Trở Về Năm 1988

Chương 9: Khai trương đại cát



Editor: Thienyetkomanhme

Cao Lương ngâm nấm mèo cùng rong biển suốt đêm, để đồng hồ báo thức lúc 3 giờ, ngày mai phải dậy sớm nấu ăn, bằng không không kịp chợ sáng. Cao Lương một mình ngủ ở phòng cha mẹ, các em đều ngủ ở phòng trong, như vậy cũng tốt, cô không muốn đánh thức các em sớm như vậy, ảnh hưởng tới quá trình phát triển thân thể bọn nó, lại quên thân thể mình kỳ thật cũng đang trong quá trình phát dục.

Bởi vì có chút chờ mong, Cao Lương tới khuya mới ngủ. Đồng hồ báo thức vừa vang, cô cảm thấy thập phần buồn ngủ, nhưng mà nhớ tới sứ mệnh hôm nay, tinh thần tức khắc tăng lên, dạy làm rau trộn. Hôm nay phải làm 5 loại đồ ăn, rau trộn rong biển, nấm mèo, đậu que cùng ngó sen, còn có một món chính là đậu phộng ngũ vị hương, mỗi loại cũng làm không quá nhiều, ngày đầu tiên chỉ là đi thử chút.


Chờ Cao Lương làm xong đồ ăn, đã hơn 5 giờ, cô để đồ ăn vào trong bồn, bỏ vào xe đẩy, chuẩn bị ra cửa. Cao Phán cùng Cao San đều dậy, nhìn cô muốn ra cửa, kinh ngạc mà nói: "Chị cả, đều chuẩn bị tốt rồi sao? Sao không gọi bọn em dậy hỗ trợ?" Tối hôm qua sắp ngủ bọn họ đều nói muốn dậy hỗ trợ, Cao Lương cũng dồng ý gọi bọn họ.

Cao Lương cầm khăn lông vắt trên cổ lau mồ hôi, mỉm cười nói: "Các em đều dạy rồi? Vậy tốt, cùng chị đi chợ đi."

Cao San nhớ em trai: "Vậy Cường Cường thì sao?"

Cao Lương nói: "Vậy em ở nhà với Cường Cường, chị đi cùng Phán Phán."

Cao San vào phòng, túm Cao Cường từ trên giường dậy, vội vàng rửa mặt, đóng cửa cho kỹ, hai chị em một đường chạy chậm đuổi theo chị cả. Ngày đầu tiên chị cả đi bày quán bán đồ, bọn họ đều tò mò, nhất định phải đi xem.


Bởi vì đẩy xe đẩy, Cao Lương không đi đường nhỏ, hẻm nhỏ vừa hẹp lại gồ ghề lồi lõm, xe đẩy không qua được. Bốn chị em đẩy xe, đi trên đường vắng tanh, chỉ có gió mát thổi lên mặt, bọn họ đi từng bước hướng về ánh sáng mặt trời.

Chợ bán thức ăn đã phi thường náo nhiệt, xe đẩy Cao Lương có chút lớn, không dễ chen chúc, liền tìm một chỗ ở cửa chợ, chợ này có hai cái cửa, cái này là cửa chính, lượng người khá lớn, tuy rằng ở bên ngoài một chút, hẳn là không thành vấn đề. Cao Lương đi mua một xấp túi thực phẩm trong suốt, chuẩn bị đựng rau trộn.

Người trong chợ càng ngày càng nhiều, chủ yếu đều là nông dân bán đồ ăn cùng người bán rong, chân chính khách hàng mua đồ ăn còn không có mấy người, bởi vì quá sớm, vừa lúc mát nhất của mùa hè, mọi người đều giành giật từng giây mà ngủ. Sạp rau trộn của Cao Lương vẫn khiến cho không ít người tò mò, mọi người đều biết rau trộn, người địa phương vào mùa hè cũng sẽ trộn ít dưa chuột, dưa lê linh tinh, cơ bản đều trộn muối không, món trộn như vậy còn chưa thấy qua, huống chi còn lấy ra bán.


Người thứ nhất tới hỏi là một ông lão: "Mấy người đang bán cái gì vậy?"

Cao Lương nhanh nói: "Rau trộn, ngài muốn nếm thử hay không?"

