Trở Về Năm 1988

Chương 18: Phúc tinh (chương dài)



Editor: Thienyetkomanhme

Hôm sau Cao Lương đi bán đồ ăn, lần này cô làm ít hơn, tận lực làm một ít món đối phương không có, như đậu phụ khô ngũ vị hương, đậu phộng ngũ vị hương, rau trộn bánh phở, đương nhiên được hoan nghênh nhất là rong biển ti cùng rong biển kết cũng không thể thiếu. Cao Lương vẫn không giảm giá, một là phí tổn của cô tương đối cao, hai là cô còn chưa tính toán nhận thua, cô cảm thấy tay nghề của mình đáng giá này.

Đại thẩm bán rau trộn kia lại tới nữa, phân lượng so với ngày hôm qua hơn rất nhiều, phỏng chừng là nếm được ngon ngọt, rốt cuộc Cao Lương đã sớm đem thị trường mở ra, bà ta hiện tại chỉ cần dựa vào ưu thế giá cả là có thể hấp dẫn được không ít khách hàng.

Người mở hàng cho Cao Lương hôm nay là một vị khách quen ngày hôm qua mua ở bên kia: "Con trai dì ngày hôm qua ăn rau trộn ở bên kia nói hương vị không tốt, khó ăn, vẫn là nhà cháu hương vị ngon, tuy rằng hơi đắt, nhưng tiền nào của nấy. Cho dì nửa cân đậu phộng, mấy cái khác mỗi thứ một ít đủ nửa cân, đậu phộng để riêng, ba bọn trẻ thích ăn đậu phộng nhắm rượu."


Cao Lương mỉm cười nói: "Dạ, dì chờ một chút." Sự thật chứng minh, xác thật là có người biết hàng.

Đại khái là bởi vì tay nghề cô tốt, cũng có thể bởi vì đối phương làm đồ ăn xác thật không tốt lắm ăn, hôm nay sinh ý của Cao Lương tốt hơn rất nhiều, rất nhiều khách quen ngày hôm qua đi sang nhà kia mua rau trộn lại trở về mua. Bởi vì chuẩn bị ít, hơn 8 giờ Cao Lương đồ đã bán xong rồi, bán xong cô còn cố ý nhìn thoáng qua quầy hàng đối phương, còn thừa hơn một nửa. Cao Lương nghĩ thầm, khá tốt, để bà cũng nếm thử tư vị dày vò ngày hôm qua của tôi.

Rau trộn thứ này chủ yếu là biết phối liệu, dầu, muối, tương, dấm, ớt cay, hành thái, tỏi nhuyễn, bột ngọt linh tinh, nhìn như không có hàm lượng kỹ thuật, nhưng lựa chọn nguyên liệu, tỉ lệ gia vị, cắt thái tinh tế, kỹ xảo cùng nhau hội tụ liền tạo thành khẩu vị sai lệch rất nhiều, đây là vì cái sao  cùng một loại đồ ăn cùng loại gia vị, nhưng mỗi người lại làm ra hương vị khác xa nhau. Ngũ vị hương càng đừng nói tới, ai cũng biết làm nước kho, nhưng cụ thể cho những hương liệu gì, mỗi hương liệu cho bao nhiêu cho khi nào là phi thường cần đặc biệt, có thể chế tạo ra một nhãn hiệu, đây cũng là lý do vì sao đời sau xuất hiện nhiều nhãn hiệu khẩu vị độc đáo như vậy.


Cao Lương đã học từ đầu bếp học chuyên nghiệp làm rau trộn cùng cách chế nước kho, hơn nữa ở phương diện trù nghệ có thiên phú, này đó đủ để khiến đồ ăn cô làm có khẩu vị độc đáo, làm người ta khó có thể quên. Trước kia không có so sánh, mọi người còn không biết, hiện tại hai loại rau trộn để so sánh, làm nổi bật tay nghề độc đáo của Cao Lương. Từ đó nói xuất hiện người cạnh tranh, ngược lại là quảng cáo cho Cao Lương.

Kế tiếp mấy ngày, Cao Lương bên này sinh ý dần dần ổn định lại, khách hàng cũng bị chia một ít, nhưng đại bộ phận khách quen vẫn qua nhà cô, rốt cuộc người có thể thường ăn rau trộn cũng không thiếu chút tiền ấy. Cao Lương cảm thấy được trấn an, dù đối phương đoạt đi một bộ phận khách hàng, sinh ý của cô không bằng trước kia, vẫn có thể bãi quán, chỉ cần tích cóp đủ tiền, cô có thể mở cửa hàng. Dựa theo tốc độ kiếm tiền trước mắt, kỳ nghỉ hè này hẳn là có thể tích cóp đủ tiền chuyển nhượng cửa hiệu, đương nhiên, tiền đề là phải có mặt tiền cửa hàng.


Một buổi sáng, Cao Lương cùng Cao Phán như thường đi ra cửa bày quán. Sắp lập thu, thời tiết tuy rằng còn nóng bức, nhưng sớm muộn gì độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày lớn hơn, sáng sớm không khí thập phần mát mẻ, tuy rằng dậy sớm vất vả, Cao Lương vẫn rất thích làm việc buổi sáng, dù sao cũng mát mẻ.

Cao Lương ngáp một cái, đẩy xe đi trên con đường vắng vẻ không người, chỉ có tiếng bánh xe chuyển động lộc cộc cùng tiếng trò chuyện của hai chị em. Cao Lương kỳ thật còn rất thích hoàn cảnh này, không có người quấy rầy, giống như toàn bộ thế giới đều thuộc về mình, cô có thể tự hỏi một ít vấn đề.

Hôm nay lại không phải, đi đến nửa đường có hai người đi tới, nói đúng ra, là hai đứa trẻ, một cao một thấp, xem tuổi cũng không lớn hơn Cao Lương, đứa cao hẳn là tầm tuổi Cao Phán, đứa lùn lớn hơn Cao San một chút. Cao Lương vốn dĩ không cảm thấy gì, có thể người ta có việc dậy sớm. Nhưng chờ đi tới gần, mới phát hiện tư thế bọn họ đi đường có điểm quái dị, tay giống như vẫn luôn đặt ở phía sau, đối phương ngừng lại phía trước các cô, đứa cao đánh giá một chút: "Các cô bán rau trộn?"
Vấn đề này thực bình thường, nhưng ngữ khí có chút không đúng, không giống như nghi vấn, mà là xác nhận gì đó. Cao Lương cảm thấy ngữ khí không thích hợp, còn không kịp trả lời, Cao Phán liền đáp: "Đúng vậy."

