Trở Về Năm 1988

Chương 33: Đoàn tụ ngắn



Editor: Thienyetkomanhme

Tóc quăn vuốt tóc: "Vậy được rồi, ngày mai chúng ta lại tới mua."

Lý Tuấn Nghị nói: "Đứng lại! Tôi còn có một câu muốn nói, trước kia cậu tới nơi này quấy rối, tôi coi như cậu không biết nên không so đo, về sau nếu người của cậu dám tới tiệm này quấy rối, vậy không thể trách tôi không nói trước."

Tóc quăn lộ vẻ ủy khuất: "Anh Nghị, thật là oan uổng, ngày hôm qua tôi cũng không có quấy rối, ăn xong có trả tiền. Không tin anh hỏi em gái mình."

Lý Tuấn Nghị căn bản không cần chứng thực với Cao Lương, lạnh lùng nói: "Không có thì tốt, bằng không các cậu hôm nay còn muốn đi ra ngoài?"

Thực mau, một đám người tóc quăn rút đi như thủy triều. Cao Lương vì lực uy hϊếp của Lý Tuấn Nghị vừa mừng vừa sợ, vội đón anh vào: "Anh Tuấn Nghị, mau tiến vào ngồi. Sao anh đột nhiên trở lại? Về đến nhà lúc mấy giờ? Ăn cơm chưa?" Cô cẩn thận mà đánh giá anh, ánh đèn màu vàng chiếu vào mặt Lý Tuấn Nghị, tựa hồ thoạt nhìn anh đen hơn, có thể thấy được trong khoảng thời gian này phi thường vất vả, không biết ở bên kia làm cái gì.


Khỉ Ốm cũng nói: "Anh Nghị, không phải anh ngồi xe lửa trở về à? Xe lửa huyện mình sáng mai mới đến trạm mà."

Lý Tuấn Nghị vào này tiệm nhỏ tràn ngập hương khí, nhìn bố trí bên trong, tuy rằng nhỏ nhưng sạch sẽ, thoạt nhìn thập phần thoải mái: "Không phải, ngồi ô tô trở về. Anh ăn cơm rồi, bất quá chỗ em có đồ ăn anh vẫn ăn được." Rời nhà đi lâu như vậy, đã sớm tưởng niệm đồ ăn Cao Lương làm.

"Em làm chút đồ ăn, anh chờ một lát." Cao Lương vội múc bột mì, coo phát hiện nơi này trừ bỏ bột mì cũng không có món chính khác, nhìn dáng vẻ hẳn là chuẩn bị một chút mì sợi linh tinh ở chỗ này mới được, như vậy đói bụng muốn ăn cái gì liền có thể làm ngay.

Lý Tuấn Nghị nói: "Nếu quá phiền toái thì thôi."

"Không phiền toái, rất nhanh thôi." Cao Lương nhanh nhẹn làm mì, xem độ ẩm vừa phải, liền nói với Khỉ Ốm nói, "Anh Dương, anh tới giúp em nhào bột đi. Em làm đồ ăn đi kèm."


Khỉ Ốm chạy nhanh tới: "Được rồi."

Lý Tuấn Nghị nhíu mày, đây là tình huống thế nào? Cao Lương cư nhiên trực tiếp sai sử Khỉ Ốm, bọn họ phát sinh cái gì? May mắn Tam Béo kịp thời giải thích nghi hoặc của hắn: "Anh Nghị, Khỉ Ốm muốn học nấu ăn cùng em Lương, tương lai hắn muốn mở tiệm cơm."

Khỉ Ốm quay đầu lại ngượng ngùng cười với Lý Tuấn Nghị: "Kỳ thật em chính là thấy em Lương có tay nghề tốt, muốn học nấu ăn, còn chuyện mở cửa hàng, tạm thời không dám mơ, không có tiền mà."

Lý Tuấn Nghị hiểu, gật đầu nói: "Cũng có thể, đến lúc đó mọi người góp tiền mở cửa hàng cho cậu."

Khỉ Ốm cảm động: "Cảm ơn anh Nghị. Đúng rồi, sao anh đã trở lại? Anh Chu đâu?"

Cao Lương cũng quay đầu nghe đáp án.

Lý Tuấn Nghị nói: "Hắn không trở về. Chúng ta cùng nhau làm chút sinh ý, anh mang tranh hóa đi tỉnh thành, thuận đường trở về xem một cái, ngày mai lại đi."