Ông lão ngẩng đầu nhìn chữ trên xe đẩy: "Rau trộn Tứ Xuyên. Cháu là người Tứ Xuyên "

Cao Lương mỉm cười kiên nhẫn giải thích: "Không phải, cháu học cách làm rau trộn Tứ Xuyên, ăn rất ngon. Ngài có thể nếm thử." Cao Lương biết, muốn bán đồ ăn, bước đầu tiên khẳng định là phải cho người ta nếm, chỉ khi hương vị được tán thành, mới có khả năng bán ra.

Ông lão thấy Cao Lương nhiệt tình, nội tâm cũng rất tò mò, liền nếm một viên đậu phộng ngũ vị hương, hương vị xác thật kỳ lạ: "Bao nhiêu tiền một cân?"

"Đây đều là thức ăn chay, giá cả giống nhau, đều một đồng một cân." Mấy loại nguyên liệu phí tổn cao thấp không đồng nhất, Cao Lương tính đại khái, thống nhất giá cả, bình quân mỗi cân phần lãi gộp đại khái kiếm 4 đến 5 hào.
Ông lão kia do dự một chút: "Đắt như vậy!"

Cao Lương mỉm cười nói: "Không đắt, ông ơi, phí tổn cũng không thấp, còn phải gia công, gia vị nhìn qua cũng có mười mấy loiaj. Ngài ăn cũng cảm thấy ngon đi? Có thể mua chút trở về nếm thử."

Đối phương do dự một chút, xua xua tay đi. Cao Lương thật ra hoàn toàn không nhụt chí, các em trai em gái lại nhịn không được đỏ vành mắt, bọn họ cảm thấy chị cả thật không dễ dàng, phí công lớn như vậy cũng chưa có người mua. Cao Phán đỏ mặt yên lặng mà lui qua một bên, cô cảm thấy vừa rồi rất xấu hổ, tất cả mọi người đều nhìn cô, làm hai má cô đều nóng bỏng. Hai đứa em tuy rằng cảm thấy xấu hổ, nhưng vẫn yên lặng mà đứng ở bên người chị cả, cố chấp biểu đạt ủng hộ chị cả.

Cao Cường dùng ngón tay chọc xe đẩy, nhỏ giọng hỏi Cao Lương: "Chị cả, có thể không ai tới mua hay không ?"
Cao Lương cười an ủi em trai: "Đừng lo lắng, khẳng định sẽ có người mua." Cô vừa dứt lời, liền có một cô gái trẻ tuổi đẩy xe đạp lại đây, đối phương ngẩng đầu nhìn quầy hàng: "Rau trộn Tứ Xuyên —— rau trộn cái gì?"

Cao Lương nhanh nói: "Chính là rau trộn, mùa hè thời tiết nóng, ăn cái gì cũng không vào, ăn chút rau trộn khai vị."

"Khai vị" cái từ này khả năng nói đến suy nghĩ cô gái này, cô dừng lại nếm một chút rau trộn rong biển, cảm thấy hương vị thực tốt, nếm một chút các loại khác, nói: "Mỗi loại cô lấy cho tôi một chút, món rong biển nhiều một chút, tôi muốn mua hai cân, chia hai túi."

Cao Lương thấy đối phương tới giá cả cũng chưa hỏi liền mua, vội nói: "Món này một đồng một cân, có thể chứ?"

Đối phương không chút do dự: "Có thể, cân đi."

Sinh ý đầu tiên của Cao Lương liền bắt đầu như vậy, Cao Phán nhìn chị bán được đồ vật, chạy nhanh lại hỗ trợ. Sinh ý khai trương, về sau liền thuận lợi, dạo người đi chợ càng ngày càng nhiều, người hỏi cũng nhiều, mọi người đều là lần đầu tiên nếm đến loại khẩu vị rau trộn này, rất nhiều người thử xem mua nửa cân, một cân. Cao Lương chuẩn bị không nhiều lắm, năm loại, tổng cộng cũng chỉ mười mấy cân, thực mau liền bán hết. Cao Lương đại khái tính một chút, hôm nay hẳn là thuần kiếm lời sáu bảy đồng tiền, quả nhiên hương vị mới là vương đạo.
Lúc trước Cao San cùng Cao Cường còn đang thấy khổ sở, đều hưng phấn không thôi, cảm thấy chị cả thật là quá lợi hại, cư nhiên nhanh như vậy liền bán hết, Cao Cường cười lộ hàm răng. Cao Lương nhìn em trai, ôn nhu mà nói: "Ngày ăn sinh nhật Cường Cường, đêm nay chúc thọ trước, chúng ta đi mua chút thịt đi."