Theo một tiếng "Đúng vậy", đối phương giơ tay giấu ở phía sau ra, trong tay cầm một cành cây thô dài, trực tiếp một cây gậy rơi xuống cửa sổ thủy tinh, "Loảng xoảng" một tiếng giòn vang, cửa kính nát tươm. Tay Cao Lương đỡ xe tê rần, cô khϊếp sợ, lớn tiếng quát lớn: "Cậu làm gì vậy?" Cô định nhào lên ngăn trở đối phương. Cao Phán sợ tới đứng hình, sợ hãi kêu ra tiếng "A ——"

Đối phương căn bản không để ý đến Cao Lương, giơ tay đẩy, đẩy Cao Lương lảo đảo, Cao Lương lúc này mới phát hiện chênh lệch sức lực nam nữ nguyên lai lại lớn như vậy, cô tức giận: "Cậu dựa vào cái gì đập xe của tôi?! Tôi không quen biết mấy cậu."
Nam sinh cao hơn không để ý tới Cao Lương, nói với đứa lùn hơn: "Nhanh lên, đập đi!"

"Được, anh......" Đứa lùn hơn hiển nhiên có chút bị dọa, đầu tiên là do dự một chút, vừa thấy anh nó "Loảng xoảng loảng xoảng" đập liên tục, do dự một chút cũng không đứng yên nữa, cũng giơ gậy trong tay lên, bọn họ đập xong còn không tính, đẩy xe rau trộn tất cả ném xuống mặt đất.

"Chúng mày dừng tay cho tao!" Cao Lương đau lòng muốn nhỏ máu, cô lại lần nữa nhào lên ngăn đối phương, lại nam sinh vóc dáng cao đẩy ra tay lập tức đánh trúng xương gò má, Cao Lương "A" một tiếng sợ hãi, chỉ cảm thấy đôi mắt đau xót, nước mắt không tự chủ được mà chảy xuống, bụm mặt ngồi xổm xuống.

Thằng bé nhỏ hơn bị dọa sợ, trong mắt lộ ra thần sắc sợ hãi: "Anh, đánh vào người rồi, chúng ta đi thôi."
Nam sinh cao rốt cuộc ngừng tay, nhìn thoáng qua Cao Lương ngồi xổm trên mặt đất, hung tợn mà nói: "Về sau còn tới bán, tao tiếp tục đập." Nói xong xoay người nghênh ngang mà đi.

Cao Phán trốn phía xa thấy bọn họ đi rồi, chạy nhanh tới, mang theo thanh âm nức nở hỏi: "Chị, chị, chị không sao chứ? Bị thương chỗ nào rồi?"

Cao Lương ngẩng đầu, đầy mặt đều là nước mắt, không biết là bị đau hay do thương tâm, má bên phải đã xanh một khối, thoạt nhìn có điểm dọa người, nhưng cô không rảnh lo cho mình: "Chị không có việc gì, mau nhìn xem xe hàng."

Cao Phán thương tâm đến mức phát khóc: "Chị, xe bị đập hư rồi, đồ ăn cũng bị đổ. Làm sao bây giờ?"

Cao Lương giơ tay lau sạch nước mắt trên mặt, đứng dậy đi xem xe đẩy, tất cả kính đều bị đập nát, mấy cái bồn tráng men đều rơi xuống đất, đồ ăn rải đầy đất, đã hoàn toàn hỏng rồi. Cao Lương nhìn thảm trạng trước mắt, lòng tràn đầy buồn nản, một mông ngồi dưới đất, đây là rốt cuộc đắc tội ai, hoàn toàn chính là tai bay vạ gió, làm sinh ý nhỏ sao khó tới như vậy.
Cao Phán càng khóc đến hoang mang lo sợ, quả thực không biết nên làm cái gì bây giờ. Một lát sau, Cao Lương bình tĩnh trở lại, duỗi tay nhặt bồn tráng men lên, đồ ăn đổ không thể lấy lại, nhưng đồ vật vẫn muốn thu hồi, xe đẩy bị đập hư kính, khung xe bị vặn vẹo biến hình, không biết có thể sửa được hay không.

Cao Phán ngừng tiếng khóc, lên giúp chị cả thu thập đồ vật, phát hiện tay chị cả đầy máu: "Chị, chị bị thương!"

Cao Lương dùng tay trái nắm ngón tay bị thương: "Không có việc gì."

"Chị, chị đừng nhúc nhích, để em." Cao Phán chạy nhanh tới hỗ trợ.

Cao Lương nói: "Em chậm một chút, đừng để bị thương."

Hai chị em buồn bã ỉu xìu mà đẩy cái xe nát tươm về nhà. Cao Phán đã ngừng khóc, đôi mắt cô bé hồng như con thỏ hỏi: "Chị cả, ai lại muốn phá chúng ta như vậy?"
Cao Lương lắc lắc đầu: "Chị cũng không rõ lắm." Bất quá cũng không phải hoàn toàn không có manh mối, hai thằng bé đó lớn lên có điểm giống, thực rõ ràng là hai anh em, bọn họ nhằm vào chuyện mình bán rau trộn, còn uy hϊếp mình không thể bán tiếp, vậy vô cùng có khả năng là đối thủ cạnh tranh, là đại thẩm bán rau trộn kia sao? Phải chứng thực như thế nào đây? Trực tiếp tìm tới cửa? Cô lại không có chứng cứ, đối phương liều chết không nhận thì làm sao bây giờ?

Lý Tuấn Nghị mới từ trong lúc ngủ mơ mở mắt ra, liền nghe thấy được tiếng xe đẩy quen thuộc, hắn cầm lấy đồng hồ nhìn thoáng qua, 6 giờ 15, có hơi muộn, Cao Lương lúc này mới ra cửa? Bất quá tiếng xe lộc cộc không phải càng ngày càng xa, mà là từ xa tới gần, hôm nay sinh ý tốt như vậy, nhanh như vậy đã trở lại?
Lý Tuấn Nghị từ trên giường dậy, mở cửa, thấy Cao Lương quả nhiên đã trở lại, hắn đang muốn há mồm chào hỏi, lại phát hiện có chút không thích hợp, xe đẩy không thấy mấy chữ màu đỏ quen thuộc, nhìn kỹ, kính trên xe đẩy đều không thấy. Hắn chạy nhanh tới: "Làm sao vậy?" Này vừa thấy, thiếu chút nữa làm hắn nổi giận, "Mặt em làm sao vậy?"