"Nhanh như vậy?" Cao Lương nhìn thấy anh còn chưa hết hưng phấn, nghe thấy anh đi nhanh như vậy, tức khắc lại có chút mất mát. Không thể không thừa nhận, Lý Tuấn Nghị tới, cô liền cảm thấy trong lòng kiên định hơn.

Lý Tuấn Nghị bất đắc dĩ mà nói: "Không có biện pháp, tài xế cùng anh trở lại. Bên kia đang bận rộn, còn có một chuyến hàng phải chạy, anh đây là bớt thời giờ trở về."

Tam Béo tò mò hỏi: "Anh Nghị, các anh làm cái gì?"

Lý Tuấn Nghị nói: "Nhập hàng hóa về bên này bán, sau đó lại nhập ít mặt hàng bên này qua bên kia bán."

Cao Lương hiểu được, đây là chuyển hàng hóa kiếm giá chênh lệch: "Còn thuận lợi không ạ?"

Lý Tuấn Nghị gật đầu: "Còn ổn. Chính là đi xe thể có chút mệt mỏi."

Khỉ Ốm cười hì hì hỏi: "Anh Nghị, kiếm được tiền không?"

Lý Tuấn Nghị cười lộ răng trắng: "Đương nhiên phải kiếm được chút, bằng không sao lại làm. Cao Lương, trong tiệm sinh ý thế nào? Bận rộn lắm không?"
Cao Lương nhìn gương mặt tươi cười của anh, nhìn dáng vẻ bọn họ đã tìm được đường đi, trong lòng cũng cao hứng, cô chỉ chỉ Ngô Xuân Mai: "Ổn ạ, em gọi bạn học Xuân Mai tới hỗ trợ, sinh ý cũng khá." Cô mở nắp nồi, lấy một cái chân giò đã chín từ nồi thịt hầm, cắt thành miếng. Lại đem khoai tây Khỉ Ốm cắt phía trước thiết ti hạ nồi rán vào nồi xào một chút, ra nồi trộn cùng thịt kho và gia vị.

Lý Tuấn Nghị quay đầu nhìn Ngô Xuân Mai một cái, gật đầu với cô.

Ngô Xuân Mai lúc này mới chính thức nhận thức Lý Tuấn Nghị, phía trước luôn nghe Cao Lương cùng bà Vương nhắc tới tên hắn, tuy rằng Cao Lương nói cô hẳn là đã gặp qua Lý Tuấn Nghị ở trường học, chính là ngày có thành tích thi đại học, nhưng lúc ấy cảm xúc của cô không ổn, thật sự không chú ý tới người khác, vì vậy một chút ấn tượng đều không có. Lý Tuấn Nghị lớn lên rất cao lớn, bộ dáng cũng không quá giống bạn học Lý Tuấn Vĩ, bất quá thoạt nhìn có khí khái nam tử hơn.
Khỉ Ốm nói: "Anh Nghị sao tới đúng lúc vậy, bọn Lưu Bưu vừa đến anh liền tới, quả thực là quá soái!"

Lý Tuấn Nghị nói: "Anh vừa về đến nhà, bà nội đã nói chuyện trong tiệm Cao Lương, anh lập tức đuổi tới. Lưu Bưu tiểu tử này không đứng đắn, may mắn nó không gây chuyện, nếu không anh không tha cho nó."

Cao Lương nghe vậy khóe miệng dương lên, có người xuất đầu vì mình cảm giác hóa ra vui như vậy.

Tam Béo nói: "Đám người này càng ngày càng càn rỡ, anh không ở đây, hắn đều không đem bọn em để vào mắt."

"Yên tâm, sẽ có người thu thập bọn họ." Lý Tuấn Nghị thuận miệng nói, đôi mắt nhìn chằm chằm Cao Lương, xem cô tiếp nhận cục bột từ Khỉ Ốm, cắt một khối nhỏ, mở ra, đem thịt cùng khoai tây bỏ vào giữa, nặn thành bánh rồi đặt ở trong nồi chiên lên, hắn tò mò hỏi: "Cao Lương em đang làm cái gì vậy?"
"Chiên mấy cái bánh ạ. Khoai tây đã cắt hạt lựu, không lãng phí nguyên liệu, tùy tiện loạn làm, không biết ăn có ngon không." Cao Lương đáp lời, đôi mắt nhìn chằm chằm trong nồi, kịp thời lật bánh, bởi vì không có chảo, cô làm bánh không quá lớn, nhưng bên trong nhét đầy thịt cùng đồ ăn.