Vẫn luôn chờ đợi ăn thịt Cao Cường lại lắc đầu: "Chị cả, em không muốn ăn thịt, chị làm rau trộn so với thịt còn ngon hơn."

Cao Lương nhìn em trai cười: "Tuy rằng chị làm rau trộn ngon, nhưng ngẫu nhiên cũng muốn ăn thịt, các em đều đang tuổi lớn, cần bổ sung dinh dưỡng."

Hai em gái biết chị cả kiếm tiền không dễ dàng, liền nói: "Không mua thịt, mua mấy cái trứng gà đi." Trứng gà rẻ hơn, 1 hào 2 một quả, một đồng có thể mua chín cái, còn có thể ăn mấy ngày.

Cao Lương nhìn em trai: "Cường Cường, ăn trứng gà hay là ăn thịt?"
Cao Cường phi thường dứt khoát mà đáp: "Trứng gà."

Cao Lương nói: "Chúng ta liền đi mua trứng gà, về làm trứng cuốn cho mấy đứa."

"Dạ!" Cao Cường lúc này đối với chị cả đã bội phục sát đất, chị nói trứng cuốn ăn ngon, vậy khẳng định ăn ngon.

Vì thế Cao Lương mang theo các em đi mua đồ vật, Cao Phán chủ động ở lại trông xe đẩy. Cao Lương dùng một đồng mua được mười quả trứng gà, lại đi tới chỗ bán đậu hủ mua đậu phụ khô, còn mua một ít đậu phụ trúc, đậu phụ da phơi khô, buổi chiều cô định đi xưởng dệt bông bày quán, buổi chiều thời gian thoải mái, co phải chuẩn bị tốt một chút, chuẩn bị làm thêm mấy thứ. Có kinh nghiệm thành công buổi sáng, Cao Lương đối với chuyện buổi chiều bày quán cũng tràn ngập tin tưởng.

Về đến nhà, các em đều hưng phấn mà vây quanh Cao Lương: "Chị cả, hôm nay kiếm lời bao nhiêu?"
Cao Lương lấy tiền trên người ra, hơn nữa mua đồ vật cũng tiêu bớt tiền, trừ đi cả tiền lẻ mang đi, phát hiện hôm nay cư nhiên bán được mười lăm đồng, dù tính chỉ có một nửa lợi nhuận, cũng kiếm lời hơn bảy đồng. Bảy đồng tiền tuy rằng không nhiều lắm, nhưng nếu mỗi ngày đều có thể kiếm được như vậy, một tháng liền có 200 đồng, còn cao hơn tiền lương một công nhân bình thường xưởng dệt bông, đây còn chỉ là tiền lãi buổi sáng, nếu buổi chiều cũng đi bày quán, thu vào có thể gấp bội, một mình cô có thể lấy tiền lương của hai người, nuôi sống người một nhà như vậy là đủ rồi. Tính toán xong, Cao Lương tức khắc tràn đầy tin tưởng.

Các em cũng mừng rỡ như điên, chị cả kiếm được tiền, bọn họ không cần lo lắng vấn đề học phí cùng ăn cơm, cũng không cần bán nhà về nông thôn ở.
Cao Lương đã từng cầm nhiều tiền, nhưng đây là lần đầu tiên kiếm được tiền sau khi trở về, phảng phất thời gian dài bị mây đen bao phủ có một lỗ hổng được xé rách, ánh mặt trời xuất hiện, ai cũng đều khó tránh khỏi thấy háo hức. Cô ngáp một cái, mỏi mệt đánh úp, nhưng cô cũng không định đi nghỉ ngơi, mà là cuốn lên tay áo, ý chí chiến đấu tràn đầy mà nói: "Chị muốn làm rau trộn, buổi chiều đi xưởng dệt bông bày quán."

Cao San thấy chị cả ngáp, biết chị không nghỉ ngơi tốt, liền nói: "Chị, nếu không buổi chiều lại làm đi, chị đi ngủ trước."