Cao Phán thấy người quen, nước mắt lại chảy xuống, cô bé nâng cánh tay lau nước mắt: "Em cùng chị ở trên đường đụng hai thằng bé, bọn họ đập xe bọn em, đồ ăn cũng đánh đổ, còn đánh chị em."

Lý Tuấn Nghị đi qua, duỗi tay nâng cằm Cao Lương, cúi đầu cẩn thận kiểm tra vết thương trên mặt cô, mày nhíu chặt: "Mẹ nó! Ai làm? Còn bị thương đến chỗ nào nữa?" Trong mắt lửa giận bừng bừng.

"Không có, chỉ có mặt bị đánh một chút." Cao Lương cảm thấy có chút ngượng ngùng, né tránh tay Lý Tuấn Nghị, nâng tay chạm vào mặt.
Lý Tuấn Nghị nắm lấy tay cô: "Đây lại là gì thế?" Ngón trỏ Cao Lương có một vết thương khoảng một centimet, vết máu trên tay đã dùng nước sôi để nguội rửa chút, nhưng chưa có rửa sạch sẽ.

Cao Lương rút tay về: "Lúc dọn dẹp em không cẩn thận bị quệt vào mảnh kính."

Lý Tuấn Nghị quả thực muốn giận tới điên rồi, không nghĩ tới cư nhiên còn có người dám khi dễ người dưới mí mắt hắn, thật là chán sống: "Rốt cuộc sao lại thế này, ai làm? Em đắc tội người nào?"

Cao Lương nhíu mày: "Em cũng không biết, em không đắc tội ai mà. Chính là hai thằng bé, tuổi không lớn, em cũng không quen biết bọn họ, bọn họ vừa thấy em liền hỏi có phải bán rau trộn hay không, nghe nói đúng vậy liền bắt đầu đập xe, đạp đổ đồ ăn. Đập phá xong còn uy hϊếp em không được bán rau trộn nữa."
Lý Tuấn Nghị vừa nghe, lập tức hiểu: "Anh biết rồi, khẳng định cũng là người bán rau trộn. Nhà bán rau trộn kia gần đây có phải không buôn bán được?"

Cao Lương nói: "Hẳn là không tốt đi."

Lý Tuấn Nghị gật gật đầu: "Em nhanh trở về rửa tay đi, trong nhà có thuốc không, không có anh trở về lấy." Hắn xoay người, thấy Cao Phán vẫn luôn an tĩnh ở một bên mà nhìn hắn, "Cao Phán bị thương sao?"

Cao Phán vội lắc đầu: "Không có ạ."

Lý Tuấn Nghị nhìn vẻ mặt cô bé bị kinh hách: "Không có việc gì, việc này anh giúp mấy đứa thu xếp, nhất định sẽ tìm được hai thằng kia. Đi nghỉ ngơi trước đi."

Cao Lương nói: "Cảm ơn anh Tuấn Nghị."

Cao San cùng Cao Cường thấy chị cả bị thương và xe đẩy bị đập hỏng, sợ tới mức một câu đều nói không nên lời, nháy mắt đôi đầy đầy nước, mang theo khóc nức nở nói: "Chị cả, chị làm sao vậy?"
Cao Lương an ủi các em: "Đừng sợ, chị không có việc gì, chính là bị chút tổn thất, không có gì đáng ngại." Cô đi rửa tay, Cao Phán đem bồn tráng men ra rửa sạch, Cao San cũng chạy nhanh tới hỗ trợ, mấy cái chậu đều bị đập, có cái bị đập tới biến hình, có cái bị đâm khủng, không có một cái hoàn hảo. Cao San mau nước mắt, lúc rửa lại yên lặng rớt nước mắt.

Lý Tuấn Nghị lấy thuốc từ trong nhà tới, đưa đến nhà Cao Lương: "Đây là thuốc trị thương, em xoa một chút ở trên mặt. Còn có băng gạc."

Cao Lương nhận lấy: "Vâng."

Lý Tuấn Nghị nhìn bốn chị em, không khỏi thở dài: "Tạm thời không cần bày quán, nghỉ ngơi hai ngày đi."

Cao Lương gật gật đầu, như vậy cũng không có biện pháp bán, xe đẩy hỏng rồi, sửa xong rồi mới có thể buôn bán.

Lý Tuấn Nghị nói: "Em cứ cầm thuốc đi, anh đi trước."
Lý Tuấn Nghị cũng không ăn cơm sáng liền ra cửa, bà Vương cùng Lý Tuấn Vĩ cũng biết được chuyện ngoài ý muốn của Cao Lương hôm nay, đều lại đây quan tâm cô, nghe xong sự tình trải qua nhịn không được thổn thức cảm thán, này cũng quá xui xẻo, thật là tai bay vạ gió.

Lý Tuấn Vĩ nhìn xe đẩy: "Cái này phải làm sao bây giờ, có thể sửa sao?"

Cao Lương lắc đầu: "Tớ cũng không rõ lắm, chờ buổi chiều tớ đi hỏi một chút." Hiện tại thể xác và tinh thần của cô đều mệt, hoàn toàn không muốn nhúc nhích.

Không đến giữa trưa, Lý Tuấn Nghị đã trở lại, còn mang về cha mẹ của hai đứa người gây họa , cũng chính là đại thẩm bán rau trộn cạnh tranh cùng Cao Lương. Lý Tuấn Nghị kéo hai vờ chồng vào trong sân, chỉ vào cái xe đẩu hư hỏng trong viện cùng vết thương trên mặt Cao Lương cho bọn họ xem: "Nhìn xem, đây là chuyện tốt con trai hai người làm! Mau nhìn mặt em tôi, đây cũng là do con trai hai người đánh. Bà đoạt chuyện buôn bán của chúng tôi không nói, như thế nào còn có mặt mũi tới tìm chúng tôi gây phiền toái?!"
Người phụ nữ vừa thấy tình huống này, liền nhịn không được che mặt ô ô khóc lên: "Thực xin lỗi, em ơi, thực xin lỗi, chị thật sự không biết hai thằng súc sinh nhà chị có thể làm ra chuyện như vậy." Người phụ nữ một bên lau nước mắt một bên bắt đầu kể lể, hai vợ chồng đều nghỉ việc, hai đứa nhỏ đều phải đi học, trong nhà còn có bốn người già, lải nhải, đơn giản chính là nói chính mình cỡ nào đáng thương, hy vọng Cao Lương đồng tình.

