Trở Về Năm Cấp 3

Chương 19



Sáng thứ hai, Mộng Dao xuống xe buýt, mua một chiếc bánh kẹp thịt ở trước cổng trường, vừa ăn vừa đi đến lớp học.

Tại sao quán của mẹ gần đây bận rộn thế, bận đến mức mẹ của cô không còn kịp làm bữa sáng cho cô. Trước đây cô còn cảm thấy mấy món ăn ở mấy quầy bán lề đường trông rất ngon, nhưng từ khi đi làm, không có thời gian mỗi ngày để đi ăn mấy thứ này nên bây giờ cảm thấy hơi khó nuốt.

"Dao Dao Dao Dao Dao Dao." Nghe thấy có người giống như đang kêu tên cô, Mộng Dao quay đầu lại, liền nhìn thấy Tống Tư Đình thở hổn hển chạy tới.

"Sao cậu lại cứ thích ăn mấy thứ không hợp vệ sinh này."

"Cũng đâu có phải là thường xuyên ăn đâu." Chẳng qua mỗi lần ăn đều bị cậu thấy được mà thôi, Mộng Dao le lưỡi.

"Dù sao thì cũng nên ăn ít mấy thứ này lại." Tống Tư Đình ôm lấy tay cô: "Dao Dao, cậu cùng Lục Tiểu Xuyên ngày đó sao lại thế này, mới ngó xuống nhìn ảnh trong điện thoại khi ngẩng đầu lên liền không thấy hai người."

"À......" Nghĩ lại ngày đó, vốn dĩ cô định đầu tiên là lôi kéo Lục Tiểu Xuyên đi ra chỗ khác để khai thông cho anh, nhưng ai ngờ anh như bị điên, chọc cho cô tức giận.

"À cái gì? Hai cậu không phải là trốn đi hẹn hò đi?"

"Cậu nói cái gì vậy!" Mộng Dao kích động hô to: "Ai hẹn hò với cậu ta, chính là đứa ngốc."

"Sao cậu lại kích động như vậy?" Tống Tư Đình che miệng cười.

"Cậu cũng đừng chỉ nói tớ, nói về cậu đi. Hôm đó sau khi coi xong phim, cậu và Thôi Triết đã làm cái gì?"

"Không, không có làm gì nha." Tống Tư Đình ánh mắt trốn tránh, mặt nháy mắt hồng thành quả cà chua.

"Cậu ta sẽ không, cùng cậu....."

"Sao cậu lại biết!"

"Tớ biết cái gì a?" Mộng Dao vô tội mở to hai mắt: "Tớ cái gì cũng chưa nói nha."

"Ai nha." Tống Tư Đình buông tay cô ra rồi chạy đi, Mộng Dao đi theo cô ở phía sau, cười cong eo.

Hóa ra một nữ sinh mạnh mẽ, cũng có lúc sẽ thẹn thùng, nhìn dáng vẻ này, chắc là Thôi Triết đã nói thích cô ấy, tiến triển giữa hai người đúng thật là nhanh. Cô nhớ rõ lúc trước bọn họ sau khi tốt nghiệp mới ở bên nhau, chẳng lẽ bởi vì cô và Lục Tiểu Xuyên trở về, cho nên đã thay đổi quỹ đạo của thời gian trước đó......

Mộng Dao vươn tay ra nhéo mình một cái thật mạnh.

Tại sao nó lại không phải là một giấc mơ?

Lúc Mộng Dao còn đang đứng sững sờ, thì có một bàn tay nắm lấy cổ áo của cô từ phía sau, tùy tiện kéo cô đi về phía sau.

Cổ Mộng Dao bị siết chặt khiến cô không ngừng ho khan, có chút không có sức lực, chỉ có thể đi lùi về phía sau theo người nọ.

Sau khi bị ném xuống đất một cách thô lỗ, bả vai của Mộng Dao truyền đến từng trận đau nhức, cô xắn tay áo đồng phục học sinh lên thì thấy cánh tay đã bị trầy xước.

Người kia là ai? Mộng Dao không hiểu ra sao nhìn một gã to lớn giống như bức tượng đứng trước mặt mình, nhìn sơ thì cậu ta trông giống một cậu con trai cường tráng, cô không biết cậu ta nha.

"Ngươi là Trương Mộng Dao?" Tên có dáng vẻ giống bức tượng mở miệng, một cổ hơi thở thô bạo phả vào mặt cô.