Cao Lương nhìn em gái, đứa nhỏ này từ nhỏ liền thận trọng hiểu chuyện, biết quan tâm người khác: "Hhiện tại chị kho đồ ăn, chờ khi xong liền đi ngủ." Cô từng sinh bệnh nặng, biết yêu quý thân thể là việc quan trọng nhất, tuyệt đối không thể quá cậy mạnh.
Cao San thấy chị chịu ngủ, liền cười: "Chị cả, em tới giúp chị, em có thể làm cái gì?"

"Em đi giúp chị lột tỏi, rửa ớt cay." Cao Lương an bài cho em gái.

Cao Phán thấy em gái hỗ trợ, cũng lại đây hỏi: "Chị, em làm cái gì?"

Cao Lương nhìn rong biển ngâm ở trong thùng, nói: "Phán Phán giúp chị chút." Cô vớt rong biển lấy ra, cắt ngang thành từng đoạn khoảng hai centimet, sau đó thử một chút, tết thành một cái kết rong biển, "Em tết rong biển lại thành như vậy như vậy."

Cao Phán khó hiểu mà nhìn cô: "Vì sao cần thắt lại ạ?"

"Rong biển thắt ăn ngon hơn." Tuy rằng đều là rong biển, rong biển thết lại ngon hơn rong biển cắt nhỏ, rong biển thắt ăn dai giòn, càng ăn càng ghiền.

Cao Phán tuy rằng không thể lý giải, vẫn dựa theo ý chị cả mà làm. Cao Cường cũng muốn hỗ trợ, bất đắc dĩ như thế nào cũng không thắt được rong biển, hắn có chút nhụt chí, Cao Lương nói: "Cường Cường em đi sang nhà bà Vương mua đậu que, mua 3 cân."
"Dạ!" Cao Cường rốt cuộc có việc làm, liền chạy đi.

Cao Lương tiếp tục kho đồ ăn. Nước kho dùng chính những nguyên liệu ngày hôm qua, nước kho dùng rất nhiều chủng loại gia vị, phí tổn tương đối cao, hơn nữa chế biến phi thường tốn thời gian, không có khả năng mỗi ngày đều làm nước kho mới, chỉ cần pha loãng nước kho lúc tăng thêm hương liệu cùng gia vị bảo đảm độ đậm là được, đương nhiên, cũng muốn giữ nguyên hương vị, vớt cặn ra. Mùa hè bảo quản nước kho tương đối phiền toái, bởi vì dễ hư, Cao Lương biết cụ thể biện pháp bảo quản, chính là nấu một lần, không cần liền để yên một bên, hoàn toàn không chạm vào, như vậy có thể bảo đảm nước kho không biến chất.

Cao Lương vừa cho nguyên liệu nấu ăn vào kho, Cao Cường đã trở lại, hắn xách theo hai chùm nho ăn đến ngon lành: "Chị cả, em mang đậu que mang về rồi."
"Sao nhanh như vậy?" Cao Lương quay đầu nhìn lại, hắn đúng là mang về tới một rổ đậu que tươi mới tràn đầy, bất quá cầm rổ không phải Cao Cường, mà là Lý Tuấn Vĩ, người đi sau trên mặt mang theo nụ cười: "Đậu que là bà tôi sáng sớm mới hái, bà nói khả năng cậu cần dùng, liền giữ cho cậu. Cường Cường nói các buổi sáng hôm nay sinh ý rất tốt, có phải thật hay không?"

Cao San ngồi trên băng ghế lột củ tỏi, thanh thúy mà vang dội trả lời: "Còn có thể có giả? Đương nhiên là thật rồi!" Ngữ khí tràn ngập tự hào.

Lý Tuấn Vĩ trừng cô bé: "Ớt cay nhỏ, ai hỏi em?" Ớt cay nhỏ là biệt danh Tuấn Vĩ dành cho Cao San, tính tình Cao San đặc biệt lanh lẹ, đanh đá.

Cao San le lưỡi làm cái mặt quỷ với Lý Tuấn Vĩ, không khách khí mà đáp lại: "Tuấn Vĩ là quỷ tham ăn!"

Lý Tuấn Vĩ bị Cao San chọc phá, giơ nắm đấm uy hϊếp nói: "Lần sau dám gọi anh như vậy, anh sẽ đánh em."
"Em không sợ!" Cao San cười hì hì không để trong lòng, Tuấn Vĩ chưa bao giờ đánh người, sẽ chỉ nói ngoài miệng uy hϊếp một chút, cho nên bọn trẻ con không ai sợ hắn, bất quá đều thực thích hắn, hắn hào phóng cho mọi người xem phim hoạt hình, hắn còn có rất nhiều tranh liên hoàn cùng tiểu thuyết, chỉ cần biết yêu quý sách vở, hắn liền cho mượn xem. Cho nên tuy rằng hắn không giống anh hắn, cũng vẫn rất có nhân khí.