Tuấn Nghị tới, bà Vương cùng Tuấn Vĩ cũng đều lại đây, nghe thấy người phụ nữ kia khóc sướt mướt, đều nhịn không được nhíu mày.

Lý Tuấn Nghị đột nhiên đập bàn một cái: "Được rồi, câm miệng cho tôi!"

Người phụ nữ im lặng, có chút hoảng sợ mà nhìn Lý Tuấn Nghị, hôm nay Lý Tuấn Nghị đánh hai đứa con trai trước mặt vợ chồng bọn họ, quả thực ác hơn cả ác bá.
Cao Lương lúc này mới được cơ hội nói chuyện: "Được rồi, cô cũng đừng khóc than với tôi, trên đời này ai cũng có khó khăn, nghèo hơn cô có khối người, nhưng không phải ai cũng dã man bá đạo như các người. Nghèo liền có lý do chặt đường sống của người khác? Nếu đã tìm được người rồi, tôi cũng không muốn nhiều lời, oan có đầu nợ có chủ, bồi thường tổn thất cho tôi là được."

Lý Tuấn Nghị hỏi: "Tổng cộng tổn thất bao nhiêu tiền?"

Cao Lương nói: "Xe đẩy làm hết 22 đồng, chậu sáu cái đều bị đập hư, lúc mua hết mười tám đồng, dùng một thời gian thì tính mười đồng, đồ ăn buổi sáng hôm nay tổng cộng hai mươi cân, cũng chính là hai mươi đồng, tổng cộng là 52 đồng."

Lý Tuấn Nghị bổ sung: "Con hai người đánh em tôi, còn đe dọa con bé, xe đẩy bị đập hư, hai ngày này đều không buôn bán được, liền tính tổn hại không buôn bán được, tiền thuốc men cùng tiền bồi thường thiệt hại tinh thần tổng cộng trả một trăm đồng đi."
Người đàn ông vẫn luôn im lặng  vừa nghe số tiền này, giơ tay liền đánh vợ mình một cái tát: "Đồ đàn bà ngu xuẩn này, đang êm đẹp bán cái gì rau trộn, đều là bà gây ra họa."

Người phụ nữ nghe thấy số tiền vốn dĩ đang ngây ngốc, bị chồng đánh một cái, tức khắc ngồi dưới đất gào khóc lên: "Tôi không có tiền, trả không nổi."

"Khóc cái gì mà khóc, khóc là có thể giải quyết vấn đề?" Người đàn ông còn muốn đá vợ, bị Lý Tuấn Nghị kéo lại: "Đánh nữ nhân thì tính là cái bản lĩnh gì! Lấy tiền ra!"

Lý Tuấn Nghị cao hơn người đàn ông này nửa cái đầu, rống một tiếng, người đàn ông tức không ra tiếng. Người phụ nữ ngồi dưới đất, thấy Lý Tuấn Nghị hỗ trợ can ngăn, bắt đầu chỉ trích chồng mình: "Tên đàn ông đáng chết này, đồ bất lực, ông trừ bỏ đánh tôi còn có thể làm gì? Cái nhà này còn không phải dựa vào tôi nuôi! Lúc tôi kiếm được tiền các người liền cười, xảy ra chuyện liền trách tôi!"
Lý Tuấn Nghị lạnh mặt: "Đừng náo loạn được không? Lúc này khóc than bán thảm có ích lợi gì? Con mình không biết dạy, cha mẹ phải phụ trách. Nuôi mà không dạy là lỗi của người làm cha, nên bồi tiền thì phải bồi. Lấy tiền, không lấy tiền cũng đừng nghĩ chạy."

Người đàn ông bắt đầu la lối khóc lóc xỏ lá: "Tôi không có tiền, đòi tiền không có, muốn mệnh có một." Nhìn dáng vẻ là một tên vô lại.

Lý Tuấn Nghị không sợ hắn chơi xấu, gật đầu nói: "Được thooim nếu các ngươi không muốn bồi tiền, chúng ta đi tìm cảnh sát tới giải quyết, vừa lúc tôi quen cục trưởng Cục Công An. con trai lớn của ông cũng đu mười sáu đi, cũng có thể vào tù rồi, con trai nhỏ đi Trung Tâm Cải Tạo Thiếu Niên, tuy rằng khả năng cũng chỉ mười ngày nửa tháng, nhưng cái án này định rồi, về sau đi học, đi làm công linh tinh cũng đừng mơ." Hắn lời này nửa thật nửa giả, nhưng xác thật phi thường có uy hϊếp.
Người đàn ông vừa nghe, môi bắt đầu run run lên, người phụ nữ sợ tới mức biến sắc, bọn họ có thể làm bất luận cái gì, nhưng tuyệt đối không dám lấy tiền đồ của con trai ra nói giỡn, người phụ nữ nhào qua ôm chặt chân Cao Lương: "Chúng tôi bồi thường, chúng tôi trả. Nhưng nhà chúng tôi thật sự không có tiền, em gái, có thể bớt một chút hay không? Tôi đi vay tiền."

Cao Lương trước nay không gặp được loại người như này, hanh kéo tay bà ta ra, lui lại mấy bước, né tránh đối phương: "Cô đừng như vậy."

Người phụ nữa quỳ rạp trên mặt đất mà khóc ô ô: "Em gái, xin em thương hại chị đi, bọn trẻ trong nhà còn nhỏ, không hiểu chuyện, bọn nó nhì đồ ăn không bán được, ba hắn lại luôn đánh chị, nhất thời hồ đồ làm ra loại sự tình này."