"Tôi có phải là Trương Mộng Dao hay không thì có liên quan gì đến cậu, cậu có bệnh à." Nếu cô không đoán sai, thì người này chính là do Vương Tử Hàm tìm tới để đối phó với cô. Tại vì sau khi cô trở về đây, người gây hiềm khích nhiều với cô chỉ có mình cô ta mà thôi.

"Hả?" Thái độ của tên bức tượng lập tức thay đổi, nháy mắt biến thành một kẻ ngớ ngẩn: "Mình bắt sai người rồi sao?"

Mộng Dao há hốc miệng nhìn cậu ta, trong lòng đột nhiên mất đi sự tức giận, Vương Tử Hàm tìm đến người nào đấy, một thân cơ bắp nhưng khổ nỗi lại không có não.

Cậu con trai này rất có sức lực, vừa nãy chỉ mới nắm lấy cổ áo cô, mà cô ngay cả năng lực phản kháng cũng không có, Mộng Dao nhìn Đông ngó Tây, đây là nơi nào vậy? Đúng rồi, ở phía sau trường có một khu nhỏ dùng để đổ rác, trách không được cô vừa mới tới liền ngửi được mùi khó ngửi.

Cũng may cậu ta chỉ là một nam sinh ngốc nghếch, bằng không cô nhất định phải chết, lúc này sẽ không có ai tới nơi này.

"Đúng vậy, cậu nhận sai người rồi." Mộng Dao sẽ không ngốc đến mức trở thành anh hùng vào lúc này. Dù có chuyện gì xảy ra trong tương lai, tốt hơn hết là cô vẫn nên đi ra khỏi đây trước đã.

"Tôi không phải là Trương Mộng Dao, cậu dẫn tôi đến nơi này để làm gì, cậu phải nói xin lỗi tôi."

"Tôi nói xin lỗi với cô? Cô đang nằm mơ à." Cậu nam sinh ngốc nghếch cười lạnh.

"Không xin lỗi cũng được, tôi đi đây." Mộng Dao bắt lấy cơ hội, chạy nhanh ra bên ngoài.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung Team.)

"Đợi chút, cô đứng lại!" Tên có dáng vẻ bức tượng lúc này mới phản ứng lại hình như có chút không thích hợp, nếu cô không phải là Trương Mộng Dao thì sao cô lại chạy.

Mộng Dao chạy chưa được hai bước đã phát hiện có người đuổi theo ở phía sau, cô liền tăng tốc độ, chỉ cần chạy đến khu dạy học ở phía trước là được. Nơi đó có nhiều người, cậu ta cũng không dám bắt cô đi ở đó.

Mộng Dao bất chấp chạy về phía trước, ở phía sau như có một con hồng thủy mãnh thú(*), nếu như bị nó đánh một quyền, thì ông trời ơi, cô có lẽ phải nằm trong bệnh viện ít nhất một tuần liền.

(*) Hồng thủy mãnh thú: thú dữ hoặc là tai họa nguy hiểm.

Rốt cuộc cũng thấy có người đang đi qua đi lại xung quanh khu dạy học, Mộng Dao nhanh chân chạy về phía đó, không cẩn thận đụng phải một người, nói xin lỗi thật nhanh, cũng không ngẩng đầu xem là ai mà tiếp tục chạy về phía trước, nhưng lại bị người nọ kéo lại.

"Mới có buổi sáng, cô đang chạy nạn sao?"

Là Lục Tiểu Xuyên! Từ trước tới nay, Mộng Dao chưa từng thấy giọng nói của Lục Tiểu Xuyên lại êm tai đến vậy.

"Có người muốn đánh tôi." Mộng Dao thuận thế tránh ở phía sau Lục Tiểu Xuyên. Dù sao nếu người đó chạy lại đây, cô liền làm bộ rất quen thuộc với Lục Tiểu Xuyên, để cho người đó đánh Lục Tiểu Xuyên là được rồi.

"Hả?" Lục Tiểu Xuyên cảm giác sau lưng mình có một cái đầu nhỏ đang dán lại gần, đôi tay của cô thì gắt gao cầm hai bên áo đồng phục của anh, tay còn đang run.

Tim anh không kiểm soát được, đập thình thịch.

"Ai muốn đánh cô?"

"Chính là cậu ta!" Mộng Dao không dám vươn đầu ra, đưa tay chỉ về phía trước, Lục Tiểu Xuyên nhìn theo hướng cô chỉ thì thấy được một tên mập mạp đầu chảy đầy mồ hôi đang chạy về phía bên này.

Vương Hạo Nhiên muốn đánh Trương Mộng Dao? Sao Trương Mộng Dao lại đắc tội với cậu ta?

