy đến nhà mình nhờ mình giặt quần áo, mình giặt ngày vẫn không giặt sạch được, anh ấy cho mình tiền, nói là phí bịt miệng, không cho mình nói với Tuấn Vĩ và bà Vương, ai thèm tiền của anh ấy." "Hôm nay tan học gặp anh Tuấn Vĩ, anh ấy mua kem cây cho mình, anh ấy có thật nhiều tiền tiêu vặt."...... "Trương Hồng nói anh Tuấn Vĩ đẹp, mình nhìn thật lâu, cũng chỉ có hai cái đôi mắt, một cái cái mũi, một cái miệng, không thấy đẹp chỗ nào."

Lý Tuấn Nghị đọc đến chỗ này, thấy vợ mình tuyệt đối là một người trì độn, mười mấy tuổi còn không phân biệt được xấu đẹp, nhớ năm đó anh rất dẹp trai, rất nhiều cô gái viết thư tình cho. Bất quá mấy việc này anh cũng không có nhiều ấn tượng, mất công Cao Lương còn nhớ kỹ, khi đó cô luôn gọi anh là "anh Tuấn Vĩ", không biết là bởi vì tên của mình tương đối phức tạp khó viết, hay là bởi vì coi anh là anh trai.

Lý Tuấn Nghị khép nhật ký lại, cõi lòng đầy nhu tình mà gọi điện thoại cho vợ. Cao Lương đang ru Quả Quả ngủ, vội tiếp điện thoại: "Hôm nay dọn xong chưa? Bao lâu nữa thì anh về?"

"Làm sao vậy?"

Cao Lương nói: "Chiều nay em mang Quả Quả đi ra ngoài tản bộ, con bé thấy có người mặc một bộ quần áo giống anh, tưởng là anh, dùng sức đuổi theo gọi ba ba. Em nói không phải, con bé còn khóc lóc đòi đuổi theo người ta. Bảo bối nhớ anh rồi."

Lý Tuấn Nghị nghe thấy những lời này, tức khắc tâm đều mềm đi: "Quả Quả đâu? Bảo bối đâu?"

"Đang buồn ngủ." Cao Lương nói.

Lý Tuấn Nghị nói: "Em đưa điện thoại cho con, anh muốn nói chuyện với con."

Cao Lương cầm điện thoại đi đến phòng bà nội, con gái đang lim dim nghe bảo mẫu hát ru, đè thấp thanh âm nói: "Con bé sắp ngủ rồi, ngày mai anh gọi về sớm một chút đi."

"Đừng, cả một ngày anh không nghe thấy giọng con gái, em cho anh nghe một chút, em đánh thức một tý rồi ru lại sau."

Cao Lương bất đắc dĩ, đành phải đi qua: "Quả Quả, Quả Quả, ba ba gọi điện thoại, con có muốn nói chuyện với ba ba không."

Mí mắt Quả Quả vốn dĩ đang dính lại, lúc này nghe thấy giọng Cao Lương, lại cố sức nâng lên, Cao Lương mở lia ngoài, nói: "Anh nói Quả Quả đi."

Lý Tuấn Nghị vội kêu: "Quả Quả, ba ba ở chỗ này, bảo bối, có nhớ ba không?"

Quả Quả đang buồn ngủ mông lung, không còn khăng khăng muốn tìm ba như ban ngày, chỉ là vô ý thức mà tạp miệng, mơ hồ mà kêu một tiếng: "Ba."

Lý Tuấn Nghị kích động hỏng rồi: "Bảo bối, lại gọi thêm một tiếng ba đi."

Quả Quả đã không để ý tới anh, hôm nay cô bé chơi đùa cả một ngày, lúc này đã sớm mệt muốn chết rồi.

Cao Lương nói: "Quả Quả ngủ rồi, đừng gọi nữa, ngày mai gọi về sớm một chút."

Lý Tuấn Nghị vô cùng tiếc nuối, đây là lần đầu tiên con gái chủ động tìm mình, anh có thể không kích động sao, hận không thể lập tức bay về với con: "Vậy được rồi, anh sẽ mau chóng xử lý tốt chuyện bên này rồi về. Sáng mai anh lại gọi điện thoại về."

Bị con gái bảo bối nữ quáy rối, Lý Tuấn Nghị cũng quên kể chuyện cũ với vợ. Cúp điện thoại rồi anh mới nhớ ra, gọi lại cũng không thích hợp, liền thôi bỏ đi, chờ đi về lại nói.

Bởi vì nhớ con gái, Lý Tuấn Nghị đẩy nhanh tiết tấu, à nội luyến tiếc một ít đồ rách nát bị anh khuyên bảo bỏ đi, đưa tặng, nhanh chóng thu thập còn nhanh trở về. Dọn xong đồ, chuyện phá dỡ liền giao cho Cao Dũng tới trông coi. Còn chuyện mua vật liệu xây dựng linh tinh, cũng đều giao cho Cao Dũng xử lý.

Sau đó như lửa thiêu mông chạy về Quảng Châu, về đến nhà, Cao Lương đã đi làm, Quả Quả đang chơi với bảo mẫu, Lý Tuấn Nghị mở cửa, đồ vật còn chưa buông, liền gọi con gái: "Quả Quả!"

Quả Quả đang vui vẻ bò đầy đất, nghe thấy thanh âm, dừng lại quay đầu hướng ra cửa, Lý Tuấn Nghị buông hành lý xuống, mở hai tay với con gái: "Quả Quả, ba ba đã trở lại, tới chỗ ba ba này!"