Lý Tuấn Nghị cười lạnh: "Bé? Không hiểu chuyện? Chờ có một ngày gϊếŧ người có phải hay không còn có thể dùng lý do không hiểu chuyện để trốn tránh trách nhiệm? Gϊếŧ người thì đền mạng, đánh hỏng đồ vật người khác thì phải bồi thường, việc này mẹ bà không dạy bà? Cho nên bà cũng không dạy cho con mình?"
Người đàn ông ngồi xổm một bên thở ngắn than dài, người phụ nữ ngồi dưới đất khóc. Lý Tuấn Nghị không kiên nhẫn mà chống nạnh: "Hai người cũng không đi hỏi thăm Lý Tuấn Nghị tôi là người nào, tới em gái tôi cũng dám khi dễ, chán sống đi? Tranh sinh ý của chúng tôi, tôi không đi đập sạp của mấy người thì thôi, ngược lại mấy người không biết xấu hổ tới đập sạp chúng tôi, thật con mẹ nó khinh người quá đáng! Tôi đòi nhiều sao? Muốn bồi thường mấy trăm mấy ngàn sao? Mới một trăm đồng mà thôi, tổn thất buôn bản không chỉ có vậy đâu. Chạy nhanh lấy tiền cho tôi, không trả tiền chúng tôi liền đi báo cảnh sát. Một ngày không bồi tiền, tôi liền đi đánh con trai mấy người một ngày, đánh đến khi trả hết tiền mới thôi." Hắn đánh người chính là có kỹ xảo, đánh xong còn không lưu lại miệng vết thương.
Hôm nay hai vợ chồng đã kiến thức qua cách Lý Tuấn Nghị đánh người, hai đứa con trai bị đánh đến kêu ngao ngao, không hề có sức phản kháng, chồng bà đi can ngăn, bị đẩy té ngã, người một nhà đều không làm gì được Lý Tuấn Nghị, nếu không vợ chồng bọn họ cũng sẽ không ngoan ngoãn đi theo Lý Tuấn Nghị lại đây. Người phụ nữ móc ra chỗ tiền trong túi, đếm một lần, nhìn chồng: "Nơi này tôi chỉ có 32 đồng, ông có bao nhiêu?"

Người đàn ông xoay mặt đi: "Tôi không có tiền!"

Người phụ nữ đi qua, hỏi chồng đòi tiền: "Tôi biết trên người ông có, mau lấy ra."

Người đàn ông bưng kín túi quần của mình, trốn tránh vợ, người phụ nữ duỗi tay đoạt lấy, hai người bắt đầu tiến hành giằng co.

Cao Lương bất đắc dĩ mà xoay đầu đi, người phụ nữ này thật là đáng thương lại đáng trách. Các em đều đứng ngoài cửa nhìn trò khôi hài của hai vợ chồng kia, Cao Lương nói: "Đều vào nhà đi đi, đừng nhìn."
Bà Vương đồng tình nhìn Cao Lương, bất đắc dĩ mà lắc đầu nói: "Đụng tới chuyện như vậy, thật là không có biện pháp. Lương Lương về sau ra cửa thời phải cẩn thận một chút."

"Cháu biết, bà." Cao Lương gật đầu đáp ứng, nhưng cũng thực bất đắc dĩ, vô cũng chỉ lo cuộc sống của mình, căn bản là không trêu chọc ai, ai ngờ còn có họa trời giáng đâu.

Bên kia hai vợ chồng đã lôi kéo xong rồi, tổng cộng có 52 đồng, người phụ nữ đem tiền lấy lại đây cho Cao Lương: "Trước cho em như vậy, chỗ dư lại chị sẽ nghĩ cách."

Cao Lương nhận tiền, nhìn đối phương yên lặng thở dài, cuối cùng cũng không nói cái gì, cô không thể dung túng cho người khác phạm tội, đã làm sai phải gánh vác trách nhiệm.

Người phụ nữ kéo chồng đi rồi, nói là ngày mai nhất định gom đủ tiền đưa cho Cao Lương.
Trong nhà cuối cùng thanh tĩnh, Cao Lương nhìn bóng dáng hai vợ chồng kia thở dài một tiếng: "Tội gì chứ?"

Lý Tuấn Nghị châm chọc mà cười một chút, nói: "Em biết lúc anh tìm hai tên nhóc kia, bọn nó nói vì sao đập xe em không?"

Cao Lương nhìn hắn: "Còn không phải vì em ảnh hưởng tới chuyện làm ăn của cha mẹ bọn họ sao?"

Lý Tuấn Nghị nói: "Em làm đồ ăn ngon hơn nhà bọn họ, bọn họ không bán được, thời tiết quá nóng, đồ ăn đều bị hỏng, lỗ tiền, ông chồng liền đánh vợ. Người vợ liền nói em bán đồ ăn ngon hơn nên mới không bán được. Hai tên nhãi ranh này nghe được, liền cảm thấy sự tồn tại của em là ảnh hưởng nhà bọn nó, cho nên liền muốn đuổi em đi. Em nói xem đây là cái logic gì, cả nhà đều không ra gì."

Lý Tuấn Vĩ nghe được lắc đầu, nói: "Nhà này sao có thể ngu xuẩn như vậy, vì sao không tìm lý do ở bản thân, lại muốn đổ lỗi cho người khác? Thượng bất chính hạ tắc loạn, cả nhà không có một người nào tốt."
Bà Vương cũng lắc đầu: "Gia giáo có vấn đề, thật là tạo nghiệt."

Cao Lương bất đắc dĩ mà lắc đầu: "Cảm ơn anh Tuấn Nghị hỗ trợ, giữa trưa đều ăn cơm ở nhà em đi, mọi người ngồi đi. Em đi nấu cơm."

Bà Vương xua xua tay: "Đừng làm, cháu nghỉ ngơi cho tốt. Chờ khỏe lại rồi nói."

Cao Lương nhìn ngón tay quấn băng gạc của mình, cũng không kiên trì. Bà Vương trở về, anh em Lý Tuấn Nghị không đi, Lý Tuấn Vĩ nói: "Cao Lương, buổi chiều tớ cùng cậu đi sửa xe đẩy."

Lý Tuấn Nghị nói: "Cao Lương lần trước không phải nói muốn mở cửa hàng sao?"

Cao Lương có điểm bất đắc dĩ mà cười: "Đúng vậy. Nhưng hiện tại em cũng không mở nổi, chi phí quá cao."

Lý Tuấn Nghị nói: "Ngày 1 tháng 9 khai trương chợ trung tâm, anh có người bạn trong nhà mua mấy cửa hàng, anh giúp em thuê một gian mặt tiền cửa hiệu được không?"
Cao Lương kinh hỉ mà nhìn hắn: "Thật sự có thể chứ?" Cô thực sự không rõ tin tức chợ trung khai trương, đời trước mới vừa tốt nghiệp liền đi Thâm Quyến, chỉ biết sau đó chợ trung tâm mở ra, nhưng cụ thể là khi nào lại không biết, không nghĩ tới chính là hiện tại.

