Lục Tiểu Xuyên cong đôi chân dài ngồi xuống bên mép bàn, kế tiếp không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào Trương Mộng Dao.
Mộng Dao đang trong phòng học ăn cơm trưa thì thấy trước mắt mình đang bị bao phủ bởi một mảng tối mới ngẩng đầu hỏi: "Làm gì vậy?"
"Tôi làm gì được chứ."Vừa va phải ánh nhìn của cô, Lục Tiểu Xuyên lập tức khó chịu liếc mắt sang chỗ khác: "Chỉ là thấy không có ai ở đây nên muốn tìm cô nói chuyện chút."
"Tôi với cậu có gì để nói sao." Mộng Dao không quan tâm tới anh nữa mà tiếp tục tập trung ăn cơm.
Lục Tiểu Xuyên bĩu môi, bà cô này nghĩ anh muốn chủ động tìm bả nói chuyện hay gì? Vì lúc này hai người đang cùng cảnh ngộ thôi chứ nếu không anh cũng chẳng thèm nói chuyện với cô làm chi.
"Hai ngày nay tôi cứ suy nghĩ mãi chuyện chừng nào tụi mình mới có thể trở về. Việc tôi mơ thấy người nọ là tôi không có lừa cô đâu, đúng là người đó đã nhắc nhở tôi nhưng tôi lại không hiểu. Giấc mơ đó vô cùng chân thật cho nên chắc chắn là người đó giở chiêu trò gì rồi. Bà ta có vẻ là người phát minh ra trò chơi còn tôi với cậu đều là người chơi hết." Lục Tiểu Xuyên phân tích một cách nói có sách mách có chứng.
"Thật ra tôi cũng có mơ thấy người đó." Mộng Dao buông đũa, tạm dừng ăn cơm: "Bà ấy nói với tôi là không phải không có cách trở về, chủ yếu là xem tôi làm được gì."
"Sau đó thì sao? Còn nói gì nữa không?" Lục Tiểu Xuyên hai mắt sáng rực.
"Sau đó..." Trời ơi, sao cô có thể nói với anh chuyện người nọ nói tới ba cái đường tình duyên gì đó rồi nói cô sẽ ế cả đời được chứ.
"Hết rồi." Mộng Dao hoảng loạn cúi đầu, cả đời cô dở nhất chính là nói dối.
"Cái đệt." Lục Tiểu Xuyên làm mặt khó chịu: "Nói chuyện úp úp mở mở chơi nhau à. Xem ra chúng ta bị chơi xỏ thật rồi, nhắc nhở kiểu này có tác dụng quần què gì đâu."
Có nên nói chuyện dây tơ hồng se duyên kia cho cô biết không, bọn họ......
Thôi thôi, nói rồi mắc công cô lại hiểu lầm, mấy chữ nhạy cảm như vậy mà nói ra cô chắc chắn sẽ suy nghĩ lung tung. Hơn nữa, hai ngày trước anh mới tìm cô làm lành, cô còn chưa có đồng ý kia kìa. Giờ mà anh nói câu này thì thôi xấu hổ muốn chết.
"Trương Mộng Dao."
"Hả?" Mông Dao lại cúi đầu ăn cơm, ăn mà không biết mùi vị gì.
"Mấy lời hôm bữa tôi nói với cô đó, cô suy nghĩ sao rồi?" Lục Tiểu Xuyên nhìn ra ngoài cửa sổ, làm bộ như không để ý gì, chứ trong lòng đang loạn cào cào cả lên.
Cô trả lời anh nhanh nhanh không được hay sao. Một ông chủ lớn như anh có bao giờ xuống nước với ai, nếu cô còn không chịu chừa mặt mũi cho anh thì anh biết để mặt mũi ở đâu.
"À, chuyện đó đó hả." Mông Dao cười thoải mái rồi nói: "Tôi biết là cậu chỉ miệng thiếu đánh chứ lòng dạ thì vẫn còn tốt lắm. Èm, hồi đó cậu còn lén giúp tôi quá trời thứ, tôi biết hết đó. Cho nên bây giờ cũng qua nhiều năm như vậy rồi, nếu mà cậu đã bỏ thành kiến trước kia với tôi thì tôi cũng thử làm như vậy, thử chung sống hòa bình với cậu."
Lý Yến trùng sinh trở lại tám tuổi năm ấy, lúc này đây, nàng không hề tin tưởng nam nhân hôn nhân tình yêu. Tiền tài, thân tình, cốt nhục mới là nàng chân thật nhất thiế...
Lục Tiểu Xuyên kinh ngạc quay đầu lại nhìn Mộng Dao, cũng cùng lúc nhìn thấy khóe môi đang cong cong của cô. Anh như được về lại giây phút lần đầu tiên nhìn thấy cô, nụ cười thuần khiết đó, nụ cười đã khắc vào lòng anh.
"Tôi biết lý do mà cậu ghét tôi. Bây giờ tôi cũng nói với cậu luôn."
Nói đến đây, Mộng Dao có hơi bất đắc dĩ. Lúc bị hiểu lầm không phải là cô không muốn giải thích, nhưng thời đại này chưa có camera, mà đồ thì lại nằm trong cặp của cô, cô cũng hết đường chối cãi.
Cho nên cô chọn không giải thích, bởi có giải thích cũng bằng thừa.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động nhắc lại chuyện này với người khác.
Phải có gan đối mặt với những đau xót đã qua thì cô mới thật sự đạt tới sự sống lại chân chính.
Mộng Dao nhìn thẳng vào Lục Tiểu Xuyên, sâu trong đôi mắt là sự thông suốt: "Lục Tiểu Xuyên, tôi chưa từng trộm đồ."