Thực mau mùi hương của bánh nướng áp chảo bay ra, mọi người đều thỏa mãn mà hít hà: "Thơm quá, nhất định ăn rất ngon."

Bánh nướng áp chảo không tốn nhiều thời gian, Cao Lương đem bánh đặt trong một cái bồn: "Có thể ăn ồi."

Khỉ Ốm cùng Tam Béo đều nhất trí nhìn Lý Tuấn Nghị: "Anh Nghị nhanh ăn đi."

Lý Tuấn Nghị cũng không khách khí, cầm đôi đũa, gắp bánh lên cắn một ngụm, vươn đầu lưỡi: "Nóng quá."

Cao Lương nhấp miệng cười: "Chờ một lát, cẩn thận bỏng."

Lý Tuấn Nghị thổi mấy hơi, rốt cuộc ăn được bánh, mặt ngoài vừa thơm vừa giòn, bên trong thịt kho màu mỡ nhiều nước, đó là một món hắn chưa bao giờ thử: "Ăn ngon!"
Cao Lương lật cái bánh cái thứ, trong lòng ức chế không được vui mừng: "Ăn từ từ, bên này còn có rất nhiều. Mọi người đều có."

Cao Lương liên tiếp làm xong vài cái bánh, rốt cuộc mọi người đều có một cái. Lý Tuấn Nghị ăn xong bánh, nói với Cao Lương: "Để anh làm tiếp, em đi ăn bánh đi."

Cao Lương ngẩng đầu nhìn anh, có chút không tin mà cười: "Anh biết làm sao?"

Lý Tuấn Nghị vẫn luôn nhìn cô làm bánh nướng áp chảo: "Anh thấy em làm rất đơn giản."

Cao Lương đem cái xẻng trong tay cho anh: "Vậy anh đi rửa tay trước. Em nặn bánh xong trước, anh chỉ cần chiên thôi, chú ý mức lửa, đừng để cháy."

Lý Tuấn Nghị rửa sạch tay lại đây, nước trên tay còn chưa lau khô, rơi vào cạnh nồi"xèo" một cái bốc lên. Cao Lương nói: "Lau khô tay đã, cẩn thận dầu bắn."

Khỉ Ốm nhanh chóng ăn xong bánh, trong miệng căng phồng, mơ hồ không rõ mà nói: "Anh Nghị, nếu không vẫn để em làm đi."
Lý Tuấn Nghị nói: "Có phải em quá coi thường anh hay không? Anh khẳng định cũng làm được. Tránh ra, để anh làm thử xem."

Cao Lương mỉm cười thối lui một bên, xem Lý Tuấn Nghị biểu diễn. Lý Tuấn Nghị là loại người chưa bao giờ vào bếp, vừa thấy thủ pháp cầm xẻng liền biết, Cao Lương có điểm lo lắng anh quá mạnh tay làm nát bánh: "Nhẹ một chút."

Lý Tuấn Nghị ngẩng đầu liếc cô một cái: "Biết, đừng lo lắng, em ăn đi."

Cao Lương cầm lấy cái bánh cắn một ngụm, xác thật còn rất không tồi, bởi vì hương vị đồ ăn bên trong ngon, sao có thể không ngon. Cô ăn bánh, nhìn động tác Lý Tuấn Nghị, nghĩ ngày mai anh phải rời đi, lần này trở về cũng quá vội vàng, còn chạy tới giúp mình, khẳng định đặc biệt mệt, trong lòng không khỏi thập phần băn khoăn. Không biết ngày mai khi nào anh rời đi, mình có thể làm cái gì cho anh mang đi đây?
Lý Tuấn Nghị chiên bánh, cảm thấy không sai biệt lắm, liền muốn hỏi Cao Lương một chút có phải đã chín, vừa nhấc đầu liền thấy Cao Lương chính chuyên chú nhìn chính mình, hai người bốn mắt nhìn nhau, hắn không khỏi cười xán lạn. Cao Lương bị nụ cười này làm phục hồi tinh thần, đỏ mặt dời mắt: "Cái bánh này chín rồi."

"Ừ, anh cũng cảm thấy chín rồi." Lý Tuấn Nghị phi thường vừa lòng phản ứng của Cao Lương, vớt bánh ra, "Cái bánh thứ nhất anh chiên, em nếm thử đi, kiểm nghiệm một chút xem anh biết chiên không."