Lý Tuấn Nghị gật đầu: "Thật sự, mặt tiền cửa hiệu mới cũng không cần phí chuyển nhượng, nộp tiền thế chấp cùng tiền thuê nhà là được. Nhưng chợ mới mở cũng tồn tại vấn đề, vừa mới bắt đầu lưu lượng khách khẳng định không nhiều, sinh ý khả năng tương đối ít."

Cao Lương quả thực vui mừng khôn xiết: "Đương nhiên có thể." Cô biết vị trí chợ trung tâm phi thường ưu việt, tiếp giáp với phố buôn bán phồn hoa nhất huyện thành, không bao lâu sau khẳng định sinh ý sẽ tốt lên. Dù vừa mới bắt đầu sinh ý chẳng ra gì, nhưng duy trì sinh hoạt hẳn là không thành vấn đề, số tiền kiếm trong kỳ nghỉ hè này hẳn đủ học phí cho mấy đứa em.
Lý Tuấn Vĩ cũng vì Cao Lương cảm thấy cao hứng: "Nếu nói như vậy thật tốt quá, Cao Lương không cần dầm mưa dãi nắng."

Cao Lương cao hứng gật đầu, mấy đứa em nghe xong cũng cực kỳ hưng phấn, rốt cuộc chị cả cũng mở được cửa hàng.

Lý Tuấn Nghị nói: "Nếu em đồng ý, anh liền nói một tiếng với Văn Võ."

Cao Lương nghe tên Văn Võ này, đột nhiên nhớ tới soái ca mặt chữ điền lần trước gặp ở xưởng dệt bông: "Là người bạn lần trước gặp ở xưởng dệt bông sao?"

"Đúng vậy, chính là hắn, kêu Chu Văn Võ. Nếu em quyết định thuê, anh lập tức đi tìm hắn nói, tốt nhất hai ngày này liền ký xong hợp đồng, đến lúc đó em trực tiếp qua bố trí là được." Lý Tuấn Nghị nói, "Mấy ngày nữa anh phải đi."

Cao Lương sửng sốt, nhìn Lý Tuấn Nghị: "Anh đi đâu?"

Hai tay Lý Tuấn Nghị để sau ót, ngửa đầu nhìn trần nhà: "Anh cùng Văn Võ hẹn nhau đi phương nam nhìn xem, xem có thể buôn bán cái gì hay không." Hắn ngoài miệng nói rất nhẹ nhàng bâng quơ, kỳ thật đã chuẩn bị rất lâu rồi.
"Đi Quảng Đông sao?" Cao Lương hỏi, cái niên đại này chính thức cải cách mở là thời kỳ phát triển, kỳ ngộ đặc biệt nhiều, nhưng bẫy rập cũng nhiều.

Lý Tuấn Nghị buông hai tay: "Ừ, đúng vậy."

Cao Lương phát hiện mình không cho Lý Tuấn Nghị bất cứ đè nghị nào hay, bởi vì cô hoàn toàn không rõ ràng lắm quỹ đạo cuộc sống của Lý Tuấn Nghị, chỉ có thể nói: "Khá tốt, bên ngoài kỳ ngộ rất nhiều, tuổi trẻ hẳn nên đi xem." Không nói cái khác, ít nhất có thể mở rộng kiến thức, mở rộng tầm nhìn.

Lý Tuấn Nghị cười: "Anh cũng nghĩ như vậy. Vậy nói như vậy nhé, anh đi tìm Văn Võ. Tuấn Vĩ buổi chiều em đi cùng Cao Lương sửa xe đẩy."

Cao Lương không nghĩ tới sự tình cư nhiên thuận lợi như vậy, thế nhưng có thể thuê được một cửa hàng không cần phí chuyển nhượng, Lý Tuấn Nghị thật sự là phúc tinh của cô.
Tới tháng 9 mới mở cửa hàng, cho nên xe đẩy vẫn cần sửa. Trưa hôm đó, Lý Tuấn Vĩ cùng Cao Lương đư sửa xe đẩy, sư phó nói ít nhất cần hai ngày mới sửa xong, bởi vì khung giá đã vặn vẹo, hồi như cũ so với làm mới càng phiền toái hơn. Cao Lương suy xét một chút để xe đẩy cho sư phó, lại thêm mười lăm đồng làm một cái xe đẩy mới, thời gian vẫn hai ngày. Có nghĩa hai ngày này không thể bày quán, mất bốn năm chục đồng tiền lời, tiền bồi thường của hai vợ chồng kia kỳ thật cũng miễn cưỡng đủ.

Không thể bày quán, Cao Lương coi như cho mình nghỉ. Buổi tối Lý Tuấn Nghị trở về, nói với Cao Lương: "Bạn anh nói để lại cho em một gian vị trí tốt nhất, còn giảm tiền thuê. Tối ngày mai hắn tới nhà anh ăn cơm, đến lúc đó lại thảo luận cụ thể."

Cao Lương gật đầu: "Được ạ, được ạ, cảm ơn anh!"
Lý Tuấn Nghị chần chờ một chút, lúc này mới nói ra: "Bạn anh muốn tới đây ăn cơm. Em có thể tới nhà anh hỗ trợ nấu ăn không?"

Cao Lương tươi cười xán lạn, má lúm đồng tiền hãm sâu: "Không thành vấn đề, có thể ạ."

Lý Tuấn Nghị nhìn gương mặt tươi cười của cô, ánh mắt từ má lúm đồng tiền chuyển qua vết thương trên má: "Bôi thuốc chưa? Còn đau không?"

Cao Lương dùng ngón tay khẽ chạm vào xương gò má một chút: "Bôi rồi, không đau ạ, qua hai ngày liền tiêu. Bạn anh thích ăn cái gì?"

Lý Tuấn Nghị nâng mi: "Thịt, không thịt không vui."

Đôi mắt Cao Lương cười thành hình trăng non: "Muốn em làm chút thịt kho không?"

"Được." Đôi mắt Lý Tuấn Nghị sáng ngời, hắn muốn nến thử thịt kho Cao Lương làm đã lâu, chỉ là bất hạnh Cao Lương vẫn luôn không có thời gian làm, hiện giờ rảnh rỗi, cũng vừa lúc có thể làm đỡ thèm.
Cao Lương thấy đôi mắt hắn sáng lên, càng cảm thấy mình cần làm món kho thật ngon, vừa lúc ngày mai có thể cho mọi người nếm thử một chút, chờ mở cửa hàng mới có tự tin bán.