Quả Quả tạm dừng một chút, sau đó bay nhanh bò về phía Lý Tuấn Nghị, Lý Tuấn Nghị vui mừng hỏng rồi, rời nhà gần một tuần, con gái cư nhiên còn nhớ rõ mình, Quả Quả còn chưa có bò đến nơi, anh đã đi qua bế con lên, hôn bẹp bẹp lên mặt con gái: "Quả Quả thật ngoan, kêu ba ba."

Kết quả Quả Quả liều mạng cong eo duỗi tay, ch ảy nước miếng nói: "Hoa hoa."

Bà nội ở phía sau ha ha cười: "Con bé muốn hoa."

Lý Tuấn Nghị cúi đầu vừa thấy, trên mặt đất là một bó hoa hồng mình vừa mua ngoài chung cư, đây là mua cho Cao Lương. Lý Tuấn Nghị bất đắc dĩ mà nhặt bó hoa lên, Quả Quả hưng phấn ôm hoa vào trong ngực, há mồm gặm hoa hồng, Lý Tuấn Nghị vội nói: "Cái này không thể ăn!"

Bảo mẫu lại đây hỗ trợ cầm hành lý vào nhà: "Hai hôm nay Quả Quả cứ đi tìm ba ba với cụ suốt, hiện tại thấy rồi, lại không chịu kêu."

Lý Tuấn Nghị lấy hoa khỏi miệng con gái, Quả Quả thò tay còn muốn, Lý Tuấn Nghị bất đắc dĩ, đành phải cầm một món đồ chơi cho con bé, kết quả con gái lại không thèm nhìn một cái, há mồm oa oa khóc. Bà nội nói: "Con bé thích hoa, cháu cho con một bông đi."

Lý Tuấn Nghị nói: "Con bé muốn ăn, hoa nhiều phấn với bụi, không sạch sẽ." Nói xong ôm con gái đi vòng quanh nhà để dỗ dành, cuối cùng Quả Quả bị chậu bách hợp nở rộ trên ban công hấp dẫn, rốt cuộc nín khóc.

Lý Tuấn Nghị nâng tay lau sạch nước mắt trên mặt con, lải nhải nói chuyện, Quả Quả khụt khịt vùi đầu trên vai Lý Tuấn Nghị, kêu một tiếng: "Ba ba." Trong tức khắc anh cảm thấy mọi mỏi mệt cùng phiền muộn đều tan thành mây khói, thật là có con gái vạn sự đủ.

Buổi trưa Cao Lương tan tầm trở về, thấy Lý Tuấn Nghị ôm Quả Quả ngủ say ngồi trên sô pha: "Sao anh đã trở lại? Không phải nói ngày mai mới đến nhà sao?"

Lý Tuấn Nghị nói: "Anh đã nhờ anh họ xử lý nốt, liền về trước."

Cao Lương vừa thấy liền hiểu anh nhớ con, nhìnquần áo: "Anh về còn chưa tắm rửa? Đã ôm Quả Quả rồi, cũng không sợ đem vi khuẩn truyền cho con, nhanh đi tắm rửa, em dỗ con ngủ."

Lý Tuấn Nghị giao Quả Quả cho Cao Lương, chính mình đi tắm rửa. Cao Lương nhìn bóng dáng anh, lại nhìn đồ chơi mới đầy bàn, không khỏi lắc đầu, chồng đã biến thành nữ nhi nô rồi.

Cao Lương đặt Quả Quả ngủ say ở trên giường nhỏ, vào phòng bếp giúp bà cùng bảo mẫu: "Bà ơi, bà ngồi tàu cả tối hôm qua rồi, nhanh đi nghỉ ngơi thôi, còn nấu cơm nữa."

Bảo mẫu cũng nói: "Tôi bảo bà đi ngủ, bà nói buổi chiều thì nghỉ ngơi."

Bà nội cười nói: "Bà không mệt, vé giường nằm mà, bà ngủ đủ ở trên tàu rồi."

Cao Lương muốn đi phòng bếp hỗ trợ, phát hiện không có chỗ nhúng tay, liền về phòng, tính toán tắm rửa đổi quần áo, phát hiện trên tủ đầu giường cắm một bó hoa hồng đỏ, không khỏi cười, còn được, còn nhớ tới vợ.

Lý Tuấn Nghị từ trong phòng tắm đi ra, thấy Cao Lương đứng ở mép giường, đi qua ôm lấy cô, nỉ non: "Anh mua cho em, thích không?"

Cao Lương hơi nhíu mi: "Miễn cưỡng được, em còn tưởng anh chỉ nhớ tới con gái thôi."

Lý Tuấn Nghị cắn vành tai Cao Lương: "Sao có thể, vô luận thế nào mẹ con gái mới là số một trong lòng anh."

Cao Lương bị anh cắn đến rung động, vội vàng nói: "Đừng cắn, dơ muốn chết, em còn chưa tắm đâu."

"Ai nóiem bẩn, vợ anh sạch sẽ nhất." Nói xong xoay người Cao Lương lại, hôn lên môi cô, nuốt hết lời kháng nghị của Cao Lương vào trong bụng.

Cao Lương cảm giác bàn tay sờ tới nội y, vội vàng nói: "Đừng, lát nữa còn ăn cơm."

Lý Tuấn Nghị nói: "Bà nội hầm canh, ít nhất còn mất nửa giờ nữa, chúng ta tốc chiến tốc thắng, anh nhớ vợ quá."

Trong lúc nhất thời trong phòng cũng chỉ dư lại một mảnh kiều diễm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.