Cao Lương nghe thấy bọn họ đấu võ mồm, cảm thấy khói mù trong nhà đang dần dần biến mất, các em trai, em gái cũng bắt đầu khôi phục tính cách lúc trước, tâm tình cũng sáng lên, cô bổ sung: "Cũng không tệ lắm, người mua không ít."

"Vậy là tốt rồi." Lý Tuấn Vĩ buông rổ xuống, tìm cái băng ghế ngồi xuống tự động hỗ trợ chọn đậu que, đậu que không phun thuốc, lỗ sâu đục có nhiều, cần nhặt đi. Cao Lương không chê có lỗ sâu đục, đây mới là màu xanh chân chính của thực phẩm.
Cao Lương thấy hắn đã bắt đầu nhặt đậu que, vội nói: "Chờ một chút, còn chưa cân."

Lý Tuấn Vĩ nói: "Cân cái gì! Bà nội nói dù sao cũng không bán được, đậu que ngâm đã có 2 bình ở nhà, cũng ăn không hết, vứt cũng đáng tiếc, vừa lúc cho cậu làm rau trộn."

"Vậy cũng không được, lại không phải tôi tự ăn, đi bán lấy tiền, cho nên đậu que nhất định phải trả, bằng không tôi không lấy, ra chợ mua." Cao Lương cầm cân lại đây, dùng móc cân cả rổ.

Lý Tuấn Vĩ thấy cô cố chấp như vậy, liền không hề kiên trì, có cương ngạnh lại đả thương tự tôn của cô, hắn sờ sờ cái mũi: "Tôi có chút hâm mộ cậu, có thể kiếm tiền nuôi cả nhà. Tôi lớn như vậy, một phân tiền cũng chưa kiếm được."

Cao Lương cười nói: "Không cần lo lắng, tương lai cậu còn kiếm nhiều hơn. Tổng cộng là bốn cân rưỡi, tôi trả cho bà sau." Ai nguyện ý gánh vác gánh nặng không tương xứng với lứa tuổi của mình? Ai cũng muốn làm đứa nhỏ được cha mẹ yêu chiều, nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều có phúc khí này, trẻ con nhà nghèo phải trưởng thành sớm. Buông đòn cân, Cao Lương cũng bắt đầu nhặt đậu que. Cao Cường ăn mấy quả nho, dư lại đều đặt ở trong chén, để lại cho các chị ăn, lại hỗ trợ chọn đậu que.
Cao Lương chọn mấy cây đậu que, liền bắt đầu buồn ngủ , gật gà gật gù liền mổ gà, Lý Tuấn Vĩ nhìn thấy có chút buồn cười, lại không khỏi có chút chua xót, hắn nhỏ giọng hỏi Cao Cường: "Mấy giờ chị cả em dậy?"

Cao Cường nhìn chị cả một chút, chớp mắt: "Hình như là ba giờ."

Lý Tuấn Vĩ nhìn Cao Lương, nghĩ đến cô còn so nhỏ hơn mình đã phải vất vả gánh vác một nhà như vậy, thật không dễ dàng, hắn nhẹ giọng nói với Cao Cường: "Bảo chị em đi ngủ đi."

Cao Cường vội lay cánh tay chị: "Chị cả, chị mau đi ngủ đi, chúng em tự nhặt là được."

Cao Lương giật mình một cái tỉnh lại, ngẩng đầu thấy Lý Tuấn Vĩ cười mà nhìn mình, cô có chút ngượng ngùng mà dùng mu bàn tay xoa xoa mắt: "Buổi sáng dậy quá sớm, tôi đi ngủ một giấc." Cô nhặt xong đậu que trong tay, đi qua nhìn đồ kho một chút, dặn Cao Phán: "Phán Phán em xem lửa, cháy hết liền đóng bếp lò lại, lưu lại một cái lỗ. Một giờ sau kêu chị dậy."
"Vâng, chị cả." Cao Phán gật gật đầu đáp ứng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.