Lý Tuấn Nghị nói: "Sáng ngày mai anh đi mua đồ ăn, cần những cái gì?"

Cao Lương nói: "Không cần, em đi mua thì tốt hơn."

Lý Tuấn Nghị nghiêm túc mà nói: "Là anh mời khách ăn cơm, để anh mua đồ, em hỗ trợ nấu ăn là đủ rồi."

"Em không đi, anh cũng không biết cần mua cái gì, nhiều nguyên liệu như vậy anh có thể nhớ rõ sao?" Cao Lương quyết định điều chế một nồi nước kho, lần này cần chuẩn bị mới được, căn cứ kinh nghiệm lúc trước cô định cải thiện một chút, cố tính dùng một nồi món kho này chinh phục mọi người.

Lý Tuấn Nghị cười: "Cái này đơn giản, buổi sáng ngày mai chúng ta cùng đi chợ, em nói muốn mua cái gì anh liền mua cái đó."
Cao Lương gật đầu: "Được."

"Vậy đến lúc đó anh gọi em." Lý Tuấn Nghị nói.

"Vâng."

Tuy rằng không cần dạy lúc ba giờ, Cao Lương cũng không có ngủ nướng, 5 giờ cô đã dậy, Lý Tuấn Nghị còn chưa dậy cô liền ở trong sân sửa sang vườn rau, cô tự xử lý qua, lâu lâu có thể ăn được ít rau dưa mình trồng, thuần thiên nhiên, không có bất luận thuốc trừ sâu hay phân hóa học gì.

Lý Tuấn Nghị thực mau cũng dậy, thấy Cao Lương ở trong sân, lớn tiếng nói: "Chờ anh năm phút." Hắn vội vàng đánh răng rửa mặt, vào nhà còn soi gương một cái, xem tóc có rối không, trên thực tế kiểu tóc căn bản không rối nổi, rốt cuộc dài có nửa tấc mà thôi.

Lý Tuấn Nghị đẩy xe ra dừng ở cửa, tìm miếng vải lau khô ghế sau, chỗ đó rất ít người ngồi, thường xuyên dùng để chở đồ.

Lý Tuấn Nghị cưỡi xe ra, chân dài chống trên mặt đất, chuông rung "Đinh linh linh" Cao Lương ngẩng đầu vừa thấy, chạy đi rửa tay, sau đó cầm một cái rổ. Lý Tuấn Nghị nhìn cô một chút, vết ứ máu trên mặt đã phai nhạt một chút, có thể thấy được thuốc kia vẫn hữu dụng, duỗi tay: "Đưa rổ cho anh."
"Anh cầm đi." Cao Lương nói.

Lý Tuấn Nghị treo rổ ở đầu xe: "Ngồi lên đi."

Cao Lương thấy hắn trống vững chắc, thân xe còn nghiêng về phía mình, tiện cho cô ngồi lên, nếu Lý Tuấn Vĩ kêu cô ngồi lên xe như vậy cô cũng không dám, bởi vì sợ Lý Tuấn Vĩ đỡ không nổi, nhưng Lý Tuấn Nghị lại làm người ta yên tâm, có cảm giác an toàn.

"Ngồi ổn chưa?" Lý Tuấn Nghị hỏi.

"Dạ rồi." Tâm tình Cao Lương rất tốt mà trả lời.

Lý Tuấn Nghị dẫm bàn đạp, bánh xe chuyển động, thân thể cùng tâm tình đều lên cao trong gió. Cao Lương ngồi ở trên ghế sau, một tay nắm lấy chỗ hàn ghế dựa, một tay đặt ở trên đùi, cảm thấy đặc biệt thoải mái, tuy rằng hôm qua mới gặp chuyện, nhưng hôm nay vẫn cảm thấy sinh hoạt tràn ngập hy vọng như cũ.

Lý Tuấn Nghị đột nhiên nói: "Chợ trung tâm hơi xa, buổi sáng em phải đi sớm, đi bộ không an toàn, lái xe qua bên kia đi."
Cao Lương bị suy nghĩ kéo lại: "A? Nga, đúng vậy, nên lái xe đi, nhưng mà —— em không biết lái xe." Nếu cô mở cửa hàng, cũng không thể ở lại trong tiệm, cho nên mỗi ngày cần tới từ sáng tinh mơ, đi đường hiển nhiên không quá dễ, sớm như vậy lại không có tuyến xe, vậy chỉ có thể đi xe.

Lý Tuấn Nghị lắp bắp kinh hãi: "Em không biết đi xe?"

Cao Lương ngượng ngùng mà "vâng" một tiếng: "Trước kia em học đi xe té ngã một cái, què nửa tháng, có bóng ma tâm lý không dám lại học." Té ngã què nửa tháng là đời trước học xe máy, cảm giác cân bằng của cô luôn luôn rất kém, xe đạp cũng chưa học được, sau lại học đi xe máy, kết quả học phí nộp hết, xe vẫn không đi được.

"Xe đạp thực ra rất dễ đi, để về anh dạy cho em." Lý Tuấn Nghị chủ động nói.

Cao Lương thở ra một hơi, do dự nửa ngày: "Dạ, vâng."
Lý Tuấn Nghị nghe thấy cô do dự, ha ha cười: "Yên tâm, có anh ở đây, khẳng định em không bị ngã."

Cao Lương tự giễu mà cười cười, cũng không phải không tin Lý Tuấn Nghị, mà là không quá tin tưởng bản thân.

Hai người một đường nói nói cười cười, giống như có rất nhiều chuyện, Cao Lương âm thầm kinh ngạc nguyên lai Lý Tuấn Nghị còn rất thích nói chuyện, trước kia sao lại cảm thấy hắn lạnh lùng nhỉ? Hẳn là người ngoài lạnh trong nóng , lạnh lùng với người không thân, với người quen lại rất tùy ý.

Tới chợ, Lý Tuấn Nghị đem xe khóa ở bên ngoài, cầm theo rổ dẫn Cao Lương đi mua đồ ăn, mua gì đều là Cao Lương định đoạt, hắn phụ trách bỏ tiền, rốt cuộc Cao Lương mới là đầu bếp, ngẫu nhiên Lý Tuấn Nghị nhìn thấy thứ muốn ăn, Cao Lương sẽ căn cứ theo nguyên liệu hắn muốn để nghĩ món ăn sẽ làm.
Lúc Cao Lương đi tiệm tạp hóa mua hương liệu, Lý Tuấn Nghị thấy cô không ngừng nhặt các loại hương liệu, chủng loại nhiều làm người ta líu lưỡi: "Em biết hết những thứ này?"