Cao Lương nhìn cái bánh trong tay: "Em ăn một cái này là đủ rồi."

Khỉ Ốm vội khuyên cô: "Em Lương, em lại ăn thêm một cái đi, em gầy như vậy, nên ăn nhiều một chút, lần đầu anh Nghị chiên bánh, đừng lãng phí tâm ý của anh ấy."

Cao Lương không biết vì cái gì, lỗ tai không chịu khống chế mà đỏ lên, cô cúi đầu nói: "Vậy được, em ăn."
Lý Tuấn Nghị lúc này mới vừa lòng cười.

Ngô Xuân Mai còn chưa quá quen thuộc với mấy nam sinh này, cho nên vẫn luôn yên lặng mà ăn bánh xem náo nhiệt, nhìn nhìn, giống như liền nhìn ra cái gì đó, nguyên lai là như thế này.

Khỉ Ốm thấy Lý Tuấn Nghị chiên xong, cũng nóng lòng muốn thử. Lý Tuấn Nghị chiên ra một cái bánh, tựa hồ cũng không chấp nhất như vậy, đưa cái xẻng cho hắn, thẳng đến khi nhìn thấy Cao Lương ăn xong cái bánh hắn chiên mới cảm thấy mỹ mãn mà tiếp tục ăn bánh, một hơi lại ăn ba cái.

Chờ ăn uống no đủ, thịt kho cũng hầm xong, Lý Tuấn Nghị giúp Cao Lương bê nồi thịt kho từ bếp lò xuống dưới, nói: "Về sau Khỉ Ốm ở nơi này học nấu ăn, mấy việc nặng này để cho hắn làm đi, cái này quá nặng, mấy cô gái các em bê không được."

Khỉ Ốm vộinói: "Đúng vậy, được, được, để em làm."
Cao Lương cười nói: "Vậy cảm ơn anh Dương."

Thu thập xong trở về, Lý Tuấn Nghị thấy Ngô Xuân Mai đẩy một chiếc xe, Cao Lương tay không theo ở phía sau, có chút sáng tỏ hỏi: "Bạn học ở nhà của em?"

Cao Lương gật đầu: "Đúng vậy."

"Ai lái xe?"

"Xuân Mai, em không đèo người được." Cao Lương ha ha ha mà cười, lúc trước Lý Tuấn Nghị dạy cô đi xe, giống như cũng không có tác dụng mấy.

Lý Tuấn Nghị nâng một chút mi, một bộ hiểu rõ: "Xem cũng biết. Hôm nay em ngồi xe anh đi. Khỉ Ốm, về sau anh không ở đây, buổi tối cậu liền vất vả đưa Cao Lương về nhà."

Khỉ Ốm vội gật đầu: "Vâng, nhất định đưa đến nhà an toàn ."

Vì thế đoàn người từ biệt ở cửa chợ, Cao Lương ngồi trên xe Lý Tuấn Nghị, Ngô Xuân Mai một mình lái xe, ba người cùng nhau về nhà. Gió đêm mát lạnh, gió thổi làm áo sơmi Lý Tuấn Nghị phồng lên, lướt qua trên mặt Cao Lương, Cao Lương không có né tránh, chỉ là đè áo anh xuống một chút. Cô nghe tiếng bánh xe chuyển động, trong lòng bỗng có một loại cảm giác thỏa mãn.
Lý Tuấn Nghị chủ động nhắc tới: "Ngày mai buổi chiều anh xuất phát."

Cao Lương "Dạ" một tiếng: "Vậy trưa ngày mai ăn cơm ở nhà em đi, em nấu cơm."

Lý Tuấn Nghị ha ha cười: "Anh nói cho em chính là để nghe những lời này." Một lát sau lại nói, "Cảm ơn em giúp anh chiếu cố bà nội."

Cao Lương nói: "Em vẫn luôn coi bà là bà của mình, chăm sóc bà là chuyện đương nhiên. Nhưng thật ra hôm nay anh lại giúp em một việc lớn như vậy, cũng không biết nên cảm ơn anh thế nào."

Trong nháy mắt Lý Tuấn Nghị đặc biệt muốn nói: Kỳ thật anh cũng coi em là người của anh, chăm sóc là chuyện đương nhiên. Bất quá lời này quá buồn nôn, cũng quá trực tiếp, hắn nói không nên lời, liền cười nói: "Em giúp anh, anh giúp em, này không phải huề nhau sao?"

Cao Lương mím môi, sao có thể huề nhau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.