Cửa sổ lớp học mở ra, từng cơn gió ấm áp theo đó lùa vào làm tấm rèm cửa xanh da trời tung bay phấp phới. Trong lớp học trống trải, một cô học trò mặc bộ đồng phục rộng thùng thình màu trắng, mái tóc dài dày dặn đen nhánh cũng theo gió đong đưa, đôi mắt cô trong suốt như mặt hồ trong vắt nhìn thấu cả đáy.
Chàng trai ngồi tựa bên mép bàn, đôi tay mười ngón nhẹ nhàng đan vào nhau, tư thế vốn rất phóng khoáng nhưng khi nghe xong lời cô gái nói thì hơi khựng lại. Trong mắt anh tràn ngập sự kinh ngạc xen lẫn khó hiểu.
Hai người cứ thế nhìn nhau mà không ai nói gì, mãi đến khi có người bước vào mới phá vỡ được sự im lặng đó.
Và cả chút ái muội nho nhỏ.
"Dao Dao, tớ đã tìm cậu một hồi lâu, thì ra cậu ở trong lớp!" Ngô Nghệ Hình vui vẻ hoạt bát chạy lại bên Mộng Dao, như thể không hề nhìn thấy Lục Tiểu Xuyên.
"Hửm?" Mộng Dao nhìn Ngô Nghệ Hình với vẻ hơi khó hiểu. Không biết là cố ý hay vô tình mà mấy nay cô ta luôn xa cách với cô, sao nay tự nhiên mặt mày hớn hở chạy lại đây tìm cô? Trời ơi à, cô không muốn mỗi ngày kè kè với cô ta như trước kia đâu, mới nghĩ lại thôi đã buồn nôn rồi.
"Lục Tiểu Xuyên, cậu cũng ở đây hả?" Ngô Nghệ Hinh cẩn thận nhích lại gần Mộng Dao thêm hai bước rồi kéo tay cô định rủ đi ra ngoài: "Tớ dẫn cậu đi lại chỗ này nè."
Mộng Dao theo phản xạ có điều kiện muốn hất tay cô ta ra, cô không thích cô ta chạm vào người mình, chính xác hơn là ghét cay ghét đắng.
Có điều cô quên mất mình từng học Sanda(*), trong chớp mắt đó cô đã dùng lực quá mạnh khiến Ngô Nghệ Hinh ngã xuống mặt đất.
(*)Sanda: hay được gọi là tán thủ. Tán thủ là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa.
"Cậu không sao chứ?" Mộng Dao thấy vậy lập tức chạy qua đỡ cô ta dậy.
"Không sao." Ngô Nghệ Hình không có nắm tay cô mà tự mình đứng lên, cũng không màng tới Lục Tiểu Xuyên đang đứng kế bên trực tiếp tức giận chỉ trích Mộng Dao: "Trương Mộng Dao, mấy nay cậu làm sao vậy? Cứ đối xử lạnh nhạt với tớ, giờ tớ có ý tốt muốn dẫn cậu đi ăn với bạn tớ vậy mà cậu....!"
Ngô Nghệ Hình liếc mắt trừng Mộng Dao một cái, đến câu cũng chưa nói xong đã đóng sập cửa rời đi.
Mộng Dao đờ người hết một lúc rồi tự nhiên lại phì cười: "Này là cậu ta diễn tới cảnh nào rồi ấy nhỉ."
Lục Tiểu Xuyên bị nguyên màn kịch cãi vả đập đến làm choáng cả đầu óc. Ngô Nghệ Hình ư, nếu như anh nhớ không lầm thì lúc trước, sau khi cô bị hiểu lầm thì cô ta là người bắt nạt cô đầu tiên.
Chẳng trách vừa nãy Trương Mộng Dao phản ứng quá khích như vậy. Nếu mà đổi lại là anh đã làm sai chuyện gì thì bạn bè của anh xa lánh anh cũng là chuyện dễ hiểu nhưng mà nếu...
Đó là bắt tay với người khác đối phó anh thì chắc chắn anh sẽ nổi trận lôi đình.
"Tốt nhất là cả đời này đừng để ý tới tôi dùm." Mộng Dao thật lòng cười.
Mà nói thật là vừa nãy nhìn cô ta ngã xuống đất cảm giác đúng đã luôn á...
Tối đến, Lục Tiểu Xuyên nằm trên giường mình thẫn thờ hồi lâu.
Trương Mộng Dao nói thế là có ý gì chứ. Anh còn chưa kịp hỏi thì Ngô Nghệ Hình đã đột nhiên xông vào, làm hại nguyên buổi trưa anh quên sạch chuyện này.
Cô nói cô không có ăn trộm? Thế sao trước kia cô không nói, lúc ấy không có nghe qua lời giải thích nào từ cô. Nay đã qua nhiều năm như vậy rồi, tại sao tới bây giờ cô mới nói cho anh biết? Nói đi cũng phải nói lại, dù gì đã qua nhiều năm, chuyện xưa cũ thế này cô cũng chẳng cần phải nói dối anh làm gì.
Hơn nữa đôi mắt đó của cô, đôi mắt đó nhìn vào có vẻ phẳng lặng không nhiễm chút dơ bẩn.
Cho nên là lúc trước cô thật sự không có ăn trộm đồ?
Vậy tại sao cô lại không nói gì mà để bị nhiều người hiểu lầm như vậy.
Tại sao năm đó cô lại không giải thích?
Lục Tiểu Xuyên nghĩ tới nghĩ lui cũng không cách nào nghĩ ra rốt cuộc là tại sao.