"Dạ, đây là thịt móng tay, cái này là thảo quả, làm món kho đều cần dùng."

Lý Tuấn Nghị đành phải ngoan ngoãn đứng một bên, đối với cái này hắn hoàn toàn không có quyền lên tiếng, chỉ cần chờ ăn. Cao Lương lấy hương liệu, lại cố ý chạy đến cửa chợ bên kia đi dạo, phát hiện đại thẩm bán rau trộn kia cũng không có tới bán đồ ăn, không biết là bị Lý Tuấn Nghị dọa sợ tới mức không dám tới, hay ra chỗ khác bán. Kỳ thật hoàn toàn có thể đi địa phương khác bán, rốt cuộc huyện thành lại không chỉ có một chợ bán thức ăn, nhưng đầu óc của nhà kia lại không quá nhanh nhẹn, cho nên chỉ biết một con đường đi.
Lý Tuấn Nghị phảng phất biết tâm tư của cô: "Yên tâm, anh biết nhà bọn họ ở đâu, số tiền đó bọn họ nhất định phải bồi thường."

Cao Lương nói: "Em chỉ muốn đến xem nhà họ có tới bán đồ ăn hay không thôi."

Lý Tuấn Nghị gật đầu, hỏi: "Còn có gì muốn mua không?"

Cao Lương nói: "Hiện tại đi mua cá đi, mua cá liền xong." Cá cần tươi sống, mua về nuôi đến buổi tối mới xử lý, như vậy đồ ăn cũng mới ngon.

Lý Tuấn Nghị nhìn nhìn: "Chúng ta đi ăn bữa sáng đi, sau đó lại đi mua cá."

Cao Lương muốn nói thời gian còn sớm, có thể trở về nhà ăn sáng, cuối cùng vẫn đồng ý: "Vâng."

"Muốn ăn cái gì, mì, mì sợi hay là bánh bao?"

Cao Lương chỉ vào một nhà bán bữa sáng ở cửa chợ nói: "Bánh bao nhỏ nhà kia ăn ngon, em thường xuyên ăn ở đó."

Lý Tuấn Nghị nhìn, nói: "Chúng ta đi ăn chén mì đi, sau đó gọi hai lồng bánh bao."
Cao Lương gật đầu: "Vâng." Ngày thường cô rất ít ăn mì, bởi vì ăn mì tốn thời gian, không tiện như bánh bao.

Thời tiết nóng, người ăn mì lạnh nhiều, hai người cũng gọi mì lạnh, Lý Tuấn Nghị lại gọi ba lồng bánh bao, đem một lồng để ở trước mặt Cao Lương, Cao Lương nhìn bánh bao nhỏ trước mặt: "Em ăn không hết nhiều như vậy."

"Không có việc gì, ăn không hết cho anh." Lý Tuấn Nghị dùng chiếc đũa gắp lên hai cái bánh bao, một ngụm hai cái.

Làm Cao Lương nhịn không được cúi đầu vui vẻ, xem hắn ăn cơm rất ngon lành. Cô trộn mì lạnh lên, sau đó gắp lên một chút bỏ vào trong miệng nếm thử, sau đó nhỏ giọng nói thầm: "Bát giác, vỏ quế, hương diệp, chỉ có mấy thứ này."

Đang ăn mì Lý Tuấn Nghị ngẩng đầu: "Hả?"

Cao Lương nói: "Em nói gia vị trộn mì."

Lý Tuấn Nghị kinh ngạc mà nhìn cô: "Em còn nếm ra gia vị bên trong?"
"Vâng." Cao Lương có thiên phú, cơ bản ăn qua món nào đều có thể nếm ra nguyên liệu bên trong.

"Khó trách em làm đồ ăn ngon như vậy, nguyên lai là có thiên phú." Lòng hiếu kỳ của Lý Tuấn Nghị đối với Cao Lương càng ngày càng nặng.

Cao Lương nghe hắn khen mình, cười cong mắt, không mặt mũi nói tiếp.

Cao Lương chỉ ăn hai cái bánh bao nhỏ liền ăn không vô, Lý Tuấn Nghị giải quyết chỗ dư lại, hắn một bên ăn một bên nói: "Có phải làm đầu bếp thường không ăn nhiều đúng không?"

Cao Lương sửng sốt: "Kỳ thật cũng ổn, chính là khẩu vị tương đối bắt bẻ." Loại cảm giác này gần đây càng ngày càng rõ ràng, đặc biệt là từ lúc mình chuyên tâm nấu ăn.

"Người bình thường làm đều không quá hợp khẩu vị đúng không? Người nhà của em có lộc ăn." Trong giọng nói Lý Tuấn Nghị mang theo hâm mộ.
Cao Lương nhấp miệng cười: "Cũng tạm ổn." Kỳ thật cô cũng không phải mỗi bữa đều tự mình xuống bếp, rất nhiều thời điểm đều là Cao Phán hoặc Cao San nấu ăn, hai đứa đều thông cảm cô vất vả.

Lý Tuấn Nghị ăn xong một cái bánh bao nhỏ cuối cùng, nói: "Rồi, đồ ăn đều mua xong rồi đúng không? Chúng ta đi mua cá đi."

Cao Lương nhìn giỏ rau một chút, hai cái móng heo, một cái lưỡi heo, một con vịt sống, còn có một ít mề gà vịt, cùng gan vịt, cũng đủ rồi: "Vâng." Đáng tiếc không có chân gà, chân vịt bán riêng, nếu không càng thêm phong phú.

Bọn họ đi tới chỗ bán cá, Cao Lương hỏi: "Anh muốn ăn cá gì?"

Lý Tuấn Nghị nói: "Lần trước em làm loại cá gì vậy, ăn rất ngon." Lần trước hắn ăn cá hầm ớt nguội, hương vị vẫn rất ngon, cho nên vẫn luôn nghĩ nếu được ăn ngay lúc nóng sẽ như thế nào.
Cao Lương gật đầu: "Vậy mua cá trắm cỏ đi, đổi cách làm, làm cá hầm cải chua."

Lý Tuấn Nghị chưa ăn qua cá hầm cải chua, nhưng biết nghe lời: "Em muốn làm gì cũng được." Dù sao Cao Lương sẽ không làm hắn thất vọng.

P/S: Chương này siêu dàiiiiiiii các bác ạ :)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.