Cảm giác được tay của cô vô tình hay cố ý chạm vào eo mình, Lục Tiểu Xuyên liền nảy ra một ý nghĩ vô cùng nghịch ngợm.

"Vương Hạo Nhiên, cậu đang tìm người sao?"

Cơ thể Trương Mộng Dao đột nhiên cứng lại, Lục Tiểu Xuyên đang nói chuyện với ai thế, không phải là với cái tên nam sinh ngu ngốc kia chứ, hai người quen biết nhau? Trời ạ, xong rồi.

Còn không đợi Mộng Dao buông hai tay đang nắm đồng phục anh ra, Lục Tiểu Xuyên đã trước một bước, vươn tay bắt lấy tay cô, vòng tay cô qua eo mình.

Anh muốn làm gì, cái tên đáng chết Lục Tiểu Xuyên này không phải là đang muốn trả thù cô đấy chứ.

"Xuyên ca." Vương Hạo Nhiên thấy Lục Tiểu Xuyên liền cười tủm tỉm: "Đang tìm một tiểu nha đầu."

"Sao, muốn thu thập người ta sao?" Lục Tiểu Xuyên cố ý nói lớn, Mộng Dao dùng sức muốn rút tay về, nhưng Lục Tiểu Xuyên lại càng không buông, anh gắt gao bắt lấy tay cô.

"Ừ, muốn giải quyết chút chuyện." Mắt Vương Hạo Nhiên sắc bén nhìn thấy có đôi tay bên hông Lục Tiểu Xuyên, lại mơ hồ nhìn thấy sau lưng anh có mái tóc của nữ sinh, cậu ta trêu ghẹo nói: "Xuyên ca, bạn gái của anh?"

Lục Tiểu Xuyên nhìn cậu ta như một tên ngốc, thảo nào tên này có biệt hiệu là Vương Nhị Ngốc, trừ bỏ sức mạnh cái gì cũng không có, cái này cũng không nhìn ra.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung Team.)

Lục Tiểu Xuyên vung tay kéo Mộng Dao ra bên người, anh ôm lấy vai cô, ánh mắt lập tức trở nên lạnh băng, anh như là đang cười lại không giống như đang cười: "Người của tôi, cậu cũng dám động."

"Người của anh?"

"Đúng vậy, người của tôi." Chế trụ Mộng Dao đang không an phận, Lục Tiểu Xuyên ôm cô càng thêm chặt: "Nói không sai, người của tôi."

Anh không giải thích gì thêm, đi lên đánh một quyền vào người Vương Hạo Nhiên, sau đó lại tàn nhẫn đạp cậu ta thêm một cú: "CMN, lần sau đừng để tôi thấy cậu khi dễ bạn gái tôi, nếu không tôi...." Anh không nói câu tiếp theo, chỉ đứng cười, nở một nụ cười tươi giống như có tẩm độc chết người.

"Tiểu Xuyên ca, em thật sự không biết cô ấy là bạn gái của anh. Nếu biết em cũng không dám động thủ." Vương Hạo Nhiên bị đánh, nhưng không dám nói gì, chỉ có thể nén giận nhận lỗi.

Lục Tiểu Xuyên liếc cậu ta một cái, rồi trực tiếp kéo Mộng Dao rời đi.

Lúc này Trương Mộng Dao bị kinh sợ nói không nên lời. Một tên to con như vậy lại đi sợ Lục Tiểu Xuyên? Cô rùng mình, tại sao tên to con đó khi nhìn thấy Lục Tiểu Xuyên thì lại kêu anh là Xuyên ca, bị đánh còn không dám nói gì.

Tại sao Lục Tiểu Xuyên người như vậy cũng không sợ, cô học ba năm cấp ba với anh, đối xử với anh như vậy nhưng lại chưa từng bị anh đánh một lần.

"Cô đang nghĩ cái gì đó, bị dọa cho sợ rồi." Lục Tiểu Xuyên vươn tay búng một cái lên trán cô.

"Tôi đang nghĩ, đang nghĩ...." Mộng Dao nói năng lộn xộn.

"Đang nghĩ tại sao tôi lại giúp cô?" Lục Tiểu Xuyên ho khan hai tiếng, bày ra vẻ mặt thối.

"Tôi cũng không phải là muốn giúp cô, chỉ là đang không có việc gì làm, muốn chơi đùa chút thôi." Nói xong, anh xoay người vào lớp.

Đầu óc Mộng Dao rối bời, dường như cô đã phát hiện ra điều gì đó khác thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.